Tu Tiên Cũng Cần Nhân Duyên

Chương 2: Nam Cung gia




Đế quốc Vũ Minh, thành Lạc Hạ, Nam Cung gia.

Từ tờ mờ sáng, nhà bếp Nam Cung phủ đã đỏ lửa, khói trắng bốc lên nghi ngút. Bên trong có một bóng người bận rộn, hết đảo thức ăn, lại nêm gia vị, lâu lâu chêm củi, thêm nước sôi. Dù nha hoàn bên cạnh có lòng muốn giúp, cũng bị người kia gạt ra, tự tay làm hết mọi việc.

Đỗ Nương vừa thức dậy, rửa mặt thay y phục, rồi thong thả đến nhà bếp. Vừa nhìn thấy ánh lửa bên trong, đã giật mình tự hỏi: “Chẳng lẽ có chủ tử nào dậy sớm, nên nhà bếp mới thổi lửa làm điểm tâm giờ này?”

Nha hoàn áo tím thấy Đỗ Nương, liền khom người hành lễ, ngọt ngào kêu hai tiếng: “Đỗ Nương!”

Trong phủ Nam Cung, Đỗ Nương là ma ma trông coi việc bếp núc, khẩu vị các chủ tử thế nào, bà đều nhớ rõ. Đồ ăn làm ra luôn luôn hợp miệng, chưa từng có sơ sót, rất được lòng Nam Cung phu nhân, địa vị trong phủ tương đối cao.

Đỗ Nương kéo áo ngoài, hạ giọng hỏi nha hoàn: “Phòng bếp đang làm điểm tâm cho vị nào? Ai phụ trách nấu?”

Nha hoàn ngẩng đầu nhìn bà, chậm rãi nói: “Đỗ Nương, đều không phải, là Biểu tiểu thư đang làm điểm tâm!’’

Nghe thấy thế, động tác của Đỗ Nương hơi khựng lại, giống như đang suy nghĩ gì đó, hồi lâu mới lên tiếng: “Có ai giúp tiểu thư không?”

Nha hoàn áo tím trả lời: “Thưa, không! Tiểu thư không để chúng nô tỳ giúp!”

Đỗ Nương gật đầu đã rõ, khẽ cất bước tiến lại gần cửa, các nha hoàn đứng ngoài đều lui ra nhường chỗ cho bà. Đỗ Nương đưa mắt nhìn vào trong, người kia vẫn không hay biết, nàng đang chăm chú chuẩn bị điểm tâm.

Xuyên qua làn khói trắng bốc lên từ bếp lò, dáng người yểu điệu lúc mờ lúc tỏ. Động tác uyển chuyển, thành thục như nước chảy mây trôi, chỉ nhìn đã cảm thấy ngon miệng. Người kia chính là Biểu tiểu thư, cháu gái của Nam Cung phu nhân, Tô Giai Giai.

Ngày thường, nàng ấy sẽ không động tay đến những việc này. Nếu hôm nay xuống bếp, có lẽ cũng chỉ vì người kia. Vị tiểu thư này đến phủ Nam Cung đã hơn bốn năm, đối nhân xử thế khéo léo hợp lòng người.

Dung nhan xinh đẹp tựa búp bê, da thịt trắng mịn, hai má hồng hồng, đôi mắt to tròn như chứa nước. Đáng yêu như thế lại càng khiến người khác yêu thích.

Phủ Nam Cung lớn như vậy, chỉ có mình nàng được gọi là tiểu thư, lão gia, phu nhân đều hết lòng yêu chiều, đối đãi tựa như con gái ruột.

Đệ tử ra vào phủ, có không ít kẻ rung động mà liều mạng theo đuổi, nhưng đều thất bại. Vì ánh mắt của Tô Giai Giai, chưa từng dành cho kẻ khác, ngoại trừ biểu ca của nàng.

Nói đến vị biểu ca kia, Đỗ Nương lại có chút phiền lòng, giai nhân như thế còn không khiến thiếu gia rung động. Trong lòng thiếu gia chỉ có mỗi người kia mà thôi!

“Tiểu thư, thiếu gia thích ăn bánh hải đường với rượu đào ngọt. Người cứ trở về thay y phục trước, chuyện ở đây cứ để nô tỳ lo!” Cuối cùng, bà cũng không nhìn nữa, lên tiếng.

