Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư

Chương 14: Tính toán khác của Đỗ Nhị




"Ca!" Thanh âm nức nở của Tưởng Mạc Ngọc từ xa truyền lại, mà Tô Thiếu Bạch bị đánh cho nằm sấp mặt trên đất lại trắng bệch mặt mày, khóc không ra nước mắt, cái này không phải là trắng vì đau mà là vì bực bội trong lòng. Một trong những thời điểm mất mặt nhất của một thằng đàn ông chính là bị người khác không coi mình ra gì mà đạp ngã, mà càng mất thể diện hơn chính là ngay lúc đó lại để người quen nhìn thấy! Đánh không lại con chim cắt lông trắng thì cũng chưa tính đi, nhưng mà bị một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch đánh ngã, cuối cùng thì bây giờ cậu yếu đến bao nhiêu chứ? Trời ơi!

Cái người nằm trên đất nghe thấy tiếng của Tưởng Mạc Ngọc đau lòng bao nhiêu, thì người đánh là Đỗ Kiếm Thu lại càng đau lòng hơn nữa, nó chỉ muốn lén dạy dỗ cái tên nhóc đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tưởng Mạc Ngọc mà thôi, ai biết nửa đường chính chủ lại nhảy ra chứ, đây chẳng phải là bắt tại trận nó đang làm chuyện xấu sao!

Thực ra Tô Thiếu Bạch cũng không phải là bị nó đạp bay, mà là bị chuỗi tràng hạt nâu đen bị nó ném ra đánh bay thôi. Chuỗi tràng hạt này chính là pháp bảo mà vị sư phụ Kim Đan kỳ kia đưa cho nó làm vật hộ thân, may là tu vi của nó còn thấp, cũng không có ý định giết chết Tô Thiếu Bạch, nên lúc ném ra cũng không có bắt quyết, bằng không thì Tô Thiếu Bạch hiện tại đã sớm tuyệt khí bỏ mình rồi.

"Tiểu Ngọc!" Đỗ Kiếm Thu chạy lại, hơi lấy lòng khẽ gọi. Tưởng Mạc Ngọc đẩy cái người đang cản đường mình ra, dùng sức nắm lấy cánh tay Tô Thiếu Bạch, muốn đỡ cậu dậy.

Lúc ném tràng hạt ra, Đỗ Kiếm Thu cũng có chút hối hận, lúc này mất hết mặt mũi, tiến hay lùi cũng không được, đành phải thu hồi pháp bảo, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng áy náy đứng chôn chân tại chỗ.

Cái gã mập mập kia cũng rất giống mẫu thân mình, khá là nhanh nhạy, thấy sắc mặt do dự của Đỗ Kiếm Thu, vội vàng chạy lại giúp Tưởng Mạc Ngọc đỡ bạn trẻ vừa bị đánh cho nằm bẹp ban nãy, nhìn mập vậy chứ thân hình linh hoạt lắm luôn.

Hai bàn tay và khuỷu tay phải của Tô Thiếu Bạch trầy một mảng da lớn đến rướm máu, đầu gối phải còn bị chà đến độ thương nặng, máu trên đầu gối sớm đã dính đầy bùn đất, biến thành một màu nâu sẫm.

Tưởng Mạc Ngọc thấy thảm trạng của cậu, vành mắt hồng cả lên, "Ca, huynh có đau không?"

Đỗ Kiếm Thu kinh ngạc hỏi, "Hắn là ca ca của muội?"

Đôi mắt to tròn của cô bé trợn lên trừng cái Đỗ Kiếm Thu đang ngẩn ngơ đứng ở phía sau, bé không trả lời, chỉ hướng mặt mình đến gần đầu gối Tô Thiếu Bạch thổi thổi, cố gắng muốn làm cho cậu dễ chịu hơn một chút.

