Nam Cung Hạo quyết định thu Xích Tiêu lại, chọn một vùng núi hoang sơ dừng chân. Hai người ngồi trên triền cỏ bên sườn núi, lấy một bình Bách Thảo Lộ và mấy miếng thịt chân thú nướng, cùng đối ẩm dưới màn trời trăng sao lấp lánh. Rượu vào lời ra, say vơi nỗi buồn, trong lòng đầu bếp nhỏ đầy nỗi muộn phiền, không bằng nhân dịp tối nay giúp em ấy giải tỏa mọi thứ.
Sữa Bò ráng lên tinh thần chống cằm lên chân trước, phất đuôi nằm sấp bên cạnh, cố gắng tỉnh táo nghe hai vị chủ nhân trò chuyện. Nhưng chẳng mấy chốc đọ không lại cơn buồn ngủ, nằm ngủ say sưa với Bạch Chuẩn.
Rượu Bách Thảo Lộ là do Tô Thiếu Bạch ủ dựa theo hướng dẫn của Phượng Nhị, được chưng cất từ trăm loại đan thảo, cậu rất thích vị rượu này. Vị ngọt thanh, dư vị lâu, không cay nồng như Tân Nguyệt Bạch, nhưng lại dễ say hơn nhiều.
Rượu vào sầu đong, hóa thành lệ tương tư.
Đêm khuya làm dâng trào nỗi nhớ quê hương của Tô Thiếu Bạch. Cậu đối ẩm liên tục mấy chén với Nam Cung Hạo, sau cùng, mượn men say thoải mái khóc một phen.
Kim chủ đại nhân được như ý nguyện, nghe được rất nhiều chuyện từ con ma men nào đó. Tại quê hương của đầu bếp nhỏ, phương pháp tu hành dường như rất khác với nơi này, còn có rất nhiều phép tắc kỳ lạ đến ngạc nhiên. Vả lại, cuối cùng các món ăn cứ xuất hiện mãi không dứt của đầu bếp nhỏ cũng có nguồn gốc đáng tin rồi.
Mắt y khẽ rủ xuống, nhìn lướt qua chiếc giày ống màu đen của Tô Thiếu Bạch. Ánh nhìn Nam Cung Hạo trầm xuống, vấn đề duy nhất còn sót lại là nguồn gốc thực sự của thân xác này, dù có thế nào, y sẽ không để bất kỳ ai gây tổn thương cho Tô Thiếu Bạch. Nếu là thôn làng sơn dã thì tiện rồi, nhưng nếu là con cháu thế gia, dòng tộc nếu có ý định nhân cơ hội gây khó khăn không chịu từ bỏ thì có hơi khó giải quyết một chút. mà dựa vào hình dáng vòng chân nạp vật kỳ lạ đó, thân xsac này của đầu bếp nhỏ khó có khả năng xuất thân từ nơi thâm sơn cùng cốc.
Lúc Tô Thiếu Bạch tỉnh lại, đã là giữa trưa hôm sau.
Xuân về cỏ cây xum xuê, hoa núi nở rộ, gió hiu hiu thổi mang theo hương hoa làm say lòng người, ánh nắng chiếu lên cơ thể cậu, ấm áp dịu dàng. Giữa ngày xuân tươi đẹp rực rỡ, Kiếm tu đại nhân vẫn đang chăm chỉ diễn luyện kiếm chiêu không ngừng nghỉ. Lần đầu tiên Sữa Bò không ngồi cạnh Nam Cung Hạo, mà nằm sấp bên cạnh Tô Thiếu Bạch, dùng thân mình chắn gió cho cậu, chỉ có cặp mắt vẫn nhìn chằm chằm thanh Xích Tiêu không rời.
