Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 41




Phó Tu Vân vừa mới bước ra thành Triệu gia đi hội hợp cùng Dịch Nhiên, Triệu Trung Thiên đã đi tới trong chủ thành Triệu gia. Thường ngày chỉ cần lão trở về một cái, nhất định là cả nhà tiến tới đón tiếp lão hoặc báo bình an, chỉ là lúc này đây lão về đến nhà đã thấy cảnh tượng lại khiến lão giận dữ.

"... Nói như vậy cả nhà cũng chỉ còn lại có một mình con còn tốt không tổn hao gì?" Âm thanh của Triệu Trung Thiên lúc này có vẻ vô cùng lạnh lùng. Triệu Hoa Dung đối diện ra nghênh tiếp lão chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, trên mặt miễn cưỡng ngưng kết một phần nụ cười nói, "Cẩm Long cũng không có chuyện gì, nó đang tu luyện." Triệu Hoa Dung cũng không đề cập phu quân của mình, bởi vì bà rất rõ ràng người nhà trong miệng Triệu Trung Thiên, tuyệt đối không bao gồm Phó Thiên Hải.

Sắc mặt của Triệu Trung Thiên u ám không rõ, sau cùng mở miệng, "Dẫn ta đi gặp bọn họ."

Triệu Hoa Dung trong lòng thoáng thở dài một hơi, mang theo Triệu Trung Thiên phân ra nhìn Triệu Cẩm Vinh và Phó Điềm Điềm. Đợi được Triệu Trung Thiên nhìn xong hai người bọn họ sau đó lại đi nhìn Triệu Kiến Chương vẫn như cũ nửa chết nửa sống, Triệu Trung Thiên ở trong đại sảnh trầm mặc ngồi chỉ chốc lát, sau cùng đột nhiên mở miệng nói, "Còn chưa bắt được Phó Tu Vân sao?"

Triệu Hoa Dung nghe nói như thế trong lòng nhịn không được máy động, bà không biết rõ phụ thân tại sao phải đột nhiên nhắc tới tiện chủng kia, chẳng qua bất luận bà nghi hoặc thế nào, đều là tuyệt đối không dám chống lại phụ thân mình. "Còn chưa, tiện chủng kia nhất định là trốn đến một chỗ rồi, nói cách khác chỉ bằng lực lượng của Chu gia và nhà của chúng ta, làm sao có thể tìm không được tung tích của nó? Chẳng qua cho dù tìm không được nó, một năm sau đó cũng là nhất định phải đi Vạn Độc Huyết Quật, cho đến lúc này nó hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"

Triệu Trung Thiên đột nhiên giương mắt nhìn về phía nữ nhi mình, "Con thế nào khẳng định nó hẳn phải chết không thể nghi ngờ?"

Triệu Hoa Dung hừ một tiếng, "Đây không phải là rõ ràng sao? Nó thế nhưng chỉ có phế vật Ngũ linh căn thôi!"

"... Phế vật?" Triệu Trung Thiên chậm rãi mở miệng, "Ngũ linh căn nhất định là phế vật sao?"

"Phụ thân! Người sao thế? Làm sao lại đột nhiên nói như vậy? Ngũ linh căn không phải là triệt triệt để để phế vật sao! Linh căn pha tạp lại nhỏ bé, căn bản không có cách nào dung nạp linh khí thiên địa, coi như là có thể cảm ứng được linh khí cũng không thể tu luyện, coi như là đột phá chân trời, nó cũng không có khả năng đạt được kỳ Trúc Cơ!" Triệu Hoa Dung nói liên tiếp vừa vội vừa nhanh, ngược lại khiến sắc mặt Triệu Trung Thiên hòa hoãn.

"Quả thực như vậy. Con đi xuống đi Dung Nhi, giờ cũng chỉ còn lại có Cẩm Long tường an vô sự, con nhất định phải bảo hộ tốt nó."

