Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 53




Kiếm tu Ngưng Mạch Trung kỳ này không phải là người ký khế ước ngu ngốc kia, gã chính là thuộc hạ lâu nhất của Ti phu nhân, tên là Quyết Thắng. Quyết Thắng theo Ti phu nhân gần hơn mười năm, ăn ý và phối hợp giữa hai người không phải người bình thường có thể hiểu, cho nên Ti phu nhân đưa ánh mắt qua, Quyết Thắng hiểu ý của nàng, lập tức vừa đi vừa lui đồng thời cẩn thận không làm cho Kim Sư Hống chú ý, nhưng bởi vì một lần công kích thiếu chút nữa thất bại trong gang tấc. Đủ dùng ba lần, Quyết Thắng mới đi ra khỏi địa bàn gầm rú của Kim Sư Hống, Dịch Nhiên lúc này dứt khoát tránh thoát móng vuốt của Kim Sư Hống đánh về phía hắn, sau đó vẻ mặt công kích như thường.

Làm trễ nãi thời gian lâu như vậy, Phó Tu Vân cũng sẽ không bị kiếm tu này đuổi kịp, mặc dù nói hắn cảm thấy Phó Tu Vân chắc là có thể ứng phó kiếm tu này, nhưng ít nhiều vẫn là có chút bận tâm. Hy vọng... Phó Tu Vân có thể ở trên thực lực nghiền ép kiếm tu này đi. Mặc dù hắn cảm thấy có hơi không quá khả thi.

Vào lúc này trái ngược với chật vật và áp lực của Dịch Nhiên bên kia, Phó Tu Vân hiển nhiên là buông lỏng hơn, đã không còn ở khu trung tâm của Kim Sư Hống đơn giản đâu cũng đặc biệt khiến Phó Tu Vân cảm thấy thuận mắt. Chẳng qua lúc này khẳng định không phải ngắm phong cảnh, Phó Tu Vân lấy ra ngọc bài Tham Linh trong tay trực tiếp dùng cách nhanh nhất hữu hiệu nhất tìm kiếm tâm bảo vật trong Huyễn Vụ.

Rất nhanh ngọc bài Tham Linh liền có phản hồi, ở trên ngọc bài Phó Tu Vân có thể thấy rất rõ ở phía dưới bên phải cũng chính là vùng phía Tây Nam lúc này đang có một điểm nhỏ màu đỏ bắt mắt bị ba điểm nhỏ màu xanh biếc và mười mấy điểm nhỏ màu vàng bao quanh, kia hẳn là bọn Dịch Nhiên và Kim Sư Hống, chẳng qua khiến Phó Tu Vân nhịn không được hơi nhướng mày chính là, ngoại trừ mấy điểm nhỏ gom lại cùng nhau, còn có một điểm nhỏ màu đỏ đơn độc đang nhanh chóng chạy tới về phía bên y. Gần như không cần nghĩ như thế nào, Phó Tu Vân biết là chuyện gì xảy ra. Vì vậy y nhìn điểm nhỏ lục sắc cực kỳ bắt mắt ở phía Đông Nam ngọc bài trực tiếp ngồi phi thảm Đào Mệnh vọt tới.

Bởi vì Kim Sư Hống đối với y có sát ý linh lực lại vô cùng cao, cho nên mới là một điểm màu đỏ, mà ba người Dịch Nhiên và y là hữu phương nên là màu xanh biếc, về phần những màu vàng kia, tự nhiên là có linh lực nhưng đối với y không thế nào tồn tại hữu hảo [bạn bè tốt]. Bản thân Phó Tu Vân trên ngọc bài, trái lại so với ba người trên ngọc bài kia sinh ra một sắc thôi.

Mà y sở dĩ khẳng định đi về phía Đông Nam kia như vậy, bởi vì mặc dù đồng dạng đều là điểm nhỏ, nhưng điểm nhỏ màu xanh biếc này so với ba người Dịch Nhiên cộng lại cũng lớn hơn, so với điểm màu đỏ của Kim Sư Hống kia cũng không kém là bao nhiêu. Cho nên, linh lực này rất mạnh, thứ đó đối với y vừa không có sát ý có chín phần mười không phải chỉ có một mình ý thức bảo vật hoặc là yêu đan.