"Thật chẳng bõ công thương mi mà." Cậu bạn Chú Kiếm sư Thanh phẩm giơ tay vuốt lông Sữa Bò, vuốt trán nó rồi ngồi dậy. Cả hai đi tới chỗ Nam Cung Hạo đang luyện kiếm, thanh Xích Tiêu tám cạnh đỏ rực như rặng mây lửa đỏ rực rỡ, soi rọi tới mức cỏ cây xung quanh đều đổi màu. Các Kiếm tu khác cũng tán thán tốc độ tăng trưởng tu vi kim chủ đại nhân rất nhanh, thiên phú cực cao. Nhưng trong mắt Tô Thiếu Bạch, dưới thiên phú ấy, Nam Cung Hạo có thể giữ thái độ kiên trì cần mẫn tận lực tu luyện mới thực sự đáng trân trọng.
Thấy Tô Thiếu Bạch tỉnh lại không có chỗ nào khó chịu, Nam Cung Hạo mới lên phi kiếm tiếp tục bay đi, thẳng tiến về phía Tần Châu. Hôm qua lúc ra ngoài y đã kiểm tra qua, trong sáu nhiệm vụ đã nhận, chỉ có cái này xem như là khá gấp.
Trấn Bạch Tố, một trong mười hai trấn của Tần Châu, tọa lạc tại biên giới tây bắc Tần Châu. Xích Tiêu kiếm của Nam Cung Hạo đáp xuống đây vào lúc hoàng hôn. Từ trên không nhìn xuống, diện tích lớn trấn Bạch Tố gần bằng hai lần trấn Thanh Thủy, hơi giống hình vuông, phố xá bên trong kéo dài các phía, rộng rãi thênh thang, đủ thấy nơi này từng phồn hoa cỡ nào. Nhưng giờ đây rất vắng vẻ, đêm còn chưa buông xuống, mà trên con đường to như vậy chỉ có lác đác vài người, thậm chí có thể đếm được bằng đầu ngón tay.
Chẳng thấy ánh sáng của trận pháp bảo vệ trên tường thành thị trấn đâu cả, không biết là đã bị hư hay vốn dĩ không có. Bên ngoài tường thành lát gạch xanh cao gần bảy mét vẫn còn sót lại hơi thở dị thú, vừa đập vào mắt là có thể nhìn thấy bức tường "thương tích đầy mình", có mấy chỗ đã được sửa nhưng còn dấu vết đã từng vỡ nát, còn có rất nhiều nơi bị đốt cháy sém. Xung quanh tường thành hoang tàn đổ nát, cây cỏ bị hư hại, hiên lều sụp đổ bị san bằng toàn bộ. Xem ra nơi này quả thực vừa mới trải qua rất nhiều va chạm và tổn thất. Cờ xí mọc san sát trên tường thành, cứ cách mấy chục bước là có hai lính tốt đứng gác. Phần lớn lá bay phấp phới ấy có màu xanh rêu, chỉ có hai lá cờ lớn hai mặt vàng nhạt cao hơn các lá cờ khác khoảng ba, bốn lần là có viết hai chữ "Thượng Quan", màu sắc và ký hiệu tua cờ giống y hệt màu của dây tua bên tai của Thượng Quan Linh. Cổng thành chỉ mở tại một nơi, có khoảng hai mươi mấy lính tốt mặc giáp xanh đen đứng gác, thay nhau tuần tra gần đấy, sẵn sàng đón địch. Có hai người đàn ông mặc áo khoác ngắn tay màu nâu gánh hàng rong vội vã chạy vào trong thành dưới ánh hoàng hôn. Vừa bước qua cổng thành, hai người nọ bước chậm lại, rồi dừng chân dựa bên tường thành há miệng thở dốc.
Dị thú có thể tập kích bất cứ lúc nào, thế mà lại không đóng thành à? Tô Thiếu Bạch quan sát chỗ cổng thành được mở, hơi khó hiểu. Mặc dù tường thành trấn Bạch Tố có thể xem như là đồ sộ hơn nhiều sao với hầu hết các thôn trấn, nhưng vẫn không quá kiên cố, lại không có trận pháp bảo vệ, mạng sống người dân trong thành đang trong tình thế cực kỳ nguy hiểm. Là vì có người của Thượng Quan thế gia trấn thủ nên mới yên tâm vậy à? Nhưng Thượng Quan thế gia lại thông báo nhiệm vụ cho các môn phái lớn nhờ trợ giúp, thế chẳng phải cũng vì tự thân họ cũng lo là không ngăn được sao?
