Tu Tiên Tại Đấu La

Chương 106: 106: Đoạt Bảo






Sau khi đã giam cầm thành công đầu Tuyết Hải Chương Ngư này, Mục liền lập tức thu hồi linh lực, sau đó thì trực tiếp điều khiển Thanh Lôi Kiếm bay đi.

“Bạo tốc!!!”
Lời vừa dứt, cả người của Mục liền hóa thành một vệt ánh sáng màu tím, rất nhanh đã biến mất khỏi vùng đại hải này.

Ở dưới mặt biển, bên trong Liệt Hỏa Cửu Huyền Trận, đầu Tuyết Hải Chương Ngư sau khi thấy Mục bay đi mất, mà hướng hắn đi lại là hướng của Cực Hàn Bảo Ngọc, cho nên nó liền cảm thấy không ổn.

Kỳ thực, bởi vì bản thân là hồn thú 7 vạn 8 ngàn năm, mặc dù vẫn chưa thể nghe hiểu, cũng như là nói tiếng người, thế nhưng linh trí của đầu Tuyết Hải Chương Ngư cực kỳ cao, thành ra trong chốc lát, nó mơ hồ là đã đoán được mục đích của Mục.

Nếu như đầu Tuyết Hải Chương Ngư này đoán không sai thì Mục chính là muốn nhân lúc nó đang bị vây hãm tại nơi này, tranh thủ thời gian đoạt lấy Cực Hàn Bảo Ngọc.

Tất nhiên, nó đã đoán đúng.

Réc… Réc… Réc…
Lúc này, sau khi đã mơ hồ đoán ra được mục đích của Mục, đầu Tuyết Hải Chương Ngư bắt đầu điên cuồng hét lớn, nhanh chóng sử dụng tám cái xúc tu của bản thân, liên tục đánh lên Liệt Hỏa Cửu Huyền Trận.

Vù… Vù… Vù…
Trong nháy mắt, một cơn bão tuyết liền xuất hiện bên trong Liệt Hỏa Cửu Huyền Trận, rất nhanh đã phủ trắng cả một vùng rộng lớn bên trong trận pháp.

Lúc này, từ trên cao nhìn xuống, đống lửa của Liệt Hỏa Cửu Huyền Trận và cơn bão tuyết được tạo ra từ công kích của đầu Tuyết Hải Chương Ngư này trông rất giống một cái Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn thu nhỏ, không hề khác mấy so với cái thần thông Nhật Nguyệt Thần Luân của Mục.

---
Hải Thần Vực, cách vị trí của Liệt Hỏa Cửu Huyền Trận không xa…

Vèo… Vèo… Vèo…
Vô số tiếng xé gió vang lên, theo sau đó là một vệt ánh sáng dài màu tím, nó bay nhanh đến nỗi còn để lại vô số tàn ảnh ở phía sau, đứng nhìn từ phía dưới, vệt sáng này giống như đang muốn chia bầu trời ra thành hai nửa.

Vù…
Rất nhanh, qua một cái chớp mắt, vệt ánh sáng màu tím kia đã lao xuống bên dưới mặt biển, ngay khi chỉ còn cách mặt biển khoảng một thước thì dừng lại.

Đứng trên Thanh Lôi Kiếm, Mục liền đưa mắt nhìn lấy Cực Hàn Bảo Ngọc ở dưới đáy biển, thầm nghĩ: “Cũng nên bắt đầu rồi.


Với cái suy nghĩ đó, Mục liền lập tức thu hồi Thanh Lôi Kiếm, sau đó thì trực tiếp nhảy xuống dòng nước lạnh lẽo của đại hải, mặc dù nhiệt độ tại nơi này không thể so sánh với nhiệt độ chân chính của Cực Hàn Bảo Ngọc, nhưng chắc hẳn cũng không hề dễ chịu gì.

Ở dưới nước, Mục liền vận chuyển linh lực trong cơ khí, nhanh chóng đem dương khí từ Nhật Nguyệt Thần Quyết bao bọc lấy cơ thể, hàn khí ở trong nước biển ngay lập tức đã được đẩy lùi.

