Đêm khuya thanh vắng, gió thổi cánh rừng xanh mát, trăng non tựa như lưỡi câu. Núi Thám Nguyệt nương theo ánh trăng tựa như phản chiếu lại ánh nước, cảnh sắc trong lành.
Người đến là khách, vả lại Liên Vi Sơn có thân phận đặc biệt, dù có là Văn trưởng lão cũng không tiện mở miệng, chỉ đành thông báo cho Chưởng môn. Liên Vi Sơn đồng ý ở lại, vậy an toàn của Tô Thiếu Bạch cũng không thành vấn đề, Chưởng môn sảng khoái đáp ứng, còn căn dặn Văn trưởng lão, nếu Kiếm tu đại nhân có cần gì đều có thể nói thẳng với hắn. Liên Vi Sơn không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ là rất vừa ý với thác nước mấy ngàn thước treo từ trên đỉnh núi đổ xuống của núi Thám Nguyệt, nhưng hắn không thích đỉnh núi, nên chọn một động phủ tại sườn núi phía đông gần vị trí thác nước nhất, cách động phủ của Tô Thiếu Bạch chỉ khoảng vài chục bước chân.
Dưới ánh trăng, chủ nhân có khuôn mặt đỏ rực ôm cục lông đỏ móng trong lòng, cuối cùng cũng thoát khỏi động phủ kế bên, trở lại động phủ của mình trong tình trạng kiệt sức, vô cùng thê thảm. Ba năm sau mới diễn ra đại hội Bách Khí, hôm nay mới là ngày đầu tiên, nếu như tôn sư đại nhân ở cùng mình trong ba năm, vậy thời gian sắp tới thế nào đây? Nhưng mà sau này có đến núi Vấn Kiếm cũng thế thôi, căn bản trốn không được. Rốt cuộc trước kia Kiếm tu đại nhân sao lại có thể chịu đựng nổi thế? Tô Thiếu Bạch xoa gò má mình, hận không thể ôm chăn lăn lộn. Có điều, cũng không phải là không có gặt hái gì, tôn sư đại nhân cũng vì cậu mà giới thiệu không ít về núi Vấn Kiếm, sau này dù có đến đó, cũng không có gì quá xa lạ.
Cục lông Sữa Bò thấy có giường liền nhảy xuống, lắc cái đuôi và cái mông tròn, chui vào trong, chọn một góc tốt nhất trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt long lanh ngập nước ai oán nhìn chủ nhân nhà mình ở đối diện, sống chết gì cũng không muốn ra. Thấy bộ dạng đáng yêu này của nó, Tô Thiếu Bạch không khỏi bật cười, tự tay lại chải lông cho nó, cục lông này, beo béo múp míp, mông căng tròn, chân cũng to ra, ôm trong tay mới thấy mập hơn nhiều so với trước kia, hèn gì sức ăn gần đây cũng mạnh hơn rồi.
Mới vừa rồi Kiếm tu đại nhân muốn cậu kể một chút chuyện cậu và Nam Cung Hạo quen biết nhau, Tô Thiếu Bạch dĩ nhiên không dám từ chối, đành phải kể lại ân oán đoạt trứng chim giữa mình và Bạch Chuẩn, cứ nói vài câu, Liên Vi Sơn không phải buồn cười vỗ bàn cười to thì cũng vươn tay qua nhéo mặt cậu mấy cái, sức mạnh y như là muốn nhào bột vậy. Khiến cho đầu bếp nhỏ ù ù cạc cạc, chẳng lẽ mình còn có thiên phú tấu hài à?
"Tiểu Bạch thích con đó," Sau khi Liên Vi Sơn bàn cười đủ rồi, mới giải thích nghi vấn của Tô Thiếu Bạch, "Tiểu Bạch là hậu duệ của thần chuẩn bảo vệ Thiên Kỳ môn, từ lúc chào đời đã xưng vương xưng bá trong nội môn Thiên Kỳ môn rồi. Đệ tử nội môn bị nó hành hạ khổ không tả được, cũng không dám trêu chọc nó. Mãi đến khi nó gặp được Nam Cung Hạo."