Trên thực tế y nghĩ cũng không kém là bao nhiêu. Lúc Phó Tu Vân ngồi phi thảm Đào Mệnh đi tới nơi điểm nhỏ đánh dấu màu xanh biếc, cả người đều cảm thấy rất thần thanh khí sảng, vùng địa phương này linh lực thuộc tính Mộc thật sự là nồng nặc, khiến y trực tiếp cảm thấy rất là hưởng thụ. Phó Tu Vân quan sát qua loa đã chọn một cây khô đằng* [cây mây] đi tới, cây khô đằng mặc dù thoạt nhìn đã chết, nhưng xung quanh đây ngoại trừ nó thì không còn có những thứ tồn tại khác có thể tụ tập được linh lực nồng nặc như vậy.

Nhìn gốc cây khô đằng này, trái lại Phó Tu Vân có chút gặp khó khăn, y phải cùng gốc khô đằng này câu thông như thế nào? Nếu nó có thể báo mộng cho Hồ Lộ, bản thân nó nhất định là mở linh trí đi. Vì sao đến giờ nó còn chưa có động tĩnh gì?

Phó Tu Vân suy nghĩ một chút, cuối cùng nhắm hai mắt lại nỗ lực dùng linh thức của mình câu thông với nó, kết quả linh thức tra xét trở về là gốc khô đằng trước mắt này căn bản là một gốc cây chết, hoàn toàn không có bất kỳ linh lực!

Phó Tu Vân nhăn mi lại, điều đó không có khả năng nha.

Vừa lúc đó, một trận tiếng xé gió từ phía sau truyền đến, Phó Tu Vân không hề nghĩ ngợi trực tiếp triệu hồi Tiểu Sỏa Đản ra công kích, đồng thời tự mình lui về sau một bước xoay người lại, vừa vặn thấy Tiểu Sỏa Đản đem công kích của kiếm tu kia tách ra, đồng thời khiến linh kiếm bổn mạng của kiếm tu kia bị thương.

"A, cũng không tệ lắm nha, lại có thể ngăn trở một kích đánh bất ngờ của ta đây." Quyết Thắng không để ý linh kiếm của mình, ngược lại là đặc biệt cao ngạo mà mở miệng: "Nếu như ngươi lúc này cúi đầu quỳ xuống nhận sai cho ta, đồng thời đem bảng hướng dẫn trong tay ngươi giao cho ta, ta tạm tha ngươi một mạng, như thế nào?"

Phó Tu Vân nghe nói như thế ngay cả ném cũng không có ném gã, trực tiếp để Tiểu Sỏa Đản dùng toàn lực công kích, mặc dù tu vi của kiếm tu này và Dịch Nhiên đều là Ngưng Mạch Trung kỳ, so với y cao trọn một cảnh giới, nhưng các kiếm tu cũng không giống nhau, y đánh không lại Dịch Nhiên, nhưng coi như là Dịch Nhiên kia đã từng là đại năng Nguyên Anh, ngưu nhân* [người mạnh] còn có thể chất lợi hại của Thiên bảng đệ tam cũng có thể bị Tiểu Sỏa Đản đốt trọc, kiếm tu này lại quả thực chính là tặng rau!

Phó Tu Vân không nhìn khiến Quyết Thắng rất là tức giận, "Ngươi cũng dám không nhìn ta?!"

Sau đó Quyết Thắng một bên ẩn núp Tiểu Sỏa Đản vừa nhiều lần mở miệng nói với Phó Tú Vân, "Ngươi vậy mà không nhìn ta!" Vẫn giằng co một khắc đồng hồ sau đó Phó Tu Vân sắc mặt khó coi nhìn về phía Quyết Thắng, "Ngươi thật đúng là cho rằng ngươi là Kim Sư Hống, có thể gào một cái để ta hộc máu sao?!"

Ông đây mặc dù phòng ngự thấp, nhưng ông đây công cao khỏe!!

"Soả Đản! Đốt hắn!!"