Tô Giai Giai đang đặt điểm tâm vào lồng cơm, nghe thấy tiếng động cũng giật mình. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Đỗ Nương, cười hai tiếng: “Đỗ Nương!”

Đỗ Nương gật đầu với nàng, nhanh tay kéo Tô Giai Giai về phía mình, đẩy nàng ra khỏi phòng bếp: “Tiểu thư, mau về thay y phục đi. Nếu đến gặp thiếu gia với y phục toàn mùi dầu mỡ, thì không được đâu!”

Tô Giai Giai bị đoán trúng tâm tư, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giọng điệu có chút ngại ngùng: “Đỗ Nương, người ta không phải…”

Đỗ Nương thấy khuôn mặt đỏ bừng như gấc chín của nàng, phì cười: “Được rồi, tiểu thư cứ xem như Đỗ Nương chưa nói gì cả! Người đâu, mau đưa tiểu thư về phòng thay quần áo!”

Nha hoàn áo tím khi nãy nghe thấy thế, vội vàng tiến lên đỡ lấy Tô Giai Giai: “Tiểu thư, chúng ta về thôi, Đỗ Nương đã nói cứ giao mọi chuyện lại cho người rồi mà.”

Lúc này, Tô Giai Giai mới bất đắc dĩ xoay người trở về phòng, trước khi đi còn khẽ nhún người với Đỗ Nương: “Đỗ Nương, đa tạ!”

Đỗ Nương nhìn theo dáng người xinh đẹp kia, không kiềm được thở dài một tiếng. Bánh hải đường, rượu đào ngọt, còn không phải là sở thích của vị kia sao?



Phía sau phủ Nam Cung, có một ngọn núi gọi là Nam Sơn, ở giữa triền núi lại có một thác nước nhỏ. Nước từ đỉnh núi đổ xuống, lao qua mõm đá rơi xuống hồ. Dòng chảy rất mạnh, chạm vào mặt nước, khiến vô số bọt nước bắn lên không trung.

Không gian xung quanh cũng vì bụi nước mà trở nên mờ mờ ảo ảo, cứ như lạc vào cõi bồng lai. Thác nước trắng xóa từ cao đổ xuống, gặp phải ánh mặt trời vừa lên, lấp lánh như dải lụa bạc.

Bên dưới thác nước, có một người, thân thể rắn chắc, nửa trên để trần, hai mắt nhắm chặt, ngồi yên như pho tượng. Khuôn mặt anh tuấn, đường nét rõ ràng, mày sắc như kiếm, môi mỏng mím lại.

Nam Cung Hy ngồi dưới thác nước, để mặc cho dòng nước lạnh xối rửa cơ thể mình. Cái lạnh bên ngoài đối chọi với sức nóng bên trong. Linh khí xung quanh tụ lại một chỗ, ào ạt như lũ quét đổ vào cơ thể hắn.

Nam Cung Hy không ngừng thu thập linh khí, tích trữ vào đan điền, vận chuyển trong kinh mạch, đả thông các huyệt vị. Luyện Khí tầng thứ sáu là tầng cuối cùng của giai đoạn thu thập, tích trữ ‘vật liệu’, chuẩn bị cho việc vận dụng thi triển các thuật pháp.

Tốc độ chuyển hóa linh khí cực nhanh, chẳng mấy chốc đã hình thành một luồng khí xoáy bên trong đan điền. Dòng khí này không hề mát lạnh, mà nóng bỏng như lửa, khiến hắn như đang ngồi trên nham thạch.

Mồ hôi tuôn đầy trán, nước từ thác đổ xuống, chạm phải da thịt của hắn. Phát ra những tiếng xèo xèo, giống như đụng vào than hồng. Giữa lúc ấy, hắn lại cảm nhận được có chuyển động từ xa, hàng mi dày khẽ rung động, nhưng vẫn không mở ra.

Linh khí xoáy động xung quanh dần dần dịu lại, rồi ngừng hẳn, trở lại trạng thái yên tĩnh vốn có. Kinh mạch được đóng lại, linh khí được thu thập từ từ chuyển hóa, luồng khí tụ trong đan điền cũng chậm rãi tiêu tan.

