Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 109




Lúc nghe bốn chữ "Không hề quy tắc" này, Nguyên Tu Vân cảm thấy nơi này quả nhiên rất không xong rồi, nhưng mà so với không xong của nơi này, vận khí của y và Dịch Nhiên hai người có thể là không xong nhất. Nghĩ đến hai người bọn họ một bị bằng hữu thân cận nhất hạ độc làm tới gần như là tàn phế, người kia thì dứt khoát cha ruột mẹ ruột của mình diễn ra một trận thảm kịch giết lẫn nhau, quả nhiên phải nói vận khí hai người bọn họ đều đặc biệt xui xẻo hay sao? Chẳng qua nếu như vận khí của hai người bọn họ cũng đặc biệt xui xẻo, như vậy không phải nên là âm âm được dương ư*? Thế nào còn đến một nơi đổ nát này?

[Âm với âm sẽ ra dương, mà dương theo ý nghĩa là chỉ tích cực.]

Sau đó Nguyên Tu Vân bỗng nhiên nghĩ đến một gương mặt đau khổ như quỷ vậy, sau đó hung hăng liếc mắt nhìn, nếu như là ba âm, vậy đơn giản là...

[Vân Vân chỉ Triệu Trung Thiên đấy mà:v]

Dịch Nhiên thấy Nguyên Tu Vân lúc nghe xong lời của hắn thì vẫn ngậm miệng không nói, trong lòng hơi có chút lo lắng trực tiếp nắm tay của Nguyên Tu Vân nói: "Ngươi không cần phải lo lắng, ở nơi này có ta che chở ngươi ngươi chỉ cần ở nơi này không đi ra là được."

Nguyên Tu Vân nghe nói như thế trực tiếp nâng lông mi lên: "Ngươi đùa gì thế hả, làm sao ta có thể cho ngươi ở bên ngoài liều sống liều chết đem ta tự mình một người ở bên trong này an an ổn ổn đả tọa tu luyện? Nơi này nguy hiểm như vậy, nếu như một người không thành đoàn nhóm nói không chừng lúc nào đó sẽ bị quần đấu đấy! Chỗ tốt của ta là vẫn có thể cho ngươi làm giúp đỡ không phải sao? Yên tâm đi, ta còn thiếu chút nữa có thể tấn chức kỳ Kim Đan, trước lúc này chắc là không có vấn đề gì, "

Ầm!

Không đợi Nguyên Tu Vân nói cho hết lời, một tiếng vang thật lớn đã từ ngoài phòng truyền tới, Nguyên Tu Vân thoáng cái trợn to hai mắt: "Đây là quần đấu phiên bản hiện trường sao?"

Chân mày Dịch Nhiên hơi nhăn: "Không hẳn, ở bên trong Hỗn Độn chi thành tuy nói không cấm ẩu đả, thế nhưng tổn hại đồ vật của Đại giới thì phần lớn người ta thường lựa chọn ở ngoài thành tiến hành tỷ đấu, nếu bên trong thành thì trừ phi..."

"Trời ạ! Ta nói tại sao có thể có người đột nhiên đánh nhau chứ! Vậy mà người này không biết từ nơi nào lấy được cỏ Nguyệt Lê vô cùng nhiều!"

"Người gặp có phần người gặp có phần nha! Cướp á!!"

Gian phòng của Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên hiển nhiên cũng không đủ để ngăn cách tất cả tiếng động, lúc nghe gào thét điên cuồng, kích động này, quả thực cả người Nguyên Tu Vân đều không tốt lắm. Đây là cướp giật trên đường phố không nói đi, còn là tình huống do bản thân gây ra trong nháy mắt biến thành bầy cướp giựt.

Mặt Nguyên Tu Vân âm trầm đến khi ngoài phòng không còn động tĩnh sau đó mới hít sâu một hơi bước nhanh mở cửa phòng từ trong điếm dừng chân đi ra ngoài, sau đó y chợt lui một bước, con ngươi đột nhiên co rút lại. Y vốn tưởng rằng những người này cướp đồ xong sẽ hài lòng rời đi, nhưng giờ y lại thấy một thi thể vốn còn sống sờ sờ, tu giả bị cướp bóc rõ ràng đã không hề còn sống nữa, tệ hơn nữa chính là bụng của gã bị mở ra một lỗ to, giống như là có người đem Kim Đan trong bụng của gã móc ra. Mà hình ảnh rõ ràng vô cùng tồi tệ như vậy, nhưng dường như ngoại trừ Nguyên Tu Vân ra, đối với người khác làm như không thấy thế. Đã có hơn mười người từ bên cạnh cổ thi thể kia đi ngang qua, nhưng lại không ai cúi đầu liếc nhìn gã một cái.