Ánh mắt đầy hận ý này khiến cho toàn thân Đỗ Kiếm Thu cứng đờ. Trước đó nó có nghe cái gã mập kia nói, mấy ngày nay trong nhà Tưởng gia có xuất hiện một tên nhóc, nghe nói là thợ mỏ thế chỗ cho ba Tưởng đã mất, mấy đứa trẻ trong thôn đều nói đó là chồng Tưởng Mạc Ngọc tới ở rể. Mà cái đó đều là do mấy đứa trẻ nghe người lớn trong nhà nói chuyện với nhau trong lúc ăn rồi nhớ lại mà thôi, đa số bọn nó đến cả ý nghĩ của từ "ở rể" cũng không hiểu, Đỗ Kiếm Thu thì biết rõ. Đại tỷ phu của nó chính là đang "ở rể". Tiểu tử thúi này, dựa vào cái gì mà dám cưới Tiểu Ngọc?

Nó chặn Tô Thiếu Bạch giữa đường chính là muốn xác nhận lại chuyện này. Nhưng lại không ngờ người ta lại hoàn toàn không để mình vào mắt, nhất thời kích động liền lỡ tay... Nhìn tình huống hiện tại, hình như người ta đâu phải là tới ở rể?

Tô Thiếu Bạch dở khóc dở cười xoa đầu Tưởng Mạc Ngọc, xem chừng cô bé thấy mẹ mình bình thường hay làm thế này với bé nên mới học theo giúp mình đỡ đau đây mà, "Không sao, ca không đau." Chỗ chảy máu thực ra cũng không đau mấy, nhưng mà sau lưng hình như đau hơn thì phải.

Đỗ Kiếm Thu không được đáp lời lại, lại thấy bàn tay của Tô Thiếu Bạch đặt trên đầu Tưởng Mạc Ngọc, sắc mặt càng thêm tối. Đều do tên nhóc đó không nói rõ ràng với mình, làm hại Tiểu Ngọc không thèm để ý nó luôn rồi.

Cảm nhận được Đỗ Kiếm Thu ném cho mình cái nhìn sắc lẻm, Tô Thiếu Bạch thoáng cảm thấy có mùi gì đó, tên này ghét bỏ mình đến vậy, nhưng mà lại nhỏ nhẹ nói năng với Tưởng Mạc Ngọc, mà ánh mắt nhìn cô bé cũng không được thích hợp cho lắm, nó, chắc không phải là nó thích tiểu loli nhà mình đó chứ?

Chẳng lẽ trẻ con của thế giới này phát triển sớm à? Chắc không phải là mình bị người ta nhìn lầm thành tình địch rồi đánh cho một trận đó chứ? Tô Thiếu Bạch bị kết luận trong đầu mình làm cho kinh ngạc đến ngây người, mà ánh mắt nhìn về phía Đỗ Kiếm Thu cũng thăm dò một chút.

"Hừ!" Đỗ Kiếm Thu ném cho cậu một cái liếc xéo, lại còn hừ lạnh. Một chút cũng không muốn chịu thua.

Thằng nhóc này, mi đừng để ta đoán trúng đó, bằng không sau này mi ráng mà chịu đựng đi ha. Nghĩ đến đây, Tô Thiếu Bạch bĩu môi, tỏ thái độ không xem vị thiếu gia này vào mắt, nhanh chóng đứng dậy, khập khiễng đi về phía cái bọc bị rơi xuống đất đằng kia. Mở ra xem, thấy vỏ trứng thì nát lòng đỏ cũng không may mắn tránh khỏi bấy nhầy thành một đống, trong lòng đau muốn chết luôn. Không lẽ hôm nay cậu thực sự không hợp bát tự với trứng à, trứng chim trứng gà mấy cái đều bị đập bể hết, ngay cả một cái cũng không ăn được là sao vậy chứ.

Tưởng Mạc Ngọc theo sau cậu qua đó, thấy vỏ trứng và lòng trứng bấy nhầy thành một mớ trong khăn vải, liền cầm lấy nó từ trong tay Tô Thiếu Bạch, ném xuống bên chân Đỗ Kiếm Thu đang đứng đực ra đó, "Đỗ Nhị, là ngươi làm dơ, ngươi rửa sạch nó đi!"

