Tử Thư Tây Hạ

Quyển 4 - Chương 22: Mạch ngầm trào dâng




Chiếc ròng rọc này có thể chuyển động dựa vào lực cơ giới, mà không cần dùng điện; như vậy trong trường hợp bị mất điện thì chiếc ròng rọc này vẫn có thể sử dụng bình thường. Nhưng tại sao một công trình hao tổn nhiều tiền bạc như vậy, lại không sử dụng mà bị bỏ hoang?

1

Trời sáng, Đường Phong và Makarov quay trở lại căn cứ. Nhóm Hàn Giang đều đã dậy hết, mọi người bàn bạc, trang thiết bị và đồ ăn của ba người Đường Phong đều mất gần hết trong sa mạc, trong khi Makarov và Yelena chỉ chuẩn bị đồ dạc và đồ ăn cho hai người.

Hiện giờ lại phải đáp ứng nhu cầu cho năm người nên rõ ràng là thiếu thốn. Vậy là Yelena đề nghị tới thị trấn nhỏ cách đây vài chục cây số để mua một số trang bị và thực phẩm.

Mọi người đều đồng ý, Hàn Giang muôn đi cùng Yelena, nhưng Yelena lại nói: “Hàn Giang anh giỏi võ nên hãy ở lại, chăm sóc cha em và Lương Viện.”

‘Vậy em…”

"Em và Đường Phong tới thị trấn một chuyến!”

‘Đường Phong...” - Hàn Giang quay nhìn Đường Phong.

Đường Phong cười: “Tôi còn mong gì hơn!”

Hàn Giang gật đầu: “Vậy thì hai người đi sớm về sớm. sau đó chúng ta còn phải bàn bạc hành động bước tiếp theo”.

Yelena và Đường Phong cùng nhau lên xe, đi vào sa mạc mênh mông phía bắc căn cứ.

Nói là thị trấn, nhưng thực ra đây là một xóm tạm trên thảo nguyên. Lúc Đường Phong và Ilàn Giang tới nơi thì đã gần trưa, trong thị trấn chẳng có mấy người, cộng thêm chiếc xe Jeep già cỗi mà Yelena lái lại rất lạ mắt, nên khi họ vừa tiến vào trong thị trấn thì đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Yelena lái xe tới trước một cửa hàng sửa xe duy nhất trong thị trấn, cô muốn bổ sung thèm một số vật dụng, đô đây xăng, và còn mang thêm lượng nhiên liệu dự phòng. Đường Phong theo Yelena nhảy xuống xe, anh đang định mở miệng nói gì đó, thì Yelena đã nhắc nhở: "Chú ý, đây là vùng đất phía bên Mông cổ.”

“Bên Mông cổ?” - Lúc này Đường Phong mới ý thức được họ đã xâm nhập lãnh thổ Mông cổ.

Đường Phong không biết nói tiếng Mông cổ, chỉ thấy Yelena nói vài câu với người trong hàng sửa xe, sau đó một người đàn ông cầm cờ lê tới trước xe, chui xuống gầm xe, bắt đầu sửa chữa chiếc xe Jeep già cỗi.

Yelena chỉ tập trung nói chuyện với người thợ sửa xe, còn Đường Phong không dám manh động mở miệng, nên cảm thấy có chút nhàm chán. Khi anh quay đầu lại nhìn, thấy một con đường hình thành tự nhiên trên thảo nguyên vắt ngang thị trấn, cửa hàng sửa xe nằm ven đường này.

Đường Phong thần thờ nhìn thảm cở xanh mướt quanh thị trấn, bỗng nhiên, có tiếng động cơ ầm âm vọng lại từ con đường phía nam thị trấn. Đường Phong vội vàng đưa mắt nhìn, thì thấy một chiếc Cherokee màu đen đang lao như bay trên con đường phía nam thị trấn, bụi bay mù mịt sau đuôi xe.

Đường Phong cảm thấy chiếc Cherokee này rất nổi bật trên thảo nguyên, bởi vì phần lớn mục dân và thương nhân ở đây đều đi xe máy, hoặc những chiếc ô tô cũ kĩ, nên một chiếc Cherokee mới toanh như thế, này chăc chắn là từ nơi khác tới.

Chiếc Cherokee sắp tới thị trấn, nhưng không hề có dấu hiệu giảm tốc độ, trong ý thức thoáng qua, Đường Phong cảm thấy chiếc Cherokee này hình như quen quen, đúng, Hắc Thạch, từ Thiên Hộ Trấn tới Hắc Thạch, chiếc Cherokee truy đuổi họ suốt quãng đường cũng màu đen.

Đường Phong đang nghĩ thì chiếc Cherokee đã lao vào thị trấn, người hai bên đường lần lượt né tránh, chi có Đường Phong vì vẫn đang nghĩ tới chuyện ban nãy, nên mãi cho tới khi chiếc Cherokee lao tới trước mặt, Đường Phong mới bị tiếng phanh xe chói tai làm cho tỉnh táo trở lại.

Theo phản xạ, Đường Phong lùi lại vài bước, chăm chú nhìn lại chiếc Cherokee mới toanh trước mặt; không, đây không phải là chiếc xe mà họ gặp ở Hắc Thạch. Chiếc xe đó sau khi đâm vào Hắc Thạch đã bị hỏng nặng, trong thời gian ngắn khône thể sửa lại được thế này. Chiếc Cherokee trước mặt mới toanh. rõ ràng là kiểu dáng mới xuất xưởng.

Đường Phong đặc hiệt chú ý tới biển số xe của chiếc Cherokee, nhưng trên chiếc xe này chỉ có biển số xe tạm thời của Mông cổ. nên Đường Phong có chút nghi ngờ. Ngay sau đó có hai người nhảy xuống xe, một nam một nữ, đeo kính râm, nhìn trang phục thì họ rất giống khách du lịch. Người đàn ông nói tiếng Mông cổ trôi chảy, giao lưu với người thợ sửa xe, lúc này Yelena mới chú ý tới hai người này. Nhân lúc hai người đó nói chuyện với thợ sửa xe, Đường Phong khẽ hỏi Yelena: “Họ đang nói gì vậy?”