Nam Cung Hy mở mắt ra, đôi mắt sâu thẳm như màn đêm, dò không thấy đáy, cứ như vực sâu vạn trượng, chỉ cần rơi xuống sẽ biến mất ngay. Hắn đứng dậy, lùi về phía sau, để thác nước che khuất cơ thể hắn, với tay lấy y phục trên bờ, hắn từ tốn mặc vào.

Tiếng bước chân dần rõ ràng hơn, dựa vào độ mạnh yếu của bước chân, hắn đã đoán ra được người đến là ai. Khi hắn buộc xong thắt lưng, thì người kia cũng tới, xuyên qua màn nước mờ ảo, hắn thấy người nọ đứng cạnh hồ nước, yên tĩnh chờ đợi.

Nam Cung Hy thở dài một tiếng, bước ra khỏi thác nước, lên tiếng: “Ta ở đây!”

Thiếu nữ xinh đẹp, mặc váy dài màu phấn nhạt thêu bách hoa, tay cầm cặp lồng, vừa nhìn thấy hắn đã mỉm cười e lệ: “Biểu ca!”

Cạnh hồ nước, bên dưới tán liễu xanh, có một bộ bàn đá, được đẽo gọt tinh xảo. Xung quanh còn đặt thêm vài trụ thạch đèn, bên trong dùng tiêm nến tẩm dầu thắp sáng, cháy rất lâu.

Thác nước này là nơi luyện công yêu thích của Nam Cung Hy, vì thế Nam Cung Hải mới sai người bày trí như vậy.

Tô Giai Giai đặt cặp lồng lên bàn đá, dùng khăn thêu trải lên ghế, rồi ngồi xuống. Nam Cung Hy ngồi đối diện nàng, quan sát động tác của Tô Giai Giai. Nàng nhanh chóng mở lồng, bày từng món điểm tâm ra bàn.

Bánh đậu xanh nhân đậu đỏ, bánh bao nhỏ nhân thịt heo, bánh nếp gạo nhân hạt sen...Mỗi món ăn được bày ra đều có hương thơm thanh mát, màu sắc tinh tế, hình dáng tỉ mỉ. Vừa nhìn đã biết, người làm đã bỏ nhiều tâm tư.

Khi Nam Cung Hy nhìn thấy đĩa bánh hải đường và vò rượu đào, một cảm xúc khác lạ, chợt lóe lên nơi đáy mắt. Nhưng khi nhìn lại, thì hắn đã khôi phục bộ dạng thường ngày, cứ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Biểu ca, ăn chút điểm tâm đi!” Tô Giai Giai đưa mắt nhìn Nam Cung Hy, có chút trông chờ.

Nam Cung Hy gật đầu với nàng, bỏ qua những món khác, chỉ chú ý đến bánh bải đường và rượu đào ngọt. Bánh trắng hình tròn, tạo hình hoa hải đường trắng muốt, từng lớp bánh tỉ mỉ xếp chồng lên nhau, hệt như đóa hải đường đang nở rộ.

Vỏ ngoài tan ngay trong miệng, để lại hương vị thơm mát nồng nàn của hải đường. Rượu đào cay nồng chảy vào huyết quản, quyện với hương hoa bên trong bánh, làm người ta rơi vào trầm mê. Giống như người nào đó, chỉ cần yên lặng mỉm cười, đã là cảnh đẹp tuyệt mỹ nhất thế gian.

Nhìn thấy Nam Cung Hy như vậy, Tô Giai Giai liền vui vẻ, rót thêm rượu cho hắn, mở miệng nói: “Biểu ca, dù trận tỷ thí sắp tới rất quan trọng, nhưng sức khỏe lại quan trọng hơn. Huynh nên nghỉ ngơi nhiều một chút!”

Tỷ thí gia tộc sắp tới, không chỉ là cuộc chiến cọ sát thực lực giữa các đệ tử thông thường. Mà là cơ hội để giành được đề cử của gia tộc, tham gia cuộc khảo thí tuyển sinh thường niên của học viện Liên Hợp Bắc Châu.

Tháng tám hằng năm, học viện Liên Hợp Bắc Châu, đều tổ chức các kỳ tuyển sinh dành cho các võ giả dưới hai mươi tuổi với quy mô lớn trên đại lục Bắc Hành. Các kỳ thi được chia làm ba phần chính: sơ khảo, trung khảo và thượng khảo.

