Tu Tiên Cũng Cần Nhân Duyên

Chương 16: Bài học




Author: Trần Nguyệt Vân

Lã Hắc nhìn trường kiếm gãy vụn trên mặt đất, đôi mắt dài khẽ nheo lại. Vũ khí được chia làm ba loại: phàm khí, tiên khí, thần khí, ở mỗi loại lại chia làm ba cấp độ: sơ cấp, trung cấp, thượng cấp.

Tuy trường kiếm của hắn chỉ là phàm khí sơ cấp, nhưng cũng được chế tạo từ vật liệu chuyên biệt, mất rất nhiều công sức mới có được. Vậy mà chỉ cần đôi hỏa long hóa hình của Nam Cung Hy, thì đã dễ dàng bẻ gãy được.

Còn sức mạnh Viêm Hỏa vừa cắn nuốt nội lực của hắn, một Luyện Khí tầng sáu có thể làm được như vậy sao? Cho dù Nam Cung Hy có là kỳ tài đứng đầu Nam Cung gia, cũng không thể nghịch thiên như vậy chứ?

Càng nghĩ càng khiến người khác cảm thấy sợ hãi, tiếp theo hắn phải đối phó với Nam Cung Hy như thế nào đây? Bỗng nhiên, trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ, đã vậy hắn chỉ còn cách sử dụng tuyệt chiêu đó mà thôi.

Dương võ sư đến bên cạnh hai người, nhìn một lượt xác nhận tình hình của Lã Hắc, rồi lên tiếng hỏi: “Lã Hắc, ngươi tiếp tục chiến đấu hay dừng lại?”

Lã Hắc ngẩng cao đầu, đối mặt với Nam Cung Hy, giọng nói vang dội: “Tiếp tục!’’

Dương võ sư nhận được câu trả lời từ Lã Hắc, gật đầu lui về phía sau. Ông ta kiểm tra cẩn thận đại trận Kim Quang lần nữa, rồi mới ra hiệu cho trận chiến tiếp tục.

Nam Cung Hy và Lã Hắc lại một lần nữa đối mặt với nhau. Hắn có thể nhận ra, trong ánh mắt của Lã Hắc, đã bùng cháy lên một ngọn lửa mãnh liệt. Khóe miệng Nam Cung Hy khẽ nhếch lên, trận chiến sắp tới sẽ thú vị lắm đây.

“Bắt đầu nào!’’ Lã Hắc rít qua khẽ răng.

Linh khí trong người được phát động, dao động năng lượng bắt đầu lan tỏa xung quanh. Dòng khí xoáy cuồn cuộn xoay tròn trong đan điền, huyệt Thừa Khấp cấp bốn mở ra, rót nội lực tinh khiết vào đan điền, bổ trợ cho dòng khí xoáy tụ.

Một thanh trường kiếm dần dần thành hình trong tay Lã Hắc. So với trường kiếm ban đầu, thanh trường kiếm này lại mang trên người sắc đỏ chói mắt. Dao động năng lượng xoay quanh trường kiếm, gào thét điên cuồng.

Thứ ánh sáng kia đập vào mắt Nam Cung Hy, hắn khẽ nheo mắt lại. Đỏ rực như máu, nhuốm màu chết chóc ngang tàn.

Một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt Nam Cung Hy, thanh trường kiếm này, không bình thường. Dùng máu tế kiếm, luyện chế thành Huyết kiếm, người và kiếm như một, tâm tính tương thông!

“Dùng cả Huyết kiếm, xem ra đã quyết liều mạng rồi!’’ Nam Cung Hy hơi lắc đầu, đổ người về phía trước, hai tay phát động linh khí, hỏa long lại một lần nữa thành hình.

Trên khóe miệng vẫn mang nụ cười mơ hồ: “Tiếc rằng, ngươi vẫn không phải đối thủ của ta!’’

Mắt thấy Nam Cung Hy đã bắt đầu tấn công, Lã Hắc cũng không hề chậm trễ. Chân phải đạp về phía trước, dùng tốc độ kinh hồn tiếp cận Nam Cung Hy. Cứ như mũi tên vừa bắn ra khỏi nỏ, mang theo lực sát thương khủng khiếp lao về phía đối phương.