Phó Tu Vân càng tức giận, Tiểu Sỏa Đản giống như là khí cầu hỏa diễm thoáng cái sung khí trong nháy mắt phồng lớn, cũng từ vừa nãy chỉ có trạng thái hình tròn biến thành hình dáng hoả kê [gà tây] điên trực tiếp hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà vọt tới! Quyết Thắng nhìn Tiểu Sỏa Đản đột nhiên trở nên lớn lên có chút ít đề phòng, chẳng qua càng nhiều hơn là khinh thị, ngọn lửa này lợi hại thì lợi hại, nhưng cũng chỉ có thể đuổi theo công kích của gã, vừa nhìn chính là linh vật ngu si, lúc Quyết Thắng cho rằng lúc này đây vẫn có thể dễ dàng tránh thoát Tiểu Sỏa Đản, Tiểu Sỏa Đản một cái lắc mình quẹo qua, trực tiếp quay lại nhào trở lại, ngọn lửa bén nhọn trong nháy mắt đốt bên ngoài Quyết Thắng, khiến gã vô cùng khiếp sợ.

"Làm sao có thể,?"

Phó Tu Vân thấy Soả Đản đã truy sát Quyết Thắng, cuối cùng khiến Quyết Thắng không có cách nào quấy rầy y nữa mới xoay người tiếp tục quan sát cây mây héo rũ. Sau đó bên tai của y liền bất chợt vang lên một âm thanh già nua mà lại hư nhược:

"Dùng Thiên hỏa của ngươi thiêu hủy khô đằng, bên trong sẽ lộ ra bản thể của ta, thần thức của ta bị thương nặng chỉ có thể trọng sinh trên cây khô, cho nên ngươi cần hồi sinh bồi dưỡng ta một lần nữa."

Phó Tu Vân nghe được âm thanh này đầu tiên là cả kinh, sau đó tỉnh táo mà dùng thần thức hỏi: "Còn có đại giới gì nữa?"

Âm thanh già nua kia dường như hơi nở nụ cười, "Cuối cùng chủ nhân mới này cũng vẫn không ngu, bằng không trái lại ta phải lo nghĩ tương lai của ta rồi... Đại giới tự nhiên là có, đương niên chủ nhân ta và chí giao hữu hảo* [bạn thân bạn tốt] của hắn tới nơi này chính là vì phong ấn giết hết ma vật nơi đây, mặc dù cuối cùng ma vật bị giết hết, nhưng bởi vì hai người bọn họ vốn là sẽ chết, cho nên cũng ở nơi đây tọa hóa, cùng sử dụng chân thân phong ấn vết nứt ma quật* [hầm, mộ]. Giờ đã trôi qua mấy vạn năm, vết nứt ma quật hẳn là được ta và yêu đan kia bổ khuyết không sai biệt lắm, nhưng ai cũng không thể bảo đảm sau khi chúng ta rời khỏi có ma vật xuất hiện hay không, nếu có ma vật xuất hiện..."

Phó Tu Vân giật khóe miệng: "Ta đã biết, nhất định chạy rất xa. Chẳng qua, ngươi hình như vừa mới nhắc tới yêu đan?"

Lão hồ lô giờ đã được Phó Tu Vân xác định thân phận hồ lô lão tổ tông, ha ha nở nụ cười hai tiếng: "Ngươi còn muốn yêu đan hả? Trong tảng đá ngay bên cạnh ta, chẳng qua... Nếu như ngươi muốn nửa viên yêu đan, ma vật... Khẳng định..."

Lão hồ lô đến cuối cùng đã hầu như không có âm thanh, Phó Tu Vân nghĩ nó chắc là rất già rất suy yếu cho nên không thể cùng mình trao đổi nữa. Chẳng qua đến lúc này, mục đích lớn nhất lần này của y đã hoàn thành, bất kể là Hồ Bạch hay là Hồ Lộ đều có thể đủ để ăn nói mặc dù là gặp phải ma vật, mặt Phó Tu Vân giật giật, quyết định một hồi phải dùng tốc độ nhanh nhất trốn đi.

