Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể

Chương 37




Quân Trì Quân Yến không hề biết Vạn Tương Quy kiếm lợi hại cỡ nào, song nhìn Nhạc Ly gấp như vậy, mới phán đoán thanh kiếm kia rất không đơn giản.

Mặc dù Quân Trì rất muốn giúp một tay, nhưng biết làm sao khi tu vi mình quá thấp, không cách nào hỗ trợ, đành nói với Nhạc Ly: “Tiền bối, ta không thể đối mặt với thanh kiếm kia, vừa nhìn thần hồn liền chấn đống, vậy phải làm sao bây giờ?”

Nhạc Ly là yêu tu, căn bản không có những thứ như pháp bảo phù lục đan dược vân vân của tu sĩ nhân loại, nguyên đan oán linh ăn nhiều sẽ có tác dụng phụ, nên mới vừa mới ăn xong, hắn liền phun thêm một ngụm máu, bất quá nhanh chóng đè nén lại, miễn cưỡng đứng lên, nói với Quân Trì Quân Yến: “Quân Trì, ngươi mau mang đệ đệ ngươi rời khỏi đây.”

Quân Trì chần chờ, “Tiền bối, nhưng ngươi bị trọng thương, căn bản không phải đối thủ của gã.”

Nhạc Ly nói: “Các ngươi càng không được! Nhanh chóng men theo đường cũ quay về, nếu gã chiếm được Vạn Tương Quy kiếm, cả tòa cung điện chỉ sợ không thể chịu nổi, Long Cốt phía trên sẽ sập xuống, đến lúc đó các ngươi muốn đi cũng không được.”

Quân Trì rầu rĩ nhìn Nhạc Ly, “Vậy ngươi phải làm sao đây?”

Ánh mắt Nhạc Ly nhìn Quân Trì thật sâu, “Mang theo đệ đệ ngươi rời đi.” Không trả lời vấn đề hắn.

Quân Trì biết Nhạc Ly muốn cùng tu sĩ đồng vu quy tận, không khỏi cảm thấy đau lòng, nhưng hắn có gấp cũng không giúp được gì, thậm chí vẫn luôn bị thanh kiếm khắc chế, chỉ đành nói với Quân Yến, “Quân Yến, chúng ta rời đi thôi.”

Lúc này Quân Yến đang nhìn thanh kiếm bên trong trận pháp, không trả lời Quân Trì, mặt y vô biểu tình, con ngươi sâu thẳm, không có chút thần thái, giống như đã bị hút mất thần hồn, linh kiếm trong trận pháp không ngừng di dộng lôi kéo, y ngơ ngác tiến về phía đại điện.

Quân Trì kinh ngạc gọi y: “Quân Yến!”

Song Quân Yến vẫn không ứng hắn.

Nhạc Ly không còn thời gian để ý hai người, hắn nhanh chóng nhảy vọt vào đại điện. Gã tu sĩ dường như thập phần quen thuộc cách giải trận pháp trói buộc Vạn Tương Quy kiếm, không bao lâu, gã đã gắn không ít tự phù trên cột, những tự phù đó, ban đầu kích hoạt năm cây cột kia, sau đó tự phù bị dẫn vào chỗ linh kiếm, quang mang xung quanh thanh kiếm càng thêm rực rỡ, có cả âm thanh phát ra từ bên trong.

Thanh âm kia đè nén cô động, tựa như đến từ viễn cổ hư không, ban đầu không thể nghe rõ âm thanh nói gì, từ từ mới hiểu nó đang gọi “Chủ nhân.”

Tu sĩ nhân loại nghe thấy âm thanh này, liền vui mừng.

Thấy Nhạc Ly lại đến quấy rối, hắn tập trung gọi quyển sách màu đen, năm con quái vật từ bên trong nhảy ra, năm con này so với năm con lúc trước lợi hại hơn nhiều, lao thẳng về phía Nhạc Ly, ngăn cản hắn, không cho hắn cơ hội quấy rầy tu sĩ.

Nhạc Ly cũng hiểu, chỉ cần tu sĩ đánh tự phù thêm lần nữa, chính là lúc Vạn Tương Quy kiếm tỉnh lại.

