Lạc Nhật Sâm Lâm…
Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn…
Thời gian lúc này đã trôi qua 1 tháng, Mục cũng đã hoàn thành việc nâng cấp Thanh Lôi Kiếm từ pháp khí trở thành pháp bảo.
Nhìn lấy kiện pháp bảo thứ hai trong tay, Mục trong lòng vô cùng vui vẻ.
Nếu như là lúc trước, khi Thanh Lôi Kiếm vẫn còn là một kiện pháp khí, tốc độ phi hành của nó căn bản là không thể so sánh với tốc độ phi hành của Mục, thế nhưng bây giờ lại khác…
Nếu như chỉ phi hành bình thường, tốc độ của Thanh Lôi Kiếm hiện tại có thể sẽ gấp hai lần so với tốc độ mà Mục tự thân phi hành.
Còn nếu như Mục trong lúc phi hành mà kích hoạt kỹ năng ‘bạo tốc’ thì tốc độ sẽ tăng lên gấp 3 lần, duy trì trong 1 canh giờ.
(Tác: đạo hữu nào không nhớ kỹ năng ‘bạo tốc’ thì xem lại chương 23 :v)
Lại nói một chút, kỳ thực việc nâng cấp Thanh Lôi Kiếm cũng không có gì quá khó khăn, Mục cũng chỉ dùng thời gian nửa tháng là hoàn thành.
Về phần thời gian còn lại, Mục sau khi lấy ra hết mấy món nguyên liệu còn thừa, đem tất cả luyện chế thành phù lục hạ cấp bậc cao, dù sao thì toàn bộ đống phù lục lúc trước đều bị hắn dùng trong lúc chạy trốn khỏi Hỏa Long Vương và Băng Long Vương.
(Tác: đạo hữu nào không nhớ phù lục được phân chia như thế nào thì xem lại chương 13 nha :v)
Cứ như vậy, trong suốt nửa tháng, Mục đã luyện chế được một số lượng lớn phù lục, bao gồm Định Thần Phù, Hỏa Điểu Phù, Băng Điểu Phù…
Mặc dù tên của mấy loại phù này có chút giống so với lúc trước nhưng uy lực của chúng đã tăng lên rất nhiều, dù sao thì cũng là phù lục hạ cấp bậc cao.
(Tác: 1 tháng sửa trận pháp + 2 tháng nâng cấp trận pháp + 2 tháng luyện chế Nhật Nguyệt Song Kiếm + 6 tháng luyện hóa pháp bảo + 1 tháng nâng cấp Thanh Lôi Kiếm, chế phù ---> hết bà 1 năm :v)
***
Quay trở lại hiện tại, Mục lúc này chính là đang ngồi suy tư trên một cái phiến đá hình tròn.
Sở dĩ Mục có biểu hiện như vậy là bởi vì hắn đang đứng trước hai sự lựa chọn.
Việc thứ nhất, đó chính là ra ngoài, đi tìm nguyên liệu để luyện chế pháp bảo Phệ Huyết Châu.
— QUẢNG CÁO —
Mặc dù Phệ Huyết Châu không phải là bản mệnh pháp bảo của Mục nhưng nó lại có tác dụng rất lớn đối với hắn.
Thứ nhất, đó chính là bên trong Phệ Huyết Châu có một không gian cực kỳ lớn, có thể đem một lượng lớn tinh huyết chứa trong đó, lúc nào cần thì có thể đem ra sử dụng, không cần thiết phải tạo huyết trì như bây giờ.
Thứ hai, Phệ Huyết Châu ngoài việc chứa tinh huyết ra thì nó có thể dùng để làm tổ của đám Huyết Trùng.
Nói đến Huyết Trùng thì phải nói đến đặc điểm hiếm gặp của nó.
Huyết Trùng là một loại cổ trùng do tu sĩ dùng bí pháp tác động lên trứng của nhiều loại côn trùng khác mà tạo ra, chính vì vậy mà trong môi trường bình thường, Huyết Trùng căn bản là không thể sinh sản.
