Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư

Chương 9: Chú Kiếm sư




"Thần hỏa? Dùng để làm gì?" Tuy rằng rất muốn hỏi thẳng Tư Đồ Phong làm thế nào để biến ra cái đốm lửa này, nhưng Tô Thiếu Bạch vẫn thức thời nén lại lòng hiếu kỳ mãnh liệt của mình. Ở một nơi xa lạ đến cùng cực này, vẫn nên cẩn thận chút thì tốt hơn. Vạn nhất đây là bí mật nghề nghiệp thì sao? Cũng giống như bếp trưởng trong mấy nhà hàng chỗ hắn ở lúc trước, sở trường của người đó là làm mì thịt bò, chẳng những nước canh ngon mà thịt bò non mềm ngon miệng lắm, mà sợi mì lớn bằng ngón tay út được cán bằng chày lại dai dai, có thể nói là rất ngon. Ngày đầu tiên cậu đến phòng bếp, không hiểu quy tắc nên muốn giương mắt đứng cạnh xem cách người ta nhào bột. Phòng bếp lớn như vậy mà chỉ còn lại hai người bọn họ, kết quả bếp trưởng vẫn cứ ung dung thong thả rửa tay uống nước mãi chẳng chịu bắt đầu. Mãi đến khi cậu được người khác trong phòng bếp kéo lại nói mới hay là mọi người ai nấy đều cố tránh, phương pháp nhào bột này là bí kỹ tổ truyền của bếp trưởng, nếu có người đứng cạnh thì ổng tuyệt đối sẽ không động tay làm. Nhớ lại lúc sáng lúc cậu muốn nhìn lén, đó là đã phạm vào đại kỵ của người ta rồi. Bếp trưởng dù sao vẫn còn chừa sắc mặt cho người khác, nhưng mấy Tiên chủ ở thế giới này lại là những kẻ giết người không chớp mắt.

Thế mà Tư Đồ Phong lại sảng khoái đáp lại, dáng điệu không giống như muốn giấu giếm, "Thần hỏa chỉ là gọi chung thôi, đối với luyện đan thông thường thì gọi là Đan hỏa, đối với luyện khí thì là Khí hỏa, đan khí song tu, mới thật sự là Thần hỏa, sao vậy, ngươi có hứng thú với cái này sao?"

Coi như là lúc đầu không có đi, nhưng mà bây giờ phải có thôi. Tô Thiếu Bạch chớp chớp đôi mắt hoa đào, liều mình gật đầu, tha thiết nhìn Tư Đồ Phong, đêm còn dài lắm, nếu cứ thế mà ngủ cũng không được, anh trai à, hay là anh nói thêm chút nữa đi! Cơ mà không ngờ động tác lại quá mạnh, không cẩn thận khiến vết thương bị đau, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lập tức vo lại thành một nắm.

"Cẩn thận một chút." Biểu tình đứa trẻ này thật phong phú sinh động, cái gì cũng viết hết lên mặt, rất giống với đệ đệ ngang tàng thích đánh đấm của mình. Tư Đồ Phong nhẹ cười, lấy khăn đặt lên trán cậu, vừa mở miệng kể như cậu muốn.

Người có linh căn mới có tư chất tu tiên. Linh căn chia làm năm loại: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ; đơn linh căn chính là kỳ tài hiếm có giữa đám người tu tiên, cũng là mục tiêu lý tưởng nhất lúc thu đồ đệ của mấy đại môn phái. Nhưng thiên tài như vậy chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng không phải là kiểu hằng năm đều gặp. Song linh căn cũng coi như là có tư chất tuyệt hảo. Còn tam linh căn và tứ linh căn thì khá là phổ biến. Ngũ linh căn là kém cỏi nhất, cho dù có chuyên tâm tu tiên, kỳ thực cũng khó mà đạt thành ý nguyện. Điển hình là mấy đại môn phái nhất nhì trên đại lục Đông Hoàng này như Thiên Kỳ, Điểm Mặc, Kinh Loan cơ bản là không thu nhận tứ linh căn, mà ngũ linh căn thì lại càng không cần phải nhắc đến.

