Tu Tiên Tại Đấu La

Chương 98: 98: Nhân Họa Đắc Phúc






Lạc Nhật Sâm Lâm…
Đồ Long Tông, bên trong một căn phòng…
Rầm…!!!
Một tiếng đập cực mạnh vang lên, phá đi bầu không khí tĩnh lặng bên trong gian phòng.

“Khốn kiếp, có lý nào lại như vậy?” Trương Vô Kỵ tức giận, hét lớn, khí tức của Phong Hào Đấu La tỏa ra không ngừng, nếu như hắn muốn thì có thể thổi bay gian phòng này.

Vừa hét, Trương Vô Kỵ liền đem hồn lực chấn nát tờ giấy đang cầm trên tay, nét mặt vô cùng khó coi, vừa nhìn vào thì đủ hiểu là hắn đang tức giận đến mức nào.

Sở dĩ, một người trầm tĩnh như Trương Vô Kỵ lại có thể tức giận như vậy, nguyên nhân đều vì trên tờ giấy kia…
Không sai, tờ giấy mà Trương Vô Kỵ vừa dùng hồn lực chấn nát là tờ giấy ghi lại thông tin của một tên Tà Hồn Sư - Mục.

Trương Vô Kỵ hiện tại đã là một tên hồn sư 97 cấp Phong Hào Đấu La, đã là một tên cường giả chân chính, thành ra mà hắn đã sớm nhìn thấu cái Đấu La Đại Lục rồi.

Kỳ thực, đối với mấy cái thế lực như Vũ Hồn Điện, Hạo Thiên Tông,… bọn hắn căn bản cũng chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân, chứ làm gì mà rỗi hơi để tâm một người như Mục.

Đối với cái chuyện này, Trương Vô Kỵ suy đoán rằng Mục đã động chạm đến lợi ích của Vũ Hồn Điện và Hạo Thiên Tông, thành ra Mục mới bị hai cái thế lực này truy sát.

Về phần chứng cứ thì cứ nhìn thông tin trên cái tờ giấy kia thì biết, bên trong ghi rõ ràng rằng Mục đã giết chết 2 tên Phong Hào Đấu La của hai thế lực này, như vậy là đã động chạm đến lợi ích của Vũ Hồn Điện và Hạo Thiên Tông rồi.

Quay trở lại hiện tại…
Ngồi đối diện với Trương Vô Kỵ, một thân ảnh kiều mị liền liền cầm một tờ giấy khác lên, sau khi đã đọc qua một lượt thì liền nhíu mày lại, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

Sau một hồi suy nghĩ, Trương Thanh Trúc liền lên tiếng: “Ca, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?”
Nghe thấy muội muội hỏi như vậy, Trương Vô Kỵ trầm ngâm một lúc, đáp: “Hiện tại thì cứ án binh bất động, muội nhanh chóng phái những đệ tử thân cận đi nghe ngóng tin tức, một khi có thông tin gì thì mau chóng bẩm báo lại, sau đó thì chúng ta sẽ đích thân đi tìm Mục đại ca.


“Được rồi, vậy muội đi làm đây!” Trương Thanh Trúc cất giọng đáp ứng rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.


Nhìn lấy bóng lưng của muội muội, Trương Vô Kỵ thầm nghĩ: “Mục đại ca, hy vọng huynh không có chuyện gì…”
Mặc dù Trương Vô Kỵ không thể biết hiện tại Mục có thực lực gì, nhưng hắn chắc chắn rằng Mục chưa đạt tới Hồn Đấu La, dù sao thì trước kia, hồn lực của Mục tăng lên vô cùng chậm chạp.

---
Tinh La Sâm Lâm, bên trong một cái hang động…
Mục lúc này vẫn đang ngồi trên một tảng đá để trị thương, dù sao thì thương thế của hắn vẫn chưa khỏi hoàn toàn.

Thế nhưng, cho dù Mục có tập trung chữa thương như thế nào thì cũng có lúc bị quấy nhiễu, căn bản là không thể tập trung được.