"Ồ? Trong khó chịu rồi? Là sợ à hay là khó chịu hả?" Âm thanh khin bạc ngả ngớn ở phía sau Nguyên Tu Vân vang lên, Nguyên Tu Vân theo bản năng muốn xoay người, lại khiếp sợ phát hiện mình lại khẽ động cũng không động được, sắc mặt của y bỗng nhiên đã trầm xuống, đang muốn nói gì đó lại nghe được một tiếng kiếm kêu trong trẻo, sau đó, người đang dán vào phía sau mình đã thoáng cái lui vài bước. Nguyên Tu Vân trong nháy mắt xoay người lại, đã thấy gương mặt không chút biểu tình của Dịch Nhiên, trường kiếm đang chỉ vào một kẻ tóc đủ mọi màu sắc, tóc và quần áo trên người người này thật sự là quá bắt mắt, thế cho nên Nguyên Tu Vân hoàn toàn không có ánh mắt dư thừa nhìn tướng mạo của hắn.

Chẳng qua, vào lúc này Nguyên Tu Vân càng chú ý là ánh mắt của Dịch Nhiên.

Nguyên Tu Vân từng thấy đủ loại vẻ mặt của Dịch Nhiên không biểu lộ cảm xúc nhìn thoáng qua như đầu gỗ, khối băng, núi băng, cũng đã thấy mặt ghét bỏ của Dịch Nhiên không một lời hợp liền vung tay, từng thấy mặt của hắn và tu giả đánh nhau lúc càng đánh càng hưng phấn. Thế nhưng, như loại dáng vẻ này đây trên mặt hoàn toàn không có biểu tình, ánh mắt âm trầm mà tràn ngập ác ý lại là lần đầu tiên nhìn thấy thật sự, vẻ mặt như thế khiến trong tiềm thức của y cảm thấy không tốt lắm, rất rõ ràng người đối diện đủ mọi màu sắc kia cũng nghĩ như vậy, hắn nâng lên hai tay của mình làm ra dáng vẻ đầu hàng: "Đừng kích động, đừng kích động! Ta cho rằng hắn vô chủ mà thôi, nếu là người của đạo hữu, ta đây tự nhiên cũng sẽ không được sự đồng ý đã đụng bậy, nhưng mà không biết vị đạo hữu này có thiếu linh thạch cực phẩm hay không? Ta dùng một trăm viên linh thạch cực phẩm đổi một đêm với hắn, ớ!"

Lời của hắn còn chưa nói hết lại không thể tin nhìn thắt lưng bên trái của mình bị thương, sau đó người đủ mọi màu sắc này sắc mặt chợt trở nên đứng đắn, gã ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Nhiên: "Vừa rối ngươi muốn trực tiếp phá hủy đan điền của ta?"

Dịch Nhiên nhìn hắn vậy mà tránh thoát một kiếm của mình, chân mày hơi nhíu lại quả nhiên ở đây cũng không phải Nhiên Nguyên giới của Tiểu thế giới kia nữa rồi, tu vi của người nơi này đã là tiêu chuẩn bậc trung của Trung thế giới, thậm chí người ở nơi này trong Hỗn Độn chi thành có thể mua được một tòa đình viện, đi đến Đại thế giới sợ cũng có thể rồi. Thực lực của hắn ở nơi này thật sự không đủ nhìn, hắn nhất định phải mau sớm đề thăng tu vi mới được. Nếu phải mau sớm đề thăng tu vi, như vậy vẫn ít tranh đấu tốt hơn, cho nên Dịch Nhiên nhìn thoáng qua đủ mọi màu sắc đối diện muốn xù lông, lạnh lùng nói:

"Hắn là đạo lữ của ta."

