Tu Tiên Cũng Cần Nhân Duyên

Chương 4: Hoắc Thanh Đồng




“Hoắc cô nương kia, cũng là Luyện Khí tầng ba. Xem ra trận đấu này, sẽ rất thú vị đây!’’ Nam Cung Siêu nheo mắt nhìn về phía thiếu nữ hắc y, trong lòng thoáng qua một tia hứng thú.

Khóe miệng Nam Cung Hy cong lên: “Thực lực khác biệt, không thể so sánh!’’

Nam Cung Siêu trầm trồ: “Hiếm khi thấy đệ khen người khác. Nếu để Giai Giai nghe thấy, chắc muội ấy sẽ rất vui!’’

Nam Cung Hy không trả lời, đôi mắt đen tuyền tập trung vào sân đấu bên dưới. Lời hắn nói không sai, thực lực khác biệt, không thể so sánh. Dù cùng là Luyện Khí tầng ba, nhưng võ kỹ mà Tô Giai Giai luyện tập lại khác biệt.

Thệ Thủy Quyết, bản chất của nó là tấn công đơn, nghiêng về âm nhu, thích hợp với thể chất thuần âm của Tô Giai Giai. Trong đơn đấu, các thuật quyết thiên về khống chế đều rất có lợi. Điển hình như Thệ Thủy Quyết mà Tô Giai Giai đang nắm giữ, lấy nhu thắng cương, dùng tĩnh chế động.

Cảnh giới Luyện Khí chia làm chín tầng với ba giai đoạn: Ngưng thần nhập khí, luyện khí, và vận khí.

Giai đoạn đầu tiên, ngưng thần nhập khí, chính là ba tầng đầu tiên của Luyện Khí. Giai đoạn này, võ giả mới bước đầu làm quen với khái niệm, thế nào là linh khí. Dùng thân thể nhập vào thiền định, thông qua tĩnh tâm, mà cảm nhận được sự tồn tại của linh khí.

Từ đó nhận biết các nguyên tố trong môi trường xung quanh, phân biệt với hệ ngũ hành trong cơ thể. Khai thông các huyệt vị cơ bản, bắt đầu từ huyệt Thừa Khấp với sáu cấp đột phá.

Huyệt Thừa Khấp có tác dụng tăng khí huyết và nội lực, mỗi lần đột phá một cấp, tiêu hao rất nhiều linh khí. Vì điều này, mà giai đoạn ngưng thần nhập khí, thường diễn ra rất chậm. Tốc độ hấp thụ linh khí của võ giả, không thể sánh bằng tốc độ tiêu hao linh khí.

Giai đoạn thứ hai, luyện khí, gồm ba tầng tiếp theo của cảnh giới Luyện Khí. Hay còn được gọi là quá trình thu thập, hấp thụ linh khí, chuyển hóa các nguyên tố tự nhiên rồi đưa vào cơ thể. Dùng những thứ hấp thụ được, bổ sung hệ ngũ hành trong cơ thể, tích lũy vật chất, nối kết sức mạnh thành một đường.

Đến lúc này, kinh mạch đã thông suốt, có nhiều chỗ chứa linh khí hơn. Tốc độ hấp thụ linh khí đã tăng vọt, hoàn toàn có thể bù đắp lượng linh khí mất đi khi đột phá. Thông thường, cảnh giới Luyện Khí tầng sáu, đã có thể mở cấp thứ ba của huyệt Thừa Khấp.

Giai đoạn thứ ba, vận khí, là ba tầng cuối cùng của Luyện Khí. Dùng những thứ đã tích trữ được ở các giai đoạn trước, để thi triển khinh công, hoặc các chiêu thức, thuật pháp đơn giản.

Đạt được cảnh giới Luyện Khí tầng thứ chín, đồng nghĩa với việc, toàn bộ sáu cấp của huyệt Thừa Khấp, đã được mở ra. Bên trong cơ thể khí huyết căng tràn, nội lực sung mãn, chuẩn bị cho giai đoạn dịch cân tẩy tủy, ở cảnh giới Trúc Cơ.

