Tu Tiên 5 Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch

Chương 10: C10: Rãnh trời




"Vị đạo trưởng này, ngài cũng là thầy phong thủy à?"

Người đàn ông trung niên hồi thần, ông ta nhìn Diệp Phong với ánh mắt như bắt được cọng rơm cứu mạng vậy.

"Biết sơ sơ, tại hạ Diệp Vô Huyền, đệ tử của Ngọc Nữ Quan núi Côn Luân."

Diệp Phong chấp tay vái một cái, Vô Huyền là đạo hiệu sư phụ lấy cho anh.

"... Ngọc Nữ Quan?"

Người đàn ông trung niên có vẻ nghỉ hoặc, tên đạo quán này sao nghe không đáng tin cho lắm nhỉ.

Trái lại là Lý Trường Sinh, nụ cười trên khuôn mặt ông ta cứng đờ.

Nhất là sau khi nghe thấy ba chữ Ngọc Nữ Quan, ông ta sợ hãi rụt rè đứng lên, căm lấy cái túi dưới đất rồi ba chân bốn cắng bỏ chạy, đến cá sạp xem bói cũng không cần.

Chớp mắt một cái đã biến mất khỏi tầm mắt

Điều này làm Diệp Phong cảm thấy là lạ.

Hình như Ngọc Nữ Quan có tiếng xấu à?

Chắc không phải là người phụ nữ ngốc Tô Thanh Hoan đấy xuống núi đã làm ra chuyện gì làm cho người người oán tránh đấy chứ.

Diệp Phong không có đoán kỹ, mối làm ăn dâng đến cửa tuyệt đổi không thể bỏ qua.

Anh nói luôn: “Đúng vậy, Ngọc Nữ Quan!”

“Nhưng rắc rối mà Lý đạo trưởng Lý Trường Sinh cũng không giải quyết được, Diệp đạo trưởng ngài..."

Tống Khánh tỏ vẻ do dự, dù sao thì trông Diệp Phong quá là trẻ, tuy anh mặc áo đạo sĩ, nhưng trông không đáng tin cho lắm.

"Nếu ông đã biết đây là một rắc rối lớn, vậy tôi phải lấy thù lao con số này."

Diệp Phong chìa ra hai ngón tay.

Ôm tâm thế ngựa chế chữa thành ngựa sống, Tống Khánh cần răng nói:"Diệp đạo trưởng, chỉ cần ngài có thể cứu mạng tôi, đừng nói là hai triệu, năm. triệu cũng được!"

"Ách.”

Con số mà Diệp Phong muốn nói là hai trăm ngàn, lúc này anh ngại ngùng nói: "Hai triệu là đủ rồi, nhưng tôi cần ông chuẩn bị một miếng ngọc, chất lượng càng cao càng tốt.”

“Ngọc á?”

Hai mắt Tống Khánh sáng lên:"Cái này dễ, ngài đi theo tôi."

Sau đó Tống Khánh dẫn Diệp Phong tới khu vực. trung tâm nhất ở chợ đồ cổ Bạch Vân, ông ta chỉ vào. cửa hàng ngọc thạch có mặt tiền rộng nhất, trang trí xa hoa nhất rồi nói:

"Tôi kinh doanh ngọc thạch, hàng hóa bên trong cửa hàng này Diệp đạo trưởng cứ chọn thoải mái, chọn thêm mấy miếng giữ làm kỷ niệm”

Cái gì gọi là tài đại khí thô?

Cái gì gọi là gia đại nghiệp đại?


Đột nhiên Diệp Phong đã hiểu Lý Trường Sinh, hóa ra ông chủ Tống này cũng là người hữu duyên của anh.

Anh lựa lựa chọn chọn trong cửa hàng

Diệp Phong đã chọn ra mười miếng ngọc bội có chất lượng thượng hạng, sau đó anh lại chọn ra một miếng tốt nhất trong số đó, chuẩn bị luyện chế bùa hộ mệnh.

"Tiểu Lưu, gói hết chỗ ngọc còn lại cho Diệp đạo trưởng, nhớ ghỉ sổ cho tôi.” Tống Khánh nói với cô bán hàng trong cửa hàng.

"Ông chủ Tống, không được không được."