Có điều, đối với hàn khí tỏa ra từ Cực Hàn Bảo Ngọc thì lượng dương khí đó giống như là muối bỏ biển, căn bản là không hề có một chút tác dụng gì.

Keng…
Một thanh âm của kim loại liền vang lên…
Nương theo ý niệm của Mục, Nhật Kiếm liền xuất hiện, lập tức bay lên trên đầu hắn, nhanh chóng tỏa ra vô số dương khí, tạo thành một lớp quả cầu bao phủ toàn bộ thân thể của hắn.

Sau khi đã bảo vệ bản thân khỏi hàn khí tỏa ra từ Cực Hàn Bảo Ngọc, Mục bắt đầu lặn xuống, nhanh chóng tiếp cận lấy vị trí của Cực Hàn Bảo Ngọc.

Một hơi thở…
Hai hơi thở…


Thời gian mười cái hô hấp rất nhanh đã trôi qua, Mục cuối cùng cũng đã tiếp cận được tới Cực Hàn Bảo Ngọc.

Có điều, bởi vì hàn khí tỏa ra từ Cực Hàn Bảo Ngọc quá mạnh, thành ra mà muốn lấy được loại thiên tài địa bảo này, Mục cần phải có một số thủ đoạn nhất định.

Chỉ thấy Mục lại một lần nữa vận chuyển Nhật Nguyệt Thần Quyết, rất nhanh đã đem một lượng lớn âm khí hội tụ ở phần cánh tay, ngay tức khắc đã bao bọc lại trên hai bàn tay, tạo thành một làn khí màu lam nhàn nhạt liên tục lưu chuyển ở trên đó.

Keng…
Thanh âm va chạm của kim loại lại một lần nữa vang lên, Nguyệt Kiếm liền được Mục triệu hồi ra.

Ngay khi vừa xuất hiện, Nguyệt Kiếm liền tỏa ra một lượng lớn âm khí, nhanh chóng đã dung nhập tại hai bàn tay của Mục, làn khí màu lam trên đó càng lúc càng sáng, thậm chí còn chiếu rọi được cả một vùng nhỏ dưới đáy biển.

Tiếp đó, Mục liền điểu khiển Nguyệt Kiếm bay lên phía trước, thầm hô: “Đi!!!”
Ý niệm chợt động, Nguyệt Kiếm liền bắt đầu sử dụng âm khí của bản thân, nhanh chóng len lỏi vào bên trong đống hàn khí của Cực Hàn Bảo Ngọc, sau đó đã khống chế được đống hàn khí đó.

“Phân!!!” Mục lại thầm hô một tiếng.

Trong chốc lát, thông qua Nguyệt Kiếm, Mục liền thao túng đám hàn khí kia, nhanh chóng đem đẩy qua một bên, rất nhanh đã tạo được một lối đi nối vị trí của bản thân với vị trí của Cực Hàn Bảo Ngọc.

Ngay khi đã tạo được lối vào, Mục liền lập tức bơi đến vị trí của Cực Hàn Bảo Ngọc.

Đứng trước Cực Hàn Bảo Ngọc, Mục cũng không có nôn nóng, trái lại, hắn lại vô cùng bình tĩnh, một tay đưa vào bên trong túi trữ vật, lấy ra một cái hộp được tạo từ ngọc bích.


Sau khi đã lấy ra hộp ngọc để chứa Cực Hàn Bảo Ngọc, Mục liền tăng cường lượng dương khí đang bọc ở trên hai bàn tay, sau đó thì từ từ chạm vào Cực Hàn Bảo Ngọc.

Ngay vào lúc hai bàn tay của Mục vừa chạm tới Cực Hàn Bảo Ngọc…
Ầm… Ầm… Ầm…
Một lượng lớn hàn khí từ Cực Hàn Bảo Ngọc liên tục phóng ra, làm cho Mục phải cật lực chống đỡ, thậm chí trên người hắn còn có một vài chỗ đã bắt đầu bị đóng băng.

Có điều, đối với tình trạng của bản thân, Mục căn bản là không hề quan tâm, chỉ thấy hắn lúc này đang tập trung toàn bộ tinh lực cũng như là linh lực cho việc đoạt lấy bảo vật.