Triệu Hoa Dung gật đầu, "Người yên tâm, con nhất định sẽ bảo hộ nó tốt."

Chờ Triệu Hoa Dung sau khi rời khỏi, Triệu Trung Thiên mới nhắm hai mắt lại nhịn không được đem sự tình vừa trầm tư lần thứ hai nhớ lại một lần. Triệu gia liên tục gặp chuyện không may, thật sự là không có cách nào khác khiến lão không nghĩ loạn. Mà lão nghĩ tới nghĩ lui có thể căm thù Triệu gia như vậy, hận không thể tất cả mọi người Triệu gia sống không bằng chết, cũng chỉ có một.

Nhưng người kia hết lần này tới lần khác chỉ là một phế vật Ngũ linh căn mà thôi, không hẳn là có thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì cho Triệu gia. Nhưng vì cái gì lão lại nghĩ sự tình đã phát triển đến hướng xấu nhất kia? Toàn gia chỉ còn lại có Cẩm Long và Triệu Hoa Dung không có việc gì. Cẩm Long từ nhỏ cũng chỉ cố tu luyện từng ít gặp mặt Phó Tu Vân, trong tay Triệu Hoa Dung có thể có giải dược chí tử của Phó Tu Vân, lão càng nghĩ lại nghĩ người nọ chắc là Phó Tu Vân, nhưng bản thân Phó Tu Vân không có bản lãnh này, như vậy rốt cuộc là cao thủ nào đang giúp nó?

Ánh mắt của Triệu Trung Thiên chợt bén nhọn, bất kể là người nào đang giúp nó, chỉ cần dám đối nghịch với Triệu gia, coi như là người của Tứ đại thế gia và Ngũ đại môn phái, lão đều giết không tha! Huống chi, tu vi của lão chỉ cần lại có một tia tiến triển thì có thể trùng kích Nguyên Anh rồi, đến khi đó, cả Nhiên Nguyên giới có ai có thể chống lại lão! Nghĩ tới đây trên mặt của Triệu Trung Thiên hiện ra một tia cười nhạt thoải mái, lão ở trong vòng một năm sắp trùng kích kỳ Nguyên Anh, so với phế vật mới mười mấy tuổi mặc dù là nghịch thiên, lại có thể chống đối lão được thế nào!

—————————————

"Ngươi nói Triệu Trung Thiên trở lại thành Triệu gia?" Dịch Nhiên hơi nhíu mày, "Ngươi không có chính diện gặp lão chứ?"

Phó Tu Vân lắc đầu, "Đương nhiên không có, nếu như đụng tới lão, cho dù ta dịch dung chỉ sợ cũng không thể tránh được mắt của lão, dù sao tu vi của lão thật sự là rất cao, hơi có một tia kẽ hở ta cũng sẽ bị lão phát hiện chỗ không đúng, cho nên cũng may ta chạy trốn nhanh."

Dịch Nhiên gật đầu, "Như vậy chúng ta tiếp tục trở về thành Vận? Đi tìm Hồ Bạch?"

"Đợi thêm ba ngày, để ta lại luyện chế một Độn Thổ Hoàn, sau đó ta có thể lấy được phương pháp luyện đan Trú Nhan, đến lúc đó linh thạch thượng phẩm còn không đuổi theo chúng ta sao?" Phó Tu Vân cười thoải mái, phảng phất đã thấy một đống lớn linh thạch thượng phẩm thẳng đến y rồi —— mà một đan Hoán Dung Ngũ phẩm đã khiến y đem vật liệu hầu như tất cả luyện thành bụi đan, đan Trú Nhan ít ra cũng là linh đan Thất phẩm, cho nên rốt cuộc là linh thạch đi thẳng bọn họ mà đến hay là tư khố y càng ngày càng ít, đây là một vấn đề.

"Không có việc gì, dù sao ngươi luyện khí chính là có thiên phú." Dịch Nhiên mở miệng.