Diệp Phong vội vàng xua tay từ chối, giá của chỗ ngọc này ít nhất cũng phải năm triệu tệ

"Ngài khách khí rồi, sau này vẫn mong ngài giúp đỡ thêm, người làm nghành này như chúng tôi, thường xuyên gặp phải chuyện tà môn. Tất nhiên, hai triệu phí cảm ơn tôi cũng đưa cả."

Tống Khánh là một con buôn cực kỳ thông minh.

Vừa nãy nghe Lý Trường Sinh nói ông ta sợ lắm, đầu óc ngu ngơ, bây giờ mới tỉnh táo lại

Vị đạo trưởng này mới chỉ báo tên thôi đã làm cho Lý Trường Sinh sợ chạy mất rồi, chứng tỏ lai lịch cực lớn!

Hơn nữa bất kể Diệp đạo trưởng có hóa giải được. cục diện phải chết của ông ta hay không, nhưng quan hệ tốt với nhân vật lớn dạng này, chí ít có thể để lại một phần ân tình cho nhà họ Tống.

Dù mình có chết thật, sau này nhà họ Tống gặp. họa diệt môn, nếu Diệp đạo trưởng biết tin nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Dù sao bất luận là nghiên cứu phong thủy bói toán, hay đạo phật, hai nhà này đều chú trọng một cái nhân quả.

Đối diện với sự nhiệt tình của ông chủ Tống, Diệp Phong chỉ do dự trong chốc lát, liền gật đầu đồng ý:

"Được, đúng là tôi đang cần số ngọc thạch này, nhưng tôi cũng không thể nhận không phần quà này được, tôi sẽ ra tay giúp ông một lăn, không kiêng ky. gì!"

"Đùng đoàng!

Trời quang vang lên một tiếng sấm.

Phút trước sắc trời còn tươi sáng giờ thoáng cái đã tối sầm, cưỡng phong gào thét, mây đen ùn ùn kéo. đến.

Đúng vào lúc nhân viên cửa hàng hoảng muốn đi bật đèn, một tia chớp lóe lên trong đêm tối, bổ thẳng vào tảng đá bên ngoài cửa hàng ngọc thạch.

Khoảnh khắc đó.

Mọi người chỉ nhìn thấy Diệp Phong mặc bộ áo. bào trắng khoanh tay đứng im, giống như thần linh.

"Lộp độp.”

Hạt mưa dày đặc rơi xuống, rơi lên mái hiên của cửa hàng lâu đời, âm thanh lanh lảnh êm tai.

Bên trong cửa hàng ngọc thạch đã bật đèn, trong cửa hàng yên lặng đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Bất luận là Tống Khánh hay nhân viên bán hàng, bọn họ đều nhìn Diệp Phong với vẻ mặt cung kính, tuy nói cảnh vừa nấy có lẽ là trùng hợp, nhưng thật sự đã gây rung động cho thị giác của họ.

"Tôi cần một nơi yên tĩnh để luyện chế bùa hộ mệnh” Diệp Phong nói.


"Diệp đạo trưởng, mời lên tầng hai”

Tống Khánh đưa Diệp Phong lên phòng tiếp khách ở tầng hai, sau đó đóng cửa lại

Nghe tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài, tâm tình Tống Khánh mãi vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Đạo sấm vừa nãy.

Chỉ là trùng hợp thật sao?

Tống Khánh miên man suy nghĩ rất lâu, mãi đến năm tiếng sau Diệp Phong đi xuống.

"Miếng bùa hộ mệnh này ông phải mang theo bên mình, nó có thể lau sạch vận xui của ông. Nhớ kỹ, trong vòng bảy ngày tuyệt đối không được tháo xuống, nếu không thần tiên cũng khó cứu."

Diệp Phong trịnh trọng nói.

Tống Khánh gật đầu liên tục: "Diệp đạo trưởng, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ nghe lời ngài.”

"Ừm, giờ không còn sớm nữa, tôi phải đi đây."

"Diệp đạo trưởng chờ chút, bây giờ trời đang mưa rất to, để tôi bảo tài xế đưa ngài về."

“Không cần."

Diệp Phong lững thững bước đi, đi vào trong màn mưa.

Tống Khánh vội vàng chộp lấy cái ô rồi chạy ra ngoài, ông ta muốn đưa ô cho Diệp Phong che mưa, nhưng khi tới gần đồng tử của ông ta bỗng co lại, miệng ông ta há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.