Thế nhưng, nếu như đem đám Huyết Trùng thu vào bên trong Phệ Huyết Châu thì lại khác.
Ngoài việc chúng nó có thể sinh sản để tăng số lượng lên thì đám Huyết Trùng còn có thể cắn nuốt lẫn nhau, dần dần tiến cấp, trở nên vô cùng hung hãn.
Chính vì như thế, Mục nếu như càng sớm luyện chế thành công Phệ Huyết Châu thì đám Huyết Trùng của hắn sẽ sớm ngày trở nên mạnh mẽ.
Đấy chính là việc thứ nhất, còn việc thứ hai, chính là tu luyện.
Đúng vậy, là tu luyện, nhưng không phải là để chữa thương, mà là để đột phá lên Kết Đan Trung Kỳ.
1 năm trước, sau khi giải quyết được Hỏa Long Vương và Băng Long Vương, ngoài việc lấy toàn bộ xương cốt của chúng để luyện chế Nhật Nguyệt Song Kiếm, Mục còn thu được hai vật khác…
Đó chính là Hỏa Long Chi Tâm và Băng Long Chi Tâm.
Đây chính là thứ giúp Hỏa Long Vương và Băng Long Vương hợp nhất lại với nhau, cũng là thứ chứa đựng một ít tu vi còn sót lại của hai đầu long vương này sau khi chết đi.
Mặc dù năng lượng trong hai vật này không còn bao nhiêu nhưng cũng đủ để Mục hấp thu, chắc chắn trong vòng 10 năm sẽ đột phá đến Kết Đan Trung Kỳ, thậm chí, nếu may mắn thì có thể sẽ chạm tới cảnh giới Kết Đan Hậu Kỳ.
(Tác: đạo hữu nào không nhớ hai thứ này thì xem lại chương 50 nha :v)
Đối mặt với hai việc mà có thể đề cao thực lực của bản thân lên như vậy, trong phút chốc, Mục liền lâm vào trầm tư.
Thế nhưng rất nhanh sau đó, Mục đã chọn sẽ làm việc thứ nhất, chính là ra ngoài đi tìm nguyên liệu để luyện chế Phệ Huyết Châu.
Lý do sao? Rất đơn giản.
— QUẢNG CÁO —
Theo như Mục suy nghĩ, lấy tư chất cùng kinh nghiệm kiếp trước của bản thân, việc đột phá đến Kết Đan Trung Kỳ là chắc chắn, chỉ là sớm hay muộn thôi, nhưng việc để đám Huyết Trùng kia gia tăng thực lực sớm thì lại có lợi hơn.
Kỳ thực, vẫn còn một lý do nữa.
Đó chính là Mục vừa đột phá đến Kết Đan Sơ Kỳ không lâu, nếu như tiếp tục đột phá lên Kết Đan Trung Kỳ thì có lẽ sẽ dẫn tới căn cơ bất ổn.
Với lại, nói không chừng trong lúc đột phá, Mục lại bị cái vị diện này lại quấy phá mà dẫn đến đột phá thất bại một lần nữa, lúc đó thì thật sự không biết nói gì hơn, dù sao thì hắn cũng từng nếm trải qua một lần.
(Tác: ở chương 36, Mục do bị vị diện phá mà đột phá thất bại :v)
Chính vì vậy mà sau vài ngày chuẩn bị, Mục lập tức lấy ra Thanh Lôi Kiếm, nhanh chóng bay đi.
***
Lạc Nhật Sâm Lâm…
Tại một góc nào đó, lúc này, trời đã tối…
“Thái tử điện hạ, toàn bộ lều trại đã được dựng xong, xin mời ngài vào nghỉ ngơi.” Một tên binh sĩ nói.
“Được rồi!” Một người thanh niên đáp lại, trong giọng điệu mang vài phần khinh thường.