Ánh mắt Nam Cung Hạo quét qua rừng cây bị hư hại xung quanh, thấy có vết cào của ít nhất bốn, năm loài dị thú khác nhau. Thật sự là tai họa dị thú tập kết lại, cùng tấn công thành trấn?
"Tụi mình vào thành trước xem thử đi?" Tô Thiếu Bạch ngước mắt trông rồi lại ngắm lá cờ viết hai chữ "Thượng Quan" trên tường thành, có lẽ trước khi cả hai gặp mặt đám người Thượng Quan thế gia thì nên vào trong quan sát tình hình đã.
Kim chủ đại nhân nhẹ gật đầu, hai người bèn nhanh chóng đi tới chỗ cổng thành. Sữa Bò bước đi vững chắc, nhưng lại đi cạnh Tô Thiếu Bạch với dáng vẻ uể oải. Bạch Chuẩn thu cánh lại, lười bay nên đậu trên đầu nó.
"Hai vị tiên trưởng đại nhân, xin dừng bước." Thủ lĩnh đám lính tuần tra tại cổng thành ngăn họ lại, cung kính hành lễ, bộ giáp mặc trên người va đập leng keng theo động tác của hắn, "Gần đây khoảng giờ Tý, trấn Bạch Tố thường bị dị thú bao vây tập kích, tình hình rất nguy hiểm, e là sẽ quấy rầy hai vị. Nếu tiên trưởng đại nhân chỉ ngang qua đây nghỉ chân, hai vị có thể đi về phía đông, sẽ xa hơn chút đỉnh. Còn nếu sẵn lòng giúp đỡ đuổi gϊếŧ dị thú," Thủ lĩnh nọ mắt to mày rậm, khi nói đến đây, ánh mắt hơi sáng lên, "hai vị có thể vào trọ tại Phong Ngâm Lâu ở trong thành, Tiên chủ của Thượng Quan thế gia đang ở đó đợi hai vị."
Thủ lĩnh nọ đã chú ý hai người từ khoảng nửa chén trà hồi nãy. Trang phục của Nam Cung Hạo rất giống với Kiếm tu mà Tiên chủ đại nhân của Thượng Quan gia ngàn căn vạn dặn phải kính cẩn đối đãi, còn vị đi bên cạnh y còn dắt theo hai linh thú đã được thuần hóa, phải chăng đây là Linh tu chuyên điều khiển linh thú không nhỉ?
Ánh mắt Nam Cung Hạo lạnh nhạt, lười đáp lại, Tô Thiếu Bạch đành cười nhạt nhướng mi, "Ngươi mới nói dị thú bao vây tập kích đều trong khoảng giờ Tý?" Phong Ngâm Lâu chắc chắn là sẽ đi rồi, nhưng cứ từ từ đã.
"Không sai. Từ hồi tháng trước, Trấn Bạch Tố đã phải chống lại làn sóng dị thú tấn công khoảng mười lần rồi. Lần nào cũng vào tầm giờ Tý, đến khi trời hơi hừng đông là rút lui. Mới đầu chỉ có vài chục con, sau thì tăng lên mấy trăm, mà mới lần trước, số lượng đã tăng lên gần ngàn."
"Ban ngày chưa từng xuất hiện?" Tô Thiếu Bạch và Nam Cung Hạo đưa mắt nhìn nhau, thảo nào không đóng thành.
Thủ lĩnh nọ lắc đầu.
"Ngày mưa thì sao?"
"Bẩm tiên trưởng đại nhân, cái này thì lại không rõ lắm, mấy hôm nay thời tiết quang đãng, không thấy có mưa."
Tô Thiếu Bạch hỏi thủ lĩnh nọ thêm vài câu, rồi mới cùng Nam Cung Hạo vào trong trấn Bạch Tố.
Hơn nửa cửa tiệm buôn bán trong thành đã đóng cửa, người đi nhà trống, có lẽ là vì muốn tránh tai họa ập tới nên mới tạm thời đến nơi đất khách. Ánh nắng chiều tà chiếu nghiêng, kéo dài bóng đổ của hai người trên đường đá, cả một con đường, ngoại trừ Nam Cung Hạo và Tô Thiếu Bạch thì chỉ còn mỗi một ông lão còng lưng đang tập tễnh bước đi.
