Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể

Chương 102




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên

Tác giả: Nam Chi

Editor: Mạc Vô Thần

.:Chương 16:.

Lúc này đây các đệ tử tham gia đại hội không hề biết rằng, một người ít tham gia vào sự vụ như Ninh Phong tiên quân cư nhiên chủ động trở thành giám khảo ở những chặng đường cuối cùng.

Bất quá y rất lười, vì thế đơn giản sáp nhập hai ải bốn năm lại thành một trạm kiểm soát duy nhất.

Đệ tử mà Đan Càn tiên tông tuyển nhận không hề phân tu vi cao thấp, thậm chí còn không lấy linh căn tốt xấu làm điều kiện, ngược lại cực kỳ xem trọng tâm tính đệ tử và tiềm lực bên trong.

Đây cũng là lý do vì sao cứ mỗi lần Đan Càn tiên tông tuyển đệ tử lại có tận chục vạn người đến tham dự, bởi vì ai cũng cho rằng ngộ tính bản thân đủ điều kiện yêu cầu, tiềm lực sâu thẳm khó lường trước, hà cớ gì phải chôn chân ở một nơi vắng vẻ như thế này cho được?

Khác với những đại tông môn chỉ xét linh căn và tu vi, họ không có, nhưng nói về tâm tính lẫn tiềm lực thì lại thập phần tự tin, đương nhiên đều chạy đến đây thử vận xem sao.

Nhưng tâm tính tiềm lực huyền diệu khó định nghĩa đến vậy, Đan Càn tiên tông rốt cuộc đã sử dụng gì để đưa ra tiêu chuẩn xét tuyển đây?

Ải thứ nhất là cầu tra khảo linh tính khiến nhiều người biết khó mà lui, số dư còn lại đa phần chỉ nằm trong khoảng 1% người đến tham dự.

Ải thứ hai nhìn thì đơn giản đấy, nhưng phàm là người không đủ tâm tính lẫn ngộ tính thì vĩnh viễn không thể trèo lên tới đỉnh, sa ngã trong mê cung hoàn toàn đánh mất chính mình, cho rằng bản thân vốn không hề tồn tại, có kẻ còn trở nên điên điên khùng.

Đến ải thứ ba, phải nói là ngàn dặm mới tìm được một người.

Phàm là ai ôm tâm lý thử vận may đến Đan Càn tiên tông, tỉ lệ được chọn thường rất thấp, ngược lại bỏ mạng thì nhiều vô số kể, có thể thấy người ôm tâm lý tìm vận phải đối mặt với nguy hiểm cực đại thế nào, lúc nào cũng dè chừng cẩn thận.

Giờ thì tới ải thứ tư, dựa theo lời Xương Gia chân quân nói chắc chắn không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại khiến người khổ không thể tả.

Liệu trong quá trình tham gia có được nhận thua rời khỏi hay không?

Xương Gia chân quân bình tĩnh giải đáp: Đã có năm người tự nguyện rời đi.

Lấy ví dụ về một người biến thành tảng đá, bị dung nham càn quét trôi đi mất, đồng thời còn bị nhiệt độ nóng hừng hực ăn mòn, thống khổ phải nói là sống không bằng chết, lại không biết phải chịu đựng đến bao giờ, cho nên mới tự động nhận thua xin rời khỏi, một khoảng thời gian sau, Xương Gia chân quân gọi thần hồn hắn ra khỏi trận, sau đó vô cùng nghiêm trang nói, “Kỳ thật ngươi chỉ cần chịu thêm một chút nữa là ổn rồi, đợi đến khi dung nham đưa ngươi tới hồ nước, nước sẽ làm nguội hơi nóng, vậy là qua ải mà không cần phải làm gì.”

Người này biết được chân tướng tàn khốc thì bị đả kích đến mức muốn nổi điên, nghĩ thầm vì sao lại nói cho ta biết làm gì! Làm gì!

Có người thì bị vô số ong độc vây quanh, hết con này tới con khác khiến nàng ta ghê tởm muốn chết, còn chưa bị chích thì đã tự động xin rời khỏi trước.

Sau khi rời khỏi trận, Xương Gia chân quân rất tận tâm nhắc nhở rằng chỉ cần chạy thêm năm bước nữa sẽ thấy một động khẩu, bên trong động có nước, tiếp đó ẩn mình dưới làn nước một hồi thì sẽ vượt qua thôi.

Người nọ nhìn Xương Gia chân quân, cắn môi thầm hận ngài cần gì phải sát muối vào vết thương của ta.

……

Cho nên theo lý mà nói ải thứ tư không phải cứ chịu đựng là vượt qua dễ dàng.

Hơn nữa một tu sĩ đã quen với lực lượng cường đại của bản thân, nhất thời phải biến thành một sinh vật nhỏ yếu mà bình thường bản thân còn chả thèm để mắt đến, quả thật muốn nhanh chóng thích ứng là chuyện cực kỳ khó khăn.