Chỉ cần nó tỉnh lại, căn bản không cần gã ta phá Bát Hoàng Trừ Ma Trận nữa, một mình linh kiếm cũng đủ thoát khỏi trận thế, tiếp đó gã tu sĩ sẽ thu phục linh kiếm này.

Nhạc Ly thấy tình hình như thế, càng thêm sốt ruột.

Trực tiếp hóa thành nguyên hình, một Giao Long ngăm đen lưu động kim sắc, hắn trảo qua những con quái vật đó, lại phun ra hỏa cầu, như thế, mới hơi chiếm được thượng phong.

Mà đợi hắn giải quyết xong năm con quái vật, nhào về phía tu sĩ nhân loại, gã đã không cần đánh tự phù về phía năm cây cột nữa.

Vạn Tương Quy kiếm bị trận pháp trói buộc, đã dần dần thoát khỏi, sương mù màu đỏ và màu đen xoay tròn quanh thân kiếm ngày càng nhanh.

Thanh kiếm vốn ảm đạm, lúc này bắt đầu sáng rọi, hình dạng biến ảo, nơi chuôi kiếm bỗng xuất hiện một gương mặt người, đó là gương mặt nam nhân trắng bệch như giấy, bởi vì quá trắng, cho nên nhìn không giống chân nhân, mà giống một cái mặt nạ.

Mặt người khép mắt lại, ngay sau đó, trên trán hắn xuất hiện vài văn lộ màu đỏ, văn lộ màu đỏ đậm dần, hóa thành đóa hoa sen nở một nửa.

Theo đóa hoa sen, cái đầu hắn toàn bộ chui ra khỏi chuôi kiếm, sau đó chính là thân thể, thân thể hắn gắn với thân kiếm, nửa thân sau bị thân kiếm và lớp sương mù che dấu, vì vậy chỉ lộ ra cái đầu cùng nửa người trên.

Bờ môi hắn không nhúc nhích, nhưng lại phát ra âm thanh trầm thấp và thê lương, trong âm thanh còn mang theo u oán cùng oán độc, “Chủ nhân…”

Hắn gọi từng tiếng, gã tu sĩ nhân loại liền xen vào: “Hạo Thương, bổn tọa ở đây, bổn tọa chính là Ninh Phong tiên quân, ngươi còn không mau tỉnh lại.”

Linh kiếm kia vẫn còn u mê lắm, ước chừng vì bị phong ấn quá lâu, vừa tỉnh lại nên còn rất choáng váng, vì vậy không để ý tới lời tu sĩ tự xưng là Ninh Phong tiên quân, vẫn như cũ gọi từng tiếng, nhưng không mở mắt ra.

Nhạc Ly thấy gã tu sĩ nhân loại tự xưng Ninh Phong, vô cùng kinh ngạc, nhưng nhanh chóng bình tĩnh, nói: “Ngươi bất quá chỉ tới để lấy trộm Vạn Tương Quy kiếm, lại dám can đảm tự xưng là Ninh Phong tiên quân, còn không mau chịu chết!”

Tu sĩ nhân loại miệt thị liếc mắt nhìn hắn, nói: “Chỉ là một tiểu xà, khẩu khí lại không nhỏ. Nếu bổn tọa không phải Ninh Phong, sao có thể đến chỗ này, sao có thể cởi phong ấn cho Hạo Thương?”

Nhạc Ly hừ lạnh một tiếng, “Cả tiên giới đều biết Ninh Phong tiên quân, cho dù ta là yêu tu cũng được nghe kể từ người đời trước, vả lại y đã bỏ mình vạn năm trước, lấy phẩm tính của y, cho dù lưu lại thần hồn trọng tu, cũng sẽ không tu ma như ngươi. Vạn Tương Quy kiếm, căn bản không nhận ngươi làm chủ.”

Tu sĩ nhân loại trực tiếp ha hả cười lớn, nói: “Bất quá chỉ là tiểu xà, ngươi thì biết cái gì? Ninh Phong hèn hạ tàn nhẫn, ngay cả bổn tọa, cũng không theo nổi bóng lưng y, nếu không sao thần khí bổn mạng y lại là một thanh ma kiếm?”