"Thay đồ khác đi." Nam Cung Hạo kéo Tô Thiếu Bạch lại, đột ngột thốt.
Thay đồ? Tô Thiếu Bạch khó hiểu nhìn kim chủ đại nhân, đa phần tu sĩ quan sát quần áo trang sức để đoán định môn phái của đối phương, thay đồ có nghĩa là che giấu thân phận.
"Em quá bắt mắt." Chú Kiếm sư Thanh phẩm, khắp đại lục Đông Hoàng chỉ có mỗi một người. Nam Cung Hạo bất mãn giật lấy yêu bài Thanh phẩm bên hông đầu bếp nhỏ, nhét vô vòng trữ vật của mình. Sau đó lấy ra một bộ áo dài màu ánh trăng, còn có cả mão khảm trân châu trên đỉnh và đai lưng khảm ngọc, đưa cho Tô Thiếu Bạch, còn y thì cẩm bào màu tím nhạt thêu kim tuyến.
Đầu bếp nhỏ yên lặng không nói, cái loại thiên tài Kiếm tu ngang ngược y chang cua như anh còn không biết ngượng mà đi nói người ta bắt mắt hả?
Hai người thay quần áo, rồi mới tìm một quán nước trông cũ kỹ, đi vào trong. Cửa tiệm này ế ẩm vô cùng, sảnh lớn có gần hai mươi bàn, mà chỉ có hai bàn có khách.
"Hai vị tiên trưởng, mời vào trong." Hỏa kế đon đả tiếp khách, mời cả hai ngồi xuống.
Tô Thiếu Bạch câm nín, thế cho nên, rốt cuộc cuối cùng thực ra tại sao lại phải thay đồ vậy hả? Có Bạch Chuẩn, Sữa Bò rồi cả thanh Xích Tiêu sau lưng Nam Cung Hạo nữa, ai lại nghĩ hai người họ chỉ là con cháu thế gia bình thường chớ? Cùng lắm thì là, tán tu nhỉ?
Khách ngồi bên hai bàn còn lại thấy là tiên trưởng, tức khắc gục thấp đầu, không dám nhìn bậy sang bên này.
Mặc dù sắc mặt hỏa kế có hơi sầu não, nhưng vẫn niềm nở lấy khăn ra lau mấy cái trên mặt bàn đã sáng tới mức có thể soi gương, "Các món ăn tiên phẩm ở quán chúng tôi đều mời đầu bếp chuyên môn nấu, chỉ là thời gian chờ hơi lâu chút đỉnh, hai vị tiên trưởng đại nhân có muốn nếm thử chăng?"
Món ăn tiên phẩm? Tô Thiếu Bạch nhìn mấy tấm thẻ viết tên thức ăn treo đầy trên tường, "Lấy cho chúng ta bốn món tiên phẩm có tiếng nhất của quán các ngươi đi, thêm một bình tràn ngon và hai phần điểm tâm."
"Vâng ạ, xin hai vị tiên trưởng đại nhân đợi chốc lát ạ." Khi đáp lời, hỏa kế kéo dài chữ cuối, các vị tiên trưởng đại nhân luôn ra tay hào phóng, hôm nay đã là nhóm thứ ba rồi. Xem chừng trong mấy vị tiên trưởng đại nhân thì hai vị này có tình tình khá tốt, thật là may mà.
"Tiên trưởng đại nhân, mời ngài dùng trà và điểm tâm trước, thức ăn thì đợi một chút ạ." Không lâu sau, hỏa kế mang bưng một ấm trà và hai đĩa đồ ngọt qua, "Nếu có gì cần, xin cứ tùy nghi gọi ạ."
Nam Cung Hạo liếc sang, một đĩa trái cây phủ đường, một đĩa bánh gạo nếp, không thấy hào hứng lắm, bèn tiện tay lấy hai miếng trái cây phủ đường thả xuống trước mặt Bạch Chuẩn và Sữa Bò.