Nói xong, cả nhìn Đỗ Kiếm Thu cũng không thèm, đỡ lấy Tô Thiếu Bạch trở về nhà. Tuyệt! Bé cưng, tiếp đi, ngược chết nó! Thì ra loli nhà mình cũng rất có cá tính nha! Tô Thiếu Bạch thầm vỗ tay tán thưởng, nhớ lại sắc mặt muốn đánh người của tên nhóc đó, trong lòng liền cảm thấy sảng khoái vô cùng. Miễn là người bị ngược không phải là mình, mà nhìn bé cưng nhà mình ngược người khác cũng thật là vui vẻ quá nha!

Lúc cả hai về đến nhà, đúng lúc mẹ Tưởng vừa mới rửa sạch ba con cá còn lại, hiện đang dùng muối hột ướp hai cái trong số đó. Nghe thấy có tiếng động ngoài cửa, bà ngẩng đầu lên thì thấy Tưởng Mạc Ngọc lảo đảo đỡ lấy Tô Thiếu Bạch đi tới lại càng hoảng sợ, vội vàng dừng tay rửa sạch rồi đỡ Tô Thiếu Bạch ngồi xuống băng ghế, "Có chuyện gì vậy?"

Tưởng Mạc Ngọc ngồi xổm bên cạnh nhanh mồm đáp, "Đỗ Nhị đánh người!"

Xem ra lại là con gái nhà mình gây họa nữa rồi đây? Mẹ Tưởng nhíu mày liếc con gái mình, "Đã nói con bao nhiêu lần rồi, đừng trêu chọc nó."

Đỗ Kiếm Thu chẳng những là con trai trưởng thôn, mà còn là đồ đệ tiên trưởng, đừng nói là một cái thôn Thái Bình nho nhỏ này, ngay cả toàn bộ Thanh Thủy trấn ước chừng cũng không có ai dám trêu nó. Con gái mình chẳng có việc gì hay sao mà cứ hết lần này tới lần khác lại cứ luôn mồm Đỗ Nhị Đỗ Nhị, nói thế nào cũng không nghe, bình thường cũng không thấy vị thiếu gia kia tức giận, sao hôm nay lại quay sang đánh Tô Thiếu Bạch?

Tô Thiếu Bạch vội thay Tưởng Mạc Ngọc giải thích, "Đừng trách muội ấy, là Đỗ Nhị kia vô lý." Sau đó, kể chi tiết sự tình cho mẹ Tưởng.

"Bất luận thế nào thì sau này con ngàn vạn lần chớ có trêu chọc nó." Mẹ Tưởng vừa rửa vết thương , vừa huyên thuyên giải thích rõ bối cảnh của Đỗ Kiếm Thu cho cậu. Bọn họ chỉ là một gia đình nho nhỏ mà thôi, vẫn là người, nên tránh xa cho tốt.

Tô Thiếu Bạch nghe xong không khỏi ngây người, cái vận khí gì thế này? Thằng nhãi kia ấy thế mà cũng là người tu tiên? Lại còn là đơn linh căn giữa vạn người cũng khó mà tìm thấy trong truyền thuyết? Cái này chọc không nổi đâu, quả thực là sau này vẫn nên trốn ra xa một chút.

Mấy vết thương trên người cậu kỳ thực cũng chỉ là rách da mà thôi, cũng không có gì nghiêm trọng lắm, nhưng để tránh cho bị nhiễm trùng không khỏi, cậu vẫn nhờ mẹ Tưởng đem đến nửa bát rượu, dùng vải bố sạch sẽ nhúng vào rượu rồi khử trùng từng vết thương một, đau đến mức khiến cậu không khỏi nhe răng trợn mắt. Mặc dù nghi hoặc nhìn động tác tự ngược kỳ lạ của cậu, nhưng mẹ Tưởng vẫn bưng bát ngồi bên cạnh, cũng không nhiều lời làm gì. Đứa trẻ này mặc dù có chút kỳ quái, nhưng mỗi lần làm gì dường như đều tự có chủ trương và đạo lý của nó, cứ như một tiểu đại nhân vậy.

