Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 70




Coi như để Phó Thiên Hải suy nghĩ nát óc, chỉ sợ hắn nghĩ cũng không biết nghĩ cũng không thông, lúc này toàn thân thanh niên kia đều mang một khí thế nghiền ép hắn, bất kể điểm nào nhìn qua đều tốt hơn hắn chính là nhi tử yếu kém trầm mặc nhỏ gầy, trường kỳ không bước chân ra khỏi nhà trong ấn tượng của hắn.

Kỳ thực ngay từ đầu, Phó Thiên Hải cũng chờ mong Phó Tu Vân ra đời, có điều loại chờ mong này ở thời điểm đó ra Phó Tu Vân là một phế sài Ngũ linh căn đã bị đánh tan không còn một mảnh. Phó Thiên Hải tự nhận là một đời kỳ tài, tự cho mình siêu phàm chính là biểu hiện tính cách lớn nhất của hắn, cho nên hắn bất phàm như thế nhất định sẽ không sinh ra nhi tử phế sài như thế. Cho nên từ vừa mới bắt đầu, Phó Tu Vân chính là sỉ nhục của hắn.

Hắn cũng từng nghĩ tới, nếu có một ngày một sỉ nhục như thế có thể thoáng cái không chịu thua kém một chút vậy cũng tốt, hắn nghĩ nói như vậy hắn nhất định sẽ liếc y nhiều một cái, hoặc còn sẽ cho y yêu thích một lần nữa. Nhưng giờ, lúc thanh niên này ở trong mắt người khác đã hào quang vạn trượng, hấp dẫn ánh mắt mọi người biến thành nhi tử hắn muốn trở nên không chịu thua kém một chút, Phó Thiên Hải mới chợt kinh giác, hắn một chút cũng không vì thế mà vui vẻ, hắn phẫn nộ, đố kị, thậm chí bắt đầu bất mãn, vì sao một phế vật như vậy rõ ràng nên bị chèn ép đặt ở trong bụi bặm cứ một mực xuất hiện ở đây, y làm sao có thể từ trong bùn đất đi ra, khởi đầu và phong quang tế nguyệt làm bạn chứ? [phong quang: gió trong, tế nguyệt: trăng tỏ]

Càng làm cho hắn không thể tiếp nhận là, nhi tử phế vật này nên ngẩng đầu nhìn hắn, sùng kính hắn, lại đang trước mặt hắn nói ra lời không nhận thức hắn! Dựa vào cái gì? Đây tại sao có thể? Cho tới giờ cũng chỉ có hắn vứt bỏ người khác, làm sao có thể có người khinh thường hắn?

"Ngươi nghiệt tử này! Nói chuyện với phụ thân như thế?! Đừng quên máu chảy trên người ngươi là của ta, chỉ cần ngươi còn sống, vậy chính là nhi tử của ta! Cần phải phụng dưỡng ta là trời!" Những lời nói này của Phó Thiên Hải nói năng có khí phách, giống như hắn chiếm nhiều lý lẽ. Hắn nghễnh đầu, như một con vịt vênh váo tự đắc, chờ Phó Tu Vân dập đầu nhận sai.

Phó Tu Vân nhìn bộ dáng của hắn bật cười một tiếng không che giấu, "Ta đến giờ vẫn không thể hiểu được, cảm giác ưu việt ngu xuẩn của ông là thế nào đạt được? Trước đây cùng mẫu thân ta cùng một chỗ vẫn chỉ có thể nói là mẫu thân ta mắt bị mù, coi trọng ông một người bại hoại yêu chuộng hư vinh ra vẻ đạo mạo như thế, cuối cùng thân vong* [bỏ mình] coi như giải thoát rồi. Nhưng đằng sau hôn nhân với Triệu gia, chẳng lẽ ông cho rằng thiên tài thật mới có thể được Triệu gia coi trọng? Nói trắng ra cũng chẳng qua là nam đạo nữ xướng*, vừa vặn nhìn vừa mắt mà thôi. Nếu để cho Triệu gia chủ nghiêm túc lựa chọn vị hôn phu, ông có thể sẽ không được chọn. Ông có thể được chọn, chẳng qua dễ đối phó, biết nói chuyện mà thôi."

"Ngươi! Ngươi nghiệt tử này!!" Phó Thiên Hải bị Phó Tu Vân đạp phải chân đau, hơn nữa gần đây biểu hiện của Triệu Hoa Dung đối hắn thật là không kiêng nể gì cả, khiến Phó Thiên Hải trong nháy mắt liền thẹn quá thành giận, "Xem ta không đánh chết ngươi tên nghiệt tử!!"