Tô Thiếu Bạch đem trước mặt nước trà giao cho kim chủ đại nhân một ly, quay đầu hỏi cái kia hỏa kế, "Ngươi ở đây trong điếm đã bao lâu? Là trấn Bạch Tố người không? "
"Tiểu nhân là ngoài trấn khe núi thôn nhân, ở trong tiệm này bốn năm rồi. "
"Như thế nói, tháng trước bắt đầu dị thú vây tập kích, ngươi đều ở đây trấn trên? "
"Ở, ở. Hai vị tiên trưởng cũng là tới giúp chúng ta trấn Bạch Tố gϊếŧ dị thú? " này hỏa kế nghe bọn hắn nhắc tới dị thú, thanh âm cũng đề cao lưỡng độ.
"Ngươi sao vậy biết chúng ta là tới gϊếŧ dị thú? "
"Không dối gạt tiên trưởng đại nhân, nhỏ trong tiệm này, hôm nay buổi chiều đã chiêu đãi qua hai tốp tiên trưởng. Nhỏ nghe bọn hắn uống trong lúc nói chuyện với nhau đề cập, nói là Thượng Quan thế gia ban bố cái gì cái gì lệnh, mời chư vị tiên trưởng lớn người hỗ trợ tới Tần Châu tiêu diệt dị thú. " hỏa kế nói đến đây, vừa ngắm nhãn Nam Cung Hạo phía sau trường kiếm, hắn nghe người ta nói qua, đeo kiếm là tiên trưởng trung nhất lợi hại nhất Kiếm tu, gặp thấy đều phải cẩn thận hầu hạ.
Như thế nói, đã có không ít người nhận được Thượng Quan gia nhiệm vụ sau tới rồi, xem ra Thượng Quan thế gia lực hiệu triệu quả thực không kém. Tô Thiếu Bạch nhấp một ngụm trà, "Vậy ngươi có thể nói cho chúng ta một chút nơi này dị thú làm hại tình hình không? Trước đây nhưng có cùng loại tình hình phát sinh qua? "
"Tự nhiên có thể, bất quá, nhỏ đều là tin vỉa hè, cũng không thấy tận mắt. " hỏa kế thật ngại quá gãi gãi cái trán, có chút ngại ngùng.
"Cứ nói đừng ngại. " quán trà tửu quán, từ trước đến nay chính là tin tức tối đa địa phương, chân giả sảm nửa, ngư long hỗn tạp.
"Ta Tần Châu nơi này, bao năm qua mưa thuận gió hoà, đừng nói dị thú làm hại, dù cho thiên tai cũng cực nhỏ. Hơn nữa có Thượng Quan thế gia tọa trấn, cho tới bây giờ sẽ không ra khỏi đại sự gì. Ngươi nói cũng lạ, tháng trước ngày đó, ta nhớ được hình như là mùng mười a!, vào nửa đêm ta đang ngủ say, giường chiếu đột nhiên đong đưa lợi hại, đặt ở bên cạnh bàn chén trà ngã xuống rơi hi toái, ta vừa mở mắt, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến sét đánh lại tựa như nổ. Sợ đến ta liền trốn được dưới sàng rồi. Về sau Thần bắt đầu chỉ có nghe người khác nói, buổi tối bên ngoài có ăn thịt người ác thú đụng tường thành kia mà. May mắn trong thành có Thượng Quan gia tiên trưởng đại nhân đang, đẩy lùi này ác thú. Tất cả mọi người tưởng ngoài ý muốn. Không nghĩ tới, từ cái này sau khi, cách mỗi mấy ngày buổi tối, sẽ gặp một lần nữa, hơn nữa làm ầm ĩ thời gian càng ngày càng dài. Trong trấn nhiều người sợ, liền tạm thời dời đi. Ta cái này tiện mệnh một cái, cũng không có chỗ có thể, liền để lại. Ai, lại nói tiếp, gần nhất mấy ngày nay, dường như huyên càng hung. " hỏa kế thở dài, chỉ mong cuộc sống này có thể sớm đi kết thúc.
