Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể

Chương 16




Quân Trì thấy trận pháp đã vẽ xong, không chịu đựng được nữa, hắn không ngừng lay hoay trên ghế muốn thoát ra, lại hô to về phía Quân Yến: “Đừng mà! Quân Yến, không được!”

Tính tình Quân Trì vốn rất tốt, gặp chuyện đều có thể bảo trì tâm bình khí hòa, không mang lý tưởng to lớn gì, chỉ cần an bình yên ổn mà sống, cũng không cần phải làm tốt nhất, miễn không kém cỏi nhất là được.

Nhưng mà, lúc này hắn chỉ hận mình vì sao không có lòng cầu tiến, chán ghét bản thân tại sao không thể cứu được đệ đệ.

Quân Trì hối hận rơi nước mắt, nhưng Quân Yến chỉ liếc nhìn hắn một cái, rồi dùng ý chí sắt đá dời mặt sang chỗ khác.

Nam nhân cường tráng đi về phía Bắc căn phòng, cầm lấy một hộp ngọc thờ phụng trên đài, mở nó ra, bên trong là một nhánh mộc đầu* đen nhánh phong cách cổ xưa.

(*) khúc gỗ

Mộc đầu đen nhánh u ám không sắc, nhưng rất nhanh xuất hiện một tầng ánh sáng đỏ ửng lưu động.

Nguyên thần của vị Huyền Ấn chân nhân đã bám vào cái mộc đầu đó.

Nam nhân cường tráng dùng thần thức trao đổi với vị chân nhân, “Chân nhân, chúng ta đã tìm được nguyên liệu đoạt xá tuyệt hảo, chính là Hỏa linh căn Liễu Quân Yến của Liễu gia mà ta nói lúc trước, chân nhân mà chiếm được thân thể y, nhất định sẽ tiến sâu một bước, tiên đồ thông suốt.”

Nguyên thần kia nói: “Đợi ta đoạt xá thành công, các ngươi chính là đại công thần, về sau không thiếu chỗ tốt các ngươi.”

Nam nhân cường tráng nói: “Đa tạ chân nhân. Đệ tử đã vẽ tốt trận pháp, thằng nhóc Liễu Quân Yến cũng đáp ứng tặng thân thể cho người. Bây giờ chúng ta bắt đầu đi.”

Huyền Ấn chân nhân lên tiếng đáp ứng.

Nam nhân cường tráng phóng âm hòe mộc vào trong trận pháp, một luồng khí đỏ từ từ thoát ly khỏi âm hòe mộc, hình thành một viên cầu trôi nổi trong trận pháp.

Ánh sáng viên cầu mặc dù có màu đỏ, nhưng nhan sắc có hơi mờ nhạt, ở trên còn lưu động ti tí màu đen.

Huyền Ấn chân nhân vốn là tu sĩ thuộc tính Hỏa, nhưng thân xác bị hủy, nguyên thần bám trên âm hòe mộc, lại bị ma khí trên âm hòe mộc ăn mòn, cho nên nguyên thần mới xuất hiện thứ ma khí như vậy.

Nam nhân cường tráng bảo nam nhân gầy lùn đứng bên cạnh hộ pháp, bởi vì ngại Quân Trì ồn ào quá, cho nên trực tiếp sử dụng Cấm Ngôn chú, bây giờ Quân Trì có muốn nói cũng không thể phát ra tiếng, chỉ trơ mắt nhìn bàn tay nam nhân cường tráng vẫy giữa hư không, lôi Quân Yến tới.

Quân Trì nhìn, mắt trợn to như muốn nứt ra, lại không có biện pháp.

Quân Yến bị nam nhân cường tráng dùng thuật pháp giam cầm, không cách nào nhúc nhích, đặt ở tâm trận pháp, cùng một chỗ với cái nguyên thần kia.

Quân Trì thấy Quân Yến nhắm mắt lại, nam nhân cường tráng lại để năm ngọn đèn lên năm đỉnh trận pháp, theo động tác của gã, năm ngọn đèn đều được thắp sáng, mà trận pháp ngay lúc đó phát ra hào quang lấp lánh, nguyên thần ngay lập tức phóng tới, nhào thẳng vào mi tâm của Quân Yến.

Quân Trì không thể chịu được nữa, trơ mắt nhìn đệ đệ thống khổ bị người ta đoạt xá khiến toàn thân hắn bốc lên ngọn lửa hừng hực, dù đã bị Cấm Ngôn chú, nhưng lúc này lại có thể phát ra rống to: “A–”

Thanh âm mang theo đau đớn lẫn tức giận, dường như muốn phá vỡ hết thảy.