Phó Thiên Hải trực tiếp rút trường kiếm trong tay ra, trường kiếm kia mang theo khí thế bén nhọn chạy thẳng tới mặt Phó Tu Vân. Mọi người sau lưng Phó Thiên Hải đối động tác này của hắn cũng không có tiến hành ngăn cản, mặc dù nói từ trên tình huống nào đó, khí thế đại biểu thực lực, thế nhưng trước mắt là một người phế vật ai cũng biết, thực lực của y rốt cuộc thế nào vẫn cần thử dò xét.

Nếu như đây chỉ là một cọp giấy, tất cả liền dễ nói, nếu như không phải, cũng không trở ngại bọn họ vận dụng mưu kế đã sớm chuẩn bị xong.

Chỉ là Phó Tu Vân khẽ động cũng không nhúc nhích mà đứng tại chỗ. Ở thời điểm mọi người cho rằng y không làm được bởi vì sẽ không phòng ngự mà bị sợ choáng váng, bên cạnh y đột nhiên nhiều hơn một người, người kia ở thời điểm trường kiếm gần va chạm vào cổ Phó Tu Vân nhẹ nhàng mà vươn hai ngón tay kẹp một cái, trường kiếm thoạt nhìn lợi hại vô cùng vậy mà cứ như vậy bị hắn vững vàng kẹp ở trong tay, không thể lại đi tới mảy may.

"... Quá kém." Lúc Dịch Nhiên kẹp lấy mũi kiếm trực tiếp lộ ra một biểu tình ghét bỏ, sau đó hai ngón tay hơi cố sức, chợt nghe thấy bốp một tiếng giòn tan, bảo kiếm mang theo linh quang dĩ nhiên cứ như vậy bị hủy rồi!

Nhất thời, Phó Thiên Hải đối diện trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, linh kiếm này thật ra là kiếm bổn mạng của hắn bị Dịch Nhiên ghét bỏ không chút do dự! Biểu tình trên mặt hắn lúc này đơn giản là kinh khủng, coi như tu vi hắn không phải Kim Đan, nhưng cũng là Ngưng Mạch Hậu kỳ! Tu vi của hắn như thế! Dĩ nhiên sẽ bị người dễ dàng phá giải công kích, còn càng bị bị hủy linh kiếm dễ dàng!! "Ngươi là ai ——?!"

Phó Thiên Hải cơ hồ gào thét nói ra câu nói này, mà mấu chốt cũng là nghi vấn trong lòng của người khác ở đây, bọn họ không chỉ không đem cấp độ sâu cạn của Phó Tu Vân thăm dò đi ra, trái lại thấy một người thoạt nhìn rất có uy hiếp! Bọn họ cũng không phải không nghĩ tới Phó Tu Vân sẽ tìm giúp đỡ, nhưng ở trong suy nghĩ của bọn họ một phế vật như vậy, mặc dù tìm được người giúp đỡ, cũng sẽ không phải là một người để cho bọn họ để ý. Nhưng giờ, người này chỉ nhẹ nhàng một chút liền đem linh kiếm bổn mạng của Phó Thiên Hải làm hỏng, thực lực của người này khiến người ta hoàn toàn không dám nghĩ sâu.

Bọn họ mặc dù khinh thường nhân phẩm của Phó Thiên Hải, nhưng cũng không thể không nói, thực lực của kiếm tu Ngưng Mạch Hậu kỳ này cũng khiến người ta cảnh giác, nhưng giờ? Phó Thiên Hải nhìn qua quả thực tựa như một truyện cười. Nhưng nếu như Phó Thiên Hải cũng là một truyện cười, như vậy sắp tới tám trăm tu giả trong Tứ đại gia tộc ở đây, mọi người sẽ có chín phần trở lên biến thành trò cười. Cho nên bọn họ nghĩ, chuyện cười này một chút cũng không buồn cười.

Dịch Nhiên lúc này ở dưới ánh sao, cuối cùng mao tra nhi cũng lại mọc ra rất thu hút sự chú ý của người ta, chẳng qua cũng may hắn là toàn thân hắc y hầu như dung tiến bóng đêm, cũng sẽ không khiến những người khác đem hắn ngộ nhận là đại sư từ đâu tới. Mà các đại sư trên cơ bản tính tình cũng tốt, nhưng lúc này Dịch mao tra đối đại đa số người cũng không phải tính tình tốt thì hoàn toàn không có sắc mặt tốt đối với những người này rồi.