Lúc Liên Vi Sơn ra ngoài du lịch thì gặp được Nam Cung Hạo bảy tuổi, phát hiện linh căn y chẳng những được trời ưu ái, mà thiên phú kiếm đạo lại càng thông minh. Vốn định đợi y được mười tuổi thì sẽ đến Nam Cung gia đưa người đi, nhưng không nờ y lại trực tiếp từ biệt người nhà theo hắn về núi Vấn Kiếm. Từ đó trở đi, Bạch Chuẩn gặp phải địch thủ, khi thắng khi bại, khi bại khi thắng. Thời gian từ đối địch, đánh lén đến cúi đầu nghe lời cũng chừng khoảng nửa năm. Trong vòng nửa năm này, khắp núi Vấn Kiếm vang dội tiếng kêu, cỏ cây héo rũ, bị Bạch Chuẩn phun linh hỏa thiêu đen nửa ngọn núi.
"Vậy nên có lẽ nó thích con nên khi đó mới chọc con, bằng không con đã sớm bị nó một hơi phun lửa thiêu thành than rồi." Liên Vi Sơn hào hứng tổng kết một câu.
Nhớ lại lần trước Bạch Chuẩn phun lửa về phía tia sét Sữa Bò nhả ra, Tô Thiếu Bạch kinh hãi, trước giờ cậu còn cho là mình không thuận hòa với Bạch Chuẩn. Thì ra là từ đầu người ta đã nhìn thấu mình rồi, thật sự là vô dụng, cho nên mới đùa mình à? Thích mình ư? Nếu thích mình thì làm nũng đáng yêu như kiểu của Sữa Bò chẳng phải là tốt hơn sao, cái hành động yêu thích này sao mà nó vặn vẹo quá vậy? Đầu bếp nhỏ một lần nữa không chịu nổi thế giới quan mới mẻ của Bạch Chuẩn.
Đợi đến khi Tô Thiếu Bạch đến đoạn mình bị Nam Cung Hạo mắng hai chữ phế vật, sau đó thì cậu tức muốn sùi bọt mép muốn cầm đao xông lên quyết sống mái một trận với đối phương, Liên Vi Sơn thương cảm nhìn cậu một cái, đáy mắt tràn ngập sự thương hại và may mắn, trăm phần trăm chắc chắn được kết cục thê thảm sau khi cậu xông lên. Được rồi, chính cậu cũng biết hành động đó là không biết tự lượng sức mình. Tô Thiếu Bạch không phục bĩu môi, "Ai bảo y dám mắng con!"
"Ha ha, chuyện này cũng không trách con được." Liên Vi Sơn vỗ vai cậu, cười, "Cái này coi như câu cửa miệng của nó, không chỉ con đâu, lúc ta mới gặp nó lần đầu, hai chữ đầu tiên nghe được cũng là hai chữ này."
Hai mắt Tô Thiếu Bạch trợn tròn y như đồng tệ, lúc đó Nam Cung Hạo chỉ mới có sáu bảy tuổi thôi mà? Dám mắng Kiếm tu đại nhân là phế vật ư? Vậy mà không bị một kiếm đánh chết à?
"Khụ khụ! Đương nhiên là không phải mắng ta." Liên Vi Sơn lúng túng ho khan, đứa trẻ này, vẻ mặt sinh động vô cùng, không cần mở miệng cũng biết nó đang nghĩ gì, hoàn toàn tương phản với đồ đệ mặt tảng băng nhà hắn.
Lần đó, Liên Vi Sơn thấy một nhóm trẻ con khoảng năm sáu tuổi đứng vây quanh Nam Cung Hạo, nhưng cuối cùng vẫn không đánh lại y. Toàn thân Nam Cung Hạo bết máu, khẽ lau khóe miệng, trước khi xoay người bỏ đi thì buông xuống hai chữ này. Không giậu đổ bìm leo, cũng không sợ rước họa về sau, bình thản ung dung, hiển lộ tài năng.
Người dùng kiếm, hành vi đoan chính, khi tra vào vỏ thì bình thường giản dị, khi rời khỏi vỏ thì bộc lộ tài năng. Lúc đó Liên Vi Sơn cảm nhận được kiếm ý thuần chính từ trên người Nam Cung Hạo, đầy sự giác ngộ. Vậy nên hắn mới quyết định nhận đứa trẻ này làm đồ đệ. Đương nhiên Nam Cung Hạo quả thực cũng không làm hắn thất vọng, trở thành Kiếm tu có thiên phú cao nhất mấy nghìn năm qua trên đại lục Đông Hoàng, tiếng tăm vang dội.
Tô Thiếu Bạch chớp chớp mắt, tại sao cậu lại cảm thấy Kiếm tu đại nhân hồi bé, có hơi đáng thương?