Ngược lại ải này đối với những người tu vi thấp hoặc chưa có tu vi thì lại rất dễ chịu.

Đương nhiên khảo nghiệm năng lực thích ứng cũng là điều vô cùng quan trọng.

Bởi vì Ninh Phong tiên quân đích thân sáng tạo biện pháp khảo nghiệm, cho nên không chỉ các trưởng lão mò tới xem mà cả tông chủ cũng bị hấp dẫn đến.

Mọi người ngồi trước càn khôn Ma Thủy kính nhìn cảnh tượng bên trong, Xương Gia chân quân cứ cảm thấy sư phó mình tuy có tâm đùa dai nhưng kỳ thật rất sáng tạo về khoản này, hắn tận tâm kể loại hiệu quả khảo nghiệm một cách tỉ mỉ chu đáo, muốn khiến các tông chủ cảm thấy sư phó mình thật ra rất nghiêm túc dụng tâm đối đãi các đệ tử tham gia đại hội.

Tông chủ chỉ vào cảnh tượng trong trận, “Ta thấy mấy con chuột và đàn kiến trên đỉnh ngọn núi thật không tệ, xem ra bọn chúng sẽ nhàn hạ như thế cho đến phút chót.”

Lời tiên đoán của tông chủ lập tức tạo thành một bước ngoặt lớn, Ninh Phong ngồi trên ghế, trong mắt lưu động một tia sáng rọi nhàn nhạt nói, “Không nhất định, giờ ta sẽ tạo bão tuyết che lấp đỉnh núi.”

Tông chủ im lặng, có phải mình trở thành miệng quạ đen rồi không.

Ninh Phong dứt lời chưa bao lâu, thế giới bên trong Ma Thủy kính quả thật bắt đầu trở trời chuyển lạnh, tuyết cũng rơi càng lúc càng nhiều, các loài động vật không thể chống trọi cái lạnh đều vội vàng trốn mất, hoặc sớm đã bị đông chết dưới tuyết.

Cho đến khi tuyết hoàn toàn bao phủ bề mặt cỏ, đừng nói là động vật bản địa, ngay cả người tham gia cũng bị chết mất hai thành, tất cả đều do hoàn cảnh thiên nhiên ác nghiệt gây ra.

Bạch Kiếm trên đỉnh đầu Quân Trì nhìn tuyết rơi mù mịt, tự lẩm bẩm, “Sao tuyết lại đột ngột rơi thế này.”

Quân Trì trả lời, “Chúng ta đang ở trong trận, người trong tông môn muốn tuyết rơi thì tuyết sẽ rơi.”

Tông chủ nghe cuộc trò chuyện của họ, thầm than thật ra đây đâu phải ý tông môn, phải nói là Ninh Phong muốn tuyết thì sẽ có tuyết mới đúng.

Đệ tử năm nay có rất nhiều mầm mống ưu tú, tông chủ vốn định sẽ tuyển nhiều thêm một chút, nhưng coi bộ ý tưởng cao cả nhưng sự thật phũ phàng, Ninh Phong tiên quân làm vậy chỉ sợ số lượng cuối cùng còn chưa đến năm mươi người nữa.

Bất quá tông chủ lại không thể khuyên Ninh Phong tiên quân điều gì, dù sao chức giám khảo lần này cũng đã giao cho y, miễn đừng nhiễu loạn quy tắc từ trước đến nay thì đều được.

Lại nói biện pháp của Ninh Phong tiên quân tuy rằng hơi quá tay nhưng cực kỳ hữu dụng. Hơn nữa ải này chỉ có duy nhất Ninh Phong tiên quân làm được, cả tu sĩ đại năng bình thường dù đạt đến trình độ Độ Kiếp kỳ, muốn rút thần hồn ra để chuyển sang bám vào động vật khác e rằng không dễ dàng gì.

Quân Trì hỏi Khổng Hư, “Lão đại, liệu lương thực dự trữ của chúng ta đã đủ chưa?”

Khổng Hư trả lời, “Gần đủ rồi, lại nói chỉ còn một ngày nữa thôi, cho dù bị đói cũng có thể chịu đựng mà qua.”

Quân Trì nói, “Đúng vậy, chúng ta tạm thời ở đây tránh tuyết cái đã.”

Năm chuột một kiến tiến vào trong động, động này có rất nhiều thông đạo, cũng lưu trữ một đường thông khí chủ yếu, sống ở đây một ngày đích xác không có vấn đề gì.

Tìm một nơi để ngồi xuống, Quân Trì đùa, “Vừa lúc ngủ một giấc, xem như là ngủ đông đi.”

Khổng Hư nói, “Chỉ một ngày nữa thôi ta có thể tiến vào Đan Càn tiên tông rồi.”