Bữa tối chính là món canh cá mẹ Tưởng và Tô Thiếu Bạch cùng nhau làm. Tô Thiếu Bạch ngồi trên băng ghế cạnh bếp nấu, để mẹ Tưởng phết một lớp dầu lên nồi nóng, dầu trong lon của Tưởng gia chính là mỡ heo được chế biến vô cùng tốt, hiện tại mỡ heo màu trắng sữa chỉ còn non nửa hộp, mẹ Tưởng quý trọng múc ra mấy muỗng, phết một lớp thật mỏng lên trên nồi. Thật ra Tô Thiếu Bạch rất cảm động, cậu trong mắt nàng có khi chỉ là một tên học việc mà dám chỉ dạy ông chủ, giống như một đứa con nít làm loạn mà thôi, vậy mà bà vẫn làm theo lời mình, chứng tỏ bà rất tôn trọng ý kiến của mình.

Mẹ Tưởng lại dựa theo phương pháp của Tô Thiếu Bạch, cắt sợi gừng cho gọn rồi bẻ bát giác thành những cánh đơn, xong thì cho vào nồi, dầu sôi rồi thì trở mặt xào lên, đến khi tỏa hương thì lại cắt vài khứa cá cho vào nồi chiên, mãi đến khi hai mặt cá đều chuyển thành màu vàng, thì bắt đầu đun nước nóng, lại cho thêm chút rượu, để lửa lớn cho đến khi nước sôi hẳn rồi lại thả nhỏ lửa trong lòng bếp lần nữa, sau đó thì đậy nắp nồi lại chậm rãi nấu.

Trước đó Tô Thiếu Bạch cố ý muốn đem trứng cá đã giữ lại cho vào hâm cùng, nhưng lúc nướng cá cậu liền nhận ra mùi tanh của loại cá này không quá nặng, cho nên muốn tận lực giữ nguyên vị. Dù sao thì mẹ Tưởng cũng quen bếp nhà mình, nên khả năng điều chỉnh lửa vô cùng tốt, mùi hương từ trong nồi bắt đầu bay ra, thơm nức mũi, lơ lửng giữa nước canh màu trắng sữa là mấy khứa thịt cá xanh trắng, lại kết hợp với rau xanh, quả thật rất kích thích vị giác của ba người đứng bên nồi và ngồi bên bếp kia. Tưởng Mạc Ngọc hít lấy hít để mùi hương, hưng phấn níu lấy góc áo của mẹ Tưởng, "Mẹ ơi, thơm quá đi à."

Lúc đầu Tô Thiếu Bạch còn muốn làm luôn con gà rừng kia, nhưng mẹ Tưởng không chịu, muốn sáng mai mới làm cho cậu. Bằng vào sức ăn của ba người bọn họ, với món canh cá này cộng thêm hơn nửa con cá nướng còn dư ban nãy Tô Thiếu Bạch làm chắc chắn là khiến ba người ăn no đến đi không nổi luôn, làm thêm gà rừng chỉ tổ lãng phí mà thôi. Tô Thiếu Bạch biết mẹ Tưởng nói rất đúng, nên đành nén khát khao muốn ăn thịt của mình lại sang đến ngày hôm sau.

Đúng lúc ba người ngồi vào bàn chuẩn bị ăn, cửa nhà Tưởng gia đột nhiên vang lên vài tiếng. Mẹ Tưởng và Tô Thiếu Bạch ngồi bên bàn hai mặt nhìn nhau, ai vậy trời, thiệt là không biết chọn thời điểm mà.