Lúc này, võ giả đã đặt nửa bước vào cánh cửa tu tiên chân chính. Tố chất cơ thể không còn là người bình thường, nắm được một số thuật pháp cơ bản. Là tầng thấp nhất trong giới tu chân, tuổi thọ trung bình khoảng một trăm năm mươi năm.

Thệ Thủy Quyết, dùng linh khí nội công, lấy sức mạnh nội lực để gây sát thương lớn cho đối thủ. Tô Giai Giai đang ở tầng thứ ba của Luyện Khí, đồng nghĩa với việc huyệt Thừa Khấp đã được mở ra, bổ sung khí huyết và nội lực trong cơ thể. Nếu biết cách vận dụng tốt, việc thi triển Thệ Thủy Quyết, sẽ diễn ra rất nhẹ nhàng.

Sau khi, Dương võ sư tuyên bố bắt đầu trận đấu, cũng nhanh chóng trở về vị trí quan sát, nhường sân đấu lại cho Tô Giai Giai và Hoắc Thanh Đồng.

Hai người đều không vội ra tay, đưa mắt quan sát đối phương.

Hoắc Thanh Đồng ôm quyền, nói: “Tô tiểu thư, đắc tội!’’

Tô Giai Giai mỉm cười dịu dàng, đưa tay: “Mời!’’

Hoắc Thanh Đồng cũng không khách khí, chân trái lùi về sau một bước, khởi động linh khí trong cơ thể, dùng hai tay làm vuốt, đánh về phía Tô Giai Giai một quyền.

Linh khí đổ vào nắm đấm, dồn lực lao đi, cắt một đường trong không khí, nhằm vào chân của Tô Giai Giai. Không chỉ có thế, Hoắc Thanh Đồng nhanh chóng thu tay, gia tốc cơ thể, muốn tiếp cận Tô Giai Giai.

Tô Giai Giai nhắm mắt lại, trong lòng có chút run nhẹ, không phải đang sợ mà là phấn khích. Đây chính là trận thực chiến đầu tiên của nàng, sao lại không xúc động cho được.

Linh khí xoay chuyển trong cơ thể, đổ vào tứ chi, ngũ giác. Đôi mắt của nàng từ nhỏ đã không tốt, là điểm yếu trí mạng của Tô Giai Giai. Nhưng nàng chưa từng sợ hãi vì nhược điểm ấy, biến nhược điểm thành lợi thế, nâng cao khả năng cảm thụ của các giác quan khác.

Tô Giai Giai lắng nghe đường di chuyển của linh khí, phán đoán chính xác hướng đi của quyền. Cơ thể đổ về phía trước, hai tay chống xuống đất, lộn một vòng tránh cú đấm của Hoắc Thanh Đồng.

Một quyền xẹt ngang qua tai, đánh vào chỗ Tô Giai Giai đứng khi nãy.

Ầm!

Mặt đất xuất hiện một cái hố to, khói bụi bốc lên mịt mù. Một quyền này khiến đám đông như ngừng thở, nhìn Hoắc Thanh Đồng bằng đôi mắt khác.

Nhưng Hoắc Thanh Đồng không để Tô Giai Giai có thời gian chuẩn bị, đã áp sát Tô Giai Giai từ khi nào. Lợi dụng lúc nàng đang lộn người tránh cú đấm, đá chân quét ngang, tấn công đôi tay của Tô Giai Giai.

Vừa tránh xong một quyền, Tô Giai Giai đã cảm nhận được, Hoắc Thanh Đồng ở sát bên. Khóe môi xinh đẹp khẽ cong lên, trong miệng niệm quyết chú, giọng nói rất nhỏ chỉ có mình nàng nghe thấy. Ngay cả Hoắc Thanh Đồng đối diện, cũng không phát hiện ra hành động này của nàng.