“Họ đang hỏi thợ sửa xe là có loại lốp dự phòng thích hợp với xe của họ không?”

“Lốp cua loại xe này xem ra rất khó tìm trong thị trấn này!” - Đường Phong nhìn vào chiếc Cherokee mới toanh, rồi lại nhìn nhìn cô gái đang đứng im từ nãy tới giờ bên cạnh xe.

Đầu cô gái khẽ cử động. Đường Phong không chắc chắn là phía sau cặp kính râm, cô gái đó có đang nhìn mình không. Chẳng mấy chốc, người đàn ông đã tay không quay lại. Đường Phong vội vàng ngó đi chỗ khác, khẽ nói với Yelena: “Thế nào, tôi đã nói rồi, thị trấn nhỏ như thế này không thể có loại lốp của xe họ mà.”

Yelena không đáp lại, cô cũng để ý tới đôi nam nữ này, người đàn ông nói vài câu với cô gái đứng đợi nãy giờ, rồi hai người lại vội vã lên xe, tiêp tục lái xe vê hướng bắc. Loáng cái, chiếc Cherokee đã lao ra khỏi thị trấn, mất hút trên thảo nguyên mênh mông.

2

Tới khi chiếc Cherokee dã đi khá xa, Đường Phong mới định thần lại, hỏi Yelena: “Sau đó người đàn ông nói gì với cô gái vậy?”

“Cách xa quá, giọng người đàn ông đó cũng nhỏ nên nghe không rõ.”

“Cô có nghe ra họ nói tiếng gì không?” - Đường Phong hỏi.

Yelena lắc đầu: “Không nhận ra là giọng ở đâu, nhưng chắc chắn không phải là người bản địa.”

“Cô thấy...” - Đường Phong chần chừ một lúc. cuối cùng vẫn hỏi Yelena: “Cô thấy hai người này có liên quan gì tới chuyện của chúng ta không?”

“Cái này... tôi cũng không biết!” - Yelena lắc đầu đáp.

“Cô có để ý không, họ giống như chúng ta, đến đây từ phía nam.” - Đường Phong nhắc nhở Yelena.

Dĩ nhiên là Yelena để ý thấy điều này: “Tôi thấy rồi, nhưng điều này cũng chăng thế nói lên gì cả. Chúng ta đã đi hơn sáu mươi cây số tới đây, từ đường biên giới phía nam đến nơi này có rất nhiều nhánh, bởi vậy, nếu chỉ dựa vào điều đó thì rất khó để khẳng định họ liên quan tới việc của chúng ta”.

“Nhưng ở một thị trấn hẻo lánh, mà lại là một nơi nhạy cám thế này. bỗna xuất hiện một chiếc xe như vậy, chắc chắn sẽ khả nghi!”

Đườne Phong đang nói thì phía xa lại vang lên tiếng động cơ. Hai người nhìn về hướng đó, tiếng động này vọng lại từ phía bắc thị trấn. Quả nhiên, chẳng mấy chốc, trên con đường phía bẩc thị trấn, lại xuất hiện một chiếc xe việt dã. “Gã đó quay lại rồi sao?’" - Đường Phong lẩm bẩm.

Nhưng tới khi chiếc xe tới gần, Đường Phong mới để ý thấy khôns phải là chiếc Cherokee màu đen ban nãy, mà là một chiếc Hummer màu đen! Chiếc Hummer lao rât nhanh, nhưng khi tiến vào trong thị trấn thì liền giảm tốc độ. Rồi khi nó chạy qua cửa hàng sửa xe, Đường Phong nhìn chằm chằm vào cửa xe để nhìn rõ xem bên trong là ai, nhưng anh chẳng trông thấy gì cả.

Chiếc Hummer phi qua cửa hàng sửa xe, Đường Phong vẫn cứ nhìn theo cửa kính đuôi xe, rồi một cảm giác khác thường đã trào dâng trong lòng anh. Anh để ý thấy, khi chiếc Hummer này lao ra khỏi thị trấn, đã dừng lại trước cửa một tiệm tạp hóa, nhưng không thấy ai trên xe xuống, mà chỉ có cửa kính chầm chậm hạ xuống...

Một lúc sau, một đứa trẻ trong tiệm cầm ba chai nước khoáng chạy ra phía trước xe, từ ghế phụ cạnh ghế lái thò ra một cánh tay. Do cách quá xa, nên Đường Phong không nhìn rõ đó là tay đàn ông hay đàn bà, nhưng Đường Phong để V thấy cánh tay đó được quấn chặt bởi một lớp vải đen.

“Ba chai nước, trong xe có ba người..." - Đường Phong lẩm bẩm.

“Đây là thị trấn cuối cùng trước khi tiến vào trong sa mạc rồi, muốn tiến vào sa mạc thì chút nước đó làm sao đủ được!” - Yelena nói.

“Giờ thì nhộn nhịp rồi đấy, nào là Cherokee, nào là Hummer. Tôi và Hàn Giang từ phía nam tiến vào sa mạc, không trông thấy những chiếc xe khác, chỉ trông thấy hai vệt bánh xe, sau đó hai vết bánh xe này đều biến mất, chỉ có một chiếc Cherokee chúng tôi gặp ở Hắc Thạch đã bị hỏng nặng. Bây giờ chúng ta vòng sang hướng bắc lại trông thấy nhiều xe như vậy, xem ra có không ít người từ phía bắc tiến vào sa mạc.”

Đường Phong vừa nói xong thì chiếc Hummer đó đã lao ra khỏi thị trấn, phi vun vút men theo con đường phía nam.

3

Yelena nhìn theo chiếc Hummer dân đi xa, hỏi lại Đường Phong: “Anh chắc chắn chiếc xe này cùng mục đích với chúng ta?”

“ít nhất thỉ chiếc Hummer này cũng rất khả nghi, nó đi về phía nam!”

