Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư

Chương 29: Bánh màn thầu hoa hồng




"Ca, muội muốn ăn bánh kẹp thịt ca làm." Tưởng Mạc Ngọc lắc lư trên mã xa dựa vào mấy khúc vải mới, tay cầm thức ăn vừa ăn vừa làm nũng với Tô Thiếu Bạch.

Mẹ Tưởng hiếm khi đồng ý với con gái nhà mình, nói, "Mùi vị vỏ bánh đúng là không bằng con làm."

Đỗ Hổ tựa mặt vào cái túi, ngây ngô hỏi, "Vỏ gì vậy?"

"Đỗ đại thúc, Đỗ Tam tẩu, không bằng chút nữa mọi người đến nhà chúng tôi ăn cơm chiều đi, hai ngày nay cũng đã phiền thúc không ít." Tô Thiếu Bạch dứt khoát mời người Đỗ gia.

Đỗ Tam tẩu có hơi chần chờ, "Cái này. . . ."

"Được, cứ vậy đi, cơm tối hôm nay sẽ sang nhà mọi người ăn." Đỗ Văn thẳng thắn vung roi đồng ý.

Cứ thế, hai nhà trở lại thôn Thái Bình tự thu xếp, rồi cả nhà Đỗ Văn đợi đến giờ cơm thì qua ăn cơm chùa.

Cá hấp mặn, thịt kho tàu với khoai tây, miến nấm gà hầm, rau núi xào, trứng xào dưa leo, rau xào thịt. Dưới sự hỗ trợ của mẹ Tưởng, Tô Thiếu Bạch nấu tổng cộng năm món. Nhà mời khách, nhưng cậu cũng không còn chú ý gì nữa hết, đồ ăn thì thơm ngon, giá cả lại phải chăng, dù gì buổi trưa mọi người đều dùng bữa qua loa trên xe ngựa.

Đỗ Hổ và Tưởng Mạc Ngọc vây quanh Tô Thiếu Bạch, Đỗ Tam tẩu ngửi thấy mùi thơm mê người thì sửng sốt trước một bàn đầy thức ăn ngon của Tưởng gia, "Những thứ này đều là do Thiếu Bạch làm?"

"Còn không, tôi cũng chỉ có thể giúp thằng bé thôi." Mẹ Tưởng cởi tạp dề bên hông lau tay, lời nói thì có chút tự ti, nhưng giọng nói thì lại tràn đầy sự kiêu ngạo. "Đừng đứng thế, ngồi cả đi, để tôi xới cơm cho mọi người trước."

Sau khi hai nhà cơm nước no nê, cả nhà Đỗ gia cũng vô cùng khen ngợi tay nghề của Tô Thiếu Bạch. Đối với hai người chuyên đứng bên bếp không dưới mười mấy năm như Đỗ Tam tẩu và mẹ Tưởng mà nói, nhiều phương pháp nấu nướng và gia vị Tô Thiếu Bạch sử dụng khác xa với hai người, mà hương vị còn hơn cả những mỹ vị. Tam tẩu Đỗ gia càng thêm yên tâm phần lễ mừng thọ cho cha mình.

Xong cơm tối, Đỗ Văn giúp Tô Thiếu Bạch bày Hàn Băng trận ở gian ngoài ở góc đông bắc cách xa lòng bếp, linh thạch vừa mới đặt xuống mắt trận, phạm vi hai mét vuông xung quanh lập tức lạnh lẽo. Tô Thiếu Bạch thí nghiệm bưng bát nước lạnh đặt vào bên trong, không bao lâu sau, mặt nước liền xuất hiện tầng đá vụn. Tô Thiếu Bạch mừng đến nỗi mặt mày nở hoa, vấn đề lớn là giữ tươi thực phẩm cuối cùng cũng giải quyết xong rồi. Lại nghĩ đến phần đồng tệ còn dư lại không nhiều, cậu nhanh chóng quyết định ngày mai vấn đề chủ yếu nhất chính là huấn luyện thần hỏa và nghiên cứu mấy món ăn có thể bán trên chợ. Tiền trong túi không đủ dùng không nói đi, lại còn gánh thêm khoản nợ, trong lòng không có cảm giác an toàn xíu nào.