Chỉ thấy trên người Diệp Phong tản ra sương mù, khi nước mưa sắp rơi xuống người anh thì tự nhiên biến mất.

Rõ ràng anh đã đi được mấy chục mét trong mưa, áo đạo sĩ màu trắng của Diệp Phong vẫn khô cong, chưa thấm giọt mưa nào!

Tống Khánh chấn động, ông ta chớp chớp mắt, nhưng không nhìn thấy rõ nữa, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Diệp Phong đang đi xa dần.

"Cược đúng rồi, lần này gặp được cao nhân thật rồi."

Tống Khánh không kìm chế được sự vui sướng trong lòng, ông ta đeo cái bùa hộ mệnh kia lên người.

Cũng không biết có phải ảo giác không, giờ phút này những khó chịu hoảng hốt của Tống Khánh trong mấy ngày gần đây đã biến mất sạch, ông ta có cảm giác xua tan sương mù gặp được ánh sáng.

...

Tập đoàn Hoa Thượng.

Nhân viên đã tan làm.

Liễu Thanh Thanh đứng trước ô cửa sổ, nhìn con phố bị màn mưa bao phủ, thỉnh thoảng cô lại bật sáng màn hình xem thời gian.

"Sếp Liễu, tôi đưa cô về nhé?" Thư ký Tống Giai dè dặt hỏi.


"Tôi còn có việc, cô đi trước đi."

"Vâng, sếp Liễu."

Tống Giai không quấy rầy cô nữa, nhưng cô ấy thăm nghĩ, rõ ràng sếp đã đứng ngấn người nửa tiếng rồi, làm gì còn việc.

Lúc này, hai bóng dáng một lớn một nhỏ xuất hiện trong tầm mắt, đó là Diệp Phong đang dắt tay Diệp Tử.

Tống Giai hiểu ra ngay, thảo nào sếp Lưu không cần cô ấy đưa về, thì ra là đã có tài xế mới, cô ấy thức. thời rời đi.

"Mẹ, con với bố tới đón mẹ tan làm này Diệp Tử chạy nhào vào lòng Liễu Thanh Thanh.

"Lúc tới hơi tắc đường, xin lỗi nhé” Diệp Phong

"Tôi cũng vừa làm xong việc.”

Liễu Thanh Thanh nhéo má con gái, dịu dàng hỏi: "Diệp Tử, hôm nay con ở trường có ngoan không."

"Ngoan lắm ạ, hôm nay cô giáo còn cho con một bông hoa nhỏ đó."

"Thế à, tối ma ma sẽ nấu món ngon cho con."

“Con muốn ăn thịt!"

"Ừm."

Liễu Thanh Thanh chỉ vào túi đõ ở góc phòng, rồi làm như vô ý nói: "Hàng mẫu trang phục nam công ty hợp tác đưa tới, tôi để lại một ít, anh xem xem có mặc. vừa không.”

Diệp Phong mở túi ra xem, trừ quần áo mùa hè ra, còn có đồ lót, đồ ngủ, hơn nữa kích cỡ còn vừa in.

Thậm chí còn có một cái túi để bàn chải đánh răng với dao cạo râu bằng điện, toàn bộ đều là hàng hãng.

Phong cảm động nói: Thanh Thanh, em mua chỗ này tốn không ít tiền nhỉ."

Liễu Thanh Thanh sửa lại: "Đây là hàng mẫu, không phải mua.”

“Thanh Thanh em tốt với anh thật đấy, anh không có gì để báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp thôi."

“... Cút!”

Diệp Phong cười hì hì.

Về đến nhà.

Diệp Phong nóng lòng muốn thay quần áo mới, không ngờ bị Liễu Thanh Thanh chặn lại:"Quần áo mới rất không sạch, phải cho vào máy giặt giặt một lượt mới mặc được."

Giọng điệu ghét bỏ này.

Tự nhiên làm cho Diệp Phong nhớ đến khi bố mẹ còn sống, cảnh mẹ vì chuyện nhỏ nhặt mà càm ràm bố.

Anh bỗng xúc động: “Thanh Thanh, tự nhiên anh thấy chúng ta giống như cặp vợ chồng đã kết hôn vậy."

Liễu Thanh Thanh sửng sốt.

Cô lại lấy quần áo trong máy giặt ra rồi ném ra sàn, sau đó lạnh nhạt nói: "Chúng ta đâu phải vợ chồng, anh chỉ là bố của con gái tôi mà thôi, anh tự giặt đi.”