Phó Tu Vân vênh váo mà gật đầu, sau đó lại dừng lại, y nghĩ hình như chỗ nào đó không đúng lắm?

Ba ngày sau Phó Tu Vân đem Độn Thổ Hoàn giao vào trong móng vuốt của một con linh sủng Bành Giác Nhiên tới nhận, thuận tiền nhận lấy phương pháp luyện đan Trú Nhan. Thấy dáng vẻ con hồ ly dễ thương lại cơ linh, Phó Tu Vân nhịn không được tán thán một câu, quay đầu thấy Tiểu Sỏa Đản không an phận lúc này đã từ Nhị Hắc biến thành dáng vẻ hồ ly, nhưng vấn đề là, hồ ly người ta thoạt nhìn lại manh lại cơ linh, mà hồ ly y thoạt nhìn...

Dịch Nhiên, "... Lại ngu lại mập." Còn không bằng chó nữa chứ.

Phó Tu Vân cứng đờ khóe miệng, xoay người rời đi.

Dịch Nhiên vẫn là trạng thái tàn phế không cách nào vận dụng linh lực, cho nên công việc liên hệ này y phải đi làm. Về phần Dịch Nhiên, hắn ở tại chỗ này với Tiểu Sỏa Đản cùng nhau ngắm mặt trời mây trắng cũng tốt, cũng không phải rất tự tại.

Công tác liên hệ tiến hành coi như thuận lợi, Hồ Bạch lúc trước là kẻ trộm nhanh chóng chạy, cho nên chuyện đã xảy ra sau này của thành Vận hắn cũng không biết, chẳng qua việc này cũng không gây trở ngại hắn có thể nghe được vài chuyện, thoáng vừa nghĩ hắn có thể xác định Trúc Cơ dẫn phát thiên tượng kia tất nhiên là Phó Tu Vân, mà hộ pháp cho y tuyệt đối là kiếm tu đầu trọc kia.

Sau khi biết được điểm này, Hồ Bạch tâm tình sung sướng, dù sao cho dù trước đó hắn từng bị hai người kia hãm hại, mà khi thời điểm hai nhân vật lợi hại này biến thành đồng minh của mình, sự tình trở nên làm người ta vui mừng.

Hồ Bạch mang theo tâm tình vui thích mỗi ngày ở đống đất nhỏ ngoài cửa thành thành Vận ngồi chờ Phó Tu Vân tới tìm hắn, dù sao hai người kia và hắn đều bị Triệu gia và Chu gia hợp lực phát lệnh truy nã, ba người bọn họ muốn quang minh chính đại xuất hiện nhất định phải đổi dáng vẻ. Chỉ là Hồ Bạch ngồi ở trên đống đất hơi có chút lo lắng tên Tứ linh căn kia và kiếm tu có thể nhận ra hắn hay không, lỡ như không nhận ra vậy thì sao.

"... Hồ Bạch?"

Hồ Bạch đang nghĩ ngợi tới đây, trước mặt nó đứng một tu giả mặt đại chúng. Nhất thời Hồ Bạch sinh lòng cảnh giác, vẫy đuôi một cái lay động, một bộ biểu tình ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.

Phó Tu Vân nhịn xuống hắc tuyến hừ một tiếng, "Ngươi chừng nào thì có thể đổi hổ ly rồi? Gọi Hồ Bạch quả nhiên là bởi vì ngươi có huyết thống hồ ly? Chớ giả bộ chúng ta nói xong rồi phải đi Vạn Mộc Thâm Lâm, còn phải đi lấy yêu đan nữa."

Ba câu của Phó Tu Vân vừa ra, Hồ Bạch nhất thời biết mặt đại chúng này chính là phế vật Tứ linh căn hắn muốn tìm, về phần tại sao không phải kiếm tu trọc đầu kia sao? Vậy cho là có bao nhiêu tốt chứ, thứ nhất, kiếm tu kia là trọc đầu. Thứ hai, kiếm tu kia sẽ không thổ tào.