"Ngươi quản ta là ai? Phế vật câm miệng, đem đồ lấy tới, đừng ra vẻ."

Dịch Nhiên một câu nói cơ hồ đem Phó Thiên Hải vừa tức ra một búng máu. Chẳng qua lời của hắn ngược lại khiến người cầm đầu Tứ đại gia tộc phía sau vốn có chút thấp thỏm liền thở phào nhẹ nhõm. Nếu là muốn đồ, vậy thật sự có chỗ cố kỵ, cứ như vậy, bọn họ liền lại nắm giữ quyền chủ động. Cho nên, vào lúc này, mặc dù Triệu Trung Thiên vô cùng đa mưu túc trí cũng không thể tránh khỏi buông lỏng cảnh giác, dù sao, một người đối với ai cũng mặt đen lại, vừa nhìn cũng không dễ nói chuyện cũng sẽ không nói lời nói dối, vẫn vô cùng lừa dối người.

"Há, ngươi đã muốn đồ, vậy hãy tới đây lấy á, tro cốt ngoại tổ phụ và tổ mẫu ngươi thế nhưng trong này, dù sao ngươi vẫn không đến mức sẽ, " Con lớn nhất của Chu gia vừa nói chuyện trong chớp nhoáng này một bên nháy mắt cho người Thiết gia, Phó Tu Vân không hề báo trước nở nụ cười, sau đó một câu lời vô ích y cũng chưa nói, trực tiếp để Tiểu Sỏa Đản kíp nổ tất cả thạch hoả Bạo Liệt chôn ở dưới chân những người này!

Lúc hỏa quang tận trời và sóng linh lực to lớn làm cho cả Vạn Độc Huyết Quật đều rung động, thời điểm Độc Trảo bị nổ khắp bầu trời, Phó Tu Vân trực tiếp mang theo Tiểu Sỏa Đản xông lên phía trước tìm được Triệu Trung Thiên liền trực tiếp phát động công kích mạnh nhất.

Lúc này tất cả lời nói đều là lời vô ích, cho nên một câu lời vô ích cũng không cần nói trực tiếp tiến lên động thủ đánh đi!

Phó Tu Vân bạo tạc ngay cả nói cũng không có nói một tiếng trực tiếp nổ tất cả mọi người ngu dốt vốn cho rằng nắm chắc phần thắng, nhưng đây kỳ thực không phải trọng điểm, trọng điểm là uy lực nổ tung lần này thật sự quá lớn, nhiều thạch hoả Bạo Liệt Lục phẩm như vậy đồng thời bạo tạc, sinh ra hiệu quả cũng không phải một thêm một, thì có thể khái quát ra ngoài. Nói chung, thương tổn sau đó của năm vị tu giả Kim Đan của Tứ đại gia tộc đứng ở phía dưới điểm nổ đang tu luyện thành Kim Đan lần đầu tiên cảm nhận được có thể làm cho bọn họ không thể coi thường.

Mặc dù bọn họ đã ở trong thời gian nhanh nhất làm ra phản ứng, nhưng trong tiềm thức bọn họ đã sớm biết ngoài khu vực này ra đều là trận Khốn Thần bọn họ bày ra, mặc dù giờ còn chưa mở ra đại trận, nhưng phải cẩn thận vì vậy bọn họ vẫn bị nổ tới.

Nghiêm trọng nhất là người cầm đầu Bành gia, Bành Mộc Thủy trực tiếp bị tạc phá đan điền, nếu như không phải hắn kịp thời dùng linh đan Điếu Mệnh hồi phục, chỉ sợ dưới sự sơ ý cũng đã bị nổ chết rồi. Mặc dù hắn là một Kim Đan thực lực kém nhất trong toàn bộ, nhưng cũng đủ để cho hắn phẫn nộ đến cực điểm.

"Tiểu tử có thể nào ác độc như vậy!!" Bành Mộc Thủy ở bên cạnh phát hiện thân ảnh của Phó Tu Vân công kích Triệu Trung Thiên, không chút do dự đánh tới một chưởng, chẳng qua một chưởng này giữa đường bị Thạch Hâm ra sức đỡ, mặc dù tu vi của hắn hiện giờ cũng mới vừa Ngưng Mạch, có thể có Tiểu Hồ Lô ở bên cạnh gia trì, ngược lại cũng có thể cùng Bành Mộc Thủy đụng trọng thương một chút.