"Cái này có lẽ là lời dạy của gia đình nó. Sau đó à, ta lại phát hiện, tính cách nó thật chẳng đáng yêu, trong mắt nó, trừ người trong sư môn, trên đời này có lẽ chỉ có hai loại người, phế vật muốn đánh bại nó, và phế vật muốn lấy lòng nó. Có khinh thường, có chán ghét, bất đắc dĩ, không nhẫn được, rồi cả gớm ghiếc nữa, với nó, toàn bộ đều biến thành hai chữ 'phế vật'." Liên Vi Sơn xoa cằm suy nghĩ, nói, "Có điều theo như tình hình khi đó của con, thật ra ta cảm thấy, lúc đó nó thật sự cảm thấy con đến cả một con cắt trắng cũng đánh không lại, yếu như vậy thì chính là một phế vật."
Tôn sư đại nhân, người chắc chắn là đang an ủi con hả? Đây rõ ràng chính là xát muối lên vết thương người khác trong truyền thuyết mà? Tô Thiếu Bạch nghe Liên Vi Sơn giải thích xong thì chẳng vui tí nào, tính tình Nam Cung Hạo vặn vẹo như thế, người thân là tôn sư sao lại có thể trốn tránh trách nhiệm như thế chứ hả! Đây chính là kiểu người đúng chuẩn từ nhỏ đã thiếu tình thương, lớn lên thì thiếu muối đây mà! Cậu tròn mắt nhìn khiến cho tôn sư đại nhân cười như điên. Nhưng mà, lại nói thì hình như gần đây cậu hiếm khi nghe Nam Cung Hạo nói hai chữ này nữa rồi.
Sau đó đợi cậu nói xong chuyện Nam Cung Hạo giết chết giao xà trăm năm, Liên Vi Sơn cũng cười đủ rồi, bèn bảo cậu nghỉ nói một lát, rồi mới kể cho cậu nghe về những kiến thức cơ bản về Thiên Kỳ môn.
Thiên Kỳ môn và Bác Sơn phái có hơi chút khác biệt, phân rõ hai nơi nội môn và ngoại môn, ngoại môn chủ yếu nhận những đệ tử có tư chất tầm tầm hoặc phẩm cấp thấp kém, còn nội môn mới là nòng cốt của môn phái, đều là những đệ tử có tư chất tốt hoặc đẳng cấp khá cao. Đệ tử ngoại môn chỉ khi nào tu luyện đến sơ kỳ Trúc Cơ thì mới có thể được nhận vào nội môn. Toàn bộ nội môn Thiên Kỳ môn chia làm mười ngọn núi chủ, ba mươi sáu ngọn núi chính và tám mươi mốt ngọn núi phụ. Những sự vụ vụn vặt hằng ngày của môn phái chủ yếu do Chưởng môn và hai vị Chấp sự trưởng lão trên núi Kình Thiên xử lý, chỉ khi nào gặp phải những chuyện lớn khó xử lý, Chưởng môn mới có thể mời những vị trưởng lão của chín ngọn núi chủ còn lại đến cùng nhau bàn bạc.
Hèn chi tôn sư đại nhân lại có thể rảnh rỗi ở lại núi Thám Nguyệt như vậy, cái này chẳng phải chính là trong nhà nhiều tiền ít chuyện làm, quyền cao chức trọng nhưng mà trách nhiệm lại nhẹ như bâng, thường ngày đều lười biếng không có chuyện gì làm rảnh rỗi đến phát hoảng đây sao! Tô Thiếu Bạch thầm ai oán nhìn người trước mặt.
Núi Vấn Kiếm dĩ nhiên cũng là một trong mười ngọn núi chủ. Trước mắt, Liên Vi Sơn chỉ mới có bảy vị đệ tử thân truyền, hai vị đệ tử trên danh nghĩa. Đại đồ đệ thì đã rời núi du lịch năm mươi năm trước, sau đó thì hoàn toàn không có tin tức. Nhị đồ đệ hiện là một trong hai vị Chấp sự trưởng lão, mỗi ngày bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, thường ngày đều ở trên núi Kình Thiên với Chưởng môn và vị Chấp sự trưởng lão còn lại. Tam đồ đệ trong trận chiến lớn với Ma phái năm đó đã không may qua đời. Tứ đồ đệ là một tên chết cũng cần tiền, cả ngày như rồng thần thấy đầu chẳng thấy đuôi luôn bôn ba khắp nơi vì nhiệm vụ môn phái, đã đứng tại sơ kỳ Kim đan mấy năm rồi, chỉ có ngũ, lục, thất, ba vị đồ đệ nhỏ nhất và bản thân hắn mới là những người thường trú tại núi Vấn Kiếm. Nam Cung Hạo hả, đương nhiên chính là đồ đệ đứng hàng thứ bảy nhỏ tuổi nhất rồi.
