Còn may.
Liễu Y Y không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ bị cho uống một ít thuốc k1ch tình mạnh, chỉ cần hóa giải kịp thời là không sao.
Anh đỡ Liễu Y Y lên, khẽ hỏi: "Còn đi được chứ?"
Liễu Y Y mơ màng ghé vào lòng Diệp Phong, tự nhiên trong lòng dâng lên cảm giác khó nói nên lời, đột nhiên cô ấy cảm thấy Diệp Phong thật đẹp trai.
Không biết lấy sức ở đâu ra, cô ấy ôm cổ Diệp Phong, nỉ non:
"Diệp Phong, tôi nóng quá, khó chịu quá..."
“Em ngủ đi một lát trước đã, đợi ra khỏi đây anh sẽ giải độc cho em."
Diệp Phong ấn một ngón tay xuống, Liễu Y Y lập tức mềm nhũn ngã vào lòng Diệp Phong, và chỉ còn tiếng thở đều đều.
Nếu quan sát kỹ, có thể nghe ra hô hấp thong thả của Liễu Y Y đang trở nên nhanh hơn, hàng mi cũng bất an run run.
Hiển nhiên, hiệu quả thuốc vẫn ảnh hưởng lên cô ấy.
"A a a, chết người rồi!"
Tầng ba bỗng vang lên một loạt tiếng hét chói tai, có cả đàn ông và phụ nữ, bọn họ kinh hoàng bỏ chạy, có vài người còn chưa kịp kéo quần lên.
Quản lý Lâm không hiểu ra làm sao, ông ta đi ra nhìn một cái thì lập tức hít một ngụm khí lạnh, mấy chục bảo vệ vốn đứng canh ở cửa thang máy giờ đang nằm trong vũng máu.
Chết nhiều người như này mà không có tiếng động gì.
Quản lý Lâm cũng không sợ hãi, trái lại ông ta lạnh giọng nói: "Bất luận cậu là ai, bất luận cậu có thủ
đoạn gì, nhưng dám giết người ở quán bar Hồng Nguyệt, thì cậu đã vượt tuyến rồi đấy, cậu tự chặt một tay một chân rồi cút ra khỏi đây, tôi có thể tha cho cậu tội bất kính!"
"Quản lý Lâm, ông đừng gấp."
Triệu Vinh ngồi trên sô pha, vắt chéo chân mỉm cười nói: " Mạo muội nói một câu, anh có quan hệ gì với chị em Liễu Thanh Thanh, Liễu Y Y?”
"Tôi là chồng của Liễu Thanh Thanh”
"Vậy thì tốt quá, anh phải sống. Tôi phải cho anh tận mắt chứng kiến quá trình hai chị em bọn họ bị tôi vấy bẩn”
Chỉ cần nghĩ đến cảnh thị phạm trước mặt người chồng, Triệu Vinh liền hưng phấn đến mức đại não run rẩy.
Diệp Phong chưa nối giận, từ đầu đến cuối anh chẳng tỏ vẻ gì.
Nếu sư phụ Tô Thanh Hoan mà ở đây, chắc chắn cô ấy sẽ co chân bỏ chạy luôn, cô ấy quá hiểu đồ đệ Diệp Phong, người đàn ông này càng bình tĩnh thì càng đáng sợ.
“Tôi cũng sẽ giữ lại mạng của anh, cho anh tận mắt nhìn cả nhà anh bị giết.”
Giọng Diệp Phong rất nhẹ nhàng.
Nhưng những lời mà anh nói ra lại làm cho nhiệt độ trong phòng bao giảm xuống vài độ.
"Ngông cuồng!"
Triệu Vinh ngưng cười: "Thằng kia, anh không nên dùng người nhà tôi để chọc giận tôi, tôi đổi ý rồi, tôi phải chém anh thành vạn mảnh."
Cuối cùng Diệp Phong cũng cười.
Chỉ có người nhà của anh là vảy ngược, chẳng lẽ người nhà tôi thì không phải à?
Diệp Phong vỗ tay, cơ thể Triệu Vinh mất khống chế mà đứng lên, đi từng bước đến trước mặt Diệp Phong, sau đó bụp một tiếng quỳ xuống.
Cuối cùng Triệu Vinh cũng hoảng: "Anh đã làm gì tôi hả, sao cơ thể tôi lại không nghe theo tôi, anh mau thả tôi ra, tôi là người nhà họ Triệu ở Đông Hải, nơi này là sản nghiệp của nhà họ Triệu, anh đắc tội nhà họ Triệu, hôm nay anh chết là cái chắc!"
"Chém thành vạn mảnh à, khéo quá, tôi cũng biết."
Ngón tay Diệp Phong như kiếm.
Trong phút chốc, vô ảnh kiếm do linh lực hóa thành đã chém ra vô số nhát.
Mũi kiếm như gió mát quất vào mặt, Triệu Vinh chỉ cảm thấy cơ thể ran rát, nhưng vài giây sau quần áo anh ta nứt toạc, cơ thể xuất hiện hơn trăm vết thương, máu tươi chảy ra ào ào, đau đớn chồng chất cùng lúc thoáng cái đã làm cho Triệu Vĩnh suy sụp.
Anh ta hét lên thảm thiết, linh hồn run rẩy.
“Ây ay, có chuyện gì vậy, máu tươi khắp phòng vậy."
Một người phụ nữ mặc chiếc sườn xám màu đỏ đi vào, đi cạnh cô ta là một người đàn ông lực lưỡng cao gần hai mét.
Hai người vừa xuất hiện.
Triệu Vinh như nhìn thấy hy vọng sống, anh ta nhịn đau cười to: "Ha ha ha, thắng kia mày tiêu rồi, hai vị cung phụng là võ giả, giết mày chỉ như giết gà”
“Cung phụng cứu tôi!”