Khổng Hư vừa dứt lời, bỗng thấy động rung lên một chút, hơi ngẩn người, “Có phải nó vừa rung lên không?”

Bạch Kiếm đứng trên lưng Quân Trì nói, “Chả lẽ không phải Liễu huynh run à?”

Quân Trì nói, “Hang động đích xác vừa rung.”

Khổng Hư hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

Quân Trì đáp, “Xem ra tông môn không muốn chúng ta sống dễ dàng.”

Hang động run càng lợi hại, Quân Trì vội vàng nói, “Không bằng mau ra ngoài, chỉ có hai cách để giải thích tình trạng này, một là tuyết rơi xuống tạo lực chèn ép đá khiến nó dịch chuyển, không chừng còn đẩy nó lăn xuống vách núi nữa; Hai là phần mặt đất bị khớp khiến hang động chuẩn bị sụp xuống.”

Lão ngũ run cầm cập, “Bên ngoài lạnh lắm nha, toàn là tuyết, bước ra sẽ bị đông chết mất.”

“Nếu lát nữa sụp đổ thật thì dù muốn chạy cũng khó mà thoát, cứ ra ngoài xem tình huống thế nào đã, nếu động vẫn an ổn thì trở về sau cũng được.” Quân Trì vô cùng kiên nhẫn giải thích.

Mọi người không còn cách nào khác đành phải ùa ra khỏi động, bên ngoài đã phủ một tầng tuyết dày, nhưng tuyết vẫn còn rơi khá nhiều, gió lạnh thổi qua, khiến tuyết đọng trên đất lần nữa cuốn lên bay sang nơi khác, tạo thành một mảnh trắng xoá.

Khổng Hư nói, “Ta từng đến một nơi đầy tuyết, đã có mười vạn năm lịch sử, nhưng khi đó cũng không lạnh đến mức này.”

Thấy mặt đất chấn động càng mạnh, năm con chuột vội vàng chạy sang nơi khác, in những dấu chân nhỏ lên mặt tuyết, chỉ giây lát đã bị bông tuyết lấp mất. Bạch Kiếm tương đối thông minh, nó trốn trong lông mao Quân Trì cho nên không đến nỗi bị rét.

Mặt đất run rẩy khiến lớp tuyết không ngừng dịch chuyển, cả bọn chạy trốn thập phần gian nan, vất vả lắm mới chạy đến một nơi không có địa chấn, tiếp đó lại tiếp tục vòng xuống phía dưới, chỉ một lát sau bỗng vang lên một tiếng động thật lớn, hòn đá to nơi bọn họ dùng để làm huyệt động hơi dịch chuyển rồi lăn ầm ầm xuống vách đá, đá lớn cuốn theo tuyết đọng trông như một quả cầu trắng, một thân quét ngàn quân không gì cản nổi, lộ ra phần đất trống ban đầu.

Tuyết vẫn rơi, thế nhưng bọn Quân Trì lại không tìm được nơi để trú lạnh.

Năm con chuột quay đầu lại nhìn, vừa mờ mịt lại cảm thấy may mắn, hên là đã rời khỏi đó nếu không chả phải bị tảng đá cuốn xuống vách núi luôn sao? Phỏng chừng khó mà sống nổi.

Lão nhị đột nhiên lên tiếng, “Nhìn kìa, chỗ lúc nãy có thật nhiều kiến.”

Khổng Hư nói, “Xem ra vì kiến đào hết bùn để làm ổ kiến, cho nên tảng đá mới thiếu ma sát không chống nổi lực tuyết.”

Khổng Hư nói rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt mọi người không hẹn đều đổ dồn về phía Bạch Kiếm, Bạch Kiến lại trốn dưới lớp lông Quân Trì nhỏ giọng biện minh, “Ta đâu ngờ chỉ vì an bài tụi nó làm ổ xung quanh tảng đá lại tạo thành kết cục nghiêm trọng như thế này chứ.”

Trong giọng mang theo hối hận muộn màng.

Nó nói xong thì thò cái đầu kiến ra, “Huynh đệ ta bại lộ dưới tuyết rơi, chỉ sợ lát nữa bị đông chết mất, ta thấy mình phải dời chúng nó sang một nơi khác mới được.”

Bạch Kiếm dứt lời thì muốn bò xuống lưng Quân Trì, Quân Trì cản, “Giờ mà ngươi đi trên tuyết sẽ bị đông chết ngay lập tức, được rồi, cứ để ta mang ngươi sang đó.”

Bạch Kiếm cảm kích, “Liễu huynh, đa tạ.”

