Diệp Phong biết Tôn Chính!
Anh ta cũng là học sinh ở trường cấp ba Bình Hải và là bạn cùng khóa cùng lớp với Liễu Thanh Thanh và Diệp Phong.
Tôn Chính đẹp trai học giỏi gia đình khá giả tính cách vui tươi cởi mở, anh ta rất được hoan nghênh ở trường học.
Năm đó tuy Diệp Phong cũng được yêu mến, nhưng chỉ bắt được rất ít trái tim thiếu nữ làm tù binh.
Nhưng Tôn Chính thì khác, anh ta là nam thần rong mộng của gần như toàn bộ nữ sinh trong trường, thậm chí còn có một cô giáo trẻ khóc lóc kêu là chỉ lấy một mình Tôn Chính, không phải Tôn Chính thì không lấy chồng.
Diệp Phong nhớ rõ như vậy cũng không phải vì anh có hứng thú với đàn ông, mà là tên này rất là phiền, anh ta cứ quấn lấy Liễu Thanh Thanh suốt.
Hồi đó Liễu Thanh Thanh là một mọt sách, đeo kính, bình thường cũng không cố ý ăn diện, thuộc kiểu người đẹp bị phong ấn nhan sắc.
Thế mà Tôn Chính cứ điên cường theo đuổi Liễu Thanh Thanh, tuy bảo Liễu Thanh Thanh vẫn một mực từ chối, nhưng lúc đó sự xuất hiện của Tôn Chính làm Diệp Phong rất có cảm giác nguy cơ.
Không ngờ đã qua bao nhiêu năm rồi, Tôn Chính vẫn chưa từ bỏ tà tâm.
Nghĩ đến giọng điệu mừng rỡ của Liễu Thanh Thanh khi nãy....
Diệp Phong có chút ngồi không yên.
Anh không tu luyện nữa, trực tiếp ngự không phi hành.
Có vẻ anh thấy đi như này quá chậm, anh lại lấy kiếm Thanh Phong ra rồi dẫm dưới chân, ngự kiếm bay đi.
"Thanh kiếm tồi này, bay nhanh hơn tí nữa đi!”
Diệp Phong không kìm được dẫm mạnh hơn một tí, linh lực trong cơ thể đổ vào thân kiếm, cả người hóa thành một vệt sáng biến mất ngay tại chỗ.
Nếu Tô Thanh Hoan mà biết.
Kiếm Thanh Phong mà lão tổ tốn bốn mươi chín năm dốc sức rèn ra được đệ tử các đời Ngọc Nữ Quan tôn là vật báu, đã trở thành công cụ phi hành dưới chân Diệp Phong, thì nhất định sẽ tức đến nỗi hộc ra ba lít máu.
....
Phòng tiếp khách của công ty.
Một chàng trai tuấn tú mặc áo sơ mi trằng đang ngồi trên sô pha, nụ cười của chàng trai ấm áp như gió xuân.
Tống Giai không nhịn được lén quan sát mấy cái, người đàn ông đẹp trai quá, lẽ nào anh ta là người theo đuổi sếp Liễu?
Hu hu hu.
Nếu có thể làm bạn gái anh ta, thì sống ít đi mười năm tôi cũng chịu
"Tôn Chính, cảm ơn cậu chuyện năm đó nhé, lần này tới Đông Hải cậu phải ở lại thêm vài ngày, để tôi còn làm tận chức trách của chủ nhà.”
Liễu Thanh Thanh nâng chén trà lên: "Lấy trà thay rượu, kính cậu một chén."
Nói xong.
Uống một hơi cạn sạch.
"Thanh Thanh, giữa chúng ta không cần phải khách sáo thế đâu”
'Tôn Chính cũng uống hết chén trà, ánh mắt anh ta nhìn Liễu Thanh Thanh tràn ngập yêu mến.
Người phụ nữ này.
Anh ta đã thích suốt tám năm trời.
Khổ nỗi hoa rơi hữu tình, nước chảy vô ý.
Cho dù tên Diệp Phong chướng mắt kia đã chết, mình cũng không vào được trái tim của Liễu Thanh Thanh, điều này làm Tôn Chính vừa đau đớn vừa bất lực.
Tôn Chính quan tâm bảo: "Thanh Thanh, mấy năm nay cậu sống có tốt không?”
“Không tốt cũng không xấu."
Liễu Thanh Thanh hỏi: "Cậu thì sao, cậu học y ở Yên Kinh, có thuận lợi không."
“Tất cả đều thuận lợi”
Hai mắt Tôn Chính sáng rực, anh ta nói: "Chỉ có điều hôm nay gặp được cậu, e là tối nay tôi lại phải mất ngủ rồi."
"Xì."
Làm như không nghe ra ý trong câu đó, Liễu Thanh Thanh bật cười: "Xem ra hôm nay tôi không nên gặp cậu.”
Tổn thọ mất!
Tống Giai đã nhậm chức được hai năm rưỡi, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy sếp Liễu lạnh lùng khó tiếp cận vừa cười vừa nói với người đàn ông khác.
Bà chủ Diệp Phong có biết không?
Tống Giai vừa nghĩ như vậy thì nghe thấy Tôn Chính chợt nói: "Thanh Thanh, thật ra lần này tôi tới Đông Hải là có ba việc”
"Việc thứ nhất là tôi nhận lời mời của người ta tới đây chẩn bệnh, việc thứ hai là lớp cấp ba sẽ họp lớp ở thành phố Đông Hải, chắc là cậu đã được mời rồi nhỉ?"
"Ừ."
Liễu Thanh Thanh gật đầu.
Đúng là có mời rồi, thời gian là vào tối nay, buổi học lớp do nữ lớp trưởng năm đó tổ chức.
"Còn chuyện thứ ba..."
Tôn Chính nghiêm túc nói: "Thanh Thanh, tấm lòng của tôi dành cho cậu chắc cậu biết, tôi muốn xin cậu cho tôi một cơ hội."
Liễu Thanh Thanh sửng sốt.