Nhạc Ly nói, “Như thế, ngươi thật sự không phải Ninh Phong tiên quân, ngươi rốt cuộc là ai?”

Gã tu sĩ cười lạnh trả lời: “Bổn tọa là ai, ngươi không xứng để biết!”

Nói tới đây, gã không tiếp tục cố gọi Vạn Tương Quy kiếm tỉnh lại, mà tập kích về phía Nhạc Ly, “Chịu chết đi!”

Nhạc Ly không hề lùi bước, hóa thành bản thể đỡ đòn gã.

Chân nguyên giữa hai người chấn động, giống như hai thế giới va chạm với nhau, trong khoảng thời gian ngắn, trong đại điện xuất hiện cơn lốc càn quét, cơn lốc đụng phải vách tường liền bị hấp thu, tuy thế, trong đại điện phong vân vẫn biến ảo, tình huống nhất thời rất khó lường.

Chỉ mỗi Vạn Tương Quy kiếm ở trung gian không bị liên lụy, vẫn duy trì bộ dáng như cũ, chỉ là sương mù màu đỏ và màu đen ngày càng nhiều hơn, hắn nhíu lại, dường như muốn mở to mắt, thanh âm kêu “Chủ nhân” cũng càng lớn càng thêm rõ ràng.

Quân Trì thập phần lo cho Nhạc Ly, nhưng lúc này hắn lại lo cho Quân Yến hơn, hắn muốn Quân Yến mau chóng rời khỏi đây với mình, nhưng vô luận gọi Quân Yến thế nào, Quân Yến đều không nghe thấy gì, giống như bị khống chế đi về phía đại điện. Quân Trì hết cách, đành phải biến thân hình to ra, bay tới muốn chộp Quân Yến mang đi, nhưng vừa mới tiếp cận Quân Yến, hắn liền bị một lực lượng vô hình đánh văng ra.

Quân Trì vô cùng kinh ngạc, nhớ đến lời Quân Yến nói, có một âm thanh kêu gọi y, hắn lo lắng không biết thanh kiếm kia có phải muốn dùng Quân Yến để tế kiếm hay không, cho nên mới không ngừng hấp dẫn y qua đó.

Điều này khiến Quân Trì càng thêm sợ, hắn không ngừng cố cản đường Quân Yến, nhưng mỗi khi tiếp xúc với y, đã bị lực lượng quanh Quân Yến đánh văng nơi khác.

Quân Trì sốt ruột không thôi, liên tục lớn tiếng gọi Quân Yến, nhưng vẫn vô dụng.

Quân Yến đã tới cửa điện, chỉ kém một bước nữa là vào trong, Quân Trì phải bay xa chút, muốn lợi dụng xung đột lực lượng chộp lấy Quân Yến.

Hắn nhanh chóng bay tới chỗ Quân Yến, chẳng qua vừa chạm vào y, lại bị đụng văng ra, lăn lộn tận mấy vòng trên không trung, Quân Trì mới bay vững vàng, lại nhìn sang, Quân Yến đã tiến vào trong đại điện.

Lúc bấy giờ, Quân Trì chẳng quan tâm chuyện mình tiến vào đại điện sẽ bị thanh kiếm kia tổn hại thần hồn nữa, hắn muốn đưa Quân Yến ra khỏi đó!

Nếu Quân Yến vào đại điện, dù thanh kiếm kia chưa làm gì, chỉ sợ Nhạc Ly và tu sĩ loài người đánh nhau sẽ liên lụy đến y, Quân Yến khó khăn lắm mới đạt Luyện Khí kỳ viên mãn, nếu bị khí tức rung chuyển, sẽ khiến thân thể và thần hồn y bị hư hại.

Quân Trì chưa bao giờ thấy nóng lòng và sợ hãi đến thế.

Khi hắn muốn bay vào đại điện, biến hóa phát sinh!

Kiếm linh Hạo Thương đột nhiên mở mắt, hai mắt hắn u ám, lại hiện một tầng hồng quang, sương mù màu đỏ và màu đen quanh hắn đã tan hết, dưới chân hắn xuất hiện một đóa hoa sen cực lớn, hoa sen nhuốm màu đen xen lẫn màu đỏ, nhìn hết sức quỷ dị, cộng thêm dị hương xông thẳng vào mũi.