Sữa Bò liếm ngón tay Tô Thiếu Bạch, tựa như muốn lôi chủ nhân đang từ trong cõi tiên trở lại mặt đất. Tô Thiếu Bạch vội đứng dậy, đêm đã khuya, vẫn nên mau chóng tu luyện rồi nghỉ ngơi mới được.
Khi chuẩn bị thả Pudding để cho nó tập luyện điều chỉnh sức lửa, Tô Thiếu Bạch mới nhớ chiều nay bị Lý Ức Niên quấy rối nên quên mua cho Pudding phối thạch Hoàng phẩm mới rồi. Cậu sầu não định mai mua cái mới, thì phát hiện lúc sư phụ và các sư huynh gần đi có để lại trên bàn một túi trữ vật màu đen. Mở ra xem thử, chẳng những có hai bộ phối thạch Hoàng phẩm dùng để tu luyện Khí hỏa, mà còn có cổ thạch* Hoàng phẩm dùng để rèn luyện linh nguyên lực, mấy khối viêm thạch Hoàng phẩm và hai quyển sách luyện khí, đều là những thứ cậu cần phải dùng ngay sau khi thăng cấp.
*cổ ở đây không phải là từ cổ trong cũ hoặc xưa, mà là cổ trong nghĩa cái trống, hoặc vật giống hình trống
Cầm cái túi trữ vật nọ, cậu cảm thán sư phụ và các sư huynh nhà mình thật sự quá tri kỷ. Tô Thiếu Bạch tựa như được uống một cốc đầy nước mật ong hoa tươi, vô cùng thơm mát, mà trong lòng cũng ngọt không thôi. Hài lòng lấy phối thạch ra cho Pudding tự luyện tập, đầu bếp nhỏ lại lấy bộ cổ thạch ra, định thử dùng cổ thạch trong truyền thuyết này. Cổ thạch được dùng để luyện tập mức độ thuần thục khéo léo sau khi phân chia linh nguyên lực, mỗi bộ phối thạch Hoàng phẩm cần hai khối linh thạch thượng phẩm, mà cổ thạch Hoàng phẩm thì lại quý hơn, cần bốn khối linh thạch thượng phẩm. Bởi vì quá đắt, lại còn mà một món dệt hoa trên gấm*, trước đây đầu bếp nhỏ cảm thấy nợ nần chồng chất, nên căn bản không dám mua cổ thạch để dùng, không ngờ, lần này sư huynh và sư phụ lại thay cậu chuẩn bị sẵn.
*nguyên văn là "cẩm thượng thiêm hoa", tức là tôn lên một cái gì đã có sẵn, dựa vào cái đã có sẵn để mà làm
Thật ra cổ thạch là quả cầu đá có vô số hoa văn tách rời được khắc lên đó, có hơi giống quả banh đá bóng. Chỉ khi dựa theo thứ tự chính xác mà liên tục hoặc đồng thời đánh trúng hơn mười bộ phận có hoa văn giống nhau trên mặt cầu thì mới có thể phát ra âm thanh, mỗi một lần đánh trúng, đồ án sẽ tự động thay đổi vị trí, yêu cầu độ chính xác rất cao, từ đó cũng tôi luyện được sự nhanh chóng cũng như độ chính xác của linh nguyên lực. Tô Thiếu Bạch thử linh nguyên lực chỉ mới hai lần đã vã cả mồ hôi. Lần đầu sử dụng, luyện tập được hai lần đã là có chút gắng gượng với cậu rồi, xem ra hôm nay đành phải kết thúc ở đây thôi. Chỉ có thể dựa theo cách làm trước đây, tuần tự mà làm, mỗi ngày tăng thêm một lần luyện tập.
Tạm thời không dùng cổ thạch nữa, bèn chuyển sang rèn luyện linh nguyên lực, mãi đến khi thành công phân chia hai sợi linh nguyên lực, đạt được mục tiêu, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, hơi thư thả người. Song song rèn luyện linh nguyên lực và huấn luyện độ chính xác quả thật làm cho khiến cậu có hơi vất vả. May mà thân thể cậu bây giờ dù là thể chất cơ bản hay là tu luyện là linh khí đều có tiến bộ rất lớn do cậu luôn chăm chỉ luyện tập không ngừng nghỉ, nếu đổi lại là trước kia, sợ là đã sớm mệt mỏi ngồi phịch trên giường rồi.