Dáng vẻ của đủ mọi màu sắc vốn vẻ mặt muốn đấu sống chết, mà khi hắn nghe được lời của Dịch Nhiên, ngốc lăng thời gian thật lâu mới nhìn hai người một hồi lâu, rốt cục ha ha phá lên cười: "Ôi này, thật đúng là cười chết ta! Hắn là đạo lữ ngươi? Trong Hỗn Độn chi thành này, một mình Kim Đan ngươi còn muốn nuôi đạo lữ?! Ngươi không muốn sống hay là đầu bị lừa đá rồi hả? Với lại người này toàn bộ là hoàn bích chi thân* à? Ngươi đây là đang đùa ta, ớ!"

[ngôn ngữ mạng, ý nói người còn trinh nữ ngây thơ]

Không đợi đủ mọi màu sắc cười xong, bên phải trên lưng hắn lần này lại thêm một vết kiếm, nhất thời hắ cắn răng nghiến lợi thu lại tươi cười: "A, ha ha. Ngươi được á! Đủ kiên cường, bản tôn vẫn chưa từng thấy Kim Đan kiên cường như thế nha, bởi vì ta nói hắn là đạo lữ của người vậy ta cũng không nói việc trao đổi với ngươi nữa, có điều là, ta cũng muốn nhìn, một mình Kim Đan ngươi có thể hộ hắn bao lâu?! Bản tôn không phải không từng thấy phu thê đạo lữ thâm tình tới nơi này, nhưng câu nói: phu thê vốn là giống chim rừng đại nạn xảy ra đều tự bay đi, được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn ở nơi này! Ở trong Hỗn Độn chi thành còn muốn so tình cảm bền chắc với vàng?! Nếu là làm hứa hẹn có đầy đủ lợi ích và sinh cơ, đừng nói vợ chồng, đó là phụ tử cũng có thể ở khoảng khắc đầu tiên đao kiếm chạm nhau!!"

"Bản tôn chờ ngươi bán hắn! Nếu không thì đem đầu lấy xuống cho ngươi làm cầu đá!"

Sau khi đủ mọi màu sắc kia nói xong một câu nói này thì cười lạnh một tiếng nghênh ngang mà đi, để lại Nguyên Tu Vân nhìn Dịch Nhiên tỏa ra khí đen đủ loại xoắn xuýt không nói gì. Mắt thấy người này muốn bùng nổ, trực tiếp bước lên đem hắn kéo tha vào trong phòng, đặt ở trên ghế lay động: "Há, Dịch lông bàn chải? Ngươi đừng suy nghĩ nhiều như vậy, mau tỉnh tỉnh thần ngay chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."

Dịch Nhiên nghe vậy quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm Nguyên Tu Vân, bỗng nhiên cắn răng: "Ta sẽ không bán ngươi. Ta muốn giết người đó."

Nguyên Tu Vân nhìn dáng vẻ của hắn cũng biết hắn còn chưa triệt để từ trong hắc hóa đi ra, lại lắc lắc hắn: "Ta biết ta biết, cho nên mau mau nói cho ta một chút tình huống khác của nơi này, Tinh Tuyền kia là cái gì?"

Mặt Dịch Nhiên vẫn âm trầm. Sau cùng, Nguyên Tu Vân phát hiện tại sao mình lắc hắn cũng không phản ứng, nhẫn nại cũng thoáng cái đến cực hạn, trực tiếp hung tợn nắm lấy tóc ngắn của Dịch Nhiên, sau đó cúi đầu trực tiếp đem miệng mình ịn lên trên môi Dịch Nhiên. Nhất thời, tất cả khí đen và phẫn nộ trước đó của Dịch Nhiên đều bị kinh ngạc đến chín tầng mây, hai mắt của hắn chợt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc và hai mắt đóng chặt hơi có chút run rẩy, sau một khắc trực tiếp đảo khách thành chủ một tay chợt ôm hông của Nguyên Tu Vân khiến y bị ép quỳ tới trên người của mình, tay kia trực tiếp nắm cằm Nguyên Tu Vân, cố sức để Nguyên Tu Vân há miệng ra đón để cho lưỡi của mình không chút do dự đi sâu vào.

