"Lo cái gì?”
"Lo kẻ xấu kia có vị tông sư võ đạo nào đó chống lưng cho..."
Lời Triệu Thanh Sơn nói làm ông Vương nheo mắt lại, thật ra ông ta cũng từng nghĩ đến vấn đề này.
Có thế đánh chết hai vị võ giả cấp năm trong nháy mắt, thì thực lực ít nhất cũng phải cấp năm đỉnh phong thậm chí là cấp sáu, có thể tu luyện đến trình độ này thì chắc chẩn phải có một phương thế lực võ đạo chống lưng cho.
Nhưng.
Vương Tông cũng không phải cấp sáu bình thường.
Ông ta là cấp sáu đỉnh phong, thực lực có thể so với nửa bước võ tông, ông ta còn đang tạm thời giữ chức hội trưởng danh dự ở Hiệp hội võ đạo thành phố Đông Hải, có thể tính là nữa người của chính phủ.
Chỉ cần kẻ xấu kia vẫn còn muốn lăn lộn ở giới võ đạo nước Hoa, thì kẻ đó buộc phải nể mặt ông ta lần này.
Vì thế Vương Tông bình tĩnh nói: "Có lão phu ở đây, đừng hoảng."
Sự bình tĩnh này chỉ duy trì chưa tới nửa tiếng.
Khi Vương Tông tới tầng ba quán bar Hồng Nguyệt, dọc đường đi ông ta nhìn thấy những cỗ thi thể bị chấn vỡ lục phủ ngũ tạng, ông ta phải hít một ngụm khí lạnh.
Thủ đoạn giết người này, chắc chắn không phải là võ giả cấp sáu bình thường!
Bởi vì trên thi thể không có một vết thương nào, ông ta còn không nhìn ra đây là thủ đoạn của môn nào phái nào cơ.
Chẳng lẽ lại là một ông già nào đó đã tu luyện mấy chục năm?
Nhưng võ giả ở cảnh giới bậc này, sao lại vô duyên vô cớ đại khai sát giới.
Tự nhiên trong lòng Vương Tông thấy bất an, ông ta bước nhanh hơn, sau đó ông ta nhanh chóng nhìn thấy kẻ đầu têu Diệp Phong.
Diệp Phong cũng ngẩng đầu lên
Vào khoảnh khắc hai ánh mắt tiếp xúc với nhau, Vương Tông căng cả da đầu, vậy mà ông ta lại dâng lên cảm giác nguy cơ như bị mãnh thú viễn cổ thời hồng hoang nhìn trúng.
Vương Tông vô cùng chắc chắn.
Chỉ cần chàng trai trẻ mặc áo bào trắng trước mặt muốn, ông ta sẽ chết không có chỗ chôn chỉ với một ý niệm của anh.
Cái cảm giác áp bách này, Vương Tông chỉ từng cảm nhận được ở võ giả trên cấp sáu, tức là võ tông.
Cho nên.
Chàng trai trẻ kia là một...
Tông sư võ đạo!
Suy nghĩ to gan này khiến cho Vương Tông hoa mắt chóng mặt, hít thở không thông.
Tông sư võ đạo là một chàng trai trẻ mới hai mươi mấy tuổi.
Nếu tin này mà truyền ra, e là sẽ gây chấn động giới võ đạo nước Hoa
Bởi vì chưa bao giờ giới võ đạo có tông sư là thiếu niên, dù là nhà họ Khương có thiên phú yêu nghiệt nhất trong giới võ đạo, năm ấy cũng phải bốn mươi tuổi mới bước vào trên cấp ba.
Mặc dù ông ta rất hoài nghỉ tính chân thực của việc chàng trai trẻ này tông sư, nhưng cái lực áp lực có thể so với tông sư đây, ông ta tuyệt đối sẽ không nhầm.
Trong khi Vương Tông đang chấn động với suy nghĩ của mình, thì Triệu Thanh Sơn suýt thì ngất.
Bởi vì con trai Triệu Vinh bị hành hạ đến mức không ra hình người, mặt đất rải rác một đống ngón tay ngón chân nhiễm máu.
Diệp Phong nói được làm được.
Đến chậm một phút, chặt một ngón.
Thậm chí về sau ngón tay không đủ, Diệp Phong phải hỏi quản lý Lâm quản lý quán bar để mượn một chút, người này là kẻ tiếp tay cho Triệu Vinh làm việc ác.
“Con trai!"
Mẹ Triệu Vinh nhào qua, ôm lấy cơ thể co quắp như bùn nhão kia rồi gào khóc, nhưng dù bà ta có gào thế nào, Triệu Vinh vẫn ngu ngơ đần độn.
Bà ta phẫn nộ nói: "Cậu đã làm gì con trai tôi!"
Diệp Phong bình tĩnh nói: "Chơi mỗi trò tính số thôi, thế mà con trai bà lại suy sụp tinh thần mất rồi, tiếc quá."
Quản lý Lâm bị chặt hết mười ngón tay, nghe thấy lời này ông ta run rẩy.
Chơi trò tính số... thôi ư?
Bốn mươi phút vừa rồi, ông ta đã chứng kiến hình phạt kh ủng bố nhất thế giới, mười tám tầng địa ngục cũng chỉ đến vậy mà thôi.
"Cậu không phải người, cậu là yêu ma, cậu hành hạ cậu Triệu, cậu."
"Ồn ào."
Diệp Phong nhíu mày không vui.
Anh vừa dứt lời, cổ và thân của quản lý Lâm lập ra, ra tay nhanh đến mức cấp sáu đỉnh phong như Vương Tông lại căng da đầu lăn nữa, vậy mà ông ta không cảm giác được gì!