Nửa người đang ở trên không, bỗng nhiên di chuyển một cách quái dị. Thân thể cứ như nhành liễu mềm, gió đẩy hướng nào sẽ bay về hướng đó. Thay vì cứ tiếp tục ngả về phía trước, cơ thể của Tô Giai Giai lại đổ về phía sau.

Cùng lúc đó, cú đá chân của Hoắc Thanh Đồng vừa quét đến, chỉ gạt được hư không. Còn Tô Giai Giai đã đường hoàng đứng thẳng, thân trên hạ thấp, hai tay dồn lực, tích tụ linh khí, nội lực bên trong tản mát ra ngoài.

Hoắc Thanh Đồng thấy tình hình không ổn, vội vàng lui về sau, nhưng tốc độ tránh né lại không nhanh bằng tốc độ ra chiêu của Tô Giai Giai.

“Cuồng Phong Lãng Điệp!’’

Tô Giai Giai vung tay lên, đánh liên tiếp về phía trước bốn quyền. Hai tay linh hoạt như rắn nước, đã biến thành hư ảnh không thể thấy rõ. Nội lực trong cơ thể được dịp phát tác, bao phủ bốn quyền, xé gió lướt đi.

Hoắc Thanh Đồng nằm giữa trung tâm công kích, muốn tránh lại không thể di chuyển. Hai chân như đeo chì, một bước cũng không nhấc lên được. Sự kinh hãi lóe lên trong mắt Hoắc Thanh Đồng, rõ ràng lúc nãy vẫn còn di chuyển được, sao bây giờ…

“Tô Giai Giai, cô…”

Ầm ầm!

Lời còn chưa dứt, bốn quyền liên tiếp đã oanh kích Hoắc Thanh Đồng. Hai trong số bốn quyền, đánh lên ngực thiếu nữ, khiến nàng ta lập tức hộc máu. Thân thể không còn sức lực, thảm bại quỳ trên sàn đấu, đôi mắt trừng to không thể tin được.

Bốn quyền mang theo nội lực tích tụ, xuyên qua người Hoắc Thanh Đồng còn chưa dừng lại, vẫn tiếp tục lao về phía màn chắn sau lưng.

Rầm!

Tiếng nổ vang lên, chấn động mặt đất, chưởng lực kinh hồn, va chạm với màn chắn, giống như va phải bức tường đồng, lập tức tiêu tan. Đám đông vây xem kinh hồn bạt vía, hồi lâu mới nhớ ra việc phải hít thở.

May mắn…Là Dương võ sư đã lập ra trận đồ bát quái, nếu không thì, bọn họ sẽ giống như cô nương hắc y kia, ngã quỵ trên sàn đấu.

Mọi người cứ nghĩ, trận đồ dùng để ngăn cản bọn họ, không được tự ý xông vào. Nhưng tình thế bây giờ, thì hoàn toàn ngược lại, màn chắn này lập nên để bảo vệ họ.

Ánh mắt các đệ tử đó, nhìn về phía Tô Giai Giai trở nên khác lạ, không chỉ là say mê bình thường, mà còn tràn đầy lòng ngưỡng mộ. Nữ thần trong lòng bọn họ có khác, không chỉ xinh đẹp, dịu dàng, còn mạnh mẽ đến vậy. Thật xứng đáng với hai chữ nữ thần!

Hoắc Thanh Đồng uất ức nhìn về phía Tô Giai Giai, mở miệng định lên tiếng, chỉ có thể hộc ra máu tươi. Dương võ sư nhanh chóng tiến về phía nàng, kiểm tra tình hình.

Ấn quyết màu lam nhạt trên tay Dương võ sư, tỏa ra khí lạnh dịu mát, nhập vào người Hoắc Thanh Đồng, xoa dịu tổn thương bên trong cơ thể.

“May mà tiểu thư đã khống chế sức mạnh, kinh mạch của cô nương mới giữ được! Nếu không, e rằng mạng của Hoắc cô nương đã không còn!’’ Dương võ sư hạ giọng nói, trong đôi mắt bình tĩnh đến lạ lùng, dường như ông ta đã biết trước kết quả.