Mà trong tiếng rống to đó, hắn lập tức thoát khỏi trói buộc của cái ghế, cái ghế đó trong nháy mắt bị ngọn lửa màu đen trên người hắn cắn nuốt mất dạng.

Nam nhân cường tráng và nam nhân gầy lùn bị tiếng rống của Quân Trì chấn động phun ra một ngụm máu tươi, hai người khiếp sợ nhìn sang, chỉ thấy trên người Quân Trì hiện ra ngọn lửa màu đen, ngọn lửa vũ động, giống như những cái xúc tu.

Nam nhân cường tráng vội nhìn tình huống bên trong trận pháp, may mắn năm ngọn đèn kia chỉ khẽ run rẩy, chứ không bị dập tắt.

Trong lúc này, Huyền Ấn chân nhân đang thôn phệ thần hồn nguyên chủ, không thể bị quấy rầy được.

Gã nhìn nam nhân gầy lùn, phân phó nói: “Nhị đệ, chế trụ hắn!”

Nam nhân gầy lùn không cần gã phân phó, đã bay người tiến lên, đánh ra một roi có ánh sáng màu đỏ lưu động, khí tức của nó giống như đúc Tử Đằng Tiên của Trình Tử Nga, đều từ thuộc tính Hỏa chế thành Tử Hỏa, chẳng qua thứ này so với Tử Đằng Tiên của Trình Tử Nga thì huyền diệu hơn nhiều.

Nó thoát ra khỏi tay gã trực tiếp đánh về phía Quân Trì, động tác Quân Trì cực nhanh, chỉ dùng một tay, cái Tử Đằng đó không cuốn lấy hắn, mà là bị hắn bắt được, Tử Đằng trên tay lập tức hóa thành tro bụi.

Nam nhân gầy lùn kinh ngạc còn không kịp sử dụng pháp khí khác, Quân Trì liền tiến lại gần, hắn dùng tay chộp lấy lồng ngực gã, nam nhân gầy lùn còn chưa phản ứng, trái tim đã bị bàn tay Quân Trì thiêu rụi, hơn nữa ngọn lửa từ lồng ngực lan ra khắp toàn thân gã, một điểm âm thanh cũng chưa kịp phát ra đã biến thành một luồng khí xanh bay mất, ngay cả tro bụi cũng không có.

Nam nhân cường tráng khiếp sợ bởi khí tức khủng bố trên người Quân Trì, hầu như không có cách nào phản kháng, mà năm ngọn đèn kia, bị khí tức khủng bố trên người Quân Trì thổi thoáng qua liền tắt ngúm, nam nhân cường tráng hết cách, muốn quay đầu bỏ chạy, không ngờ Quân Trì đã đuổi kịp gã, một chưởng chụp về phía sau lưng gã, vì vậy ngọn lửa màu đen lập tức tràn ra bao bọc cả người gã, gã chỉ kịp phát ra một tiếng la thảm thiết, liền biến thành luồng khói xanh bay mất, kết cục y như nam nhân gầy lùn.

Quân Trì xoay người lại, nhìn về phía Quân Yến giữa phòng.

Hắn chậm rãi đi qua, vừa tiến tới mép trận pháp, cả người đã không khống chế nổi nữa, trực tiếp té ngã xuống, ngọn lửa màu đen trên người cũng biến mất.

Trong lúc đó, Quân Yến mở mắt ra, nhìn Quân Trì nằm bên mép trận pháp.

Quân Trì cố bảo trì thần trí còn sót lại, gắng gượng chống người ngồi dậy, “Quân Yến…”

Lúc này, Quân Yến giương hai tay về phía Quân Trì, Quân Trì nhìn y, không hề chần chờ, duỗi tay đáp lại.

Quân Yến kéo tay ca ca ôm hắn vào lòng, Quân Trì thấp giọng hỏi: “Đệ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Đáp lại vẫn là giọng nói mềm mại non nớt của Quân Yến, “Ừm, ta không sao.”

Quân Trì nhìn y, “Thế nguyên thần chân nhân đâu?”

Quân Yến nghĩ nghĩ rồi nói, “Gã vừa tiếp cận thần hồn của ta, đã bị một cỗ lực lượng vô hình đánh cho tiêu tán.”

Quân Trì chần chờ nhìn y, Quân Yến đành phải bổ sung thêm, “Có lẽ Tông chủ sợ ta bị đoạt xá, cho nên hạ cấm chế gì đó trên người ta.”

Quân Trì vẫn không tin lời y, Tông chủ chẳng qua chỉ là Hóa Nguyên sơ kỳ, cho dù có hạ cấm chế trên người Quân Yến, nhưng người đoạt xá y là một Kim Đan chân nhân, đoán chừng cái cấm chế kia cũng không có tác dụng.