Lại nói một chút về Chích Viêm Lân Thảo.

Kỳ thật, bởi vì trước khi bị Mục đoạt đi, Chích Viêm Lân Thảo chỉ mới được đầu Hỏa Kỳ Lan kia tưới máu khoảng 3 năm, thành ra nó vẫn còn đang trong thời kỳ phát triển, cho nên Mục lấy đi rất dễ dàng, không hề tốn một chút sức lực này.

Có điều, Cực Hàn Bảo Ngọc trước mặt Mục này lại khác, bởi vì nó đang ở trong thời kỳ mạnh nhất, thành ra hàn khí tỏa ra xung quanh vô cùng nhiều.

Chính vì vậy, Mục nếu như muốn đoạt lấy loại thiên tài địa bảo này thì cần phải bỏ ra rất nhiều sức lực, e rằng sau khi hắn thành công lấy được Cực Hàn Bảo Ngọc thì cả thân thể sẽ bị suy yếu trong một thời gian dài, căn bản là vô lực chiến đấu.

Nửa canh giờ…
Một canh giờ…

Thời gian năm canh giờ rất nhanh đã trôi qua, Mục cuối cùng cũng đã đoạt lấy bảo vật thành công.

Chỉ thấy…
Răng rắc… Răng rắc…
Xoảng…
Một tiếng băng vỡ vang lên, theo sau đó là một thân ảnh đã bị hàn khí biến thành khối băng, đang từ từ phá bỏ lớp băng dày bám trên người.


Sau khi đã lấy được Cực Hàn Bảo Ngọc, Mục liền cẩn thận ngắm nghía một hồi, sau đó thì chậm rãi đặt vào bên trong cái hộp ngọc đã chuẩn bị từ trước, tiếp đó thì nhẹ nhàng đóng nắp hộp lại.

Kế tiếp, Mục liền lập tức đem cái hộp ngọc cho vào bên trong túi trữ vật.

Hoàn thành xong hết thảy, Mục nhoẻn một nụ cười, thầm nghĩ: “Xem ra là lần này đã thành công mĩ mãn, không hề có một chút sai sót gì…”
Nghĩ rồi, Mục nhanh chóng dùng vận chuyển linh lực, khiến cho dương khí tỏa ra ngày càng nhiều, rất nhanh đã làm cho lớp băng đang bám trên người tan chảy hoàn toàn.

Tiếp đó, Mục liền ngoi lên mặt biển, chuẩn bị rời khỏi nơi này…
---
Hải Thần Vực…
Tại vị trí mà Mục bố trí Liệt Hỏa Cửu Huyền Trận…
Quay lại nửa canh giờ trước…
Vù… Vù… Vù…
Vào lúc này, bên trong Liệt Hỏa Cửu Huyền Trận, trận bão tuyết do đầu Tuyết Hải Chương Ngư tạo ra còn chưa dừng lại, mà ngày càng có dấu hiệu gia tăng, thành ra nhiệt độ bên trong cũng đã không còn nóng như trước nữa, trái lại còn đang giảm xuống với một tốc độ vô cùng kinh khủng.

Ầm… Ầm… Ầm…
Ở bên trong trận pháp, đầu Tuyết Hải Chương Ngư vẫn đang không ngừng sử dụng tám cái xúc tu công kích lên trên tấm lưới kia, làm cho một vùng biển lớn chấn động không ngừng, vô số hải hồn thú ở xung quanh đó vị doạ sợ một phen, căn bản là đều chạy khỏi phạm vi này.

Răng rắc… Răng rắc…
Rầm…
Một tiếng nổ lớn vang lên, cuối cùng sau hơn bốn canh giờ liên tục công kích, đầu Tuyết Hải Chương Ngư này đã đập nát được Liệt Hỏa Cửu Huyền Trận.

Réc… Réc… Réc…
Sau khi đã được tự do, đầu Tuyết Hải Chương Ngư liền không quan tâm đến cơ thể đang trong tình trạng suy yếu, mà lập tức rống lên mấy tiếng giận dữ, sau đó thì liền bơi đi, hướng về phía của Cực Hàn Bảo Ngọc.