Người đời đều muốn leo lên con đường tu tiên, mà hy vọng lại xa vời. Vì vậy mong mỏi này trong những cuộc kiểm tra linh căn điều do những đứa trẻ bộc lộ tài năng, thế mới thấy bọn họ may mắn thế nào. Nào ngờ, trong mắt bọn họ, chuyện mấy đứa trẻ này một bước lên trời này, nếu như chỉ có ngũ linh căn, thì cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng ở lại ngoại môn trong mấy môn phái tu tiên mà thôi, chẳng những tu luyện khó thành mà tuổi thọ cũng giống như người thường, mà hoàn cảnh cũng thường càng thêm thảm thương.

Nói đến đây, Tư Đồ Phong nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời mênh mông kia, khóe miệng hơi cong, để lộ ra một nụ cười giễu cợt. Một nét khổ sở chồng chất thoáng qua khóe mắt hắn, tựa hồ có bao nhiêu nước mắt cũng không thể phai nhòa được. Tô Thiếu Bạch thức thời không nói nữa, Tư Đồ Phong, tám chín phần mười chính là ngũ linh căn.

Nhưng mà, chuyên tâm tu tiên chính là nói sự giác ngộ và cơ duyên*. Từ xưa đến giờ, giữa trời đất này đều không thiếu kỳ duyên. Gần nghìn năm trước, có một đệ tử ngũ linh căn trong một đại phái tu tiên cứ bị chặn lại ngay tại ngoại môn liền theo chân một tán tu một đường học luyện khí, ấy vậy mà lại tu luyện tạo ra được một thanh Linh kiếm nghịch thiên. Mấy đại môn phát đột nhiên nhận ra, đệ tử ngũ linh căn tuy tu tiên khó thành, mà số người tu đến Kim Đan kỳ cũng chỉ lác đác có mấy người, nhưng lại thường có thiên phú tuyệt vời trong luyện đan luyện khí, luyện hóa ra đan được hoặc linh khí có phẩm cấp cực cao, có thể trở thành trợ lực lớn nhất cho những người đang trên con đường tu tiên. Chuyện này làm cho những đệ tử ngũ linh căn từng bị coi thường như giẻ rách trong quá khứ của mấy đại môn phái lại được coi trọng lần nữa.

*cơ duyên: cơ hội và duyên phận

Lại trải qua hơn trăm năm, mấy người tu tiên phát hiện, mấy đệ tử có thiên phú kinh người trong luyện đan luyện khí này, kỳ thực trên người còn có một loại năng lực khác, hậu thế gọi nó là linh nguyên lực. Linh nguyên lực càng mạnh thì nuôi dưỡng được Thần hỏa đẳng cấp càng cao, từ đó có thể luyện hóa ra đan dược hay hoặc linh khí. Kỳ thực cũng không phải chỉ có đệ tử ngũ linh căn vốn có linh nguyên, mà trùng hợp là phần lớn những đệ tử ngũ linh căn lựa chọn luyện đan luyện khí đó tự biết rằng mình tu tiên khó thành, ngược lại rất chăm chỉ trong luyện đan luyện khí, linh nguyên lực liền tăng vọt, cho nên mới thành tài. Mà những đệ tử có tư chất linh căn tốt, hầu như đều dồn hết thời gian cho việc tu luyện, cho dù trên người có mang linh nguyên cũng không có thời gian đi tu luyện nâng cao linh nguyên lực, đương nhiên trên con đường luyện đan luyện khí sẽ không có gì xuất sắc.

Về sau, trên đại lục Đông Hoàng xuất hiện mấy tông phái lấy chuyên môn luyện đan luyện khí làm chủ, mặc dù tuổi thọ của hầu hết những người này chỉ có hai trăm năm, nhưng cũng rất được các đại môn phái tu tiên ủng hộ, dù là đan dược hay pháp bảo, đây là điều kiện trợ lực tốt nhất, lại đảm bảo nhất cho các đệ tử môn phái vượt qua mấy kiếp nạn, mấy đại môn phái làm sao không thể không coi trọng chứ? Vì những thiên tài có thể chuyên tâm vào tu luyện, thuận lợi nâng cao cảnh giới tu vi, nên việc tốn hao nhiều tiền của cung cấp nuôi dưỡng những luyện đan luyện khí sư này đều đáng giá cả.