Sau nghỉ một chút, cậu bèn tiến vào ý cảnh Nội Khuy, định bụng theo bình thường dẫn linh lực trong cơ thể tiến hành tu luyện. Sau đó mới kinh ngạc nhận ra, cảnh tượng xung quanh đan điền có thay đổi lớn. Pudding ở bên trái chẳng những đổi thành là màu vàng, mà hoa văn trên linh nguyên lực hình cầu phía bên phải cũng đã chuyển thành màu nửa xanh rồi, ẩn ẩn giống như muốn lên cấp. Mà luồng khí màu trắng to bằng hạt đậu nành tại vị trí đan điền, chỉ trong hai ngày ngắn ngủ đã to bằng hạt đậu phộng, màu trắng khi sáng khi tối xung quanh rộng khoảng nửa phân, lập lòe không theo quy luật, dường như có thể căng phồng vỡ nát bất cứ lúc nào.
Trăng tròn thì lại khuyết, nước đầy thì sẽ tràn. Tô Thiếu Bạch đột nhiên nhớ đến, thần hỏa Hoàng phẩm ứng với tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Hôm qua Pudding lên cấp, tối đó trở lại núi Thám Nguyệt, bản thân vội vàng thông báo cho sư tôn chuyện trong Bà Sa Kính Thiên nên không kịp tu luyện đúng hạn. Giờ xem ra luồng linh khí này có xu hướng muốn căng đầy đến mức nổ tung. Bèn vội vàng dùng hai viên Tuyết đan, ngồi xếp bằng tĩnh tọa, dẫn đường cho linh khí vận hành trong người. Dưới sự khai thông của cậu, luồng linh khí gần như muốn căng nứt đó dọc theo khắp kinh mạch trong cơ thể, vận chuyển khoảng ba lần chu thiên, mới chậm rãi xẹp xuống. Đồng thời, ngay lúc trở lại vị trí đan điền, ánh sáng mãnh liệt tuôn ra lớn hơn thể tích nó gấp mười mấy lần. Tô Thiếu Bạch chỉ cảm thấy trong cơ thể có một luồng khí nóng thoáng nổ tung, đầu khớp xương giống như bị căng lên phát ra tiếng kêu răng rắc. Lỗ chân lông toàn thân đều bị kéo giãn, linh khí lạnh buốt điên cuồng xâm nhập dọc theo lỗ chân lông trên da. Khắp người khi nóng khi lạnh, luân phiên thay đổi, tựa như không ngừng bị ai đó dội nước nóng rồi lại đổ nước đá, cuối cùng không cảm giác được đâu là lạnh đâu là nóng. Toàn bộ quá trình này vô cùng ngắn ngủi, mà lại như thật dài. Sau khi tia sáng rực rỡ đó di chuyển một hồi, mới dần dần dịu xuống, luồng linh khí cũng tụ lại lần nữa cỡ hạt đậu phộng di chuyển xuống vị trí đan điền. Vừa nãy linh khí điên cuồng tràn vào, cũng tự động di chuyển trong kinh mạch cơ thể, cuối cùng tiến vào bên trong luồng linh khí tại ở đan điền. Nhẹ nhàng thở ra phóng thích toàn bộ hết thảy cảm giác khó chịu vừa nãy, toàn thân thư thái. Như vậy, cậu cũng đã theo thần hỏa mà tiến đến tu vi Trúc Cơ. Có thần hỏa lên cấp trước đó, lại thêm gần một năm qua chăm chỉ tu luyện, lần này linh khí Trúc Cơ lại thuận lợi hơn nhiều, không phát sinh tình trạng nguy hiểm như lần trước.
Trúc Cơ kỳ, có nghĩa là tuổi thọ của cậu đã thành công nâng lên thành hai trăm năm. Tuổi thọ được nâng lên, con đường tu luyện mới có thể tạo thành. Tô Thiếu Bạch cảm thấy thể xác và tinh thần từ bên trong ra ngoài vô cùng thoải mái, vui vẻ nói không nên lời. Tất thảy mọi khổ cực một năm qua cuối cùng cũng có thành tựu rồi. Cậu rốt cuộc cũng thành công phân rõ tiên và phàm, tuổi thọ cũng phân chia rạch ròi, chính thức bước lên con đường tu tiên.
.
Phỏng vấn kịch trường:
Macaron Chanh: Tất cả mọi người đều cảm thấy Tôn sư đại nhân người là tên ham ăn và có vấn đề ngứa tay, người cảm thấy thế nào?
Liên Vi Sơn: Bổn tọa rõ ràng là bảo vệ an toàn cho Tiểu Bạch!