*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên
Tác giả: Nam Chi
Editor: Mạc Vô Thần
.:Chương 22:.
Quân Trì đưa linh thạch trung phẩm cho Nguyên bá, nói, “Cần gì khách khí với những người này.”
Nguyên bá nhận linh thạch rồi đáp, “Đúng là người trẻ tuổi, nóng nảy quá. Con người đối nhân xử thế sao chỉ biết đi theo cảm tính, đôi khi còn phải dùng chút mẹo để hoà hoãn hai bên.”
Quân Trì nghĩ thầm mình mà trẻ ư, hắn thấy mình quá già rồi đấy chứ.
Bất quá lời Nguyên bá lại như cảnh tỉnh hắn, dường như trước kia mình đã từng nói những lời tương tự thế với Quân Yến, hi vọng y có thể hoà nhập với mọi người khi ở chung.
Hắn không trả lời Nguyên bá, chỉ tiếp nhận hộp ngọc xanh mướt từ tay ông sau đó đi về phía ruộng trồng Tương đạo.
Tương đạo tương tự như trái dừa, bên ngoài là phần vỏ cứng, bên trong là lớp nhân trắng ngà mọng nước, thế nhưng nó lại rất nhỏ, kích thước chỉ bằng ngón út, trồng ở giữa ruộng, thân cây cao ba thước, trái cây mọc trên đỉnh, lớp lá mảnh như lụa bao vây chùm quả.
Khi vẫn chưa thành thục, vỏ quả thập phần mỏng, đến mức chỉ đụng nhẹ đã vỡ tung, linh tương bên trong tất nhiên sẽ chảy ra, vì vậy mà thu không được, phải đợi đến khi vỏ quả già hơn nữa thì mới dễ thu hơn.
Kỳ thực Tương đạo lúc chưa thành thục sẽ ngon hơn nhiều, hương vị tươi mát mỹ vị, tuy nhiên rất khó để chứa, cái này trừ bỏ công dụng thoả mãn dục vọng ăn uống ra thì chả quan trọng lắm, cho nên chỉ là vật ở phàm giới, không ai định tiêu phí công phu lên mấy thứ này làm gì.
Chỉ có phàm nhân mới cho rằng tương đạo là tuyệt thế mỹ vị, hơn nữa cho rằng phải may mắn lắm mới có thể ăn nó.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao lão tổ trước khi tiến vào tiên đạo từng rất muốn ăn.
Nguyên bá theo phía sau Quân Trì, nói, “Liễu công tử, cứ để lão đây thu được rồi, ngài cứ dùng bữa trước đã.”
Quân Trì không nói gì, hắn đã đứng cạnh ruộng trồng Tương đạo, phất tay một cái, Nguyên bá chỉ cảm thấy một trận thanh phong ào qua, mang theo hơi thở nhuận trạch* bao vây chùm tương đạo, Tương đạo bị thổi bay lên không trung, sau đó thi nhau tiến vào hộp ngọc Quân Trì cầm trên tay.
(*) Thấm thuần.
Hộp ngọc đã sớm mở ra, tương đạo thi nhau tiến vào, rất nhanh đã đủ ba hộc.
Quân Trì là Ngũ linh căn, có thể sử dụng năm loại linh khí, cho nên dùng linh Thủy thu thập Tương đạo sẽ không làm vỡ nó.
Hắn đậy nắp hộp lại rồi đưa cho Nguyên bá, Nguyên bá trợn mắt há mồm nhìn một màn vừa phát sinh, ông vốn cho rằng hắn chỉ là Trúc Cơ kỳ, Phong Vân lão nhân cách vách cũng là Trúc Cơ đấy thôi, nhưng lại không thể thu Tương đạo một cảnh đơn giản như vậy được.
Quân Trì nói, “Tuy những lời ngươi nói với ta vừa nãy quả thật có đạo lý, thế nhưng trên đời có vài kẻ vốn tiện sẵn rồi, càng khách khí với chúng, chúng càng lên mặt coi thường. Cho nên tương đạo này đợi năm ngày sau rồi hẵng đưa. Nếu tới mai đã đưa sẽ khiến chúng nghĩ sai khiến ngươi dễ dàng cỡ nào.”