“Nhưng nếu như họ muốn tiến vào sa mạc thì tại sao không mang thêm nước?”

“Có thể họ đã mang đủ nước rồi, ban nãy chỉ mua thêm chút thôi. Ai mà biết được!”. Đường Phong ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Hơn nữa đây lại là thị trấn cuối cùng trước khi tiến vào sa mạc. tại sao họ không ở đây thêm lúc nữa? Tôi nghĩ rằng, họ không muốn để ai chú ý tới hành động của họ.”

“Vấn đề này anh cũng có thể nghĩ ngược lại, có thể họ vốn không muốn tiến vào sa mạc, vì từ đây đi về phía nam tới căn cứ Tiền Tiến vẫn còn rất nhiều ngã rẽ, tóm lại khả năng nào cũng có thể xảy ra.”

Yelena quay lại nói tiếng Mông cổ hỏi người thợ sửa xe thêm vài câu. cậu này vừa múa tay vừa nói, miêu tả một hồi cho Yelena, hình như Yelena đã hiểu ý của cậu ta, cô gật gật đầu, còn Đường Phong thì mù tịt. “Cô nói gì với cậu ta vậy?” - Anh hỏi.

“Tôi hỏi anh ta mấy hôm nay trong thị trấn, ngoài chúng ta ra có còn ai từ nơi khác đến không. Anh ta nói rằng có một vài người từ nơi khác tới, nhưng lái xe việt dã như chủng ta đến đây không nhiều. Bơi vậy anh ta nhớ rằng, có vài chiếc xe việt dã gần đây thường xuyên tới thị trấn này, bao gồm cả chiếc Cherokee màu đen ban nãy.”

“Ồ! Xem ra những người này ở gần đây!”

“Anh ta nói đã từng sửa cho chiếc Cherokee nên nhận ra.”

“Vậy thì càng kỳ lạ, chiếc Cherokee đó mới tinh, rõ ràng là xe mới xuất xưởng sao lại sửa được...”, Đường Phong nói tới đây, trong đầu bỗng hiện lên chiếc Cherooke ở Hắc Thạch, màu thân xe. kiểu xe đều giống hệt chiếc xe ban nãy, “Cô hỏi cậu ta xem chiếc Cherooke ban nãy sửa chỗ nào?”

Vậy là Yelena hỏi thăm thợ sửa xe, cậu ta lại vừa múa tay vừa nói một hoi. Yelena giải thích với Đường Phong: “Cậu ta nói ràng gầm xe có vấn đề, giống như bị đâm vào đá trên sa mạc. Cậu ta còn nói rằng, lỗi hỏng hóc đó tiệm cậu ta không sửa được, nên dù gắng hết sức nhưng e rằng chiếc xe đó khó mà đi vào được trong sa mạc.”

“Gầm xe có vấn đề? Gầm xe việt dã cao như vậy sao lại có vấn đề được?”

“Chiếc Cherookee màu đen mà anh gặp ở Hắc Thạch cũng bị vậy sao?”

Đường Phong lắc đầu: “Không phải, chiếc xe đó đâm vào Hắc Thạch, ca pô ở đầu xe bị đâm biến dạng, tôi e rằng chiếc xe đó còn không khởi động lại được chứ đừng nói là dùng tiếp.”

“Tôi thấy chiếc xe này chẳng liên quan gì cả...” “Bây giờ rút ra kết luận còn quá sớm. ban nãy cô có để ý thấy biển số xe của chiếc Cherokee đó không?”

“Có, đó là biển số tạm thời của Mông cổ!”

“Điều này rất khả nghi!"

“Anh nghi ngờ chiếc xe đó từ lãnh thổ Trung Quốc đến?”

“Cả chiếc Hummer nữa, thợ sửa xe trước đó không trông thấy chiếc Hummer này sao?”

“Tôi hỏi rồi. cậu ta bảo khône trông thấy.”

Sau khi sửa xe xong Đường Phong và Yelena lại tới tiệm tạp hóa trong thị trấn mua một lượng lớn nước, thực phấm, pin và những thứ khác. Lúc Đường Phong mua những thứ này, anh luôn cảm thấy xung quanh có đôi mắt đang nhìn mình. Anh liên tục quan sát, thị trấn không lớn lắm bồng nhiên xuất hiện hai vị khách từ nơi khác tới như họ, rõ ràng sẽ khiến nhiều người để ý. Thế nhưng Đường Phong đã nsó nghiêng một hồi cũng không thể tìm thấy ánh mắt ẩn nấp đó.

Đường Phong luôn cảm thấy phía sau mồi cánh cửa sổ của những cứa hàng, nhà gỗ, nhà ốp tôn xung quanh hình như đều có một con mắt đang nhìn họ. Anh không biết do mình quá nhạy cảm, hay do quá tinh mắt, hay thật sự có một cặp mắt ẩn nấp ở đâu đó đang dõi theo họ. Đường Phong vẫn ngó ngang ngó dọc, Yelena liền kéo kéo vạt áo anh, thì thầm: “Đừng có ngó ngang ngó dọc như vậy, kể cả có quan sát cũng phải nhìn bằng đuôi mắt, lẽ nào Hàn Giang không dạy anh sao?”

"Dạy rồi, nhưng tôi cảm thấy hình như có cặp mắt đang nhìn chúng ta!”

“Vậy thì anh càng không được ngó nghiêng như thế!”

“Cô có phát hiện thấy gì không?”

“Vẫn chưa, có thể do anh quá nhạy cảm thôi!” Đường Phong nghe đặc công át chủ bài nói vậy, trong lòng cũng yên tâm đôi chút. Hai người mua xong tất ca đo đạc nhưng không dám ở lại đây lâu, Yelena lái xe chạy rất nhanh ra khỏi thị trấn. Nhưng điều khiến Đường Phong ngạc nhiên là Yelena không đi đường ban nãy họ tới, mà lao vào con đường phía bắc.