Khổng Hư dẫn theo ba con chuột đi tới nơi đã ước hẹn trước, nhanh chóng biến mất giữa làn tuyết, Quân Trì chở Bạch Kiếm tới chỗ đàn kiến, bởi vì tảng đá đã lăn xuống nên ổ kiến hoàn toàn bị bại lộ, kiến thì khó mà chịu rét nổi cho nên chết hết lớp này đến lớp khác.

Đứng trên mảnh đất trống rỗng, đá đều bị vùi dưới tuyết dày, đàn kiến không thể nào thiết lập một ổ kiến mới nữa.

Bạch Kiếm lập tức chỉ huy đàn kiến, rất nhanh đã tập hợp những con còn sống lại với nhau, bọn chúng thiết lập thành một khối cầu cực lớn, đàn kiến lớp ngoài chạm vào tuyết đều bị đông chết, thế nhưng chúng nó lại không hề rớt khỏi đội hình, gian nan bảo hộ bên ngoài giúp quả cầu tiếp tục di chuyển, đồng thời bảo vệ những con kiến bên trong.

Đàn kiến dùng hình dáng này di dời vị trí tới rừng cây nhỏ ở phía xa xa, mặt khác bốn con chuột cũng đã tới nơi, Bạch Kiếm lãnh đạo đội quân kiến mau chóng tiến tới đích.

Suốt quá trình di chuyển sang rừng cây, đàn kiến chết hết lớp này đến lớp khác, đoạn đường di chuyển gồ ghề khiến vài con bị bung ra, dẫn đến cả lớp bên ngoài bong theo, hành trình cứ lặp đi lặp lại như thế mãi, xác kiến rải dọc suốt đoạn đường dài, chúng nó đã dùng chính cơ thể của mình để tạo cơ hội sống sót cho các huynh đệ bên trong.

Rốt cuộc cũng đến rừng cây, Quân Trì lạnh đến mức không thể di chuyển nổi.

Chẳng hề uổng công, rừng cây quả thật tồn tại cơ hội sống sót cao hơn.

Khổng Hư dẫn các huynh đệ đến gần rễ của một cây đại thụ có lớp tuyết khá mỏng, đào một lát đã lộ ra phần lá cây nằm bên dưới.

Bởi vì cơn tuyết đến quá đột ngột, cho nên tầng lá còn rất dày, hơn nữa lá cây lên men sinh ra nhiệt lượng vô cùng ấm áp.

Đàn chuột đào ra không ít tầng lá dày, đàn kiến nhanh chóng giải tán khỏi hình cầu, như làn sống thủy triều nhanh chóng chiếm cứ những chỗ đó, chui vào sâu bên trong, ngay cả xác huynh đệ cũng bị tụi nó tha hết vào.

Còn năm con chuột thì chui vào khe hở của rễ cây nằm bên dưới, bên trong có một cái động nho nhỏ, còn có mấy con sâu, nhưng bọn họ không còn sức để chê bai gì nữa, nhanh chóng dùng lá cây lấp lại.

Tuyết không ngừng rơi, cả thiên địa một mảnh trắng xoá, những người tham gia đều cố chống chọi cơn bão đợi qua một ngày.

Lão tứ lão ngũ đào sâu và rễ cây, lại gọi lão đại sang, Khổng Hư hơi nhìn Quân Trì rồi nói với chúng, “Cứ ăn trước đi, chúng ta chỉ cần đợi tới sáng là xong, còn các ngươi không biết phải ngốc ở đây bao lâu, nhiêu đây cũng đủ chống chọi qua ngày.”

Quân Trì cũng có ý này, nhưng Bạch Kiếm cứ ngao ngao không được, tỏ vẻ mình mà không ăn sẽ chết đói mất, lúc này mới lấy một chút ăn lót dạ.

Cho đến khi thần hồn truyền đến âm thanh thông báo khảo nghiệm kết thúc, Quân Trì và Khổng Hư sắp đói chết rồi, Khổng Hư nói với ba con chuột, “Chúng ta phải đi đây, về sau các ngươi phải sống lanh lợi hơn một chút.”

Lão tứ hỏi, “Các ngươi muốn đi đâu, đi nơi nào, chúng ta đi theo được không?”

Khổng Hư đáp, “Là địa phương các ngươi không thể tới.”

Quân Trì lại không nói gì, nhoáng một cái, chỉ thấy trước mắt tối sầm, lần nữa mở mắt ra thì thấy đại điện tráng lệ. Quân Trì cúi đầu nhìn bản thân, hắn đã nhập trở về thân thể của mình. Một tháng gian khổ sinh hoạt khi đó, đối với hắn mà nói giống như một trải nghiệm mới lạ gian truân.

Hắn không nói lời từ biệt mấy con chuột, bởi vì hắn cảm thấy cho dù hắn và Khổng Hư đi rồi, lão đại và lão tam chân chính sẽ trở về bên cạnh tụi nó. Con đường sau này đều do bọn nó quyết định.

Hoàn chương 102.