Nguyên bá nghĩ nghĩ nhưng không ứng, chỉ cúi đầu cảm tạ Quân Trì.
Quân Trì xoay người quay lại chỗ ăn cơm.
Nguyên bá một mình đứng ở thửa ruộng suy ngẫm, người này phỏng chừng là cao nhân.
Ngày hôm sau, Âu Dương sư tỷ cầm lệnh bài đến đổi Tương đạo, người tiếp đón bọn họ lần này vẫn là Quân Trì, hắn đứng bên trong hàng rào cấm chế nói, “Nguyên bá vẫn đang thu, ước chừng phải mất năm ngày nữa, năm ngày sau các ngươi lại đến.”
Âu Dương sư tỷ nhìn bên trong cấm chế, chỉ thấy được một phạm vi nhỏ, nếu muốn nhìn xa hơn nữa thì không thể, toàn là màu trắng mờ đục, cũng không biết vị Nguyên bá kia có thật đang thu Tương đạo hay không.
Nhưng Quân Trì vẫn đứng đó trưng cái mặt thối tha ra, nàng ta đành hết cách, trước khi đi còn tàn nhẫn thả một câu, “Ngươi tốt nhất nên cẩn thận.”
Quân Trì hơi câu khoé miệng, “Cả Ninh Phong ta còn không sợ, hà cớ gì sợ ngươi?”
Đối phương bị hắn chọc giận xanh cả mặt, “Chờ đấy!”
Kiều Thi Vân chạy tới dược điền thăm Quân Trì, ngồi trên bờ ruộng nói chuyện với hắn, “Liễu ca ca, ngươi chọc phải phiền toái rồi. Sao lại đắc tội với người Lâm Húc phong làm gì?”
Quân Trì đáp, “Không tính là đắc tội, chỉ xử lý theo phép mà thôi.”
Kiều Thi Vân cảm thấy Quân Trì có chỗ không thích hợp, nàng cẩn thận đánh giá hắn, hơn nửa ngày sau mới nói, “Liễu ca ca, ta thấy ngươi lạ lắm, không giống với ngươi trước đây.”
Quân Trì nói, “Ta có thể biến thành ai?”
Kiều Thi Vân đáp, “Cảm giác như không phải ngươi.”
Quân Trì nói, “Ngươi quen biết ta được bao lâu, sao có thể tự tin bình phán ta như vậy?”
Kiều Thi Vân không biết trả lời thế nào đành lảng sang chuyện khác, “Tĩnh Nguyên chân quân ở Tố Nữ phong muốn nhận ta làm đệ tử, Liễu ca ca cảm thấy việc này thế nào?”
Quân Trì nhìn nàng một cái rồi đáp, “Đấy là chuyện tốt.”
Kiều Thi Vân nói, “Nhưng ta lại không muốn làm đệ tử của Tĩnh Nguyên chân quân, nếu làm đệ tử nàng rồi, sau này vào nội tông sẽ không thể làm đệ tử của người khác nữa. Ta muốn một vị sư phụ tốt hơn.”
Quân Trì ngược lại kinh ngạc, Tĩnh Nguyên chân quân là cao thủ Hoá Thần kỳ, năng lực phỏng chừng đứng nhất ngoại phong, tu sĩ bình thường có thể được tu sĩ Hoá Thần kỳ coi trọng không biết sẽ cao hứng cỡ nào, không ngờ Kiều Thi Vân này lại có chí hướng lẫn cốt khí cao đến vậy.
Quân Trì liền nói, “Một khi đã vậy thì đừng nhận lời nàng. Sang năm là đại hội so đấu của tông môn, lấy tư chất và năng lực của ngươi, ta nghĩ chuyện đạt thứ hạng cao không phải quá khó. Có khi còn được tuyển vào nội tông nữa.”