4

Đường Phong thấy Yelena lái xe về phía bắc không khỏi kêu lên: “Cô đi nhầm đường à?”.

“Không nhầm! Chúng ta đi về bằng đường khác.” - Yelena trả lời rất chắc chắn.

“Đi đường khác? vẫn còn đường khác quay lại căn

cứ Tiền Tiến sao?”

“Tóm lại không thể đi thẳng về căn cứ Tiền Tiến như lúc chúng ta tới, kể cả có lượn vài vòng trên thảo nguyên cũng tốt mà!”

“Không phải cô bảo rằng không phát hiện thấy aì

khác thường sao?”

“Cẩn thận một chút cũng không thừa mà.” - Yelena nói xong liền lao lên một đồi cát ở phía bắc thị trấn.

Vượt qua đồi cát, Yelena đã ra khỏi con đường phía bắc, chuyển sang phía tây, vòng qua một miệng núi, Yelena lại quay ngoặt sang phía nam. ở đây vốn là thảo nguyên không có đường đi, tiếp tục đi thẳng, không bao lâu sau thảo nguyên đã dần dần biến mất, thành một bãi cỏ đã bị sa mạc hóa, rồi đi tiếp về phía trước chính là sa mạc Gobi mênh mông.

Đường Phong trông thấy thấp thoáng một vết bánh xe trên đường, hình như vết bánh xe này cứ theo họ từ nãy đến giờ. Đường Phong nghi ngờ nói: “Tại sao trên mặt đất lại có vết bánh xe vậy nhi?”

“Đây chính là con đường mà hôm qua tôi trở về căn cứ!” - Yelena bình tĩnh nói.

“Thảo nào cô đi đường này!”

“Dĩ nhiên rồi. nếu như cứ đi lung tung không mục đích trên sa mạc Gobi mênh mông thì rất dễ bị lạc...” - Yelena đang nói dở bỗng im bặt, Đường Phong cảm giác tốc độ xe cũng giảm xuống.

“Sao vậy?” - Đường Phong nhìn Yelena, anh phát hiện sắc mặt Yelena trở nên đanh lại. Tốc độ xe càng lúc càng chậm, rồi rốt cuộc Yelena dừng hẳn xe lại.

Yelena đứng lên, nhìn phía trước, Đường Phong không hiểu tại sao Yelena lại có bộ dạng này, nhưng anh trông thấy tay phải của Yelena đang đặt lên khẩu súng trên eo.

Trên sa mạc yên lặng tới mức đáng sợ, đôi mắt thăm thẳm và lo lắng của Yelena cứ nhìn mãi về phía trước, mãi lâu sau cô mới chậm rãi nói: “Đường Phong, anh thấy trên sa mạc lại xuất hiện thêm một vết bánh xe?” Đường Phong ngạc nhiên, lúc này anh mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào trên con đường mà họ đi lại xuất hiện thêm một vết bánh xe khác, vết bánh xe này rất rộng, rõ ràng đây không phải là vết bánh xe chiếc xe Jeep già cỗi của họ để lại.

“Của ai nhỉ? Trên sa mạc Gobi không một bóng người này!” - Đường Phong nghi ngờ nhảy xuống xe.

Yelena trông thấy xung quanh không có người, tay phải mới từ từ rời khởi khấu súng, cô nhảy xuống xe. Yelena và Đường Phong cùng kiểm tra vết bánh xe mới xuất hiện. “Vết bánh xe rộng như thế này rất giống của xe Hummer hoặc loại xe việt dã quân dụng!” - Yelena bước đầu phán đoán.

“Hummer? Lẽ nào là của chiếc Hummer đó?” - Đường Phong giật thót tim nhưng lập tức lắc lắc đầu. “Không thể, chúng ta đã trông thấy chiếc Hummer đó đi về phía nam rồi mà!”

“Điều đó không quan trọng, quan trọng là mục đích của chiếc xe đó!”

“Mục đích? Ban nãy cô nói rằng con đường này dẫn tới căn cứ Tiền Tiến, vậy thì chiếc xe đó cũng tới căn cứ Tiền Tiến ư?” - Đường Phong suy đoán.

“Đây chính là điều mà tôi lo lắng! Chúng ta đi đường vòng là để tránh bị bám đuôi, thật không ngờ có người lại còn đi trước cả chúng ta!”.

“Biết đâu chiếc xe này chỉ đi nhầm đường…” “‘Xem ra chúng ta phải cẩn thận hơn!”

“Tôi bỗng có dự cảm chẳng lành!” - Yelena nói xong liền leo lên ghế lái, gọi Đường Phong: “Nhanh, nhanh lên xe, về căn cứ đã rồi tính tiếp!”

Đường Phong ngồi lên xe, Yelena lập tức cho xe tăng tốc, anh cảm thấy Yelena đang rất bất an và nóng ruột. Sau nửa tiếng lao như bay trên sa mạc, họ đã trông thấy những căn phòng ốp tôn ở căn cứ, ánh nắng chính ngọ soi rọi lên những căn phòng, quết một lớp ánh sáng vàng óng lên cả căn cứ.

5

Căn cứ càng lúc càng gần, Yelena bắt đầu giảm tốc độ. Đường Phong phát hiện, khi Yelena chầm chậm lái xe vào cánh cổng lớn của khu căn cứ đã hoang phế, tay phải cô lại đặt lên khẩu súng trên eo, Đường Phong cũng căng thẳng rút súng ra.

Căn cứ im lặng như tờ, tiếng động cơ của chiếc xe Jeep già cỗi vang vọng khắp nơi. Đường Phong và Yelena đã nhận ra có chút khác thường, cả căn cứ bao trùm một không khí quái dị. Nghe thấy tiếng xe. Hàn Giang, Makarov, Lương Viện đáng lẽ sẽ chạy ra, nhưng giờ lại không trông thấy ba người đâu cả.

