Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 33




Đang lúc Dịch Nhiên muốn mặt đen lại nói Vân Thủy Nhi mất mặt, một âm thanh hổn hển tồi tệ ở cách đó không xa vang lên, "Thủy Nhi, các ngươi cũng đừng bị tên kia lừa! Thanh phá thiên kiếm này vốn cũng không phải là hắn luyện chế ra, mà là ta luyện chế bảo kiếm! Không nghĩ tới ta chỉ chậm đi ra một lúc, hắn đã dám ngang nhiên đoạt kiếm của ta như thế!"

Lời vừa được nói ra, vừa nãy quảng trường Địa Hỏa các còn náo nhiệt vô cùng thoáng cái yên tĩnh lại. Vẻ mặt của mọi người trở nên rất nghiêm túc nhưng trong lòng lại đã hưng phấn không thôi, ai ôi sự tình thế nào trở nên náo nhiệt như vậy, đây chính là thần chuyển hướng đó! Không làm được việc vui mấy trăm năm thì trông cậy vào nó!

"Đừng nói đùa, Thiết ca ca. Ai luyện chế bảo vật cũng đều có ấn ký thần thức, nếu như không phải người luyện chế thì không cách nào sử dụng bảo vật không thể xóa đi ấn ký thần thức, chàng nói nó là chàng luyện chế, như vậy chàng có thế để cho nó phát huy ra năng lực chứ?"

Ai cũng không biết, Thiết Thành Công chờ chính là một câu nói này! Gã sở dĩ dám công khai xuất hiện ở phạm vi thảo luận của mọi người nói thanh kiếm này là gã luyện chế, vậy dĩ nhiên là bản thân gã có thứ dựa vào. Thiết gia bọn họ mặc dù có thể đủ trở thành Tứ đại thế gia Nhiên Nguyên giới, ngoại trừ thuật luyện khí là người xuất sắc của Nhiên Nguyên giới, còn có một nguyên nhân quan trọng khác.

Cho dù ai cũng sẽ không nghĩ tới người Thiết gia đều có một kỹ năng thiên phú nói ra có thể khiến cho tất cả luyện khí sư cảm thấy kinh khủng, kỹ năng này mặc dù sẽ trực tiếp suy yếu một phần ba năng lực của bảo vật thậm chí là phẩm cấp, nhưng chỉ muốn dùng, là có thể mạnh mẽ xóa đi Ấn Thần Thức của người luyện khí ở trên bảo vật, đồng thời đánh ấn ký thần thức của bản thân bọn họ! Đây chỉ có dòng chính của Thiết gia bọn họ mới biết bí mật, mà gã cũng là vừa mới biết được, nhưng mạnh mẽ xóa đi ấn ký thần thức của người khác luyện chế lại đã không phải là lần đầu tiên.

Cho nên, Thiết Thành Công đối với chuyện mình có thể tiệt hồ hái trái cây [1] tin tưởng không nghi ngờ, gã thậm chí đã có thể tưởng tượng tới sau này gã sẽ được Tứ đại thế gia và Vân Thủy Nhi tôn sùng là thượng khách như thế nào rồi.

Gã cũng không phải là kiếm tu ở trong này không chút bối cảnh chỗ dựa vững chắc nào, mặc dù gã có thể luyện chế ra bảo khí, nhưng đối mặt Tứ đại thế gia và thành chủ thành Vận còn chưa rất đủ nhìn, Tứ đại thế gia có lẽ sẽ tương đối coi trọng một người như vậy, nhưng tuyệt đối sẽ không nghiêm túc đối đãi gã, điểm này từ biểu hiện vừa nãy của Vân Thủy Nhi là có thể đã nhìn ra. Nếu như không phải Chu gia đột nhiên đâm một chân vào, Vân Thủy Nhi tuyệt đối sẽ không nói chuyện lấy chồng.

Nhưng mình vốn là người của Tứ đại thế gia, ai cũng không dám lạnh nhạt gã, về phần hoài nghi, chỉ cần chờ gã cầm lấy thanh kiếm này vận dụng bí pháp thiên phú, người người gọi đánh kêu chết sẽ biến thành kiếm tu đối diện kia, mà không phải gã.

Vì vậy, đang lúc trong ánh mắt mọi người ngoài ý muốn, Thiết Thành Công lắc lắc tay áo, gương mặt chính khí dạt dào, "Đương nhiên có thể!"