Kiều Thi Vân rất cảm động, là người bình thường đã bảo nàng có tâm trèo cao, cả Hoá Thần kỳ đến mời chào mà nàng còn không muốn, còn không phải không biết tốt xấu sao? Chỉ có Quân Trì là không nói nàng như vậy.
Kiều Thi Vân đáp, “Chỉ sợ làm vậy sẽ đắc tội Tĩnh Nguyên chân quân.”
Quân Trì hỏi, “Ngươi có thể đến đây hỏi ý kiến ta, vậy tức là Tĩnh Nguyên chân quân đã mời ngươi trước đó rồi. Khi đó ngươi đã từ chối nàng ư, về sau liệu nàng có còn muốn nhận ngươi nữa không?”
Kiều Thi Vân trả lời, “Khi đó ta bảo mình là Thủy linh căn, mục đích tiến vào Đan Càn tiên tông là để gia nhập Trữ Nguyên phong, trưởng lão của Trữ Nguyên phong cũng là Đơn linh căn thuộc tính Thủy, ta bảo muốn thương lượng lại chuyện này với người nhà rồi mới đưa quyết định có làm đệ tử của nàng hay không. Hôm đó người đến mời ta là đệ tử của nàng, người nọ nói nguyện ý chờ câu trả lời.”
Quân Trì nói, “Ngươi cứ nói sự thật thôi, bảo rằng gia tộc không đồng ý để ngươi làm đệ tử Tĩnh Nguyên chân quân, kỳ vọng ngươi gia nhập Trữ Nguyên phong là được rồi.”
Kiều Thi Vân nói, “Nhưng ta lại nghe đồn lòng dạ Tĩnh Nguyên chân quân hẹp hòi lắm, phải làm sao đây?”
Quân Trì đáp, “Tu luyện tới Hoá Thần kỳ, tâm nhãn có nhỏ cũng không nhỏ đến mức đó. Nếu nàng thuộc loại người đi so đo một tân đệ tử mới vào, chỉ sợ không thể nào luyện thành một thân tu vi như vậy, ngươi cứ yên tâm.”
Kiều Thi Vân đành đáp ứng, cọ xát hơn nữa ngày trời, nàng vẫn mở miệng khuyên nhủ, “Liễu ca ca, ta thấy ngươi vẫn nên cẩn thận hơn, gần đây ta nghe các tân đệ tử ai nấy đều bàn tán về ngươi, nói ngươi không chỉ đắc tội Ninh Phong tiên quân mà còn đắc tội người của Lâm Húc phong, về sau chỉ sợ không ngóc đầu lên nổi.”
Quân Trì không mấy quan tâm, “Yên tâm đi, ta không sao cả.”
Quân Trì lăn lộn ở đây suốt mười ngày cuối cùng đã trở về tiểu viện của mình, sau đó vị sư huynh hướng dẫn hắn cũng đến.
Kỳ thật ban đầu đã sớm định sư huynh hướng dẫn hắn là một tu sĩ Hoá Nguyên kỳ ở Tây viện, danh gọi Lưu Vũ Bắc, người này cũng là nhân vật tài năng, mới hơn ba mươi đã đạt Hoá Nguyên kỳ, Kim Hoả Song linh căn lấy Kim làm chủ, chỉ tiến vào tông môn sớm hơn bọn Quân Trì mười năm, mọi người đồn rằng hắn chắc chắn được tuyển vào nội tông trong năm sau, hơn nữa nghe đâu Thừa Quang phong đã sớm để ý tới hắn, còn được trưởng lão Sở Say Sơn chỉ điểm ít nhiều.
Một nhân vật thiên tài như thế lại bị phân đến chỗ mình, có chậm trễ thì Quân Trì cũng chả để ý.
Bất quá Lưu Vũ Bắc lại không chậm trễ hắn, không chỉ nói những việc trong tông môn mà còn tận tình giải đáp những vấn đề nan giải trong lúc tu luyện.
Một tháng sau, Lưu Vũ Bắc cùng một số đệ tử phải ra ngoài làm nhiệm vụ, tính chất nhiệm vụ không quá khó cho nên hắn quyết định dẫn Quân Trì theo. Dù sao Quân Trì cũng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ chứ không phải người mới trong giai đoạn Dẫn Khí nhập thể, xuất môn lấy kinh nghiệm cũng tốt lắm.