Đột nhiên lạnh lùng làm Diệp Phong sửng sốt.

Từ kinh nghiệm yêu đương ít ỏi của mình, anh nghĩ lúc này mình phải chủ động một chút, cho nên Diệp Phong thâm tình chân thành hỏi


"Thanh Thanh, chúng ta có thể quay lại như trước kia không?"

"Không thể, tôi phải đi nấu cơm đây"

Mắt thấy Liễu Thanh Thanh sắp đi, Diệp Phong sốt ruột, anh vội vàng tiến lên một bước, Liễu Thanh Thanh giật mình lùi vẽ sau một bước trong vô thức.

Diệp Phong tiếp tục tiến lên, Liễu Thanh Thanh tiếp tục lùi về sau, đến khi... bị dồn vào góc tường không thể lùi được nữa.

“Bộp!”

Diệp Phong chống tay lên tường, cơ thể mềm mại của Liễu Thanh Thanh run lên.

Giây tiếp theo, Diệp Phong nghiêng người ra trước, mặt anh găn đến nỗi Liễu Thanh Thanh có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực phả lên chóp mũi.

Này...

Chẳng lẽ chính là kabedon?

Liễu Thanh Thanh hơi nghiêng đầu, né tránh ánh mất như muốn ăn tươi nuốt sống cô của Diệp Phong, trái tìm đập thình thịch như con nai con chạy loạn.

"Thanh Thanh, biến mất năm năm là anh không đúng, nhưng người đâu phải thánh nhân làm gì có ai chưa từng mắc lỗi, xin em hãy cho anh một cơ hội để bù đắp cho em.”

Diệp Phong quay mặt Liễu Thanh Thanh lại, nhìn thắng vào đôi mắt hoa đào quyến rũ, chờ đợi câu trả lời.

Liễu Thanh Thanh không né được nữa, sau khi đối diện với Diệp Phong một lúc, cô khẽ nói:

"Diệp Phong, tôi cho anh vào nhà ở, mua quần áo cho anh, cho anh đưa đón con gái, tất cả chỉ vì suy. nghĩ đến sự trưởng thành của Diệp Tử mà thôi, mong anh đừng tự mình đa tình, giữa chúng ta không có khả năng đâu.”

"Kia không phải là hàng mẫu của công ty hợp tác à?"

"..."

Liễu Thanh Thanh im miệng.

Cô muốn cúi người xuống tránh Kabedon, nhưng Diệp Phong cũng khom người, một tay kia cũng chống lên vách tường, làm cô không tránh được.

Cơ thế hai người càng ngày càng gần.

Liễu Thanh Thanh gần như bị Diệp Phong ép sát tường, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, cô xấu hổ nói: "Anh mau bỏ tay ra, con gái còn đang ở nhà đấy"

“Không bỏ, anh muốn nghe suy nghĩ thật nhất của em.

"Diệp Phong, anh đừng có mà quá đáng."

Liễu Thanh Thanh hơi tức giận rồi, nhưng ánh mắt Diệp Phong trong veo, trong veo đến mức làm cô nhìn thấy sự chân thành trong mắt Diệp Phong.

Cô lại quay mặt đi, cô nhẹ giọng nói: "Tôi thừa nhận, có lẽ chắc là tôi vẫn còn một ít cảm giác với anh, nhưng đấy giống như sự tiếc nuối dành cho mối tình đầu không bệnh mà chết, cùng với... cảm giác hận anh!"

“Quả nhiên, trong lòng em vẫn có tôi.”

Diệp Phong nói như trút được gánh nặng: "Liễu Thanh Thanh em nghe rõ đây, anh mặc kệ hiện giờ em yêu hay là hận anh, năm năm trước em là bạn gái anh, bây giờ em là mẹ của Diệp Tử, sau này chắc chắn em sẽ là vợ của Diệp Phong anh, em không thoát được đâu!

Liễu Thanh Thanh bĩu môi, Diệp Phong vẫn thích mạnh mồm như cũ.

Cô mất kiên nhẫn nói: "Nói xong chưa, tôi phải đi nấu cơm."

"Chưa xong.”

Liễu Thanh Thanh vừa nghe thấy tiếng động, trước mặt tối sầm, có gì đó ấn lên môi cô.