Đối với phát triển như vậy bất kể là người của Chu gia hay là Vân Thủy Nhi thành Vận thậm chí những người luyện khí vây xem ở dưới cũng cảm thấy không thể tin, nhưng không thể tránh khỏi, dáng vẻ nhất định phải được của Thiết Thành Công này, ngược lại khiến cho lòng tin của bọn họ sinh ra một ít dao động.

"Được rồi, vậy chàng đi thử một lần đi, nếu người này thực sự ghê tởm như thế, Thiết ca ca ta sẽ giúp chàng. Chỉ là nếu chàng oan uổng vị kiếm tu ca ca này, Thủy Nhi thế nhưng không nghe theo."

Lời nói này của Vân Thủy Nhi là thuận lợi mọi bề cũng không đắc tội hai bên, chẳng qua người sáng suốt cũng biết nàng là nghiêng về Thiết Thành Công rồi. Ngay lúc Thiết Thành Công chờ Dịch Nhiên đem bảo kiếm trong tay hắn đưa cho mình để mình đại triển thân thủ, Dịch Nhiên rốt cục mở miệng nói chuyện.

"Từ đầu tới cuối đều là các ngươi tự quyết định, không mệt mỏi hả?"

Thiết Thành Công nhất thời cảm thấy có chút tức giận, "Ngươi đây là ý gì?"

Dịch Nhiên cầm lấy trường kiếm, lúc này ấn ký thần thức trên thanh kiếm đã được Phó Tu Vân ẩn nấp ở một bên cho đi ra, Dịch Nhiên cũng đã vừa mới đánh ấn ký thần thức của mình lên, cứ như vậy, trừ phi Dịch Nhiên bỏ mình, những người khác cho dù đoạt đi thanh bảo kiếm, cũng không cách nào phát huy hoàn toàn hiệu dụng rồi.

"Ý là, kiếm của ta, dựa vào cái gì cho ngươi đụng!"

Kèm theo một câu nói buông xuống này, Dịch Nhiên chợt chém ra kiếm Tứ Linh trong tay, xung quanh cơ thể hắn vốn bị hai vị Kim Đan cường thế mà giam cấm, nhưng ở thời điểm Thiết Thành Công muốn hắn đưa kiếm đồng thời đã hơi buông lỏng. Đối với một người cuồng chiến đấu thân kinh bách chiến, một chút thư giãn này chính là kẽ hở to lớn, có không chiếm là khốn nạn, dù sao đi nữa hắn cũng muốn chém chết bại hoại nghĩ gì cũng không làm muốn hái quả ngọt.

"A ——! Ngươi muốn làm gì!!"

Thiết Thành Công nhìn một kiếm kia chém ra kiếm khí bốn màu trên không trung chợt biến ảo thành một con mãnh hổ sặc sỡ, sợ tới tiếng nói cũng đổi giọng, thân thể muốn chạy trốn cũng không nghe sai khiến, chỉ có thể ở sau cùng cắn răng mở ra Kiên Thuẫn Xuyến trên cổ tay, nhưng Kiên Thuẫn Xuyến linh khí Bát phẩm này ở trong ngày thường lợi hại hơn nữa, cũng không phải đối thủ bảo khí Nhị phẩm, ở dưới ba hơi rít gào của mãnh hổ cũng không chống đỡ được đã vỡ vụn.

"Đạo hữu, chớ quá mức."

"Tiểu tử, quá lắm rồi."

Âm thanh khác nhau của hai người đồng thời vang lên, hiển nhiên chính là hai đại năng Kim Đan trước đó khống chế Dịch Nhiên —— gia chủ của Chu gia cùng thành chủ thành Vận. Theo âm thanh của hai người bọn họ vang lên, vốn Thiết Thành Công rơi vào cục diện hẳn phải chết cũng được cứu. Mãnh hổ sặc sỡ do kiếm khí kia tạo thành cũng đang công kích qua một lần sau đó biến mất sạch sẽ, toàn bộ tình huống biến hóa phải khiến người vây xem không khỏi ở trong lòng hô to đã nghiền, một kiếm vừa nãy kia ở trong bầu trời đêm thực sự là kinh diễm mọi người, đây quả thực là bảo kiếm mỗi một kiếm tu cũng muốn có. Đương nhiên, là kiếm tu dưới Nguyên Anh.