Bác Sơn phái chính là tông phái xuất hiện sớm nhất do vị đệ tử ngũ linh căn luyện được thần khí nghịch thiên kia sáng lập, chuyên lấy luyện khí làm chủ, là tông phái luyện khí lớn nhất trên đại lục Đông Hoàng.

Tô Thiếu Bạch nghe được thì tròn mắt nhìn, ôi chao! Đây không phải là công cuộc lội ngược dòng của vật hi sinh sao! Quá khí phách rồi!

Luyện đan vốn đã tiêu hao nhiều thứ rồi, mà luyện khí sư, lượng cung cấp nuôi dưỡng lại càng tiêu hao hơn mấy chục lần trước đó, người tu tiên bình thường rất khó đảm đương. Trong đám người tu tiên, lợi hại nhất trên đời này là Kiếm tu, nên có thể cung cấp nuôi dưỡng nổi cho Chú Kiếm sư tu luyện không phải mấy môn phái lớn mà chính là người đứng trên đỉnh núi tu tiên kia – Kiếm tu, cho nên mấy luyện khí sư chế tạo linh khí nhiều nhất chính là mệnh kiếm, lâu ngày rồi bọn họ cũng được gọi là Chú Kiếm sư.

Nói đến đây, Tư Đồ Phong rũ mắt nhìn Tô Thiếu Bạch, "Nghe qua không cảm thấy buồn chán à?"

Càng nhiều càng tốt! Tô Thiếu Bạch cố gắng lắc đầu, trong cặp mắt hoa đào tràn ngập sự mong chờ, đây là thông tin về Thần hỏa đó, nên càng nhiều càng tốt chứ sao. Thứ cậu cần nhất khi đến một thế giới khác chính là được phổ cập kiến thức đó. Mà cái vị trước mắt này chính là Tiên chủ trong miệng dân chúng trong thôn trang đó, thông tin hắn biết, chất lượng đảm bảo là cao tuyệt đối luôn.

Dù sao cũng không phải bí mật gì, nếu cậu nhóc này muốn nghe, nói thêm chút nữa cũng không sao. Tư Đồ Phong nhếch khóe môi, ánh nhìn mang theo nét cưng chiều. Ánh mắt của đứa trẻ này, càng nhìn càng thấy giống với Tư Đồ Lôi. Ai, cũng không biết tên nhóc kia hiện tại sao rồi nữa? Chắc sẽ không phải vì tu luyện thành công mà ngay cả ca ca cũng quên đấy chứ?

Muốn trở thành Chú Kiếm sư, nhất đỉnh phải có đồng thời linh nguyên và linh căn mới được. Người tu tiên theo đường Chú Kiếm sư này, có thể dùng tâm pháp gia truyền từ linh căn của mình chọn ra một Khí hỏa để tu luyện, luyện hóa ra Khí hỏa tương đồng với thuộc tính của linh căn đã chọn lựa trước đó, cho nên cũng chia làm năm loại kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.

Khí hỏa của Chú Kiếm sư cũng tương tự với việc chỉ dẫn người tu tiên mở một cánh cửa khác bước vào con đường tu tiên, nhưng trăm sông đều đổ về một biển, cuối cùng đều là đem linh lực tự nhiên trong trời đất dẫn vào trong cơ thể mình, rồi lại dùng linh lực của nguyên tố lưu giữ biến hóa cho bản thân sử dụng, giống như những người tu tiên bình thường đều dẫn khí vào cơ thể. Khi luyện hóa ra Khí hỏa đó, tu vi của người tu tiên sẽ tương ứng với tầng một của Luyện Khí, bước vào Luyện Khí kỳ.

Khi đó, Luyện Khí kỳ chính là hàng rào lớn nhất giữa dân chúng bình thường và người tu tiên, phân tách rõ hai bên. Rất nhiều đệ tử bái lạy vào các môn phái tu tiên nhưng quanh quẩn mãi nhiều năm mà vẫn không vào được. Bước vào Luyện Khí kỳ mới được tính là chính thức bước trên con đường tu tiên.

Khí hỏa mà linh căn luyện hóa ban đầu đều là Bạch phẩm, mà viêm thạch tương ứng theo đó cũng chia làm cửu phẩm Bạch, Xích, Cam, Hoàng, Lục, Thanh, Lam, Tử, Thần.