Nhật Cảnh phong.
Bạch Kiếm và Khổng Hư là hai người tương đối may mắn, bọn họ tới Nhật Cảnh phong, mặc dù không được Ninh Phong tiên quân thu làm đệ tử, thế nhưng trong khoảng thời gian này Ninh Phong tiên quân tương đối nhàn nhạ, không bế quan không xuất môn, thời gian rãnh sẽ đến chỗ hai người chỉ điểm vài thứ.
Trên Nhật Cảnh phong chỉ có Xương Gia chân quân là đệ tử của Ninh Phong tiên quân, cũng chính là người duy nhất hầu hạ sư tôn mình, ngoài ra còn ba mươi người là tu sĩ lệ thuộc Nhật Cảnh phong, động phủ đặt ở quanh thân núi, bọn họ đều là người Ninh Phong tiên quân chỉ điểm, tu vi không thấp nhưng lại không muốn ra ngoài tự lập môn hộ, cũng xem như là một mạch lực lượng.
Bạch Kiếm và Khổng Hư coi như đã gia nhập một mạch lực lượng này, các sư huynh sư tỷ ở đấy đều chiêu đãi bọn họ rất tốt, Ninh Phong tiên quân vẫn chưa lên tiếng nên hai người vẫn tạm thời ở chủ phong mà không khai động phủ, kỳ thực tu vi cả hai chả thấp tí nào, đủ sức khai động phủ ở đâu đó rồi.
Ninh Phong tiên quân ưu đãi như vậy càng khiến người ngoài nghĩ y rất coi trọng bọn họ, đều dặn dò phải cố gắng nhiều hơn nữa, biết đâu lại được y nhận làm đệ tử.
Bạch Kiếm là kiếm tu, gã vốn là người thích thể hiện và thích làm theo ý bản thân, coi trọng loại lực lượng đối kháng cường đại, tự nhiên sẽ lựa chọn đi theo con đường kiếm đạo.
Gã quyết định mình phải chiêu số, gần đây vẫn chưa bế quan, nhưng cách ngày bế quan cũng không còn xa nữa.
Gã vừa ra khỏi Nguyên điện thì tình cờ gặp Xương Gia chân quân, Bạch Kiếm dừng chân hành lễ chào hỏi.
Xương Gia chân quân xuất môn làm nhiệm vụ, chỉ mới trở về, hắn hỏi, “Ngươi vẫn chưa bế quan ư?”
Bạch Kiếm đáp, “Còn mấy ngày nữa.”
Xương Gia chân quân gật đầu, lại hỏi, “Còn Hư Không thì sao?”
Bạch Kiếm trả lời, “Là Khổng Hư, hắn sẽ không bế quan.”
Nói đến đây, gã nhỏ giọng xuống, “Thật không ngờ, chuyện trước kia hắn dùng Kim Tiên Chử Loan đan mọi người đều biết cả, nhưng lại không biết đan dược này bá đạo đến vậy, tuy cấp cho hắn thành tựu Kim Đan nhưng lại đốt sạch đan điền không thể mở rộng nữa. Đương nhiên vẫn là tiên quân lợi hại, mới nhìn Khổng Hư vài lần đã biết tình trạng của hắn. Gần đây hắn đang chuẩn bị để tẩy kinh mạch.”
Xương Gia chân quân nói, “Sư tôn dù sao cũng là tiên quân trên danh nghĩa, người bình thường sao sánh được với y.”
Hai người không nói thêm gì nữa, Xương Gia chân quân xuyên qua tiền điện đi đến hậu điện, Ninh Phong tiên quân đang ở đây.
Xương Gia chân quân vừa bước một chân vào hậu điện đã nghe tiếng Ninh Phong tiên quân vọng ra, “Trở về rồi?”
Xương Gia chân quân lập tức hành lễ, “Đệ tử đã về.”
Hoàn chương 108.