Mà còn lại Minh Xá không chút do dự công kích gia chủ Thiết gia, mặc dù năm trăm năm trước cũng không phải người gia chủ này bắt đệ đệ của hắn, thế nhưng chỉ cần người của Thiết gia phải làm cho tốt chuẩn bị được hắn trả thù! Tu vi hiện giờ của hắn đã là Ngưng Mạch Đại viên mãn, chỉ thiếu chút nữa thì đến Kim Đan. Nhưng hắn là yêu tộc, bản thân yêu lực và kỹ năng thiên phú làm cho hắn đủ để vào lúc này cùng tu giả kỳ Kim Đan cứng rắn làm một cuộc, chớ nói chi là ở đây vẫn là hang ổ của hắn.

Cho nên đến cuối cùng, Chu Xương của Chu gia đối mặt cũng chỉ có thể là vẻ mặt ta phải tốc chiến tốc thắng của Dịch Nhiên. Chu Xương thấy Dịch Nhiên trong nháy mắt liền không nhịn được giật giật khóe miệng, vì sao cứ một mực lão đụng phải gốc cây cứng rắn khó chơi nhất này? Nhưng mà những người này nghĩ có hơi cũng quá đơn giản chút đi? Cho rằng chỉ có mấy người Ngưng Mạch này là có thể đối phó Kim Đan? Mặc dù giờ bọn họ cũng có chút thụ thương, chênh lệch ở trên đẳng cấp tu vi, hoàn toàn sẽ không bởi vì bị thương mà trở nên quá mức đơn giản. Chớ nói chi bọn họ còn có nhiều những trợ thủ khác như vậy đây.

Lúc này Triệu Hoa Dung thấy Phó Tu Vân công kích Triệu Trung Thiên quả thực muốn điên rồi, bản thân bà bởi vì có vòng Độn Thổ mà không bị nổ chết hoặc tạc ngất đi, nhưng bạo tạc mạnh như vậy lại làm cho ba hộp đang cầm trong tay bà vỡ thành bụi phấn: "Phó Tu Vân! Ngươi làm sao dám?! Ngươi sẽ không sợ tổ phụ của ngươi ở trên trời có linh không tha cho ngươi sao?!"

Phó Tu Vân lúc này đã được Triệu Trung Thiên đến gần, y phát hiện mặc dù có Tiểu Sỏa Đản gia trì, y vẫn như cũ cũng không phải là đối thủ của Triệu Trung Thiên, chẳng qua y cũng không có ý định ham chiến, trước đem nội bộ đồng minh của bọn họ đánh tan, sau đó sẽ giải quyết từng người từng người, mới là cách tốt nhất bọn họ thương lượng xong. Vì vậy Phó Tu Vân chợt tăng cường hỏa diễm của Tiểu Sỏa Đản, khi Triệu Trung Thiên phải lui về phía sau tránh đi mũi nhọn thì trực tiếp ngồi trên phi thảm Tuyệt Mệnh, phi thảm Tuyệt Mệnh là bản thay đổi cuối cùng của phi thảm Đào Mệnh, bản lãnh chỉ trong nháy mắt. Phó Tu Vân liền đem Thạch Hâm, Tiểu Hồ Lô, Minh Xá và gia chủ Thiết gia được y trói lại dẫn tới trên phi thảm, sau đó y bay nhanh ở trên khoảng không lấy ra một viên thạch anh tròn trịa màu đỏ, bên trong dường như có máu chuyển động bên trong, Phó Tu Vân lúc này nhãn thần hơi trầm xuống, sau đó tay phải dùng sức, trong khoảnh khắc thạch anh vỡ vụn mười mấy giọt màu khác nhau như là có sinh mệnh hướng mười mấy người tu vi cao nhất ở đây.

"Trên đời này không có người vô tội nếu các ngươi đã tới, vậy thừa nhận hậu quả phải có đi."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường Lâu ngày không gặp:

Đột nhiên bạo tạc*. [nổ mạnh]

Tứ đại gia tộc: Mẹ nó vì sao ngươi ngày cả nói cũng không nói một tiếng đã bạo tạc rồi?!

Phó Tu Vân: Nói lời vô ích gì chứ? Trực tiếp đánh! Đánh không lại bỏ chạy, sau đó quay ngựa lại giết!

Tứ đại gia tộc:... Hơi quá đáng chút đi?

Dịch Nhiên: Nhân vật phản diện chết bởi nói nhiều, thiếu ngu!

———

Độc Trảo: trảo/hồ tự nhiên.

WYud�����Щ