Miệng không lưu tình như thế còn có tóc, nhất định là Tứ linh căn quỷ dị kia.

Vì vậy con tiểu hồ ly màu trắng này ba hạ hai hạ bò đến trên vai Phó Tu Vân, Phó Tu Vân cũng không nói chuyện nhiều trực tiếp ngồi thảm bay đi về Tuyệt Linh Sơn.

Nửa đường Phó Tu Vân đột nhiên cảm giác được bả vai của mình biến nặng, nghiêng đầu qua chỗ khác vừa nhìn, hồ ly đã biến thành người rồi.

"Thảm bay này thoạt nhìn rất hoa lệ hơn nữa trang bức." Hồ Bạch vừa mở miệng chính là lời mở đầu không thêm hậu ngữ.

Phó Tu Vân nhướng mi, "Cho nên ngươi muốn nói cái gì?"

"Ta nghĩ ngươi không giống như là người thích hoa lệ trang bức."

Phó Tu Vân sắc mặt tối sầm, "Đây không phải là ta mua! Chỉ là giờ ta cần. Ngươi nếu không muốn ngồi, ta không ngại ngươi xuống phía dưới chạy."

Hồ Bạch liếc mắt, hắn mới sẽ không ngu xuẩn như thế.

Mà Phó Tu Vân dọc theo đường đi chưa từng nói chuyện lại với Hồ Bạch, hồ ly này vẫn không làm cho người ta thích như thế. Hoa lệ thế nào? Y kỳ thực thật thích loại phong cách hoa lệ này! Mặc dù Phi Thảm Đào Mệnh là tìm được từ trong túi trữ vật của lão đầu Đỗ Y.

Ba canh giờ sau, Phó Tu Vân và Hồ Bạch tới Tuyệt Linh Sơn hội hợp với Dịch Nhiên. Hồ Bạch nhìn thấy tóc Dịch Nhiên đã dài ra rồi, có chút thất vọng quỷ dị, sau đó đã bị dáng vẻ Hoả hồ ly của Tiểu Sỏa Đản hấp dẫn, vui mừng không thôi nhào qua đem Tiểu Sỏa Đản ôm lấy, sau đó bị đốt trực tiếp gào khóc.

Phó Tu Vân và Dịch Nhiên nhìn dáng vẻ ngu xuẩn đồng thời cảm thấy đủ loại ghét bỏ, Phó Tu Vân thậm chí đang suy nghĩ, tên này chỉ số thông minh thoạt nhìn xêm xêm với Tiểu Sỏa Đản, rốt cuộc giờ sống như thế nào? Còn nữa, con hồ ly này trước đây ra vẻ không phải loại hoạ phong* [phong cách vẽ tranh] mà, vì sao giờ thoáng cái đã cảm thấy hắn biến thành ngu xuẩn chứ?

Phó Tu Vân còn đang nghĩ như vậy, Dịch Kiếm Tu người ngay thẳng bên cạnh ngoại trừ Phó Tu Vân ra chưa bao giờ nhẫn nại đã lên tiếng, "Vì sao ngươi trở nên ngu xuẩn như thế?"

Hồ Bạch còn đang cùng Tiểu Sỏa Đản hớn hở chơi đùa cả người đều cứng đờ, hơn nữa mới xoay người tức giận gào lên, "Ta vì sao trở nên ngu xuẩn?! Ta vì sao trở nên ngu xuẩn?!"

Dịch Nhiên nhíu mày: "Ta đang hỏi ngươi. Không phải để ngươi lặp lại."

Hồ Bạch: "!!" Thật muốn giết người.

Hồ Bạch hít sâu một hơi mặt đen lại nói, "Ta chẳng qua là hơi có chút kích động mà thôi. Không nên suy nghĩ nhiều. Được rồi, nếu người đã đến đông đủ vậy chúng ta trực tiếp đi Vạn Mộc Thâm Lâm thôi. Nơi đó trong vùng duyên hải, từ nơi này đến thành Cự Mộc bên kia Vạn Mộc Thâm Lâm rất xa, nếu như dùng thảm bay sợ là phải bay trên hơn mười ngày, nhiều một ngày là hơn một ngày chuyện xấu, chúng ta đi từ thành Vận truyền tống trận thôi."