Lúc này Quyết Thắng bị Tiểu Sỏa Đản công kích thành công đã mang theo ngọn lửa diệt không hết chạy ra, Phó Tu Vân gọi tới Tiểu Sỏa Đản chia làm hai bộ phận bắt đầu cẩn thận đốt cây khô và tảng đá. Bảo bối lớn nhất y muốn tìm nằm ở trong này, nhất định phải đối đãi cẩn thận. Lúc này Phó Tu Vân cúi đầu nhìn thoáng qua ngọc bài, sau đó thân thể chợt căng cứng, y thấy rất nhiều điểm nhỏ đại biểu cho Kim Sư Hống, Dịch Nhiên và Hậu Lôi lại cùng nhau mà di động về phía bên này! Bất kể là bởi vì bọn Dịch Nhiên đang chạy trối chết đánh không lại Kim Sư Hống, hay là bởi vì Kim Sư Hống phát hiện y muốn động bảo bối mà quay về, Phó Tu Vân biết, y nhất định phải ở trước khi Kim Sư Hống đi tới nơi này đem tân hồ lô đằng và nửa viên yêu đan cầm tới tay, nếu không cục diện sự tình sẽ biến thành xấu nhất!

Vì vậy Phó Tu Vân trực tiếp ngồi xếp bằng, đem tất cả linh lực đều chuyển vận cho Tiểu Sỏa Đản, ngọn lửa của Tiểu Sỏa Đản cũng không biến lớn, cũng trực tiếp biến thành màu sắc hồng trong trắng, theo màu sắc của Tiểu Sỏa Đản biến hóa, khô đằng và tảng đá vốn kiên cố bắt đầu nhanh chóng hòa tan, thoáng cái linh lực để lộ ra nồng nặc!

"Gào ——!!"

Tiếng hô của Kim Sư Hống ở cách đó không xa đất rung núi chuyển, trán Phó Tu Vân bởi vì điên cuồng thôi động linh lực mà hiện đầy mồ hôi hột, lúc này vẻ mặt của y thậm chí có chút thống khổ, nhưng lúc này tuyệt đối không thể dừng!!

Lúc thú Kim Sư Hống xuất hiện trong nháy mắt ở trong tầm nhìn của Phó Tu Vân, Phó Tu Vân chợt vung cánh tay phải, khô đằng và tảng đá đồng thời phát ra tiếng vỡ vụn, hồ lô đằng màu xanh ngọc và nữa viên yêu đan màu vàng nhạt bên trong đã bị y thu vào trong tay! Trong nháy mắt này, cho dù là Kim Sư Hống đang đánh nhau với bọn Hậu Lôi cũng không quản cái khác, đám mù quáng và Kim Sư Hống cùng bắt đầu công kích Phó Tu Vân!

"Bất kể như thế nào phải cướp được hồ lô đằng và yêu đan!!" Hậu Lôi bùng nổ hô lên. Mà trong tay Ti phu nhân lại bắn ra sợi tơ cực nhỏ, thẳng tắp hướng về phía Phó Tu Vân.

Những người đó mặc kệ trước mặt lúc này là công kích hoặc lo nghĩ ngăn cản như thế nào, Phó Tu Vân lúc này cũng toát mồ hôi lạnh cả người, thiếu chút nữa ngay cả động cũng không nhúc nhích được! Mặc dù giờ y đã đem bảo vật nắm trong tay, nhưng một chút vui sướng y cũng không có.

Dịch Nhiên chợt dừng chân lại, thấy Phó Tu Vân ở trong nháy mắt bị hỏa diễm màu trắng vây quanh, con ngươi đột nhiên co rút. Hắn nghe âm thanh run rẩy của Phó Tu Vân: "Chạy ——!!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thổ tào tiểu kịch trường:

Điểm nhỏ.

Phó Tu Vân: Điểm nhỏ màu xanh biếc là hữu phương hoặc linh vật. Điểm nhỏ màu đỏ là nơi có sát ý. Màu vàng là phe địch chưa kịp biến thành quân địch.

Dịch Nhiên:... Ta có một vấn đề.

Phó Tu Vân:?

Dịch Nhiên: Kim Sư Hống lớn như vậy, vì sao cũng là điểm nhỏ?

Phó Tu Vân: Bởi vì ngọc bài nhỏ đó! Cho nên điểm lớn hơn nữa phía trên cũng đều là điểm nhỏ!

Dịch Nhiên:...

Ta lại cạn lời.

———

s:5��6��4