"Làm bị thương người không? "
"Ngày đầu tiên buổi tối đã chết hai người say rượu hán tử. Mấy ngày nay, thủ thành binh gia đều nằm xuống mười mấy cái rồi, nghe nói Thượng Quan gia tiên trưởng cũng có một vị bị thương. "
"Thượng Quan gia có mấy vị tiên trưởng ở chỗ này? "
"Dường như có hai ba vị. Gặp chuyện không may trước vừa khéo có một vị đi ngang qua nơi đây, gặp gỡ việc này liền lưu lại giúp chúng ta che chở thôn trấn, về sau lại nữa rồi hai vị. "
"Trong trấn còn như vậy, ngoài trấn này thôn trang, chẳng phải là đều bị dị thú đạp bằng? " Tô Thiếu Bạch mi tâm nhíu chặt, uống cạn còn lại nửa chén trà, Nam Cung Hạo ngồi ở bên cạnh, vỗ về chơi đùa lấy Sữa Bò sáng bị tóc, như có điều suy nghĩ.
"Lại nói tiếp, điểm ấy cũng rất kỳ quái, ngoài trấn thôn trang cách khá xa, phản ngược lại không có sao. Nhà của ta đã ở ngoài trấn, phụ mẫu chết sớm, liền thừa lại người muội muội, năm mới gả ra nước ngoài, cho nên sẽ không hồi hương nhìn. Tháng trước sự tình không có như thế nghiêm trọng lúc, nhưng lại gặp phải một trong thôn hàng xóm, theo hắn nói, này mấy ngày trong thôn không ai thụ thương, những dị thú kia căn bản không đi hướng bên kia. Ngược lại giống như chạy thẳng tới cái này thôn trấn tới gặp trở ngại lại tựa như. Ngươi nói muốn là vì ăn thịt người, cái này người ở đâu không phải người? Vì sao càng muốn ăn cái này trấn trên? Những súc sinh này sức mạnh không giống như là muốn ăn thịt người, ngược lại giống như tới tìm thù liều mình. " này hỏa kế tiện tay lại cho Tô Thiếu Bạch và Nam Cung Hạo cái chén tiếp theo dâng trà thủy.
"Trả thù? " cùng nhau vây tập kích Tần Châu mười hai trấn tới tìm thù? Chẳng lẽ là có người có thể khu động dị thú?
Hỏa kế nhức đầu, "Ta cũng chính là như vậy thuận miệng nói. Trước tết sau, không ít thôn trang người bên trong tới đặt mua hàng tết thời điểm đều nói, thấy lấy rất nhiều khuôn mặt sinh lại quần áo ngăn nắp người đang chúng ta này trong núi hoang lắc lư, cũng không biết đang tìm cái gì. Ở những súc sinh này xuất hiện trước, ta phụ cận nơi đây nhất chuyện kỳ quái, cũng chinh là món này. Ta suy nghĩ, có lẽ là những người này trêu ra tai họa? "
"Tìm cái gì? Cái gì đồ đạc? "
"Cái này cũng không biết, ngay cả tìm cái gì chuyện này, cũng đều là các đồng hương uống rượu nói chuyện phiếm lúc đoán lung tung. " hỏa kế liếc lên sau trù cửa, khom người lui xuống, "Vừa lúc ngài đồ ăn cũng không kém được rồi, ta đi sau trù nhìn. "
"Đợi sẽ trực tiếp đi Phong Ngâm Lâu. " xem ra, tối hôm nay còn chưa nhất định có dị thú đột kích, Nam Cung Hạo xoa bóp Sữa Bò lỗ tai, hướng về phía Tô Thiếu Bạch thiêu mi. Lại đi nghe một chút Thượng Quan gia người nói thế nào. Con em thế gia nếu như ở nhà Tộc hỗ trợ, chưa ở đại phái tu hành, thông thường đều là tam linh căn sau đây tư chất, như vậy hỏa kế trong miệng này hai ba vị Thượng Quan thế gia tiên trưởng đại nhân, tối đa cũng chính là Trúc Cơ kỳ tu vi. Không biết, Thượng Quan gia có hay không đem các phái bên trong Kim Đan đệ tử mượn trở về đến giúp đỡ?