Sáng tỉnh dậy, Tô Thiếu Bạch vẫn tập hít đất trong sân trước. Thân thể cậu bây giờ quá yếu, miễn cưỡng lắm chỉ có thể làm được khoảng mười ba mười bốn cái, động tác cũng không đúng tiêu chuẩn. Nhưng mà cậu cũng không vội, vóc người kiếp trước của cậu là vì kiên trì tập luyện lâu dài mới được như vậy, băng dày ba tấc không thể tan một sớm một chiều, muốn thay đổi cái thân thể bao phế này của mình, không phải là chuyện một sớm một chiều là thành. Tẩm bổ và rèn luyện nhất định phải thực hiện song song, cậu cũng không tin qua mấy năm nữa mà vóc người của mình không có thay đổi!

Ăn xong bữa sáng, mẹ Tưởng cùng Tưởng Mạc Ngọc ngồi thêu, Tô Thiếu Bạch thì nhét "đồ dùng dạy học" đi thẳng đến con suối nhỏ ngoài thôn. Phần huấn luyện thần hỏa hôm qua đã giảm, hôm nay phải bù lại mới được.

"Phụt!" Hạt gạo màu cà phê.

"Phụt!" Hạt gạo màu cà phê thứ hai.

"Phụt!" Hạt thứ ba.

Sau vài ngày tập luyện, sự phối hợp giữa Pudding và Tô Thiếu Bạch đã có chút ăn ý, không cần cậu phải nhắc lại. Khoảng cách thời gian Tô Thiếu Bạch thay hạt gạo mới và Pudding phóng thích ngọn lửa thậm chí còn biến thành một hành động có quy luật vô cùng, trôi chảy tự nhiên, từng cái từng cái.

"Phụt!" Một chốc sau có một mùi gạo thơm quen thuộc nhẹ thổi trong không khí, Tô Thiếu Bạch theo thói quen toan vứt hạt gạo thất bại thì chợt dừng lại. Tảng đá sớm đã bị ngọn lửa của Pudding thiêu cháy đen thùi, cho nên có thể thấy được hạt gạo trắng ngần kia rõ ràng, hạt gạo chín!

"Ha ha~ Pudding, thành công rồi! Mi thật tuyệt vời! Pudding!" Tô Thiếu Bạch hưng phấn nói năng lộn xộn, cầm hạt gạo chín cho vào trong miệng, ừ, không sai, chính là cái mùi này.

Pudding được khích lệ thì đắc ý bay vòng số "8" trên đỉnh đầu cậu.

"Làm lại!" Cậu tràn đầy tự tin đặt lên đó một hạt gạo nữa.

"Phụt!" Lại thêm một hạt gạo trắng bóc.

"Cố lên, nhớ kỹ lực độ, ổn định." Âm điệu của Tô Thiếu Bạch lại không kiềm được mà dâng cao, có hơi không bình tĩnh.

"Phụt!" Có hơi khét.

Đến trưa, cuối cùng Pudding cũng có thể thu phóng hoàn hảo sức lửa, trong chớp mắt là nướng chín được hạt gạo. Xác xuất thành công tầm khoảng 50%. Tô Thiếu Bạch vui vẻ đến độ bước chân lúc về nhà tựa như đạp lên đám mây, nhẹ bẫng. Đến cổng thôn thì gặp phải phu nhân Thẩm gia, bị bà quan sát bằng cặp mắt kỳ quái, ai kia bèn kiềm lại dáng vẻ một tí. Chắc cho là cậu điên rồi ha? Tô Thiếu Bạch âm thầm tự giễu, vội trở về Tưởng gia.

Thức ăn bán trên phiên chợ, cậu định làm bánh màn thầu hoa hồng và nước ô mai. Lần phiên chợ trước cậu có chú ý quan sát, người đi chợ thường là những phụ nữ trong thôn, hình dáng bánh màn thầu hoa hồng trông khá đẹp, lại có thể đỡ đói, thậm chí có hơi lạnh cũng có thể làm món ăn vặt, lại không giống bánh nhân thịt, lạnh thì sẽ ngấy, mùi vị không còn ngon.

Hôm đến cửa tiệm đang hoa quả khô không tìm đủ nguyên liệu làm nước ô mai, giờ chỉ có thể lấy sơn trà*, phơi khô, rồi ngao với hoa quế và đường phèn. Sau cùng rửa sạch mọi thứ rồi cho vào một cái nồi lớn rồi đem đi bán.