Nguyên Tu Vân: "Ừm!!" Vốn nhắm hai mắt thoáng cái mở ra, trong đôi mắt có một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh thì bị khẽ hôn mang theo điên cuồng, khiến y không cách nào lại tính toán nhiều như vậy.

Thẳng đến lúc Nguyên Tu Vân cảm giác mình sắp hô hấp không được, Dịch Nhiên mới ửng đỏ hai mắt đem y buông ra. Sau đó Nguyên Tu Vân đã mài răng nhìn kiếm tu lông bàn chải vẻ mặt thỏa mãn kia, ha ha một tiếng: "Ngươi cũng coi như chịu bình tĩnh rồi?"

Hơi nhịn không được quanh quẫn vẫn là gương mặt vạn năm băng sơn của Dịch Nhiên kia cũng hiểu được lúc này bị giễu cợt, nhịn không được ánh mắt lay động nhìn về nơi khác, sau đó giọng nói rất kiên định: "Ngươi là đạo lữ của ta, cho dù ta chết cũng sẽ không rời đi ngươi."

Đến lúc này Nguyên Tu Vân mới liếc mắt nhìn: "Trước đó ngươi vào thành nói ta là đạo lữ của ngươi ta ngầm thừa nhận, ngươi thật thật sự cho rằng ta đồng ý?"

Mặc dù chuyện này trong lúc đó hai người bọn họ đã tạo thành một loại ăn ý, bọn họ cũng đều công nhận đối phương làm bạn đi cùng mình ở sau này, nhưng trong hai người ai cũng không làm rõ, thẳng đến lúc sự kiện của thành Cự Mộc mới được Dịch Nhiên nói ra. Nhưng khi đó Nguyên Tu Vân cho rằng người này chỉ là vì thuận tiện mà thôi, nhưng đợi được bọn họ tới Hỗn Độn chi địa, Dịch Nhiên còn nói y là đạo lữ, Nguyên Tu Vân mới khẳng định người nọ là nghiêm túc thật sự.

Nếu như nói bản thân Nguyên Tu Vân một chút cảm giác cũng không có đối với Dịch Nhiên, tuyệt đối sẽ không ngầm thừa nhận cách nói của Dịch Nhiên, y chỉ cần tìm thời cơ nói cho Dịch Nhiên hai người bọn họ hoàn toàn có thể là an hem tốt mà không phải đạo lữ, nhưng cuối cùng Nguyên Tu Vân lại thầm chấp nhận chuyện này, trực tiếp nói rõ ý nghĩ của y. Lúc này chất vấn, cũng chỉ là thẹn quá thành giận mà thôi.

Rất rõ ràng, Dịch Nhiên lấy tư cách đạo lữ, cũng trực tiếp đã nhận ra ý chân chính của Nguyên Tu Vân, hắn cũng không nói gì trực tiếp cho Nguyên Tu Vân một tươi cười sông băng hòa tan, khiến cho Nguyên Tu Vân một lần nữa thẹn quá thành giận: "Ngươi cười cái rắm!"

Dịch Nhiên một lần nữa đem Nguyên Tu Vân ôm vào trong lòng, nói: "Thế nhưng chúng ta cùng vào sinh ra tử hai năm, ta càng nhìn ngươi càng thuận mắt, càng ngày càng muốn cùng một chỗ với ngươi. Ta cũng như thế, ngươi làm sao lại thờ ơ chứ?"

Nguyên Tu Vân bị hắn tự kỷ chọc cười, cúi đầu nhìn người này ngồi ở trên ghế cũng đang ngẩng đầu nhìn mình, rốt cục nhịn không được vươn hai tay nhéo nhéo mặt của hắn: "Tóc cũng ngắn như vậy rồi, ngươi còn muốn chấm lên mặt đi!" Sao bình thường nhìn không ra ngươi muộn tao như thế chứ?

Dịch Nhiên chăm chú nghiêm túc đem hai tay của y kéo xuống, chăm chú nghiêm túc nói: "Đây là lời nói thật. Đừng phản bác. Còn có, ngươi phản ứng sai."

Theo như lời phụ thân, ông ấy nói sau khi nói xong câu đó thế nhưng mẫu thân trực tiếp đỏ mặt nhào tới. Nhưng vì sao đạo lữ hắn còn châm chọc hắn không biết xấu hổ?!

====