Dịch Nhiên hoàn toàn không để ý đến hai Kim Đan này chất vấn, rõ ràng là đồ của người khác lại một bộ đương nhiên muốn làm của riêng, cho dù là phần lớn người của tu tiên giới đều có tập quán nhặt lậu, không thì phía dưới cũng sẽ không tụ tập nhiều người xem náo nhiệt như vậy, nhưng những người này tốt xấu cũng có một điểm mấu chốt hoặc tự mình hiểu lấy, biết không nên quá phận. Nhưng hết lần này tới lần khác hai Kim Đan này cũng không có hạn cuối.

Dựa vào cái gì chứ? Không phải là bọn họ dựa vào tu vi của mình cao hơn hắn, thế lực mạnh hơn hắn mà thôi.

Dịch Nhiên ở dưới ánh sao lờ mờ chậm rãi lộ ra một nụ cười nhạt, phía sau hắn linh khí mơ hồ xuất hiện một loại chập chờn kỳ diệu, chập chờn này khiến cả người Dịch Nhiên đều thoạt nhìn mờ nhạt không rõ, đồng thời dường như có âm thanh vù vù vô cùng nhỏ vang lên ở trong tai mọi người.

"Không tốt! Tiểu tử muốn chạy!" Âm thanh Chu gia gia chủ Chu Xương biến đổi, khó có được ở bên trong lộ ra vài phần lo lắng.

"Động thủ!" Âm thanh của thành chủ thành Vận cũng trầm xuống, lúc này hai người đều đã ở giữa không trung hiện ra thân hình, bọn họ thế nào cũng thật không ngờ, vốn cho là chuyện dễ như trở bàn tay lại đột nhiên phát sinh biến hóa, kiếm tu này chỉ là Ngưng Mạch Sơ kỳ mà thôi, đối mặt với hai người bọn họ đại tu kỳ Kim Đan lại cũng có thể phản kháng?! Đây còn cao đến đâu? Bất kể là vì mặt mũi vẫn là chấm dứt hậu hoạn, cũng không thể để kiếm tu này chạy!!

Chỉ là, chờ thời điểm bọn họ phản ứng kịp lại đã muộn. Nhiệt độ quanh thân Dịch Nhiên ở trong nháy mắt đã giảm vài độ, đồng thời linh lực xung quanh hắn cũng giống như là ăn phải thuốc nổ gì đó, trở nên cuồng táo lên, thế cho nên sau cùng Hồng Thuỷ ào ào của Vận thành chủ Vân Hồng tuy rằng đánh trúng Dịch Nhiên, lại cũng chỉ khiến thân hình của hắn hơi lảo đảo không ngăn cản hắn để hắn không cách nào rời khỏi, sau một lát Dịch Nhiên biến mất!

"... Sơ suất." Chu Xương trầm mặt trên không trung chậm rãi mở miệng. Nếu như ngay từ đầu lão biết người luyện khí này là một kiếm tu còn là một kiếm tu kỳ Ngưng Mạch có kỹ năng bảo mệnh, cũng sẽ không dùng thái độ cứng rắn cản người. Nhưng hiện giờ, chỉ sợ bản thân tự gia tăng một cừu địch rồi.

Sắc mặt của Vân Hồng càng xấu xí, lão vốn cho là đang trong thành của mình, người của Tứ đại thế gia và Ngũ đại môn phái xung quanh lại đưa không tới bao nhiêu, dựa vào địa lợi lão cũng có thể nhận lấy bảo kiếm này, nếu như có thanh bảo kiếm Nhị phẩm này, lão muốn cái gì không thể đổi trở về hay sao? Bình cảnh của Kim Đan tự nhiên cũng có thể giải quyết dễ dàng! Nhưng giờ, lão lại vận dụng linh lực của mình còn không nhận được cái gì, điều này làm cho lão làm sao có thể cam tâm? Sớm biết rằng để Thủy Nhi trực tiếp mê hoặc hắn thì được rồi, ai ngờ nửa đường lại tuôn ra một Thiết gia ngu xuẩn!!

Vân Hồng mặt đen lại lắc lắc tay áo trực tiếp rời khỏi, lại cũng không muốn nhìn thấy mặt của Thiết gia ngu xuẩn kia.