*sơn trà: còn được gọi là sơn tra, hoặc táo gai, link tham khảo ở đây:  https://vi.wikipedia.org/wiki/Chi_S%C6%A1n_tra

Một phần dùng bột mì, một phần dùng bột ngô, một phần dùng nước sơn trà, một phần dùng nước rau. Tô Thiếu Bạch dựa vào màu sắc của thiên nhiên mà phân làm bốn phần bột với từng màu trắng, vàng, đỏ, xanh. Bột được nhào thật nhuyễn thành từng cục bột dẻo mịn, lại nghĩ đến việc giữ lại sau này có cái để ăn, bèn làm hai phần có thể nấu ăn, vì vậy hai phần này khá nhỏ.

Cán mỏng từng cục bột thành hình dáng giống như vỏ sủi cảo, rồi lấy một phần bột được cán mỏng xoắn vặn thành tim hoa, sau lại lấy những phần khác cuốn lại thành ba, bốn cánh hoa, tiếp đó cắt thẳng một dao chia làm hai phần, cuối cùng dùng tay sửa lại những cánh hoa bên trên thành những cánh hoa như đang bung xòe. Đã xong hai chiếc màn thầu hoa hồng*.

*tham khảo cách làm tại đây: http://toinayangi.vn/cung-lam-banh-bao-hoa-hong-dep-mat/

Mẹ Tưởng và Tưởng Mạc Ngọc đều kêu lên lấy làm kỳ lạ, suy nghĩ của Tô Thiếu Bạch quả thực là tuyệt vời. Đầu bếp nhỏ cười khổ, thật ra đây cũng không phải phát minh của cậu, chỉ là kiếp trước từng xem qua thực đơn trên diễn đàn mỹ thực trên mạng, rồi bắt chước theo người ta mà thôi. Phương pháp rất đơn giản, cũng dễ làm, cậu chỉ tiện thể liếc mắt qua là nhớ kỹ. Đừng nói là mẹ Tưởng, ngay cả Tưởng Mạc Ngọc sau khi xem mấy lần, cũng có thể tự làm được. Một nhà ba người cùng xắn tay áo đồng loạt ra trận, mẹ Tưởng cán bột, Tô Thiếu Bạch và Tưởng Mạc Ngọc làm hoa, chưa đến nửa canh giờ sau, hơn hai trăm cái bánh màn thầu hoa hồng đủ mọi màu sắc xuất hiện. Tô Thiếu Bạch đặt một phần lên hấp trong một cái nồi, còn lại thì cho vào trong tủ lạnh Hàn Băng trận, dự tính hôm ra phiên chợ lại đem ra hấp rồi bán.

Nhìn mâm bánh màn thầu hoa hồng nở rộ sau khi ra lò, hình dáng phong phú, màu sắc mê người, thật khiến người khác càng muốn ăn thêm, ba người bèn thử một chút. "Ngon quá!" Tưởng Mạc Ngọc luôn là người đi tiên phong. Mẹ Tưởng cũng gật đầu, vị bánh màn thầu nhỏ này thật không tệ, màu vàng hơi ngọt, màu đỏ hơi chua, màu xanh lại có vị nhè nhẹ như rau, hơn nữa vừa mới ra lò nên rất mềm, thật sự khiến người ăn muốn ăn thêm, không ngừng lại được.

Về giá cả, sau khi một nhà ba người uống nước ô mai ướp lạnh thì ngồi lại bàn bạc, vẫn theo ý kiến của Tô Thiếu Bạch, mỗi một cái bánh màn thầu hoa hồng là một đồng tệ, nước ô mai thì một chén là năm mươi thiết tệ. Thứ nhất, sức của ba người vẫn có hạn, dù có thể làm nhiều bánh màn thầu hơn cũng không tiện đem lên chợ bán, không cần phải đi theo con đường ít lãi tiêu thụ mạnh. Thứ hai, Tô Thiếu Bạch tin chắc quy tắc của hiếm thì quý, cho dù là hàng mới, một đồng tệ cũng không quá mắc. Ông chủ tiệm mì* đó đã chỉ cho cậu, có thể bán cả sách dạy thức ăn, mà trong đầu cậu lại không thiếu các món ăn và phương pháp làm không thuộc thế giới này. Treo lên bán, cũng có thể xem thử phản ứng của thị trường mới quyết định.

*ở đây là nói ông chủ của tiệm mì trên trấn Thanh Thủy lúc trước

Đợi đến có phiên chợ trong ngày, ba người Tưởng gia xách theo thùng gỗ chứa nước ô mai, kèm theo mấy cái chén to và mượn thêm vài hộp đựng cơm lớn rồi đem tất lên xe lừa Lý gia, thì đụng phải vị phu nhân họ Thẩm nọ. Bà ta thấy mẹ Tưởng đi hai lần liên tục thì cũng cảm thấy hết sức ngạc nhiên. "Tưởng gia, mọi người định đi bán đồ ăn à?" Chỉ cần ngửi được mùi hương mơ hồ thoảng qua từ trong trong hộp đựng thức ăn là có thể đoán được một chút.