Để nâng cấp Khí hỏa và Đan hỏa, có thể dùng cách luyện hóa những viêm thạch có phẩm cấp tương đương nhau, sau khi hấp thụ được thật nhiều linh lực trong viêm thạch, Khí hỏa cũng sẽ tăng lên một phẩm cấp. Ví dụ như Khí hỏa Bạch phẩm, sau khi hấp thụ thật nhiều linh lực trong viêm thạch Bạch phẩm, sẽ nâng cấp thành Khí hỏa Xích phẩm.

Khí hỏa không thể chủ động luyện hóa linh lực được hấp thụ trong viêm thạch, mà cần người tu luyện phải dùng chính linh nguyên lực của mình điều khiển dẫn dắt. Nếu muốn dễ dàng dùng linh nguyên lực thao túng Khí hỏa, linh nguyên lực của người tu luyện tốt nhất phải cao hơn Khí hỏa hai cấp, tức là Cam phẩm. Linh nguyên lực Xích phẩm muốn điều khiển Khí hỏa, cần phải tốn rất nhiều thời gian để luyện tập. Người tu tiên Luyện Khí kỳ có tuổi thọ giống với người bình thường không đến trăm năm. Nếu cứ giậm chân ở chỗ này thì sẽ làm lỡ nhiều thứ, mà con đường tu hành của những Chú Kiếm sư cũng thường dừng lại ở bước này. Vì vậy, trong các môn phái luyện đan luyện khí thì các đệ tử có linh nguyên lực đạt được Xích phẩm trở lên mới có thể chính thức được dạy và tu luyện tâm pháp. Tư Đồ Phong trời sinh có linh nguyên lực là Hoàng phẩm, điều khiển Khí hỏa Bạch phẩm ba cấp đầu tiên tương đối dễ dàng nên khá là thuận buồm xuôi gió.

Tô Thiếu Bạch nghe đến đó, không khỏi nhíu mày, không biết phẩm cấp linh nguyên lực có phải cũng là nhìn màu sắc mà đoán không, nếu quả thực là thế, cậu nhớ hôm qua lúc mình kiểm tra linh nguyên tại nhà Trưởng thôn có thấy ánh sáng khối đá trong suốt kia phát ra là màu cam. Nói vậy thì linh nguyên lực của cậu ít nhất cũng là Cam phẩm nhỉ?

Khi Khí hỏa thăng cấp thì linh nguyên lực và tu vi của người tu luyện cũng sẽ không ngừng luyện hóa bên trong thân thể để rồi cũng cùng nhau thăng cấp.

Khi phẩm cấp Khí hỏa thăng lên Cam phẩm, người tu luyện có thể điều khiển Khí hỏa chế tạo Linh kiếm. Chỉ sau khi những đệ tử Chú Kiếm phái chính thức chế tạo thành một thanh Linh kiếm, người đó mới có thể được xưng là Chú Kiếm sư. Thông thường, khi một Chú Kiếm sư luyện hóa ra Linh kiếm thì sẽ thấp hơn hai cấp so với Khí hỏa của mình, mà thuộc tình thì lại tương đồng với Khí hỏa. Nói cách khác, một Chú Kiếm sư có Khí hỏa Cam phẩm thuộc tính mộc, thông thường cũng chỉ có thể chế tạo ra một thanh Linh kiếm Bạch phẩm thuộc tính mộc.

Khí hỏa và linh nguyên lực của Chú Kiếm sư càng cao, phẩm cấp pháp khí tạo ra cũng càng cao. Nếu bản thân linh nguyên lực và Khí hỏa của một Chú Kiếm sư có thể dung hợp đủ tốt, cũng có thể chế tạo một thanh Linh kiếm có phẩm cấp chỉ thấp hơn một cấp so với phẩm cấp của Khí hỏa. Ví dụ như Khí hỏa Cam phẩm có thể chế tạo được Linh kiếm Xích phẩm, đương nhiên, người như vậy, chắc chắn chính là thiên tài trong những Chú Kiếm sư.