Yelena cũng móc súng ra, lên nòng. Yelena hơi đa ị nghi, cô không đỗ chiếc xe Jeep trong sân, nếu như ở đó bị mai phục thì cô và Đường Phong sẽ trở thành tấm bia tập bắn! Yelena nhẹ nhàng đỗ xe bên cạnh một căn phòng ốp tôn chỗ cổng căn cứ, khi chiếc xe Jeep dừng hẳn, Yelena và Đường Phong mới xuống xe, nấp ngay phía dưới căn phòng ốp tôn.

Một cơn gió từ sâu trong sa mạc thối tới, cuốn tung những hạt cát li ti, cát bay lên mặt Đường Phong, anh nheo mắt, dỏng tai nghe ngóng. Ngoài tiếng gió và tiếng động nhẹ do cát đập lên tấm tôn ra, thì vốn không có tiếng dộng nào khác. Hội Hàn Giang đâu? Lẽ nào họ gặp chuyện gì? Trong lúc Đường Phong nghĩ ngợi lung tung, Yelena đã mở cửa căn phòng bên cạnh ra, bên trong không có người, giống hệt như tình hình họ trông thấy trước đó. Yelena lại đẩy tiếp một cánh cửa ra, bên trong cũng không có người. Đường Phong đi theo Yelena, liên một lúc mở cửa bảy tám căn phòng ra, đều không có người, không có nhóm Hàn Giang, cũng không có kẻ khả nghi.

Đưòng Phong và Yelena nhìn nhau, từ phía bên này vòng sang phía dưới cửa sổ của căn phòng ốp tôn, bên trong vẫn lặng thinh, không chút tiếng động. Đường Phong nhìn Yelena, đang định đưa tay ra đẩy cửa giống mấy lần trước, nhưng Yelena đã kéo anh lại. Đường Phong ngạc nhiên nhìn Yelena. Yelena bước lên bục trước cửa căn phòng ốp tôn rồi đưa mắt ra hiệu. Đường Phong nhìn theo ánh mắt của Yelena, phát hiện trên thềm cửa xuất hiện một số dấu giày hỗn loạn.

Đường Phong cẩn thận quan sát những vết chân trên thềm cửa, anh chỉ lên dấu giày cỡ lớn, ý muốn bảo Yelena rằng: đây là dấu giày của Hàn Giang; sau đó Đường Phong lại chỉ lên dấu giày nhỏ hơn, rõ ràng là vết giày của Lương Viện. Yelena cũng nhận ra vết giày của Makarov, còn lại là một đống vết giày hỗn loạn. Đường Phong và Yelena đã nhìn ra manh mối từ đống dấu giày này. xem ra đã có người tới lúc họ không có ở đây.

Nghĩ tới đây, Yelena không chần chừ nữa, cô đạp mạnh cửa, Đường Phong cũng giơ súng vào theo, hai người tựa lưng vào nhau, đợi bụi bay đi hết, họ phát hiện ra trong phòng không có ai.

“Đồ đạc của chúng ta vẫn còn đây, vậy hội Hàn Giang đâu nhỉ?” - Đường Phong thì thầm.

Yelena kiểm tra qua đồ đạc trong phòng, cơ bản đều còn nguyên, nhưng một đặc cône dày dạn kinh nghiệm như Yelena vẫn nhìn ra manh mối: "Đồ đạc tuy vẫn còn, nhưng anh nhìn chỗ này, cũng xuất hiện rất nhiều dấu giày hỗn loạn, chắc chắn có người khác vào đây, hơn nữa lại còn vừa mới vào!”

“Vậy vết bánh xe đó..- Đường Phong nhớ ra vết bánh xe bồng nhiên xuất hiện trên sa mạc Gobi.

“vết bánh xe?” - Yelena chìm trong suy tư.

“Nhưng Hàn Giang và lão Mã dều không thuộc tuýp ngồi không rảnh rỗi, vậy tại sao họ lại bó tay cam chịu như vậy được?” - Đường Phong không hiểu.

“Từ những vết giày hỗn loạn và một vài vết tích có thể thấy, ban nãy trong căn phòng này đã xảy ra ẩu đả!”

- Yelena suy đoán.

“Nhưng không có vết máu, cũng không có vỏ đạn!”

“Dấu vết ẩu đả không quá rõ, không có vết máu, không có vỏ đạn, với bản lĩnh của Hàn Giang và cha tôi, thì chắc chắn họ đã bị tấn công bất ngờ hoặc là bị tấn công bằng thủ đoạn đặc biệt nào đó!”

“Thủ đoạn đặc biệt? Là gì vậy?’"

“Tôi không biết, phải chăng trong một thời gian ngắn, nhóm người này đã khống chế Hàn Giang và cha tôi!”

“Xem ra tay nghề của bọn chúng không thường đâu, nhưng chúng trói hội Hàn Giang đưa đi đâu rồi nhỉ?

Nếu như là người của Tướng quân, thì sợ rằng chúng chỉ muốn bắn một phát cho Hàn Giang và lão Mã chết luôn!”

Đường Phong nói vậy đã khiến Yelena giật mình, nhưng cô bình tĩnh ngay lại: “Đường Phong, từ những dấu vết trên hiện trường cho thấy, chúng đã không ra tay với Hàn Giang và cha, tôi nghĩ... nghĩ rằng rất có khả năng là do chúng ta.”

“Chúng ta?”

“Đúng vậy, chúng không ngờ hai chúng ta ra ngoài, nên...”

"Nên chúng đã bắt trói ba người Hàn Giang, giăng bẫy đợi hai chúng ta chui vào!”

“Chắc là bọn chúng chưa đi xa đâu, chúng ta khẩn trương lục soát gần đây xem!”

Yelena và Đường Phong lại lục soát một vòng quanh những căn phòng ốp tôn trong căn cứ. Xung quanh căn phòng ốp tôn mà họ ở, đều phát hiện thấy rất nhiều vết giày hồn loạn, trên mặt cát phía sau căn phòng còn xuất hiện rất nhiều vết bánh xe chằng chịt. Yelena ngồi xổm xuống, quan sát kĩ những vết bánh xe này. khône chỉ một chiếc, nhưng Yelena cũng không thể khẳng định là của loại xe nào để lại.