Mũi kiếm xé gió mà đi, lướt qua không trung như sao băng vụt sáng. Hào quang màu đỏ lập lòe chói mắt, sát khí kinh người khiến người khác run sợ. Lực lượng dao động đổ vào Huyết kiếm không chỉ là linh khí thuần thúy. Mà chính là máu thịt của Lã Hắc, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất.

Ầm, ầm!

Hai bên lại va chạm, tiếng nổ mạnh vang lên, rung chuyển trời đất. Lần này Huyết kiếm đối đầu với hỏa long của Nam Cung Hy, không hề có vẻ yếu thế, vẫn ngang tàn kiêu ngạo tấn công trực diện.

Hỏa long nhe nanh múa vuốt, cuộn chặt lấy Huyết kiếm. Nhưng khi hỏa long vừa chạm vào Huyết kiếm, cứ như lún vào bùn sâu không dứt ra được. Khí thế như mãnh hổ ban đầu không còn nữa, mà dần dần trở thành con mồi bị săn bắn.

Linh khí đổ vào hỏa long càng nhiều, màu sắc lại càng lúc càng nhạt, năng lượng đang dần bị Huyết kiếm cắn nuốt. Nam Cung Hy không thể thu hỏa long về, cũng không có cách nào khiến hỏa long cuốn lấy Huyết kiếm. Tình hình của hắn lúc này, giống hệt với tình trạng của Lã Hắc khi nãy.

Nam Cung Hy cười nhạt: “Dùng cách của ta, đối phó ta sao? Được lắm!’’

Lã Hắc cũng mỉm cười, Huyết kiếm chính là con át chủ bài, hắn muốn giữ đến cuối cùng. Nay vì Nam Cung Hy mà phải sử dụng đến, nếu không thể làm khó Nam Cung Hy, thì hắn cũng không còn mặt mũi nào nữa.

“Thế nào, Tứ công tử? Cậu sợ rồi ư?” Hắn kiêu ngạo mở miệng nói.

Nhìn thấy hỏa long dần dần biến mất, Huyết kiếm càng lúc càng đâm sâu về phía Nam Cung Hy. Vẻ tự tin dần trở lại với Lã Hắc, hắn càng dồn lực muốn đâm xuyên lớp phòng thủ của Nam Cung Hy.

Ánh mắt của Nam Cung Hy lấp lánh, hai tay di chuyển một cách quỷ dị, giải thoát hỏa long, trực tiếp chạm vào thân kiếm. Hai tay mở rộng, cầm lấy Huyết kiếm, bao phủ hai bàn tay của Nam Cung Hy là hỏa diễm đỏ rực, vô cùng chói mắt.

Hỏa long được giải thoát, trở nên tự do tự tại, lượn quanh trong không trung một vòng, thu thập linh khí, bổ sung lực lượng. Chẳng mấy chốc đã tự mình đậm màu, nhanh chóng trở lại bên cạnh Nam Cung Hy. Nhập vào hỏa diễm rực rỡ, khiến ngọn lửa nhỏ càng bùng cháy mãnh liệt.

Cùng là màu đỏ, nhưng ngọn lửa trong tay Nam Cung Hy lại khiến người khác ấm áp lạ thường. Khác hẳn với vẻ chết chóc ghê người của thanh Huyết kiếm kia. Nam Cung Hy xoay người dồn lực vào chân trái, hai tay vẫn luôn nắm chặt Huyết kiếm, kéo theo cả Lã Hắc đang lao về phía trước.

Ầm ầm!

Lực lượng kinh hồn thổi quét xung quanh, Huyết kiếm run rẩy dữ dội. Ngọn lửa trong tay Nam Cung Hy, lúc này đã bao trùm cả Huyết kiếm, thiêu đốt nó trong cái nóng vô hạn.

Lã Hắc mở to mắt, không thể tin được, nhìn ngọn lửa kia đang dần lan đến mình. Huyết kiếm như mồi dẫn, đưa lửa từ bàn tay của Nam Cung Hy truyền sang Lã Hắc. Hắn còn nhớ rất rõ, cảm giác nội lực bị Viêm Hỏa cắn nuốt đau đớn ra sao, theo bản năng rất muốn buông tay khỏi Huyết kiếm.

