Tu Tiên 5 Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch

Chương 47: C47: Hôm nay đúng là xui xẻo




Trên núi Huyền Kiếm, chưa có cái tên Diệp Vô Huyền này.

Võ đạo có quy tắc ngầm thế này, chỉ cần bước vào tam phẩm trở lên và trở thành võ tông, thì phải lấy thể khắc ấn tên mình lên núi Huyền Kiếm.

Một là để, nêu cao tên tuổi cho bốn phương biết, để bọn đạo chính trong thiên hạ phải khiếp sợ.

Hai là để, truyền lại câu chuyện cho thế hệ sau, để cho các võ giả đang ở cảnh giới thấp có thêm một con đường võ đạo có thể đi.

Dưới núi Huyền Kiếm.

Mỗi ngày mỗi đêm đều có những người mê võ đến cảm ngộ nét thế của võ tông, một khi nước Hoa có võ tông mới xuất hiện, thì chắc chắn tin tức sẽ truyền đi khắp đại giang nam bắc ngay lập tức.

Nhận ra Bạch Thành đang suy tư, Vương Lôi trầm giọng nói: "Vị thần đồng võ học của nhà họ Khương ở Yên Kinh còn phải đến bốn mươi tuối mới trở thành tông sư, năm tám mươi tuổi đột phá lên cửu phẩm thì thất bại, nền tảng võ học bị tổn hại, ông tự biết mình không có khả năng đột phá được nữa, mới cực kỳ tiếc nuối để lại thể trên núi Huyền Kiếm, chuyện này... đã từng có tiền lệ."

Tông sư.

Trong tim có sự cứng cỏi.

Từ xưa đến nay có ai mà không muốn trèo lên đỉnh vinh quang?

Vị thần đồng võ học nhà họ Khương kia, muốn để lại cái thế mạnh nhất của mình cho các hậu bối, để cho con đường tu luyện gian nan này bằng phẳng hơn một chút, chỉ có điều ông ấy đã thất bại.

"Vương Lôi, cậu nói có lý."


Nết mặt Bạch Thành dao động, sau đó anh ta bất ngờ chạy ra ngoài.

Vương Lôi ngơ người: "Cậu đi đâu vậy?"

....

Ra khỏi tòa Bạch Nguyệt.

Ngoại trừ mấy bạn nam bị thương nặng hộc ra máu là được đưa đến bệnh viện, thì những người khác chưa có đi xa, bọn họ tính đợi Tiền Hồng và Lưu Vân.

Nếu có bị chặt tay cắt lưỡi thật thì cũng phải mau chóng đưa đến bệnh viện, vì dù sao họ cũng là bạn học với nhau.

Nhưng đợi một lúc, bọn họ lại không nhịn được bắt đầu phàn nàn.

“Sao Tiền Hồng giỏi ra vẻ thế nhỉ, rố ràng cậu ta chẳng quen với quản lý Bạch, còn bỏ tiền ra mời ông ta tới để thể hiện, tôi còn tưởng chồng cậu ta lợi hại lắm cơ."

“Còn cả Tôn Chính nữa, bảo là con cháu của dược vương Tôn Tư Mạc, tới thành phố Đông Hải để khám bệnh cho thiên kim nhà họ Bạch, nhưng cậu chủ nhà họ Bạch người ta chẳng nể mặt tí nào, rốt cuộc thân phận của cậu ta là thật hay giả vậy."

"Hôm nay đúng là xui xẻo."

Tuy các bạn học nghị luận rất khẽ, nhưng Tôn Chính vẫn nghe thấy hết.

Anh ta đỏ mặt tía tai cúi đầu ủ rũ, chẳng còn vẻ hăng hái như lúc trước nữa.

Bạch Thành không nể mặt, thực ra Tôn Chính cũng chẳng làm gì được.

Dù là ở bất kỳ triều đại nào hay quốc gia nào, năm đấm vĩnh viễn là thứ to nhất, nếu nể mặt thì anh là người nhà họ Lâm cao quý, không nể mặt thì trở tay một cái là diệt vong.

Giống như ngự y cung đinh thời xưa, nghe thì có địa vị cao, bệnh nhân toàn là hoàng đế với các đại thần nấm trong tay quyền thế.

Nhưng cái giá phải trả đó là, hơi sơ suất một tí là sẽ bị tịch thu tài sản chém hết cả nhà

Tôn Chính liếc sang chỗ Diệp Phong, anh ta phát hiệntừ đầu đến cuối vẻ mặt họ vẫn như bình thường, anh ta lập tức cảm thấy khâm phục...

Chỉ có điều...

Sao chân Lý Hạc run thế.


Sao Liễu Thanh Thanh cứ ôm chặt tay Diệp. Phong vậy.

Sao Diệp Phong...

Hình như chỉ có Diệp Phong là không sợ, anh còn có tâm trạng lãng mạn nói: "Thanh Thanh em nhìn kìa, tối nay trăng đẹp quá”

"Diệp Phong!"

Liễu Thanh Thanh trừng anh: "Sao anh vô tâm thế, vừa nãy chúng ta suýt chết trong đó đấy”

“Người anh em à, cậu đừng giả vờ nữa, cậu tiểu trong quần rồi đúng không, để tôi xem nào...”

Lý Hạc vươn tay ra định sờ, thì bị Diệp Phong đen mặt hất tay ra: "Vừa nãy cậu cũng bình tĩnh lắm cơ mà.”

Lý Hạc đặt mông ngồi xuống đường luôn.

Anh ta thở hổn hển, mặt bưồn rười rượi: "Vừa nãy tôi không dám sợ, nhà tôi trên có mẹ giả dưới có con nhỏ, ngộ nhỡ cậu chủ nhà họ Bạch kia thấy tôi không thuận mắt...”

"Ha ha ha, các anh đang nói chuyện gì mà vui thế.”

Một giọng nói cà lơ cà phất bỗng vang lên, trên con phố bên ngoài tòa Bạch Nguyệt, mọi người cứng đờ người, giọng nói quen thuộc này là của Bạch Thành.

Lý Hạc tái nhợt mặt.

Bởi vì Bạch Thành đứng ngay sau lưng anh ta.

"Thật ngại quá, vừa nãy tôi đã quấy rầy các vị dùng cơm, tôi đã bảo nhân viên ở tòa Bạch Nguyệt bê lên một bàn thức ăn nữa rồi, các vị... nể mặt chứ?"


Bạch Thành không còn nói năng hùng hổ nữa, lúc này anh ta nói rất hòa nhã.

"...."

Trong nháy mắt, bầu không khí lặng ngắt như tờ.

Hồng Môn Yến.

Đây chắc chắn là Hồng môn yến!

Nếu mà đi, thì chắc chẩn phải chết ở đây.

Các bạn học chỉ có thể hướng ánh mắt cầu cứu về phía Tôn Chính, dù sao thì chỗ này chỉ có anh ta là có địa vị một tí thôi.

"...Cậu Bạch, anh làm vậy là có ý gì

Tôn Chính hơi nén giận: "Anh bảo mình là người hiểu đạo lý, oan có đầu nợ có chủ, chắng lẽ anh muốn đuổi tận giết tuyệt thật sao? Nhà họ Tôn tôi tuy mấy. đời làm y, nhưng cũng có một chút quan hệ!”

Thế mà.

Bạch Thành chắng thèm nhìn Tôn Chính, anh ta cung kính khom lưng lạy Diệp Phong một cái: "Diệp tiền bối, vừa nãy tôi có mắt mà không thấy núi thái sơn mạo phạm đến ngài, xin ngài lượng thứ”