Hoắc Thanh Đồng nghe được lời Dương võ sư, bản thân vẫn không thể chấp nhận sự thật. Ôm lấy lồng ngực đau buốt, ngẩng đầu về phía Tô Giai Giai, vẻ mặt tức giận.

“Ta không tin, tại sao lúc đó ta không di chuyển được. Tô Giai Giai, là cô đã giở thủ đoạn!’’

Hoắc Thanh Đồng dùng hết sức lực, hét to một câu, lời nói vang vọng khắp võ đường, không nơi nào không nghe thấy. Ngay cả Nam Cung Hy và Nam Cung Siêu ngồi trên mái đình, cũng nghe rõ mồn một, không khỏi cau mày lại.

Nàng ta hét xong, lại nôn ra một ngụm máu tươi, thấm vào hắc y, khiến người khác không thể phân biệt. Dương võ sư bất lực lắc đầu, linh lực trong tay lại một lần nữa rót vào cơ thể Hoắc Thanh Đồng: “Hoắc cô nương, hãy bình tĩnh, tức giận không có lợi cho vết thương."

Tô Giai Giai đứng thẳng người, thong thả bước từng bước đến gần Hoắc Thanh Đồng, vừa đi nàng vừa nói: “Cô nương nói, ta dùng thủ đoạn sao? Vậy ra, cô nương chỉ biết ta là chất nữ của Nam Cung phu nhân, lại không thật sự hiểu rõ ta là ai.”

Nàng ngồi xuống, rút khăn tay ra, lau máu trên miệng Hoắc Thanh Đồng, động tác dịu dàng cẩn thận: “Ở Nam Cung gia, không đệ tử nào không biết, ‘Kinh Cúc Hộ Giáp’ là gì! Bản thân cô nương khinh địch, còn có thể trách ngược ta dùng thủ đoạn sao?”

Đám đông xung quanh như bừng tỉnh, ‘Kinh Cúc Hộ Giáp’ là chiêu thức phòng thủ trong bộ võ học Ngũ Tiên Tiên Pháp. Võ học này gồm năm chiêu thức, dùng vũ khí là nhuyễn tiên (roi mềm) để thi triển.

Tô Giai Giai yêu thích nhuyễn tiên, dùng nó làm vũ khí tùy thân, việc luyện bộ Ngũ Tiên Tiên Pháp cũng không phải chuyện lạ. Trong năm chiêu thức, chỉ có Kinh Cúc Hộ Giáp là phòng thủ, không cần vũ khí cũng có thể thi triển được.

Chiêu thức này ngưng tụ tinh hoa, làm thành hộ giáp, tăng sát thương độc. Nàng có linh căn hệ Mộc, Kinh Cúc Hộ Giáp sinh ra là dành cho nàng. Không cần tốn nhiều sức, tùy ý niệm quyết, đã có thể dễ dàng xuất ra.

Khi nãy Tô Giai Giai niệm chú, chính là để khởi động Kinh Cúc Hộ Giáp. Việc Hoắc Thanh Đồng áp sát, thực hiện cú đá chân, lại vô tình lọt vào phạm vi phát độc của hộ giáp. Khiến đôi chân không thể tùy ý di chuyển trong thời gian ngắn. Là bản thân tự làm tự chịu, không thể trách được ai!

Hoắc Thanh Đồng nghe xong như bừng tỉnh, bản thân biết mình đã khinh địch, sự xấu hổ dâng lên trong lòng. Không chỉ có Kinh Cúc Hộ Giáp, mà cả Cuồng Phong Lãng Điệp, Tô Giai Giai cũng không hoàn toàn xuất lực.

Cuồng Phong Lãng Điệp, thực chất là liên chiêu thức gồm sáu quyền. Tạo thành sát thương nhu với địch, trong phạm vi năm thước trước mặt. Nếu địch chưa kịp đỡ đòn, chiêu thứ năm sẽ đánh bay địch một đoạn ngắn, chiêu thứ sáu sẽ đánh ngã địch.