‘Những chiếc xe này hình như đều đi về phía bắc!”

- Đường Phong chỉ về phía hàng rào lưới sắt đã bị rách nát ở phía bắc căn cứ nói.

Yelena chụm bàn tay che trước trán, nhìn về phía bắc. hàng rào lưới sắt cũ nát đã bị xé rách một lỗ thủng lớn, đi về phía bắc? Yelena không khỏi nghi ngờ: “Lẽ nào họ tới thị trấn đó?”

“Sao lại có nhiều xe như vậy nhỉ?” - Đường Phong cũng không hiểu.

"Mặc kệ nó, chúng ta cứ đi theo vết bánh xe một đoạn rồi tính tiếp.”

Hiện giờ cũng đành phải vậy thôi, Đường Phong và Yelena cũng lái xe lao ra từ miệng lỗồ thủng lớn trên hàng rào lưới sắt, nhưng chưa đi được bao xa, họ đã phát hiện thấy vết bánh xe mới trên sa mạc Gobi.

Đối diện với vết bánh xe mới tinh bỗng nhiên xuất hiện này, Yelena và Đường Phong đều không biết phải làm thế nào. Yelena vội dừng xe lại, hai người đứng dậy nhìn về phía xa. Một vết bánh xe mới tinh từ phía tây đến. vết bánh xe này không vào trong căn cứ, mà đi thắng về phía đông. Nhìn lại những vết bánh xe chằng chịt trong căn cứ ban nãy, hiện giờ ở trên sa mạc Gobi cũng đã tách nhau ra, nhưng có thể nhìn ra chúng đều đi về phía đông.

Đường Phong giật mình đếm vết bánh xe trên mặt cát sa mạc, cộng thêm vết bánh xe ban nãy, thì trên sa mạc Gobi đã xuất hiện tới sáu vết bánh xe. Đường Phong ngồi bệt ra cát, miệng lẩm bẩm: “Những người này là ai?”

“Tôi nghĩ chỉ có người của Tướng quân mới nhiều như vậy!” - Yelena cũng rất bất ngờ.

“Thật... thật đáng sợ, tôi vốn tưởng rằng tuyến đườne mà chúng ta tiến vào trong sa mạc rất nguy hiểm; khó khăn lắm mới vượt qua sa mạc đến phía bắc thì đã được coi là an toàn rồi, thật không ngờ phía bắc lại nguy hiểm thế này!”

‘"Đúng vậy, xem ra những người đến đây không mang hảo ý gì đâu!’’

"Yelena, những người này xuất quân cùng một lúc, hai hôm trước hai người đến căn cứ mà không phát hiện thấy sao?”

Yelena nhanh chóng hồi tưởng lại những gì đã trải qua mấy ngày trước, cô lắc đầu: “Không, mấy hôm trước bất kể ở căn cứ hay tới thị trấn, đều không gặp người nào hay việc gì khả nghi cả, mọi việc đều rất bình thường!”.

“Tôi nghĩ lần này đám người này tới đây không ít đâu, với kinh nghiệm của cô và lão Mã mà vẫn không phát hiện ra chúng, vậy thì chỉ có hai khả năng: thứ nhất là kinh nghiệm chống trinh sát của chúng còn phong phú hơn hai người, rất giỏi ẩn nấp ngụv trang; hai là mấy hôm trước đúng là chúng chưa tới căn cứ!" - Yelena đang định nói thì Đường Phong nói tiếp: “Trường họp thú" nhất rõ ràng là không khả thi lắm, kể cả bọn chúng có giỏi ẩn nấp ngụy trang đi chăng nữa, nhưng với bao nhiêu người và xe cộ như vậy, chắc chắn lúc ẩn nấp trên sa mạc Gobi, không thể không bị hai người phát hiện. Còn về điều thứ hai, tôi thấy tính khả thi nhiều hơn một chút. Nhưng nếu như bọn chúng không có ai tới trước do thám trước, vậy tại sao lại có thể tìm ngay thấy căn cứ Tiền Tiến nằm sâu trong sa mạc Gobi được, lại còn tới thẳng căn phòng mà chúng ta ở?”

“Ý anh muốn nói có người trong số bọn chúng đã từng tới căn cứ Tiền Tiến?” - Yelena hiểu ý Đường Phong ngầm ám chỉ, nhưng cô chỉ nói ra về đầu tiên.

‘Nếu không phải như vậy thì một trong số năm người chúng ta ắt có vấn đề!” - Đường Phong nói thẳng ra ý thứ hai.

“Năm người chúng ta?” - Tuy Yelena đã nghĩ tới ý này nhưng khi Đường Phong nói thẳng ra, Yelena vẫn không khỏi giật mình.

"‘Yelena, cô nghĩ mà xem, bất luận là khả năng nào cũng đều rất đáng sợ!” - Đường Phong nhìn Yelena nói. Đặc công át chủ bài như Yelena mà cũng bị Đường Phong nhìn cho sởn da gà: “Anh... không phải anh nghi ngờ tôi đấy chứ?” - Yelena bỗng thấy ánh mắt Đường Phong trở nên đanh lại, đôi mắt hình như đang phóng ra tia lửa.

“Không, tôi không nghi ngờ bất cứ ai trong số năm người chúng ta, ít nhất là tới hiện giờ!” - Đường Phong ngập ngừng, đột nhiên thốt ra một câu không đầu không cuối, “Bây giờ tôi đã bắt đầu hiểu chuyện của Triệu Vĩnh và Hàn Giang rồi”.

“Triệu Vĩnh? Không phải anh ta đã chết rồi sao?” - Yelena không hiểu ý Đường Phong.

‘Đúng vậy!” - Mắt Đường Phong ngân ngấn nước, nhưng anh cố gắng kiềm chế để nước mắt không rơi xuống, “Yelena, cô không biết Hàn Giang đã nghi ngờ nội bộ lão K chúng tôi có vấn đề từ lâu rồi, nhưng mãi vẫn chưa phát hiện thấy manh mối nào có giá trị, bây giờ nghĩ lại, lúc đó Hàn Giang và Triệu Vĩnh đã diễn kịch trước mắt mọi người!”