Ngôn ngữ của Hồ Bạch liên tiếp trật tự rõ ràng cuối cùng cũng khiến Phó Tu Vân và Dịch Nhiên cảm thấy Hồ Bạch khôi phục bình thường, Phó Tu Vân trong tay còn có hai viên đan Hoán Dung sau cùng, vừa vặn đủ y và Dịch Nhiên dùng, về phần Hồ Bạch? Biến thành hồ ly làm linh sủng đi, còn không cần mua vé.

Lại tốn ba canh giờ làm thảm bay trở lại thành Vận, lúc này đã tới đêm, Phó Tu Vân và Dịch Nhiên lại thay đổi gương mặt, mang theo Hồ Bạch đi vào thành Vận.

Lần thứ hai Phó Tu Vân trở lại thành Vận hơi có chút khẩn trương, trước y ở chỗ này làm hai chuyện tương đối kinh người, cũng may có bảo bối đan Hoán Dung này, nói cách khác y còn thật không dám cứ quang minh chính đại trở về như vậy.

Truyền tống trận ở góc Đông Bắc thành Vận. Người ở đây đứng xếp hàng đợi truyền đưa không ít, chờ lúc Phó Tu Vân và Dịch Nhiên mua vé sang xếp hàng, bọn họ đi tới trên truyền tống trận, ít ra cần đợi hai khắc đồng hồ.

Dịch Nhiên nhịn không được nhíu nhíu mày, "Sao nhiều người như vậy? Thường ngày cũng là như vậy sao?"

Rất hiển nhiên tu nhị đại này cho tới giờ đều là đi thông đạo thượng khách còn chưa hiểu tu giả bình dân xếp hàng gian khổ. Phó Tu Vân ở bên cạnh nhún vai cười nói, "Cái này ngươi không biết đâu! Ta còn từng gặp hàng ngũ lớn hơn ở đây nhiều. Phải xếp ngoặt cong thành hình S, khoảng cách chỉ có năm thước đã có thể để ngươi đứng xếp hang hai giờ."

Dịch Nhiên nghe được Phó Tu Vân nói hơi mở to hai mắt, Phó Tu Vân nhìn thấy thế nhịn không được lộ ra dáng tươi cười. Xếp hàng thần linh Hoa Sơn [1] và xếp hàng thần linh trạm xe lửa ngươi không hiểu, đời này cũng không có cơ hội hiểu rồi.

Mà người bên cạnh nghe được Phó Tu Vân nói nhịn không được bật cười một tiếng, "Vị huynh đài này, sao ta không biết có cách xếp hàng quỷ dị như vậy? Ngươi nhất định là đang nói khoác đi! Đừng nói, lúc này nhiều người truyện tống trận như vậy cũng là có nguyên nhân, trong ngày thường đừng nói chờ hai khắc, tối đa người xếp hàng nửa khắc đồng hồ cũng sẽ không có!"

Phó Tu Vân nghe được người này nói cũng không tức giận, dù sao y nói xếp hàng thần linh này ở đây cũng nhìn không thấy, vì vậy cười híp mắt hỏi người trước mặt này, "Ồ, lẽ nào xếp thành như vậy còn có nguyên nhân đặc biệt gì phải không? Đạo hữu thực sự là lực nghe thật tốt, ta vừa nãy chính là nói bậy chọc cười. Chỉ chẳng qua đạo hữu ngươi thực sự biết nguyên nhân?"

Trên lưng tu giả này mang một hồ lô ba màu nghe được Phó Tu Vân đã đồng ý lời gã nói lại khen ngợi gã lợi hại, nhất thời mặt lộ vẻ vài phần đắc sắc bắt đầu giống như nhỏ giọng nói ra nguyên nhân tự mình biết.