Mà lúc này Thiết Thành Công còn đang tức giận mà gào thét, "Khinh người quá đáng! Đoạt bảo khí ta luyện chế còn muốn giết người diệt khẩu! Thật coi Thiết gia ta dễ khi dễ phải không?!"

Chỉ chẳng qua gào thét của Thiết Thành Công đối với toàn bộ người vây xem mà nói, đơn giản là đang hung hăng tự tát mặt mình —— người ta cũng dùng thanh kiếm kia thiếu chút nữa một chiêu miểu ngươi rồi, ngươi còn muốn sống chết chống đỡ tới khi nào? Ngươi thật sự luyện chế kiếm có thể đem ngươi giết chết hả? Đem chỉ số thông minh chúng ta đều bị chó ăn sao?

Chẳng qua lúc này, mặc kệ trong thành Vận náo nhiệt như thế nào đi nữa, Dịch Nhiên mạnh mẽ vận Huyết Mạch Chi Lực đang ở trên núi rác rưởi của Tuyệt Linh Sơn nằm ngay đơ nhìn sao trời, ờ, hắn hy vọng một hồi lúc Phó Tu Vân tới, thấy tình huống của hắn, không nên quá kích động.

Hiển nhiên, chỉ có nguyện vọng là tốt đẹp.

"Dịch lông bàn chải!! Ngươi có thể nói cho ta biết hay không, dáng vẻ tàn phế này của người là xảy ra chuyện gì?!"

Dịch Nhiên mới vừa có chút buồn ngủ nhất thời giật mình một cái, không biết thế nào đã nghĩ đến hình ảnh lúc phụ thân hắn dẫn hắn lười biếng đi ra ngoài đi dạo Thiên Tiên môn bị mẫu thân bắt được.

"Ta sai rồi đừng đánh mặt."

Phó Tu Vân: "?!"

Dịch Nhiên: "..." Không tự chủ nói lời xin khoan dung của phụ thân, lòng mệt quá.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thổ tào tiểu kịch trường:

Đừng đánh mặt.

Dịch phụ: Con trai ngoan nha, lão cha ta dẫn con đi gặp cảnh đời một chút ~

Dịch Nhiên:... Ờm.

Dịch phụ: Nhìn một chút nhìn một chút, Tiên Môn hôm nay đều là mỹ nhân nha ~ mỗi thân hình yểu điệu ôn nhu mỹ lệ! Sau này đừng lúc nào cũng nghiêm mặt luyện kiếm chết sống, phải lĩnh hội cuộc sống tốt đẹp!!

Dịch Nhiên:... Nương người cũng gật đầu hả?

Dịch phụ:?!

Dịch mẫu: Ha ha, đúng vậy, lĩnh hội cuộc sống tốt đẹp. Con trai đi luyện kiếm, ta muốn cho cha con lĩnh hội cuộc sống tốt đẹp rồi.

Dịch phụ: Ta sai rồi đừng đánh mặt! TAT!

——

[1] Tiệt hồ: Thuật ngữ mạt chược, là chỉ một người chơi sau khi đánh ra bài, lúc này nếu như nhiều người muốn hồ lá bài này, như vậy dựa theo trình tự nghịch kim đồng hồ chỉ có người gần nhất coi như hồ, những thứ khác không thể tính hồ. Hiện giờ nghĩa của nó cũng là đoạn tài lộ người khác, ở thời điểm người khác sắp thành công đoạt đi thành quả thắng lợi của người khác.

Đồng thời tiệt hồ còn có rất nhiều nghĩa rộng hàm nghĩa, ví dụ như gần đây theo đuổi bạn gái bị người khác đoạt đi trước.

Cho nên suy ra ở câu trên tiệt hồ hái trái ngọt là chỉ bản thân đoạt thành quả của người khác.

Riêng về vụ mạt chược, hồ là ntn thì mình thua, ko biết mấy vụ mạt chược này, đã đọc nhưng ko hiểu:))))

Kiên Thuẫn Xuyến: vòng chắn kiên cố.

———

Nói thiệt mấy cái tên bà Thi đặt nghe mắc cười vl:)))) Ko thể chịu được nên mình mới ghi nghĩa ra của từng cái tên đấy:))))

Thích tiểu kịch trường quớ TAT ~~

�����и