“Diễn kịch?” - Yelena giật mình nhìn Đường Phong, nhưng cô lập tức hiểu ra ý Đường Phong: “Ý anh là việc Hàn Giang bị vu cáo hãm hại rồi bỏ trốn, là vở kịch giữa Hàn Giang và Triệu Vĩnh?”

“Bị vu cáo hãm hại không phải là giả, nhưng rất có thể Hàn Giang và Triệu Vĩnh tương kế tựu kế, Triệu Vĩnh giả vờ đóng kịch, cố ý vu cáo cho Hàn Giang!” “Hàn Giang làm vậy rốt cuộc để làm gì?”

“Có hai mục đích, mục đích thứ nhất là để tê liệt đối thủ, để bọn chúng tưởng rằng Hàn Giang thật sự trốn thoát, lão K giải tán, như vậy đối thủ có thể đắc ý lơ là cảnh giác mà xuất đầu lộ diện.”

“Anh cho rằng đối thủ của chúng ta cả tin vậy sao?"’ “Lúc đó, khi nghe thấy Hàn Giang trở thành đối tượng tình nghi, vượt ngục, tôi cũng đã nghi ngờ, có khi Hàn Giang đang đóng kịch. Lúc đó lý do mà tôi nói đến chính là lý do ban nãy, bởi vì đối thủ của chúng ta vốn cực kì xảo quyệt, chúng không thể dễ dàng tin vào màn kịch đó! Vậy thì Hàn Giang và Triệu Vĩnh diễn vở kịch đó để làm gì đây?”

“Bởi vậy sau đó anh mới thật sự tin rằng Hàn Giang bị vu cáo hãm hại, rồi bỏ trốn thoát thân?”

Đường Phong gật đầu: “Nhưng những gì cô nói ban nãy lại khiến tôi nghĩ tới một lý do khác, lý do này chính là làm như vậy có thể khiến Hàn Giang từ chỗ sáng chuyển sang chỗ tối, có thể đơn độc cùng tôi hành động. Như vậy nội gián ẩn nấp trong đội ngũ của chúng ta sẽ không biết được hành tung của chúng tôi, và sẽ không làm được gì tôi và Hàn Giang!”

“Đúng! Vì mục đích này, Hàn Giang và Triệu Vĩnh đáng để diễn vở kịch đó!”.

“Sự thật chứng minh, làm như vậy là hoàn toàn chính xác, trước khi chúng ta tới căn cứ Tiền Tiến, tuy đã trải qua rất nhiều nguy hiểm, còn gặp phải rất nhiều chuyện không thể ngờ, nhưng từ đầu tới cuối lại không gặp người cua Tướng quân."

“Vậy cái chết của Triệu Vĩnh thì sao?”

“Cái chết của Triệu Vĩnh vẫn chưa thể chứng minh được là do người của Tướng quân làm, vì không phù hợp với phong cách của Tướng quân!”

“Cũng có nghĩa là vẫn còn người muốn lấy mạng Triệu Vĩnh! Không phải các anh nghi ngờ Từ Nhân Vũ sao? Anh ta là nội gián phải không?”

Đường Phong lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng nếu như là người của Tướng quân thì không thể giết hại Triệu Vĩnh xong rồi tẩu thoát!”

“Đúng! Phong cách của Tướng quân là sẽ xử lý ba người các anh ngay tại Thiên Hộ Trấn!” - Yelena nói tới đây liền khẽ cười - “Đường Phong, nghe anh nói nhiều như vậy vẫn cứ là nghi ngờ chúng tôi. Hàn Giang chuyến sang hoạt động bí mật, đơn độc hành động cùng anh, người của Tướng quân không gây rắc rối cho bọn anh.

Bây giờ các anh vừa mới tới căn cứ Tiền Tiến thì gặp tôi và cha, người của Tướng quân liền tới đây, xem ra cuối cùng chỉ mình tôi và cha có vấn đề!”

“Không phải tôi nghi ngờ cô và lão Mã có vấn đề, nhưng quả thực là người đông lên rất dễ bị bại lộ. Nếu như những vết bánh xe này đều là người của Tướng

quân, thì tôi nghĩ, rất có khả năng chúng đã bám đuôi chúng ta tới đây!”

“Ban nãy tôi đã nói rồi, cả quãng đường đến đây đều không phát hiện thấy gì khác thường!” - Yelena rất không vui vì Đường Phong nghi ngờ tố chất đặc công đã qua đào tạo của cô.

“Vậy thì phải nói tới một ý khác mà tôi nói ban nãy, trong số đám người đó, rất có khả năng có người đã từng tới căn cứ Tiền Tiến, bởi vậy chúng chỉ cần biết các anh tới Mông Cổ, là có thể đoán được mục tiêu của các anh chính là căn cứ Tiền Tiến.”

“Nhưng tôi thật sự không nghĩ ra là còn có ai đã từng đến căn cứ Tiền Tiến? Những học viên năm đó, sau cuộc bạo động, cuối cùng không phải đều đã chết sạch rồi sao? Đặc công trong căn cứ cũng bị giết chết rồi, Branch cũng chết rồi, trang úy Nicholas cũng chết rồi, còn có ai? Cha tôi? vẫn còn một người là Shchedrin?” “Shchedrin có biết mọi người tới Mông cổ không?” “Chẳc là ông ta biết, có đoán cùng đoán ngay được!”

Yelena hiểu ngay ý Đường Phong. “Nhưng Shchedrin không thể là người của Tướng quân. Đừng quên các học viên trong c.ăn cứ gần như đều chết dưới nòng súng của ptp ông ta, người mà Tướng quân hận nhất có thể chính là ông ta đấy. Hơn nữa, chúng tôi cũng đã ngầm điều tra về Shchedrin, ông ta là người nghiêm chỉnh làm việc, tuân thủ pháp luật, không phát hiện thấy ông ta vi phạm chỗ nào.”