Nhưng Lã Hắc cũng phát hiện ra một chuyện, bàn tay của hắn cứ như nam châm dính vào sắt, bị chuôi kiếm hút chặt. Dù có gỡ, kéo thế nào cũng không thể thoát ra, Huyết kiếm hoàn toàn không tuân theo sự không chế của hắn.

Bấy giờ, hắn bắt đầu cảm thấy hoảng sợ thật sự, Huyết kiếm từ hắn mà sinh ra, sao bây giờ lại không nghe theo sự điều khiển của hắn?

Lúc này, Viêm Hỏa thuần túy đã cháy đến, nhanh chóng bao trùm cả Lã Hắc. Cái nóng kinh hồn không chỉ thiêu đốt da thịt, mà Viêm Hỏa còn thâm nhập vào cơ thể, một lần nữa cắn nuốt kinh mạch của Lã Hắc.

“Á!!!’’ Tiếng thét dài vang vọng khắp sân đấu.

Ngay cả người ngồi trên khán đài đều có thể nghe được. Ngũ trưởng lão khẽ nhắm mắt lại, không muốn tiếp tục theo dõi trận đấu nữa. Khóe miệng run rẩy, khẽ lầm bầm: “Thất bại rồi! Thất bại rồi!’’

Nam Cung Hy đã đứng thẳng lên từ lúc nào, còn Lã Hắc lại đang quằn quại dưới đất. Viêm Hỏa vẫn chưa thu về, bao trùm lấy Lã Hắc, khiến hắn trở thành một ngọn đuốc sống.

Huyết kiếm của Lã Hắc lại đang nằm trong tay Nam Cung Hy, hào quang xung quanh đã lụi tàn. Thân kiếm vốn đỏ rực trở thành một màu xám xịt, hơi thở ác liệt cũng biến mất.

Nam Cung Hy liếc mắt nhìn Huyết kiếm, thứ này vốn không nên có sát khí dơ bẩn như vậy, chỉ khiến chủ nhân của nó dễ sa vào ma đạo mà thôi. Thanh tẩy Huyết kiếm, dùng Viêm Hỏa cắn nuốt Lã Hắc, hy vọng sẽ dạy cho hắn một bài học.

Huyết kiếm là người, người là Huyết kiếm, tâm không tịnh, kiếm sẽ bẩn. Một khi sa vào ma đạo, sẽ không dễ dàng thoát ra, nếu không cẩn thận Huyết kiếm trở thành Ma kiếm, không phải sẽ gây họa khắp thế gian sao?

Luyện Khí tầng bảy, đã dám dùng máu luyện kiếm, Lã Hắc quả thật đúng là ngông cuồng. Ngay cả các võ giả cảnh giới Kim Đan, cũng không dám tế máu luyện Huyết kiếm tùy tiện. Nhỡ đâu luyện thành Ma kiếm, chẳng phải là việc thất đức nhất ư!

Dương võ sư nhìn tình trạng của Lã Hắc, không kiềm được cau mày. Hơi xoay người về phía Nam Cung Hy, có ý muốn khuyên nhủ: “Tứ công tử, Lã Hắc đã là người thua cuộc. Mong cậu nương tay!’’

Đồng môn không được sát hại lẫn nhau, đây là quy tắc bất di bất dịch của Nam Cung gia bao đời. Nếu chẳng may, Viêm Hỏa của Nam Cung Hy khiến Lã Hắc mất mạng, chẳng phải Tứ công tử sẽ gặp phiền phức ư.

Nam Cung Hy gật đầu với Dương võ sư, vứt thanh kiếm xuống cạnh Lã Hắc, đồng thời thu hồi Viêm Hỏa. Hắn nghĩ trừng phạt nhiêu đó đã đủ lắm rồi, nếu Lã Hắc còn kiêu căng không chịu tỉnh ngộ, tiếp tục hành xử ngạo mạn như thế. Không cần Nam Cung Hy ra tay lần nữa, tự Lã Hắc cũng sẽ rước họa diệt thân.

Lã Hắc cảm thấy rất đau, cứ như đang nằm trên đống lửa, trơ mắt nhìn ngọn lửa thiêu cháy từng tấc da. Nội tạng trong cơ thể nóng bỏng, như thể hắn đã nuốt phải than hồng, tất cả đều bị thiêu đốt.