"Hừ, nhìn ở trên phần ngươi thức thời như thế ta sẽ nói cho ngươi biết! Những người này cũng là muốn đi thành Cự Mộc. Thành Cự Mộc các ngươi hẳn là biết đi? Nơi đó bên trái đối diện Tây Vô Hải, bên phải đối diện Vạn Mộc Thâm Lâm. Là chỗ đi cực tốt của tu giả Mộc linh căn và Thủy linh căn. Mà lần này thành Vận nhiều người xếp hàng đến truyện tống trận như vậy, trong mười người có tám chính người chính là đi về phía thành Cự Mộc, bởi vì giờ có một tin tức truyền ra, nói là có người ở trong Vạn Mộc Thâm Lâm trong lúc vô ý đi ra sương mù dày đặc, mang ra khỏi một món bảo khí ngọc hồ lô! Mặc dù tin tức này vẫn chưa hoàn toàn được chứng thực, thế nhưng trong sương mù Vạn Mộc Thâm Lâm đã có thứ tốt như vậy, nói không chừng cho dù bảo bối tốt hơn, dù sao không đi toi công, đi xem đi nói không chừng có thể có được cơ duyên thì sao? Vì vậy hai ngày này tu giả đi về phía thành Cự Mộc tương đối nhiều." Tu giả hồ lô nói đến đây còn dừng một chút, "Nghe nói ngay cả người của Ngũ đại môn phái và Tứ đại thế gia đều có đi vô giúp vui đấy!"

Nghe được tin tức này, Phó Tu Vân và Dịch Nhiên liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được một tia nghi hoặc, vài phần cảnh giác. Không phải là bọn họ lo ngại quá đa nghi, thật sự là sự tình tới thật trùng hợp, thế nào thời điểm bọn họ vừa hội hợp muốn đi Vạn Mộc Thâm Lâm, liền có tin tức truyền ra trong Vạn Mộc Thâm Lâm tìm bảo bối được? Vì sao không phải một năm trước, cũng không phải một năm sau, hết lần này tới lần khác truyền ra giờ chứ?

Phó Tu Vân quay đầu nhìn hồ ly trên bả vai mình một chút, lúc này hồ ly này hiển nhiên cũng bị chọc tức, một cặp móng hung hăng ở trên vai Phó Tu Vân cào qua cào lại, tựa hồ đang phát tiết bất mãn gì đó. Chẳng qua...

"Chít chít chít!!" Kiếm tu trọc đầu khốn nạn! Ngươi làm sao dám bóp cổ của ta!! Cổ!!

Sắc mặt Dịch Nhiên không tốt mà nhìn pháp y màu đen của Phó Tu Vân bị Hồ Bạch cào hư, lạnh lùng mở miệng, "Lại cào lột da của ngươi làm áo choàng."

Hồ Bạch chợt cứng đờ, nhìn vết cào trên vai Phó Tu Vân, ủ rũ. Ủ rũ một hồi sau, hồ ly này chợt bắt đầu gào khóc lên, thế cho nên tu giả xung quanh đều ném ánh mắt khiển trách với Dịch Nhiên.

Hồ ly này thoạt nhìn còn chưa có thành niên đâu, làm sao có thể khi dễ yêu vật như vậy chứ? Dù sao đầu năm nay bắt một linh sủng không dễ dàng, người khác cưng chiều vô cùng đó, người này lại khi dễ!!

Sau cùng Dịch Nhiên ở dưới ánh mắt của mọi người cắn răng đem Hồ Bạch ném tới trong lòng Phó Tu Vân, Phó Tu Vân cũng là có chút không biết nên khóc hay cười, chỉ có thể đem Hồ Bạch ôm vào trong lòng sờ đầu một cái làm trấn an.