Quân Yến thấy ca ca hoài nghi, liền cầm tay hắn chà chà lên đầu mình, “Ca ca, ta không bị đoạt xá, ta là Quân Yến đây, người chớ có coi ta thành cái lão quỷ Kim Đan kỳ đó.”

Quân Trì nhìn hành động ngốc nghếch của y, biết rõ một Kim Đan chân nhân không thể nào làm ra điều này được, hắn cố gượng sức nói: “Đừng nhúc nhích nữa, ta khó chịu lắm, ta biết ngươi là Quân Yến mà.”

Quân Yến vừa bị nguyên thần chân nhân cắn nuốt, đương nhiên không hoàn hảo như bình thường.

Y lấy ra một viên đan dược đút cho Quân Trì ăn, rồi lại ngồi xếp bằng, Quân Trì ăn viên đan dược, chỉ cảm thấy có cỗ thanh khí di chuyển trong cơ thể, điều này khiến hắn dễ chịu hơn một phần, liền dùng pháp quyết dẫn linh khí, mặc dù đến giờ linh khí sau khi tiến vào đan điền liền biến mất không thấy, nhưng hắn vẫn có thể dùng linh khí chữa trị thân thể, cũng vì vậy mà cơ thể hắn ngày càng khỏe mạnh.

Quân Yến tĩnh tọa thu hồi thần hồn đã vững chắc, nhìn ca ca vẫn đang ngồi, liền tự đứng lên, tỉ mỉ quan sát thạch thất một lần, đây là nơi dùng để bảo vệ nguyên thần của Huyền Ấn chân nhân, bên trong ngược lại có khá nhiều thứ tốt, y đương nhiên không khách khí, lục soát xong rồi bỏ toàn bộ vào trong vòng tay trữ vật, bởi vì vòng tay trữ vật là thứ Tông chủ thưởng cho y, phẩm chất không tệ, nên mới có thể bỏ toàn bộ mấy thứ này vào.

Y lại ra ngoài kiểm tra thông đạo, sau đó trở về trông nom Quân Trì.

Khi đó, Huyền Ấn chân nhân đột nhiên nhảy vào Tử Phủ y, muốn thôn phệ thần hồn của y, mặc dù đã huyết thề nhưng lòng y thật ra không muốn chết, trong nháy mắt, thần hồn y như đạt tới cảnh giới Trúc Cơ kỳ, có thể cảm giác hết thảy xung quanh mình, hơn nữa còn cảm nhận được ca ca đang nổi điên, dưới tình huống đó, y càng không thể chết, khi nguyên thần Huyền Ấn chân nhân đang mạnh mẽ xông tới thần hồn y, thần hồn y bỗng nhiên nghe thấy một cỗ huyền âm, ong một tiếng, nguyên thần Huyền Ấn chân nhân bị nó chấn động tiêu tán mất, y vội kiểm tra lại thân thể mình, xác định quả thật đã tiêu tán hết, không lưu bất kì dấu vết nào.

Quân Yến không biết nguyên nhân là gì, nhưng điều này khiến y có cảm giác xấu, luôn cảm thấy mình đã bỏ sót cái gì đó.

Đối với chuyện cả người Quân Trì bốc lên ngọn lửa màu đen, trong chốc lát giết chết hai tên tu vi Hóa Nguyên kỳ, Quân Yến lại như không phát hiện chỗ nào kỳ lạ, chắc bởi vì khi còn bé Quân Trì đã từng giết chết yêu xà, cho nên Quân Yến nghĩ Quân Trì vốn là Chu Tước, có thể phun ra lửa Chu Tước, thì chẳng có gì không đúng.

Quân Trì ngồi thật lâu mới xong, mở mắt thì thấy Quân Yến, Quân Yến nhân tiện hỏi: “Ca ca, để tránh lát nữa có người tới đây, chúng ta mau tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này.”

Quân Trì gật gật đầu, đứng dậy rồi cùng Quân Yến đi ra khỏi thạch thất.

Ngoài thạch thất là một lối đi, hai người cẩn thận từng li từng tí, lối đi cũng không dài, giữa đường cũng có mấy thạch thất khác, bất quá lại không có gì, hai người rất nhanh đã ra khỏi thông đạo, cuối lối đi dẫn tới một cái sân trước căn phòng ốc.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Quân Trì hỏi: “Đây là nơi nào?”

Quân Yến lắc đầu một cái, tỏ vẻ mình cũng không biết.

Hoàn chương 16.