Nội lực dồi dào trong cơ thể trở thành miếng mồi ngon cho Viêm Hỏa. Như lửa gần rơm, càng khiến sức phá hoại của Viêm Hỏa càng mạnh hơn mà thôi. Linh khí hóa hình từ Viêm Hỏa vô cùng đáng sợ, lần đầu tiên trong đời hắn chịu đựng sự đau đớn đến tột cùng như vậy.

Khi Nam Cung Hy thu hồi Viêm Hỏa, Lã Hắc như trút được gánh nặng, cơ thể mềm nhũn không còn chút sức lực, xụi lơ trên mặt đất. Ngay cả nhấc đầu lên cũng không nổi, đôi mắt trừng lớn, hằn lên từng vệt máu, khóe miệng run rẩy.

Huyết kiếm ở ngay trước mắt, nhưng đôi tay lại không thể cử động, lực bất tầm tong. Thanh kiếm mà hắn xem như át chủ bài trở nên vô dụng, màu đỏ rực rỡ đã biến mất, bất động như hắn bây giờ. Đan điền trống rỗng, nội lực bị cắn nuốt sạch sẽ, cơ thể hắn chỉ còn là vỏ không.

Thế giới xung quanh trở nên tĩnh lặng, không còn bất kỳ thứ gì có thể lọt vào mắt hắn. Cho đến khi Dương võ sư cao giọng tuyên bố: “Trận thứ mười, phần thắng thuộc về Nam Cung Hy!”

Cơ hội đạt được tư cách đề cử đã vụt khỏi tay hắn, trở thành thứ gì đó rất xa vời. Giờ phút này, hắn đã hiểu thấu nổi tuyệt vọng cùng cực của Hồng Lăng.

Nếu đôi chân của Hồng Lăng thật sự bị phế, ngay cả đến cơ hội trở mình cũng không có. Khác nào hắn mất hết nội lực, tâm mạch bị tổn thương nghiêm trọng, đạo căn bị phá hủy nặng nề.

Nam Cung Hy xoay người bước xuống sàn đấu, hắn cũng không phải kẻ thích tuyệt đường sống của người khác. Tình trạng hiện giờ của Lã Hắc, chỉ có lợi không có hại, nếu chăm chỉ luyện tập, thành tựu sẽ còn vượt xa lúc trước.

Được Viêm Hỏa của Long Trảo Thủ thanh tẩy, không phải ai cũng có cơ hội này đâu! Chào đón hắn là đám người Nhậm Bang, bọn họ đều cười vui vẻ, chúc mừng hắn.

Nam Cung Siêu nói: “Đánh hay lắm, tay không đối đầu vũ khí, vẫn là lần đầu tiên huynh thấy!’’

Nhậm Bang vuốt cằm trầm ngâm, nhìn về phía Lã Hắc được người ta khiêng đi trên sân đấu, thì thầm: “Còn dùng Viêm Hỏa thanh tẩy nội lực cho hắn. Hy Nhi, đệ quá mềm lòng!’’

Nam Cung Hy khẽ nở nụ cười bất đắc dĩ: “Chuyện cần trừng phạt đã trừng phạt rồi!’’

Khi cần mềm lòng hắn nhất định sẽ mềm lòng, chuyện nên tàn nhẫn hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua. Con người Nam Cung Hy là vậy, luôn chính trực quang minh, trong mắt không chứa nổi một hạt cát.

Tô Giai Giai đứng bên cạnh Nam Cung Siêu, mỉm cười ngọt ngào chúc mừng hắn, trong ánh mắt lấp lánh cả niềm vui. Nam Cung Hy gật đầu với nàng, nói lời cảm tạ, cũng khen nàng vài câu, lượt đấu vừa rồi, Tô Giai Giai cũng đã rất cố gắng.

Còn Hoắc Thanh Đồng thì vẫn đang tập trung trận đấu của Lý Trạm. Từng cử động của hắn đều không thoát khỏi đôi mắt của nàng. Cảm xúc trên khuôn mặt của Hoắc Thanh Đồng biến hóa rất đa dạng, khi cau mày, khi nín thở, khi háo hức. Đến khi nàng mỉm cười vui, thì Lý Trạm cũng đã chiến thắng.