Mà thời điểm bạch hồ ly ghé vào trong lòng Phó Tu Vân đang bị Phó Tu Vân tìm ra manh mối thân thể cứng đờ, nước mắt giọt lớn từ trong mắt của nó rơi xuống, rớt vào trong cái cổ đầy lông của nó ẩn giấu một viên hạt châu trắng nho nhỏ, hiện lên một tia linh quang làm cho không người nào có thể phát giác.

"Ngươi cào hư y phục của ta."

"!!"

"Lại đây để ta ôm một cái, sẽ không lột da hồ ly của ngươi." Âm thanh của người nọ mang cười, còn mang theo cưng chìu vô hạn.

Hồ Bạch nhắm hai mắt lại vùi đầu ở trong lòng Phó Tu Vân, thân thể xạ lạ của tên Tứ linh căn không có ấm áp tin cậy của người kia, kiếm tu trọc đầu này còn uy hiếp muốn lột da hồ ly của hắn, mà người kia nhưng cho tới giờ cũng sẽ không trách hắn đem y phục cào hư.

Thế nhưng hắn quá ngu xuẩn cũng quá vô năng, một người cường đại lợi hại như vậy, bị hắn liên lụy ngay cả yêu đan cũng mất đi hơn phân nửa, chỉ có thể nằm ở một nơi lạnh như băng an nghỉ bất tỉnh.

"Áu hụ hụ hụ!!"

Hồ Bạch trong lòng Phó Tu Vân đột nhiên áu hụ hụ hụ kêu dài lên, Phó Tu Vân kinh sợ thiếu chút nữa một tay ném hồ ly ra, mà Dịch Nhiên trực tiếp trừng qua, Hồ Bạch cứng đờ, sau đó lại càng hướng về phía bầu trời mà kêu vài tiếng mới dừng lại.

Bởi vì hắn làm phiền hà người kia, cho nên coi như là chịu khổ nhiều hơn nữa hắn cũng phải đem người kia làm tỉnh lại! Trước khi không đạt được mục đích, loại nguy hiểm và tính toán gì, cho dù là núi đao biển lửa, hắn cũng muốn đi xông vào một lần!!

Hồ Bạch lòng tràn đầy kiên định, sau đó chợt nghe tu giả hồ lô phía trước kia mở miệng nói:

"Ai ôi linh sủng này của các ngươi là xảy ra chuyện gì? Vừa khóc vừa gọi lợi hại như vậy? Tư xuân* rồi?" [gọi trắng trợn là động đực:v]

Hồ Bạch: "..."

Áu hụ áu hụ áu hụ lão tử muốn cắn, chết, hắn!!!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thổ tào tiểu kịch trường:

Ngay thẳng

Hồ Bạch: Ngươi làm sao nói ra khiến người khác ghét như thế!!

Dịch Nhiên: Ta đây là ăn ngay nói thật. Ngay thẳng mà thôi.

Hồ Bạch: Xí! Vì sao ngươi không nói chuyện luyện đạn trước đó cho Phó Tu Vân!

Dịch Nhiên:...

Hồ Bạch: Nói nha! Ngươi có bản lĩnh nói đi!

Dịch Nhiên: Ta khi đó ngay thẳng không muốn nói mà thôi.

Hồ Bạch:...

Ngươi lừa ta!

Xếp hàng thần linh

Giơ tay thể nghiệm qua thần xếp xe cáp của Hoa Sơn! Tác giả ngu xuẩn lúc đó còn nhỏ, thế nhưng... Đời này cũng không thể quên được cong S mặt trời chói chang!!

——

[1] Núi Hoa Sơn: Hoa Sơn (giản thể:华山 hay phồn thể:華山)là một trong năm ngọn núi thuộc Ngũ Nhạc Danh Sơn của Trung Quốc. Ngọn núi mang trong mình một ý nghĩa lịch sử to lớn về tín ngưỡng. Năm 1990, Hoa Sơn được UNESCO công nhận là di sản thiên nhiên thế giới.

———

�RI$