Theo biến hóa đó, linh khí trong đại điện bắt đầu xoay tròn, tu sĩ và Nhạc Ly đang đánh nhau cũng bị trúng đòn, văng ra đụng lên vạch tường đại điện, hai người không thể không ngừng lại, nhìn về nơi đang biến hóa.

Sau khi Hạo Thương mở mắt, trận pháp sinh ra vô số dây leo do quang mang biến thành, hướng lên trên càn quét, muốn cuốn lấy Hạo Thương.

Mặc dù thế, khi những sợi dây leo đó càn quét lên, hoa sen dưới chân hắn không ngừng trào ra vô số đóa sen khác, dây leo quấn những đóa sen đó ngay lập tức héo rũ, đóa sen thì theo những sợi dây leo rơi vào trong trận pháp, dần dần, quang mang trận pháp ngày càng mờ, dường như bị mấy đóa sen đó phong ấn rồi.

Linh khí trong đại điện hình thành cơn lốc xoay tròn ở trung gian, nhưng nơi Quân Yến đi không hề bị cơn lốc quấy rối, tựa như cơn lốc đó đang vì y tạo nên một con đường.

Quân Yến từng bước từng bước hướng tới trận pháp giữa đại điện, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì.

Gã tu sĩ thấy linh kiếm thức tỉnh, vội vàng hô: “Hạo Thương, bổn tọa chính là Ninh Phong, là ta giúp ngươi cởi bỏ phong ấn, ngươi còn không mau đến nhận chủ.”

Linh kiếm tựa hồ nghe thấy lời gã, nhìn thoáng qua, gã tu sĩ lộ ra một mạt cười, nhưng ngay sau đó linh kiếm lại quay đầu sang chỗ khác, nhìn Quân Yến đang bước chân vào trận pháp.

Sau khi Quân Yến tiến vào, quang mang và dây leo trong trận pháp tự động tránh ra hình thành một con đường, Quân Yến đến chính giữa thì ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Hạo Thương lơ lửng trên không trung, Hạo Thương cũng cúi đầu nhìn y, sau đó hắn đột nhiên nhào tới.

Quân Trì đang từ ngoài bay vào trong điện, cơn gió lốc như muốn cắt rách từng tấc da thịt hắn, nhưng tất cả những thứ này không thống khổ mãnh liệt bằng lúc hắn thấy linh kiếm đánh về phía Quân Yến.

Quân Trì cho rằng linh kiếm muốn dùng Quân Yến để tế kiếm, liền kêu to một tiếng thê lương: “Không–”

Hắn vội bay tới chỗ linh kiếm, linh kiếm đang nhập vào cơ thể Quân Yến, gió lốc trong đại điện cũng ngừng lại, nhưng ngay khi Quân Trì tiếp xúc với trận pháp, vẫn bị đánh văng ra như cũ.

Quân Trì bị bắn ngược ra cửa, nhịn không được phun một ngụm máu, chỉ thấy lục phủ ngũ tạng bị chấn động vô cùng đau đớn.

Hắn chóng mặt nhìn sang trung gian trận pháp, Quân Yến đã ngã xuống, thanh linh kiếm không biết đã biến đâu mất rồi.

Sau khi linh kiếm dung nhập vào cơ thể Quân Yến, quang mang trong đại điện liền ảm đạm hơn vài phần, năm cây cột từ bạch ngọc chuyển thành màu xám xịt, trận thế phía dưới cũng đình chỉ vận chuyển.

Một màn này khiến Quân Trì cực kỳ khiếp sợ, hắn cảm nhận được Quân Yến còn sống, chỉ là khí tức thay đổi rất nhiều.

Hắn muốn đi qua chỗ Quân Yến, gã tu sĩ nhân loại đang khiếp sợ vội vàng nhào tới, gã kéo Quân Yến lên, ngay lúc Quân Trì không kịp phản ứng, gã đã biến mất vô tung.

Sau khi Quân Yến bị mang đi, trong đại điện vang lên âm thanh ken két, giống như có chỗ nào đang nứt ra.