Mỗi năm, đều có rất nhiều người tham gia, nhưng người đủ điều kiện lại không có bao nhiêu. Để giới hạn số người tham dự, học viện Liên Hợp Bắc Châu đã đưa các quy tắc bắt buộc với từng vòng khảo thí.

Sơ khảo, trung khảo được tổ chức ở các thành lớn, thường được giao cho các đế quốc tự mình tiến hành. Đương nhiên phải được thực hiện, dưới sự giám sát của học viện. Riêng thượng khảo, sẽ diễn ra ở các kinh đô, do đích thân sứ giả học viện tiến hành chấm thi.

Võ giả muốn tham gia sơ khảo, trước tiên phải đạt được tư cách đề cử. Mỗi gia tộc lớn được quyền đề cử năm người, gia tộc nhỏ ba người. Các võ quán ngoại môn, nhỏ lẻ, chỉ được đề cử một người.

Võ giả bên ngoài các thành lớn, muốn đạt được tư cách đề cử, phải chọn một người đã được đề cử, rồi khiêu chiến. Người được khiêu khiến, bất kể thân phận và địa vị, đều phải đáp ứng. Nếu thắng, người khiêu chiến sẽ thay thế người được đề cử, tham gia sơ khảo.

Hoặc võ giả có thể chọn cách khác, tham gia các trận tỷ thí của những gia tộc trong thành, việc này thường sẽ mất một khoảng phí nhất định. Nhưng không phải có tiền thì sẽ được vào tỷ thí, còn tùy thuộc vào quy tắc của từng gia tộc, có cho phép võ giả ngoài tộc tham dự tỷ thí hay không.

Thông thường, các gia tộc nhỏ và võ quán sẽ không mở cửa đón võ giả ngoại tộc, chỉ có những gia tộc lớn mới làm vậy, ví dụ như Nam Cung gia của hắn. Gia tộc lựa chọn hình thức tỷ võ, thì các võ giả ngoại tộc không có quyền khiêu chiến người đoạt được tư cách đề cử.

Để đảm bảo tính công bằng, Nam Cung gia không quyết định trực tiếp mà dùng cách tỷ thí, để chọn ra người được nhận quyền đề cử. Không giới hạn đệ tử nội môn, ngoại môn, thậm chí còn tiếp đón những võ giả ngoài thành Lạc Hạ.

Nam Cung gia là Đại gia tộc ở thành Lạc Hạ, được xếp vào một trong Thập tộc đứng đầu Đế quốc Vũ Minh.

Phủ Nam Cung tọa lạc bên cạnh con sông Lạc Hà, gia tộc lại nắm giữ kỹ thuật đóng tàu số một đế quốc. Chuyên kinh doanh, buôn bán, vận chuyển các loại hàng hóa bằng đường thủy, trở thành gia tộc đứng đầu trong ngành hàng hải.

Tuy phụ thân của hắn, là tộc trưởng Nam Cung gia, Nam Cung Hải. Nhưng đối với con trai nhỏ nhất của mình, ông vẫn luôn nghiêm khắc. Hoặc là tự thân cố gắng, hoặc là bỏ cuộc buông xuôi, tuyệt đối sẽ không có sự thiên vị.

Nếu hắn muốn nhận được tư cách đề cử, chỉ có thể tự thân vận động, giành được một trong năm vị trí đứng đầu tỷ thí gia tộc sắp tới. Bảy tuổi, hắn đã được dạy võ kỹ, luôn học tập tại võ đường Nam Cung gia, cùng với các con cháu, đệ tử trong gia tộc.

Từ nhỏ đã có thiên phú nổi bật, với một linh căn hệ hỏa, và thể chất Thiên Viêm Thần Thể. Tốc độ tu luyện cực nhanh, chưa qua mười sáu đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí tầng thứ sáu. Có thể nói là thiên tài trong lớp tinh anh của Nam Cung gia.

Dù nói như thế, nhưng không có nghĩa hắn được phép khinh địch, trận tỷ thí gia tộc sắp tới, hắn vẫn phải dốc toàn lực. Vì người tham gia tỷ thí, không chỉ có đệ tử Nam Cung gia, mà còn có các võ giả bên ngoài muốn đạt được tư cách đề cử.