“Không phải ông ta thì còn có ai nữa nhỉ? Stechkin đã từng tới căn cứ Tiền Tiến chưa?” - Đường Phong bỗng hỏi.

Yelena vừa nghe thấy từ Stechkin là toàn thân liền run rẩy, cô không thể quên được đôi mắt của Stechkin, con người vô cùng đáng sợ đó! Nhưng ông ta đã từng tới căn cứ Tiền Tiến chưa? Yelena không ngừng hồi tương lại những chuyện cũ mà Stechkin kể lại cho cô nghe,

“Trong trí nhớ của tôi, hình như gã này chưa từng tới căn cứ Tiền Tiến.”

“Thế... thế thì kì lạ thật, chắc chắn có điều gì đó chúng ta vẫn chưa nghĩ tới..- Dường Phong ra sức hồi tưởng lại từng tình tiết, nhưng cuối cùng vẫn không nhớ ra tình tiết nào bị bỏ sót: “Có lẽ Stechkin đã từng tới căn cứ Tiền Tiến, chẳng qua chúng ta không biết mà thôi!”

“Có lẽ vậy! Nhiệm vụ quan trọng trước mắt là phải tìm thấy nhóm Hàn Giang; anh xem tiếp theo chúng ta nên làm gì?” - Yelena hỏi ý kiến Đường Phong.

“Còn làm gì được nữa? Tiếp tục lần theo vết bánh xe trên sa mạc Gobi tìm kiếm thôi! May mà vết bánh xe xuất hiện sau đó cũng đi về phía đông, chúng ta đi về phía đông xem sao!”

Không đợi Đường Phong nói xong, Yelena đã nhấn ga, lao về phía đông sa mạc Gobi.

7

Mấy vệt bánh xe đan vào nhau không ngừng xuất hiện trên sa mạc Gobi. Yelena vừa lái xe vừa chú ý quan

sát vết bánh xe trên mặt cát. Xe chạy được một đoạn, Yelena phát hiện vết bánh xe trên đường đã tách nhau ra. Có vết bánh xe tiếp tục đi thẳng, còn ba vết bánh xe khác lại rẽ sang hướng nam. Yelena dừng xe lại: “Sao tự nhiên lại tách ra nhỉ?”

Đường Phong đứng trên xe. nhìn ra xa, trông thấy vài căn phòng ốp tôn trong căn cứ huấn luyện: “Phía nam là căn cứ huấn luyện”.

‘"Anh nghi có người vào trong lô cốt số 21?”

"Tạm thời không quan tâm tới xe đi về phía đông, tới căn cứ huấn luyện xem sao đã - Đường Phong đề nghị.

Vậy là Yelena chuyển hướng, lái xe về căn cứ huấn luyện. Yelena theo vết bánh xe tới cổng của căn cứ huấn luyện, nhưng cô không nhìn thấy chiếc xe nào ở đây. Yelena để ý thấy vết bánh xe ở đây đan xen nhau, rồi cuối cùng lại quay đầu đi về hướng bắc. Yelena đang do dự có nên tiếp tục truy đuổi theo nhữne vết bánh xe đó hay không, thì Đường Phong bồng phát hiện ra chính tại nơi những vết bánh xe đan xen vào nhau, xuất hiện một loạt vết giày hồn loạn. “Xem ra chúng đã vào trong lô cốt rồi!” - Đường Phong nói.

“Vào trong lô cốt?” - Yelena nghi ngờ dừne; xe lại. Quả nhiên, cô trông thấy một hàng vết giày hỗn loạn đi vào trong căn cứ, đi thẳng về phía căn phòng ốp tôn to nhất.

Đường Phong và Yelena không ai bảo ai cùng lúc móc súna ra, hai neười đi tới trước căn phòng ốp tôn. Đường Phong dỏng tai nghe ngóng, bên trong tĩnh mịch không chút động tĩnh, anh trông thấy cửa phòng khép hờ.

Đây là cánh cửa được ghép lại từ hai tấm ván to. Yelena và Đường Phong từ hai phía đi tới mép cửa, cả hai cùng lúc lên nòng súng. Yelena ra hiệu bằng mắt cho Đường Phong, anh hiểu ý, cả hai cùng đạp cửa lao vào. Tình hình giống hệt như hôm qua, ở đây trông vẫn giống như phòng giảng dạy, điều khác biệt là vị trí của bục giảng đã lõm xuống.

Đường Phong biết rằng đám người đó chắc chắn đã dùng tới ròng rọc, từ đây đi xuống dưới. Đường Phong và Yelena đi tới cạnh ròng rọc, họ không dám liều lĩnh dùng đèn pin soi xuống phía dưới, dưới đó tôi om. Có lẽ bọn chúng trốn trong góc tối nào đó. Đường Phong phát hiện thấy cần điều khiển trong góc căn phòng ốp tôn, anh dồn sức ấn nó xuống. Chiếc ròng rọc này có thể chuyển động, mà không cần tới điện dựa vào lực cơ giới để chuyển động, như vậy trong trường hợp bị mất điện, chiếc ròng rọc này vẫn có thể sử dụng bình thường, nhưng tại sao một công trình hao tốn tiền bạc lớn như vậy lại không sử dụng mà bị bỏ hoang?

Đường Phong không nghĩ ngợi nhiều, chiếc ròng rọc đã di chuyển lên trên. Yelena đế ý thấy trên chiếc ròng rọc xuất hiện rất nhiều vết siày: “Hôm qua ở đây không có, xem ra bọn chúng đã vào trong lô cốt rồi!”

“Chúng ta phâi cẩn thận, biết đâu chúng đang ở dưới đợi chúng ta!” - Đường Phong và Yelena càng tập trung đề phòng, họ bước lên chiếc ròng rọc đang chầm chậm hạ xuống, tiến vào một thế giới tối tăm.