Sau khi đáp lời tên binh sĩ kia, người thanh niên được gọi là ‘thái tử’ này nhanh chóng đi vào một căn lều cực kỳ rộng, vô cùng xa hoa, bên ngoài còn có vô số binh lính đứng canh, ước chừng cũng phải hơn 100 người.
Không sai, người này chính là thái tử của Thiên Đấu Đế Quốc - Tuyết Vi Tân.
Về phần Tuyết Vi Tân tại sao lại xuất hiện tại Lạc Nhật Sâm Lâm là bởi vì hắn muốn săn giết một đầu hồn thú thích hợp, sau đó hấp thu hoàn hoàn, đột phá đến cảnh giới Hồn Vương.
Lại nói một chút, hơn 20 năm về trước, chính xác thì là 27 năm, sau khi từ cuộc thi học viện hồn sư cao cấp toàn đại lục trở về, Tuyết Vi Tân lập tức được tốt nghiệp, rời khỏi Thiên Đấu Hoàng Gia Học Viện, bắt đầu công việc triều chính.
Cứ như vậy, bằng vào tài trí hơn người, Tuyết Vi Tân ban ngày thì chăm lo công việc triều chính, ban đêm ngoài việc tính kế sát hại hoặc hạ bệ huynh đệ ra thì hắn lúc nào cũng hoang dâm vô độ.
Việc này cứ như vậy mà tiếp diễn, cho dù sau khi được sắc phong làm thái tử, Tuyết Vi Tân vẫn như vậy.
Chính vì thế mà đến tận bây giờ, ở cái tuổi 47, hồn lực của hắn mới đạt được 50 cấp.
— QUẢNG CÁO —
Khi tiến lại gần căn lều, Tuyết Vi Tân quay người về phía hai lão nhân nói: “Độc Cô Tứ, Kỳ Tâm, ta hy vọng người mai các ngươi sẽ tìm cho ta một đầu hồn thú thích hợp, để ta sớm ngày tấn cấp Hồn Vương, còn quay về xử lý triều chính!”
“Vâng, thái tử điện hạ cứ yên tâm, phu thê bọn ta sẽ dốc lòng ra sức.” Độc Cô Tứ hơi khom người xuống, trong giọng nói còn có chút nịnh bợ, lấy lòng.
Cái này kỳ thực cũng đúng, nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chắc chắn Tuyết Vi Tân sẽ lên làm hoàng đế.
Như vậy, đối với một tên 72 cấp Hồn Thánh như Độc Cô Tứ, việc khom lưng nịnh nọt một hoàng đế tương lai cũng không phải là không làm được.
“Hừ, biết vậy thì tốt, hai người các ngươi lui ra đi, ta muốn nghỉ ngơi rồi!” Tuyết Vi Tân phất tay áo rời đi.
“Vâng, thái tử điện hạ.” Độc Cô Tứ và Kỳ Tâm - thê tử của Độc Cô Tứ, đồng thanh đáp.
Sau khi đợi Tuyết Vi Tân đi vào trong lều, Độc Cô Tứ liền lên giọng ra lệnh: “Các ngươi nhớ kỹ phải đề cao cảnh giác, không được lơ là!”
“Vâng!” Hơn 100 binh sĩ cùng các hồn sư khác đồng thanh hô lên.
***
Ở một bên khác…
Trên một ngọn cây, Mục lúc này chính là đang nằm ngắm sao trên trời.
Bỗng nhiên, Mục mở miệng: “Tuyết Vi Tân à, không hổ là thái tử của Thiên Đấu Đế Quốc, lúc ra ngoài lại có nhiều người bảo vệ như vậy.”
“Không ngờ lần này ra ngoài lại đụng phải tên này…”
“Hai tên Hồn Thánh, ba tên Hồn Đế, năm tên Hồn Vương, 100 tên binh sĩ… coi bộ có chút khó khăn…”
Mục vừa nghĩ, vừa cười thầm trong lòng, một nụ cười đầy chết chóc..