Thần thức Nhạc Ly đảo quanh, liền chau mày, nhanh chóng phóng đến cạnh Quân Trì, dùng móng vuốt chộp lấy hắn, trực tiếp bay ra khỏi đại điện.

Đại điện sập khiến chung quanh bị ảnh hưởng, đều xuất hiện âm thanh sụp đổ.

Nhạc Ly không kịp nghĩ nhiều, mang theo Quân Yến chật vật chạy thoát thân.

Chờ hắn phục hồi tinh thần, bọn họ đã cách Nịnh Hinh Cung rất xa.

Nhưng sau khi Nịnh Hinh Cung sụp đổ, tiếng Long Cốt vỡ nát không ngừng truyền tới.

Nhạc Ly không thể chống đỡ nữa, rơi từ không trung xuống, Quân Trì trọng thương cũng bị hắn ném sang một bên.

Nhạc Ly liên tiếp phun mấy ngụm máu, máu tươi sẽ hấp dẫn oán linh, nên hắn cố gắng kiềm lại, nhìn sang Quân Trì.

Mặc dù Quân Trì bị trọng thương, nhưng không nặng bằng Nhạc Ly, phải chống đỡ tu sĩ còn mang hắn chạy trối chết, dọc đường đi, hai người nhiều lần mém bị Long Cốt sụp đổ rơi xuống đè trúng, đều nhờ Nhạc Ly ráng sức né tránh, lúc này chỉ sợ hắn đã hoàn toàn cạn kiệt sức lực.

Quân Trì biến lớn thân hình, sau đó nói với Nhạc Ly: “Tiền bối, ngươi mau biến nhỏ, ta đưa ngươi ra ngoài. Không biết tu sĩ đã mang Quân Yến đi đâu rồi, chúng ta phải đuổi theo gã.”

Nhạc Ly vô lực nói chuyện, chỉ gật đầu, rồi biến nhỏ cơ thể, miễn cưỡng nhảy lên lưng Quân Trì, lúc này Quân Trì mới bay lên, hướng ra bên ngoài.

Cũng may Nhạc Ly để lại ký hiệu ở đại môn, trong vòng năm ngàn dặm, hắn có thể dựa vào đó biết được vị trí chính xác của mình, nhờ vậy dễ dàng chỉ đạo Quân Trì đi về hướng nào.

Kiến thức Quân Trì có hạn, mặc dù giờ hắn đã hiểu Quân Yến không bị thanh kiếm kia dùng làm vật tế, nhưng hắn không biết thanh kiếm đó sáp nhập vào cơ thể Quân Yến nghĩa là sao.

Nhạc Ly nghỉ ngơi chữa thương trên lưng Quân Trì, Quân Trì thấy tình huống hắn tốt hơn nhiều, mới nêu cái nghi ngờ và lo lắng của mình cho hắn.

Nhạc Ly nói: “Ta chỉ nghe từ lời cha mẹ ta, cha mẹ ta cũng nghe từ lời trưởng bối khác. Rằng Ninh Phong tiên quân rất nổi danh ở tiên giới, năng lực phi phàm, có thể sáng tạo năng lực thế giới. Năm đó Thần Long Chi Uyên sụp đổ, chỉ còn mỗi khối đất Trung Châu ở trung gian, khiến một lượng lớn Thần Long tử vong, chính nhờ Ninh Phong tiên quân và mấy vị trưởng lão Thần Long tìm ra biện pháp chữa trị Thần Long Chi Uyên, y đã dùng bảy thành tiên lực bổ tu hoàn toàn kết giới bên ngoài và pháp tắc Thần Long, còn dùng thần khí bổn mạng Vạn Tương Quy kiếm của mình đặt trong ngọn núi Long Cốt ở Đông Cảnh, bởi vì Đông Cảnh bị tổn thương nghiêm trọng nhất, khi ấy nơi đó oán khí ngất trời, cả khí tức Thần Long cũng không cách nào tịnh hóa nổi. Nhờ Vạn Tương Quy kiếm, oán khí mới bị trấn áp tịnh hóa, trải qua vạn năm, Thần Long Chi Uyên không ngừng được chữa trị và phát triển dần, mặc dù bây giờ vẫn chưa theo kịp thời hoàng kim năm ấy, nhưng vẫn đang thay đổi theo chiều hướng tốt, tất cả đều nhờ công lao Ninh Phong tiên quân. Sau đó nghe nói Ninh Phong tiên quân vì sử dụng tiên lực quá độ, lại gặp chuyện khác, đã bỏ mình. Ta vốn không nghĩ gã tu sĩ kia đánh chủ ý lên Vạn Tương Quy kiếm, ngay khi nhìn thấy Nịnh Hinh Cung, ta mới hiểu ý đồ gã. Gã một đường tìm tới, không gặp chút trở ngại, phá tất cả cấm chế trong Nịnh Hinh Cung, chắc hẳn không phải người bình thường, nói không chừng là người bên cạnh Ninh Phong tiên quân năm đó.”