Ở thành Lạc Hạ, hắn có thể là thiên tài trời phú, nhưng đại lục Bắc Hành lớn như vậy. Hắn chỉ là hạt cát giữa sa mạc mênh mông, chỉ cần sơ suất sẽ biến mất không còn dấu vết.

Nam Cung Hy không có ý định giải thích với Tô Giai Giai: “Ta đã biết, đa tạ muội. Biểu muội cũng nên trở về đi. Phụ mẫu ta chắc đang đợi muội!”

Lệnh tiễn khách rõ ràng như vậy, Tô Giai Giai không thể làm như không nghe thấy. Hơn bốn năm sống ở phủ Nam Cung, Tô Giai Giai đã quá quen với tính cách này của hắn, chỉ có thể mỉm cười nói: “Vậy muội không làm phiền huynh nữa, xin cáo từ!”

Nói xong, đứng lên định rời đi, nhưng vừa đi được vài bước, đã nghe thấy tiếng Nam Cung Hy gọi lại: “À…”

Tô Giai Giai vui mừng xoay người, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vệt hồng khả nghi. Nhưng đáp lại sự nhiệt tình của nàng, là lời nói còn lạnh hơn tuyết tháng chạp: “Từ nay, không cần làm phiền muội đưa điểm tâm đến đâu.”

Nụ cười đông cứng trên môi, Tô Giai Giai nhanh chóng cúi đầu, hơi nhún người: “Muội đã biết, biểu ca, cáo từ!”

Tô Giai Giai xoay người, bước chân có chút thất lạc, nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra bình thản. Đến khi khuất khỏi tầm mắt của Nam Cung Hy, mới chuyển từ đi thành chạy.

Hình như Tô Giai Giai đã quên mất, Nam Cung Hy có cảnh giới Luyện Khí tầng sáu. Trong phạm vi năm mươi thước, hắn đều có thể nắm rõ như lòng bàn tay.

Nam Cung Hy thở dài một tiếng: “Thứ người cầu, ta không thể cho. Thứ ta có thể cho, người lại không cầu!’’ Lời vừa dứt, bỗng nhiên, trên trời lại vang lên tiếng chim ưng rít gào.

Nam Cung Hy ngẩng đầu lên, rút cây tiêu nhỏ giắt bên hông, đưa lên miệng thổi một tiếng. Chim ưng nghe tiếng tiêu, nhanh chóng thu cánh, chốc đầu lao xuống hệt như một mũi tên.

Nam Cung Hy đưa tay ra chờ sẵn, sắp sửa đến chỗ hắn, chim ưng hạ dần tốc độ, xòe rộng hai cánh ngoan ngoãn đậu lên tay Nam Cung Hy, kiêu hãnh ngẩng cao đầu.

Nhìn thấy ống trúc treo dưới chân chim, Nam Cung Hy không kiềm được, khóe môi cong lên thành một nụ cười. Lấy một miếng bánh trên bàn, thưởng cho chim ưng, tháo ống trúc khỏi chân nó, mở nắp, cẩn thận lôi mảnh giấy nhỏ ra.

Từng nét chữ mềm mại đập vào mắt hắn: “Sinh thần huynh, muội sẽ đến! Mong rằng lúc gặp lại, chúng ta đều đạt được nguyện ước của mình. À, đừng quên chừa rượu đào cho muội, mấy vò huynh gửi đến, Kỳ Nhi đã lén uống hết rồi!”

Người đó nói, sinh thần hắn, nàng sẽ đến, khi ấy vừa khéo rượu hoa đào ủ năm ngoái đã dậy mùi, nhất định nàng sẽ rất vui. Nàng còn nói mong hai người đều đạt được ước nguyện.

Năm ngoái, khi hắn đến thành Nam Vân thăm nàng, vừa khéo lại trùng vào hội hoa đăng. Nàng kéo hắn dạo chơi khắp phố phường, tham gia đủ trò vui, nào là ngắm hoa đăng, giải câu đố, thi nặn bánh, vẽ mặt cười...

Cuối cùng, hai người đến được cây Nhân Duyên, cùng treo một cái lồng đèn lên cây. Tâm nguyện tuy hai mà một, năm nay có thể cùng nhau tiến vào học viện Liên Hợp Bắc Châu.