Nếu có thể rèn ra Linh kiếm đồng phẩm với Khí hỏa của chính mình, nhất định sẽ được đám Kiếm tu tôn thờ. Chú Kiếm sư như vậy, theo như lịch sử ghi chép lại, cho đến tận bây giờ cũng chỉ có không quá mười hai người.

Mà còn sống đương thời, cũng chỉ có hai người. Tuổi cũng đã gần hai trăm, căn bản sẽ không tùy tiện chấp nhận ra tay.

"Thần hỏa có nhất định phải là dùng chính linh căn của bản thân để luyện hóa không? Có thể là do...trời sinh đã có không? Hoặc là dùng phương pháp nào đó lấy được?" Tô Thiếu Bạch hỏi tới. Mơ mơ hồ hồ nghe nhiều đến vậy, mà hình như chẳng có liên quan gì lắm với chuyện mình nuốt đốm lửa kia. Nhưng mà lại được nghe không ít thường thức của đệ tử Chú Kiếm phái, cũng không biết có phải do Tư Đồ Phong vô tình hay cố ý nữa.

"Dùng linh căn tu luyện Khí hỏa là bí học độc chế của sư tổ sáng lập Bác Sơn phái trước đây. Trời sinh đã có ư?" Tư Đồ Phong suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Ta chưa nghe qua có người trời sinh đã có Thần hỏa, nhưng giữa trời đất này trước đây có tồn tại Thần hỏa."

"Trước đây có tồn tại?"

"Ta có nghe sư phụ nói qua, hỗn độn sơ khai, lúc âm dương ngũ hành chưa được phân chia, thế gian đã tự sinh ra hai loại Thần hỏa, gọi là Thiên hỏa và Địa hỏa, ngũ hành đủ cả. Nếu có thể thu phục được một trong hai loại Thần hỏa này, có thể không bị giới hạn thuộc tính, có thể chế tạo pháp bảo bản mệnh cho bất kỳ người tu tiên nào. Bác Sơn phái trước đây từng có một vị sư tổ có duyên lấy được Địa hỏa."

"Thế Thiên hỏa và Địa hỏa trông như thế nào?" Tô Thiếu Bạch thầm đoán đốm lửa mình nuốt kia, có lẽ là Thiên hỏa hoặc Địa hỏa rồi đây. Hơn nữa, ngọn lửa đó rõ ràng đã nuốt viêm thạch Xích phẩm. Dựa theo những lời của Tư Đồ Phong thì Thần hỏa chỉ có thể nuốt viêm thạch đồng phẩm cấp, nói vậy thì đốm Thần hỏa vô danh kia, lẽ nào đã đạt được cấp Xích phẩm?

"Ta không biết. Sư phụ chưa nói qua, có điều, đối với cảnh ngộ này chỉ có thể hoàn toàn dựa vào cơ duyên, làm sao có thể tùy tiện là gặp được? Nếu ngươi thực sự muốn làm Chú Kiếm sư, ngày khác có thể đến Bác Sơn phái kiểm tra linh nguyên lực, nỗ lực tu luyện mới là chính đạo." Tư Đồ Phong sợ Tô Thiếu Bạch chuyên tâm nghĩ đến chuyện đầu cơ trục lợi, lầm đường lạc lối, nên mới vội khuyên nhủ cậu.

Nghe ra được ý tốt trong lời của Tư Đồ Phong, Tô Thiếu Bạch vội gật đầu. Nếu như đốm lửa kia vẫn còn ở trong người, nói không chừng cậu thật sự phải lên Bác Sơn phái học tập tu luyện mới được, trường sinh gì đó tạm thời không đề cập tới, tối thiểu cũng phải bảo toàn mạng trước đã.

Màn đêm buông rèm trên khoảnh sân, làn gió nhẹ thoảng qua, dòng ngân hà như trải dài trên mặt đất. Vạn vì sao trên trời mênh mông bát ngát, vô cùng vô tận, trước mặt nó, mọi thứ của trần thế tựa hồ đều trở nên nhỏ bé tầm thường. Hai con người giữa cảnh màn trời chiếu đất, một ngồi một nằm, cứ nhẹ giọng nói chuyện mãi đến thật khuya, Tô Thiếu Bạch không chịu được nữa, cuối cùng ngủ thật say.