Quân Yến căn bản không quan tâm cái này, vội hỏi: “Vậy tại sao thanh kiếm kia thao túng Quân Yến, hơn nữa còn biến mất trong cơ thể y?”

Nhạc Ly trả lời: “Thanh kiếm kia chính là thần khí, trong số kiếm linh, Hạo Thương không giống bình thường nhất, hắn có suy nghĩ và phán đoán riêng, nói không chừng đệ đệ ngươi chính là Ninh Phong tiên quân chuyển thế.”

Quân Trì không dám tin tưởng, “Cái này, sao có thể chứ.”

Nhạc Ly nói: “Việc này ta không rõ, bất quá thanh linh kiếm sẽ chẳng vô duyên vô cớ nhận đệ đệ ngươi làm chủ, ma tu nhân loại muốn Hạo Thương nhận chủ, Hạo Thương lại không để ý tới gã, sáp nhập vào cơ thể đệ đệ ngươi, có thể thấy đệ đệ ngươi bất đồng với những kẻ khác.”

Quân Trì rất gấp gáp nói: “Mặc kệ thế nào, nhưng giờ Quân Yến đã bị ma tu bắt đi. Tiền bối, phải làm sao bây giờ?”

Nhạc Ly nói: “Ngươi khoan hãy gấp gáp, Hạo Thương sáp nhập vào cơ thể đệ đệ ngươi, gã ma tu khó mà lấy Hạo Thương ra, nói không chừng còn muốn đệ đệ ngươi ân cần chăm sóc thanh kiếm kia, Hạo Thương bị phong ấn quá lâu, tạm thời chưa hoàn toàn thức tỉnh, gã ta muốn sử dụng, e rằng không dễ, chắc gã tạm thời không làm hại đệ đệ ngươi đâu.”

Quân Trì nói: “Mặc dù như thế, nhưng chỉ sợ gã ta là cừu nhân Ninh Phong tiên quân, cũng nghĩ y là Ninh Phong tiên quân chuyển thế, muốn giết y thì biết làm sao.”

Đối với việc này, Nhạc Ly không biết nên khuyên giải thế nào, đành nói: “Chúng ta cứ đuổi theo gã ma tu trước rồi nói.”

Gã ma tu cởi bỏ phong ấn Hạo Thương, tiêu hao không ít chân nguyên, còn phải đối phó Nhạc Ly, cho nên cũng bị thương không nhẹ, gã mang theo Quân Yến rời đi, ngoài cửa có Giao Long thủ sẵn, chắc chắn không dám trực tiếp ra ngoài, vậy nên gã đành trốn trong ngọn núi Long Cốt.

Bất quá gã không thể trốn quá lâu, bởi vì Nịnh Hinh Cung sắp sập, oán linh và oán khí chung quanh không còn bị trói buộc nữa, sẽ càng thêm càn rỡ, dù tu vi gã đã đạt Hóa Thần hậu kỳ, cũng không dám ở lại quá lâu, nếu không sẽ bị oán linh quấn lấy, muốn trốn cũng không thoát.

Gã ma tu tìm được chỗ yên tĩnh, đặt cấm chế bốn phía xong, ngồi tĩnh tọa bắt đầu chữa thương, mà Quân Yến cũng bị gã hạ cấm chế, đặt ở một bên.

Gã ma tu hao phí không ít đan dược, mới khôi phục được chút chân nguyên, liền đứng dậy đến chỗ Quân Yến, nhìn y.