Về phần thứ đã quấy nhiễu Mục thì…
“Sư phụ… cái này là cái gì…??”
“Sự phụ… người xem có con gì đang bò này…”
“Sư phụ…”
“…”
Không sai, cái tên mà suốt ngày quấy phá, không cho Mục chữa thương kia chính là Lôi Ảnh.

Vài ngày trước, sau khi đã được Mục khai mở linh trí, Lôi Ảnh liền lâm vào hôn mê, dù sao thì cơ thể của nó vẫn cần một khoảng thời gian để thích ứng.

Tiếp đó lại mấy ngày trôi qua, Lôi Ảnh cũng đã tỉnh lại.

Bởi vì vừa mới được khai mở linh trí, cộng thêm bản thân Lôi Ảnh ra đời chưa lâu, thành ra nếu đem ra so sánh, linh trí của Lôi Ảnh lúc này cũng chỉ như một đứa trẻ lên 2, lên 3, thành ra mới có chuyện nó ồn ào suốt ngày.

Đối với chuyện này, Mục vừa vui vừa buồn.

Hắn vui vì bản thân đã có được một tên đồ đệ thông minh lanh lợi, mặc dù nó không phải nhân loại, nhưng cũng không có vấn đề gì.

Về phần buồn thì chính là Lôi Ảnh quá ồn ào, Mục căn bản là không thể an tĩnh tu luyện được.


Quay trở lại hiện tại, Mục liền lập tức dừng việc chữa thương lại, hai mắt liền mở ra, nhìn về phía Lôi Ảnh, liên tiếng gọi: “Lôi Ảnh, lại đây!”
“Hả, sư phụ kêu con sao?” Lôi Ảnh đáp, tiếp đó thì liền nhanh chóng nhảy lên trên người Mục, ngoan ngoãn nằm trong lòng của hắn.

Đối với cái biểu hiện này của Lôi Ảnh, Mục cũng không có để tâm gì, dù sao thì nếu so ra, nó cũng chỉ như một đứa trẻ mà thôi, một lão quái vật như hắn cũng không cần tính toán làm gì.

Mục khẽ đưa tay vuốt vuốt bộ lông màu trắng bạc của của Lôi Ảnh, nói: “Lôi Ảnh, ngươi muốn trở nên mạnh hơn không?”
“Hả, mạnh lên sao, làm sao vậy sư phụ?” Lôi Ảnh nghe thấy vậy liền ngóc đầu lên, đôi mắt của nó liền nhìn chằm chằm Mục, có vẻ như cái bản tính hiếu chiến vẫn còn tồn tại trong người của Lôi Ảnh.

“Ta sẽ chỉ ngươi cách tu luyện, nếu như ngươi làm theo thì sẽ trở nên mạnh hơn, sau này không cần phải sợ ai cả.

” Mục cười đáp.

“Hả thật sao, sư phụ mau dạy cho con.

” Lôi Ảnh liền đáp, đôi mắt màu trắng của nó liền sáng lên, nhìn chằm chằm vào Mục.

“Tốt, vậy thì mau chóng nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể ra.

” Mục nói.

Nghe thấy vậy, Lôi Ảnh lập tức nhắm mắt lại, cả cơ thể cũng từ từ thả lỏng ra, hoàn toàn nằm gọn trong tay Mục.

Sau khi thấy Lôi Ảnh đã chìm vào trong trạng thái nhập định, Mục liền đem linh lực của bản thân truyền vào trong cơ thể của nó, nhanh chóng chạy khắp các kinh mạch của Lôi Ảnh, dần dần tạo thành một cái lộ tuyến cố định.

Một canh giờ…
Hai canh giờ…


Thời gian năm canh giờ đã trôi qua, Mục liền thu hồi linh lực lại, sau đó thì đưa mắt nhìn vào Lôi Ảnh.

Qua một lát, Lôi Ảnh liền từ trong trạng thái nhập định tỉnh lại.

Nhìn thấy tên đồ đệ đầu tiên của bản thân đã tỉnh lại, Mục hỏi: “Thế nào, có cảm nhận gì không?”
“Sư phụ, con cảm giác bản thân đã mạnh hơn rất nhiều.

” Lôi Ảnh hào hứng đáp.

“Tốt lắm, thế đã nhớ cách tu luyện chưa?” Mục hỏi.