Mẹ Tưởng buông đũa ra ngoài cửa xem, chỉ là không ngờ người đang đứng ngoài cửa lại chính là người mà bà vừa mới ân cần dạy bảo hai đứa trẻ kia là phải tránh xa, con trai thứ hai của trưởng thôn, Đỗ Kiếm Thu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đỗ Kiếm Thu thành thật cúi chào mẹ Tưởng, rồi đem cái giỏ mây trong tay đặt ngay trước cửa nhà, còn đem cái khăn vẫn còn ẩm trong tay đặt lên rổ, nói, "Xin lỗi, đây là bồi thường cho mấy người." Không đợi mẹ Tưởng trả lời, liền chạy nhanh đến nỗi chỉ còn lại làn khói. Mẹ Tưởng cúi đầu nhìn mười mấy quả trứng gà vỏ đỏ trong giỏ xách, lắc đầu, cầm cái giỏ mây và khăn tay rồi đóng của lại. Đứa trẻ này, bản tính nó xem ra cũng không xấu.

Đỗ Kiếm Thu đứng đằng xa thấy mẹ Tưởng cầm đồ đi vào nhà, tựa như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm. Có cái này rồi chắc Tưởng Mạc Ngọc sẽ không lại lờ mình chứ nhỉ?

Lễ vật tạ lỗi của Đỗ thiếu gia làm hai người ngồi bên bàn hết sức hài lòng, trứng gà trong giỏ xách so với nhà Đỗ Văn lớn hơn nhiều, mà lại tròn căng nữa chứ, có lẽ là Đỗ thiếu gia lấy từ trong phòng bếp nhà mình rồi. Mai phải làm trứng chiên ăn mới được, nghĩ đến nghiệt duyên của mình với trứng gà trong hôm nay hốt nhiên biến đổi bất ngờ, Tô Thiếu Bạch ác liệt nhớ lại.

Tưởng Mạc Ngọc lén tóm góc áo Tô Thiếu Bạch ở dưới bàn, "Ca, huynh ấy không phải người xấu."

Tô Thiếu Bạch chớp chớp mắt, miễn cưỡng gật đầu, bé cưng này đang muốn nói giúp cho Đỗ Kiếm Thu?

Thấy cậu gật đầu, cô bé mới yên tâm quay lại bàn nhìn. Hương nước canh cá đầy đậm đà kia trong nháy mắt đã bắt mấy người Tưởng gia làm tù binh, thịt cá rất tươi, mà rau ăn cũng rất ngon, một lớn hai nhỏ hừng hực khí thế ăn, ngay cả tí vụn cá cũng không chừa. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tưởng Mạc Ngọc khi buông chén canh thì lộ ra vẻ thỏa mãn, nhất thời Tô Thiếu Bạch có cảm giác thành công đầy rộn rạo, cậu lúc nào cũng muốn bé cưng loli này cười vui vẻ.

Bởi vì còn phải ra chợ lúc sớm nên mẹ Tưởng thúc cả hai đi ngủ sớm. Mà hôm nay Tô Thiếu Bạch cũng rất mệt, đầu vừa đặt lên gối liền ngủ không biết trời trăng mây đất gì cả, lúc nằm trên giường còn mơ màng cảm thấy có một luồng khí ấm áp dạo quanh trong người mình, bởi vì rất thoải mái nên cũng không quản nó làm gì, ngủ thẳng cẳng đến sáng hôm sau, mãi đến khi mẹ Tưởng tới gọi, cậu mới rời giường.

"Hôm nay con mặc cái này đi, hai hôm nữa dì lấy quần áo của dượng chỉnh sửa làm thêm cho con hai bộ nữa." Thấy cậu tròn mắt nhìn, mẹ Tưởng cầm bộ quần áo màu vàng trong tay đặt lên giường cậu rồi đi ra ngoài, hai mắt bà thoáng hằn tơ máu, rõ ràng là đã thức khuya cả đêm qua.

Tô Thiếu Bạch yên lặng cầm quần áo lên rồi mặc vào, trong lòng cảm thấy ấm áp. Thật ra cậu đã quên rằng quần áo mình hôm qua đã bị hư cả rồi, mà mẹ Tưởng kỳ thực lại rất cẩn thận. Mà càng làm cậu kinh ngạc hơn chính là, vết thương hôm qua đã bớt đau hơn nhiều rồi. Lành nhanh vậy à? Dựa vào kinh nghiệm hồi trước thì chí ít cũng phải đau thêm vài ngày chứ?