Ông chồng Lý gia đã từng ăn bánh kẹp thịt và thạch hoa quế của Tưởng gia, giờ ngửi thấy mùi bánh bao cũng khó tránh mà quay lại nhìn không ngừng. Cô vợ Lý gia cũng có chút ngồi không yên, hỏi thẳng, "Trong đó thật sự là đồ ăn định bán à?"

"Phải, là nước ô mai và bánh màn thầu hoa hồng."

Những người đang ngồi ngoại trừ Tô Thiếu Bạch thì hoàn toàn không có ai biết hoa hồng là hoa gì, nhưng vấn đề này cũng không ảnh hưởng gì đến sự tò mò của họ với bánh bao. Tuy mẹ Tưởng thấy hoa này giống hoa Phú Cẩm, nhưng vẫn theo ý Tô Thiếu Bạch nói là bánh màn thầu hoa hồng.

"Bán thế nào?"

"Nước ô mai thì một chén năm mươi thiết tệ, bánh màn thầu thì một cái 100 thiết tệ."

"Đắt thật đấy. Màn thầu người ta chỉ bán có tám mươi thiết tệ mà thôi." Vị phu nhân Thẩm gia hô lên đầu tiên.

Vợ Lý gia cười nói tiếp, "Thế này đi, lấy cho tôi và ông nhà hai chén nước ô mai thêm năm cái bánh màn thầu hoa hồng, tiền hôm nay của chúng ta xem như là thanh toán xong." Vốn cô vợ Lý gia cũng không muốn lấy tiền Tưởng gia, lần này vừa đúng dịp có cái mượn cớ, phu nhân Thẩm gia cũng không thể nói gì được nữa.

Mẹ Tưởng xốc hộp đựng thức ăn trong tay, dùng giấy dầu lấy cho cô vợ Lý gia năm cái bánh bao, rồi lại múc hai chén nước ô mai đưa sang. Cô vợ Lý gia thấy bánh màn thầu được cuốn cuốn lại thì tròn mắt, "Ôi, đừng nói chứ, quả thật là nhìn rất khác."

Phu nhân Thẩm gia cũng tròn mắt nhìn cái bánh trên tay cô vợ Lý gia, ra sức nuốt nước bọt, nhưng cũng không nói lời nào.

Trong ngày, bánh màn thầu và nước ô mai Tưởng gia đều bán sạch, tổng cộng kiếm được hai trăm mười lăm đồng tệ. Trừ đi tiền mua bột mì và mấy nguyên liệu với giấy dầu này nọ hết khoảng 70 đồng tệ, bọn họ lời được 145 đồng tệ. Mặt khác Mẹ Tưởng còn bán hai cái khăn tay được mười lăm đồng tệ, bà vui vẻ đếm đi đếm lại hơn hai trăm đồng tệ trong tay. Căn cứ theo tiền lời này, bốn phiên chợ lớn nhỏ mỗi tháng có tổng cộng sáu ngày, bọn họ có thể kiếm được bảy, tám trăm đồng tệ. Cho dù sau này có món nào mới, ít nhất cũng có được ba, bốn trăm đồng tệ, đủ để mua thêm vài món đồ dùng trong nhà, vậy đứa trẻ này cũng không cần vất vả đào quặng nữa, có thể rảnh rơi được một chút. Nhưng Tô Thiếu Bạch lại không lạc quan như mẹ Tưởng, kiếp trước cậu sống tại một quốc gia đông người, với cậu mà nói thì việc làm nhái lại, chỉ cần có đủ khả năng và quyền lợi thì không khó khăn gì. Cách làm bánh màn thầu hoa hồng cũng không phức tạp, người trong nghề có thể nghiên cứu được rất nhanh.

Cậu thừa dịp lúc mẹ Tưởng đếm tiền lần thứ ba thì cầm đồ ăn dạo quanh một chút, không ngoài dự tính, vốn trên phiên chợ cũng có quầy hàng bán bánh màn thầu, có hai ba nhà đều qua đây mua bánh màn thầu hoa hồng của bọn họ. Xem ra nếu muốn kiếm được thêm thì cần phải dành thêm chút thời gian.