Gã ma tu nắm chắc Hạo Thương sẽ nhận mình làm chủ, đương nhiên có cơ sở, chỉ không ngờ Hạo Thương giữa hai người lại lựa chọn Quân Yến.

Suy nghĩ của ma tu và Nhạc Ly giống nhau, đều cho rằng y là Ninh Phong chuyển thế.

Chính là, hắn không thể cảm nhận khí tức Ninh Phong trên người y.

Hơn nữa Ninh Phong xuất thân từ tiên giới, trong người đương nhiên mang tiên thể, không phải loại mà người phàm có thể sánh bằng, cho dù y chuyển thế, trên người vẫn mang tiên cốt trời sanh, cả dung mạo và khí tức cũng không thay đổi quá nhiều.

Nhưng tên tiểu tử trước mặt thì chẳng phải vậy, không chỉ dung mạo mà cả khí tức cũng không giống, trên người chỉ toàn khí tức tu sĩ người phàm.

Dù tuổi tên tiểu tử này không lớn lắm, đã đạt Luyện Khí kỳ viên mãn, so với tu sĩ người phàm, quả thực là kỳ tài vạn năm khó gặp, nhưng so với tiên nhân trời sanh tiên thể mà nói, thật sự kém quá xa.

Bởi vậy ma tu không hiểu tại sao Hạo Thương lại chọn tu sĩ người phàm, ngược lại bỏ qua gã.

Gã cầm tay Quân Yến, muốn dò xét cơ thể y một phen, chân nguyên vừa mới tiến vào cơ thể, liền bị đẩy ra ngoài, thậm chí còn khiến ma tu lảo đảo lui về sau mấy bước, dường như nguyên thần cũng bị công kích, sắc mặt gã vốn tái nhợt giờ đây càng thêm trắng bệch.

Ma tu suy nghĩ một lát, bỗng cười to, thấp giọng nói: “Quả thực được tới mà chẳng mất công phu. Bổn tọa còn lo mình không đủ sức chăm sóc Hạo Thương, không ngờ ngươi tự dâng mình tới cửa. Một khi đã vậy, cứ tạm thời nuôi nó trong cơ thể ngươi đi.”

Gã cảm thấy mình nói thật có lý, nhưng sắc mặt vẫn không tốt, nghỉ ngơi thêm một lát, mới mang theo Quân Yến đi về hướng đại môn mà gã đã mở lúc trước.

Quân Trì chở Nhạc Ly tới chỗ đại môn, cánh cửa vẫn còn hình tấm khiên, không chút động tĩnh.

Nhạc Ly vừa nhìn, liền nói: “Gã ma tu bị thương không nhẹ, tất nhiên không dám trực tiếp tới đây, chắc đang trốn ở nơi khác chữa thương, vẫn chưa đến.”

Quân Trì vội hỏi: “Chúng ta nên làm gì đây?” Bây giờ hắn rất lo lắng, sợ rằng ma tu làm hại Quân Yến. Song tu vi hắn kém cỏi, muốn cứu Quân Yến chỉ đành nhờ tới Nhạc Ly, loại cảm giác mình thật vô dụng khiến hắn rất bứt rứt.

Nhạc Ly nói: “Ta không biết cách mở cửa đại môn, hoặc là chờ tiền bối đồng tộc, hoặc là chờ gã ma tu đến mở cửa, khi đó chúng ta mới ra ngoài được. Gã ma tu muốn ra ngoài, chỉ có thể đi qua chỗ này. Chúng ta trốn ở một bên, đợi gã mở cánh cửa ra, chúng ta liền xuống tay cứu Quân Yến trở về, đây là biện pháp khả thi nhất.”

Quân Trì cũng biết là vậy, nhưng hắn rất lo trong khoảng thời gian này ma tu sẽ giết chết Quân Yến. Nhưng mà tình trạng Nhạc Ly đang không ổn, hắn không thể ủ rũ làm phiền người ta, chỉ đành nhét toàn bộ sự lo lắng ở trong lòng, chở Nhạc Ly đến nơi cách cánh cửa hơi xa, đặt thêm mấy cấm chế, cùng Nhạc Ly ngồi xuống chữa thương.

Hoàn chương 37.