Lý Trạm kết thúc lượt đấu của mình không lâu, hắn trở về tụ hội với đám Nam Cung Hy. Vậy là cả sáu người bọn họ đều dành được phần thắng về cho mình, thành công bước tiếp vào vòng đấu trong.

Tám sân đấu, mỗi sân diễn ra mười lăm trận, một trận gồm hai tuyển thủ, tổng cộng là hai trăm bốn người tham gia tỷ thí gia tộc. Sau vòng thứ nhất, mười lăm tuyển thủ dành chiến thắng ở mỗi sân đấu sẽ bước tiếp vào vòng trong.

Vòng tiếp theo cũng tương tự vòng đầu, vẫn là những trận đấu tay đôi, nhưng là giữa các sân đấu với nhau. Như vậy, có nghĩa là rất có thể sáu người bọn họ, phải trực tiếp đối đầu.

Các võ sư giám sát sẽ là người bốc thăm chọn sân đấu đối chọi với sân của mình, sau đó các tuyển thủ sẽ tự bốc thăm chọn đối thủ.

Theo kết quả bốc thăm, trong vòng thứ hai này, Nhậm Bang và Nam Cung Hy lại đơn phương độc mã khiêu chiến đối thủ. Còn Nam Cung Siêu lại gặp Lý Trạm, và Hoắc Thanh Đồng sẽ đấu với Tô Giai Giai.

Sau khi nhận được kết quả, Nhậm Bang tỏ ra vô cùng thích thú, không ngừng nhìn qua nhìn lại giữa bốn người họ. Hồi lâu mới bật cười thành tiếng: “Hai đôi tình nhân đối đầu sao, thú vị, thú vị!’’

Tô Giai Giai da mặt mỏng, làm sao chịu nổi sự trêu chọc này của Nhậm Bang. Chẳng mấy chốc khuôn mặt đã trở nên đỏ bừng, khẽ nói: “Nhậm huynh!’’

Khi nghe tin mình sẽ đấu với Hoắc Thanh Đồng, Tô Giai Giai vừa vui vừa lo. Đã có hẹn sẽ tái đấu với nàng ấy, nhưng Tô Giai Giai vẫn không thực sự muốn làm tổn thương Hoắc Thanh Đồng.

Dường như nhận ra điều lo lắng của Tô Giai Giai, Hoắc Thanh Đồng khẽ mỉm cười với nàng: “Một tháng qua, ta đã tiến bộ rất nhiều. Giai Giai, lần này cô không được nương tay đâu!’’

Tô Giai Giai ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào đôi mắt của Hoắc Thanh Đồng, nhìn thấy sự quyết tâm trong mắt nàng ấy, cũng yên lòng: “Được, ta nhất định sẽ dốc toàn lực. Cô cũng phải như vậy!’’

Nhìn hai thiếu nữ nắm tay nhau, đám nam nhân đành phải dời mắt đi chỗ khác. Khung cảnh mơ mộng ngập màu hường phấn xung quanh hai người, khiến bọn họ có phần không chịu nổi.

Lý Trạm đưa mắt nhìn Nam Cung Siêu, chắp tay với hắn: “Xin huynh chỉ giáo thêm!’’

Nam Cung Siêu đáp lễ: “Không dám, ta mới là người cần chỉ giáo!’’

Trận đấu vừa rồi của Lý Trạm, Nam Cung Siêu cũng có để ý đến. Cách chiến đấu của hắn thiên về dao động sóng âm. Có lẽ hắn là người có thiên phú về mặt này, sử dụng sóng âm khuếch tán, khiến đối thủ xao động. Bớt đi các đòn đánh trực tiếp, mà dùng rung động năng lượng triệt hạ đối phương, thật không phải kẻ đơn giản.

Còn về phần Tô Giai Giai, nếu đối thủ là Hoắc Thanh Đồng, thì phần thắng đã nằm chắc trong tay nàng ấy quá nửa. Nhưng cũng không thể coi thường thực lực của vị cô nương này.

Qua một tháng ngắn ngủi, dưới sự đốc thúc của Lý Trạm đã có thể tiến bộ như vậy. Xem ra tiềm năng của Hoắc Thanh Đồng còn chưa được khai phá hết, hai người này thật sự là đối thủ đáng gờm đối với hắn và Tô Giai Giai.