“Đã nhớ rồi!” Lôi Ảnh đáp.

“Vậy thì mỗi ngày đều phải dựa theo lộ tuyến đó mà tu luyện, không được lười biếng dù chỉ là một ngày.

” Mục mỉm cười, nói.

“Vâng, sư phụ!” Lôi Ảnh gật gật cái đầu, đôi mắt chớp chớp làm ra vẻ đã hiểu hết.

“Được rồi, ngươi mau ra nơi khác chơi đi, để vi sư tu luyện một chút!” Mục vui vẻ nói.

“Vâng!”
Nói rồi, Lôi Ảnh liền nhảy xuống đất, sau đó thì chạy ra khỏi động phủ, có lẽ nó sẽ đi tìm một con mồi nào đó để thử sức mạnh của bản thân.

Nhìn lấy bóng dáng của tên đồ đệ đã biến mất khỏi cửa động, Mục liền nhắm mắt lại, bắt đầu việc chữa thương.

Lại nói một chút về Lôi Ảnh.

Bởi vì Lôi Ảnh chỉ vừa được khai mở linh trí, cộng thêm thực lực lúc trước còn chưa mạnh, thành ra nếu dựa trên cấp bậc phân chia của yêu thú, Lôi Ảnh hiện tại còn chưa đạt tới yêu thú cấp 1.

Chính vì vậy mà lúc nãy, Mục đã chỉ cho Lôi Ảnh cách vận chuyển linh khí rồi hấp thu vào trong bản thân theo một lộ tuyến cố định.


Nếu như Lôi Ảnh tu luyện theo lộ tuyến đó thì chỉ khoảng vài năm sau, nó sẽ trở thành một đầu yêu thú cấp 1, cũng tức là tương đương với hồn thú khoảng 99 năm.

---
Thời gian như thoi đưa, nháy mắt đã 5 năm trôi qua…
5 năm, mặc dù đối với tu sĩ, đây chỉ là một khoảng thời gian ngắn, nhưng trên Đấu La Đại Lục lại xảy ra vô số chuyện kinh thiên động địa.

Đầu tiên thì phải kể đến về Tà Hồn Sư.

Mặc dù Đấu La Đại Lục hiện tại không xuất hiện Tà Hồn Sư, nhưng không có nghĩa là đám người này biến mất hoàn toàn, chỉ là hiện tại đang sống âm thầm mà thôi.

Chính vì vậy mà Vũ Hồn Điện đã cho người truy bắt rất nhiều Tà Hồn Sư, sau đó thì mang ra xử chém công khai, làm cho vô số người sùng bái, uy vọng của Vũ Hồn Điện cũng vì thế tăng lên rất nhiều.

Tiếp đó chính là cái đầu của Mục.

Bởi vì Mục hiện tại bị gán cho cái tội danh là Tà Hồn Sư, cộng thêm việc cho đến nay còn chưa bị bắt, thành ra cái đầu của hắn được treo thưởng rất cao, cơ hồ là làm cho vô số người phải đỏ mắt.

Bị truy sát là thế, nhưng Mục hiện tại vẫn rất vô tư, căn bản là không hề quan tâm bên ngoài đang xảy ra đại sự gì.

---
Tinh La Sâm Lâm, bên trong động phủ…
5 năm trôi qua, Mục lúc này cũng đã 101 tuổi.

Mặc dù tuổi cao như thế nhưng do công dụng của Trú Nhan Đan cùng với 500 năm tuổi thọ của Kết Đan Kỳ, Mục lúc này trông không khác gì một tên thanh niên 20 tuổi.

Lại nói một chút về tu vi của Mục…
Lúc này, Mục đã đạt tới cảnh giới Giả Anh rồi, cơ hồ là chỉ cần đủ thiên tài địa bảo thì có thể tấn thăng Nguyên Anh Sơ Kỳ bất cứ lúc nào.

Sở dĩ Mục có thể nhanh chóng đạt tới Giả Anh như thế là bởi vì trước đó đã bị thương, trong quá trình chữa thương thì lại gặp cơ duyên, cứ như vậy, hắn liền tiến lên Giả Anh.

Trường hợp này của Mục, quả thực là ‘nhân họa đắc phúc’.