Vừa rồi, Tô Giai Giai chỉ dùng bốn quyền, Hoắc Thanh Đồng trúng hai quyền, đã bị thương nặng đến mức này. Nếu Tô Giai Giai dốc toàn lực, sử dụng cả sáu quyền liên hoàn, thì Hoắc Thanh Đồng đã mất mạng rồi.

Hoắc Thanh Đồng nhắm mắt lại, ổn định hơi thở của mình, khi mở mắt ra, mọi cảm xúc uất hận đều biến mất. Giọng điệu mạnh mẽ rõ ràng, là tâm phục khẩu phục: “Tô tiểu thư, ta thua rồi!’’

Nghe được Hoắc Thanh Đồng nói thế, Tô Giai Giai mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai Hoắc Thanh Đồng: “Đợi vết thương của cô nương tốt lên. Nếu muốn tái đấu, lúc nào ta cũng sẵn sàng!’’

Hoắc Thanh Đồng giật mình, ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy đôi mắt trong suốt đối diện, không hề có ý niệm coi thường. Hoắc Thanh Đồng cũng mỉm cười, gật đầu: “Được, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy!’’

“Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy!’’

Hai thiếu nữ đập tay giao hẹn, trước sự chứng kiến của mọi người.

Lúc này, Dương võ sư mới đứng dậy, dõng dạc tuyên bố: “Lần khiêu chiến này, phần thắng thuộc về Tô Giai Giai! Trận pháp Kim Quang, giải trừ!’’

Ông ta vừa dứt lời, màn chắn vàng nhạt đã biến mất. Đám đông vây xem không còn rào cản, tất cả đều lao về phía Tô Giai Giai.

Tiếng hoan hô chúc mừng không ngừng vang lên.

Nam Cung Siêu xoa thái dương, không ngờ Tô muội muội lại có sức hút lớn như vậy. Danh tiếng trong phủ Nam Cung, xem ra còn vượt xa hai huynh đệ hắn nữa.

“Đệ thua rồi, Lãnh Phong Câu thuộc về huynh!’’ Nam Cung Siêu cười như hồ ly, không hề để ý đến sự bất công trong trận đánh cược.

Nam Cung Hy cũng không phản bác, rút một thẻ bài từ trong tay áo, ném cho Nam Cung Siêu: “Đến mã trường Phi Phong đi, Lãnh Phong Câu của huynh ở đó!’’

Nam Cung Siêu nhanh tay bắt lấy, thẻ bài làm từ gỗ đàn hương, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt. Là thẻ bài do mã trường Phi Phong làm, phía trên có khắc ba chữ ‘Lãnh Phong Câu’. Hắn kinh ngạc, nhìn về phía Nam Cung Hy: “Từ khi nào mà…”

“Là quà mừng huynh đạt được tư cách đề cử.’’ Nam Cung Hy mở miệng nói, càng nói càng khiến Nam Cung Siêu mơ hồ.

“Nhưng tỷ thí gia tộc còn chưa tổ chức, huynh lấy đâu ra tư cách đề cử?” Nam Cung Siêu gãi đầu hỏi.

Nam Cung Hy bật cười: “Coi như đệ gửi quà trước, chờ tin tốt sau vậy!’’

Nói xong, không đợi Nam Cung Siêu trả lời, đã phi thân rời khỏi mái đình, tiến thẳng về phía Phổ Kinh Các. Nam Cung Siêu cũng không đuổi theo, hắn còn đang bận hồi phục tinh thần, trợn mắt nhìn thẻ bài gỗ kia.

Lãnh Phong Câu, thần mã có tiền cũng chưa chắc mua được, bây giờ lại đang nằm trong tay hắn. Làm sao lại không ngây người cho được, đến khi hắn có phản ứng, thì Nam Cung Hy đã biến mất tăm.

Nam Cung Siêu lắc đầu cười trừ, rồi nhanh chóng rời khỏi võ đường, chạy như bay đến mã trường Phi Phong.