Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Quyển 3 - Chương 1: Hung thủ




Cuốn 3: Đối mặt

Edit: Moon_flower

Beta: TomoyoDouji + Như Bình

***

“Nương nương!” Nhuận Vũ kinh hãi kêu lên, tay vươn ra nhưng không túm được y phục của Thiên Phi, cuống quít khóc toáng lên.

Ta nhìn thấy lan can chắn ở bờ ao bị chặt đứt một đoạn. Mà sân khấu trước mặt bỗng nhiên sập xuống, người trên đài không ai kịp chạy thoát, đồng loạt rơi xuống. Chỉ nghe mấy tiếng “ùm” liên tiếp, ta thậm chí không phân biệt được là ở bên cạnh hay từ phía đối diện. Đèn trên sân khấu thoáng cái chìm trong nước, khắp mặt ao trong khoảnh khắc chìm vào tăm tối. Mặc dù hôm nay trăng rất sáng, nhưng nơi này có nhiều cây cổ thụ cao ngất, tán lá um tùm vừa vặn che khuất phần lớn ánh trăng. Chỉ có đèn lồng trên tay các cung nhân bên bờ ao chiếu ra, nhưng cũng không sáng lên được bao nhiêu.

Ai nấy đều kinh hoảng, người chạy rầm rập, lồng đèn lắc lư.

Sự việc xảy ra chớp nhoáng, đến nỗi ta cũng không kịp phản ứng.

Mặt Hạ Hầu Tử Khâm biến sắc, hắn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy tiếng động một đám người đang hăng hái quên mình nhảy xuống nước. Thấy hắn rảo bước tiến lên, Lý công công cuống quít kéo hắn lại, la lên: “Hoàng thượng, không nên! Người sao có thể nhảy xuống nước được!”

“Hoàng thượng!” Thái hậu vội giữ chặt long bào của hắn, giận dữ nói, “Mau cứu Vinh phi lên! Nếu Vinh phi có mệnh hệ gì, ai gia sẽ đem tất cả các ngươi chôn theo!”

Các cung nhân cầm đèn lồng bên bờ ao vội vươn người chiếu đèn hướng vào ao. Ta không nhìn rõ, chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai, còn có tiếng “ùm ùm” khắp nơi. Thái hậu lo lắng nhìn xuống ao, tay bà giữ lấy Hạ Hầu Tử Khâm, có thể thấy rõ gân xanh nổi lên trên mu bàn tay của bà. Xem ra, bà thật sự quan tâm đến Thiên Phi. Không, có lẽ phải nói là, bà thật sự quan tâm đứa bé trong bụng Thiên Phi.

Ta chỉ cảm thấy lòng dạ rối bời, bỗng nhiên ta quay đầu lại, muốn tìm kiếm bóng dáng Diêu thục phi, lại nghe thấy một người nói: “Đàn phi đang tìm bản cung à?”

Ta hoảng sợ, vừa rồi quá mức hỗn loạn, ta thậm chí cũng không biết nàng bất thình lình đứng cạnh ta từ lúc nào. Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của ta, nàng dường như rất vui sướng, ánh mắt nhìn về phía ao mờ tối, cười nhẹ: “Màn kịch hay thật, so với vở ‘Quế Anh làm thống soái’ thì đặc sắc hơn nhiều, Đàn phi nghĩ sao?”

A, đúng vậy nhỉ?

Ta chợt nghĩ tới những lời nàng ta nói lúc trước, có chút giật mình. Trong màn đêm tăm tối, ta dõi mắt nhìn về phía bờ bên kia vẫn còn đang chìm trong một màu đen. Chẳng lẽ hết thảy sự việc vừa xảy ra đều là màn kịch do Dao phi tự biên tự diễn ư? Nhưng trong thoáng chốc, ta đột nhiên hiểu ra! Tại sao nàng ta yêu cầu Thiên Lục gảy đàn cho mình, chẳng qua là vì muốn giữ chân Thiên Lục, khiến nàng ta không thể đi theo Thiên Phi để tiện ra tay, đúng không?

Nhưng cho dù như vậy, bên cạnh Thiên Phi không phải còn có Nhuận Vũ ư?

Cẩn thận nghĩ lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra, ngoại trừ Nhuận Vũ, hình như ta cũng không thấy ai đi cạnh Thiên Phi.

Người đứng phía sau nàng…

An uyển nghi!

Ta giật mình quay đầu lại, nhìn thấy nàng qua ánh sáng yếu ớt của những ngọn đèn bên bờ ao.

Sắc mặt nàng trắng bệch, hai tay ôm ngực không ngừng run rẩy. Cung nữ bên cạnh cẩn thận đỡ nàng, nửa người của nàng gần như dựa cả vào người cung nữ.

Một An uyển nghi như vậy, ta chưa từng thấy qua.

Cách đó không xa Ngọc tiệp dư liếc mắt nhìn ta, ta vội thu hồi mạch suy nghĩ. Lúc quay đầu lại, ta nhìn thấy Hạ Hầu Tử Khâm một tay chống vào lan can cạnh bờ ao, lo lắng nhìn xuống bên dưới. Ta không biết giờ phút này, hắn rốt cuộc đang lo lắng cho Dao phi hay Thiên Phi. Cũng có lẽ là cả hai.

Một người là người con gái hắn yêu thương luyến tiếc, một người không lâu nữa sẽ là mẹ của con hắn.

Mà ta chợt nhớ ra Thiên Lục cũng rơi xuống ao. Thật đáng tiếc, lần này nàng quả thực không đáng bị như vậy. Không hiểu vì sao, giờ khắc này ta lại có phần hy vọng nàng không xảy ra chuyện gì.

Lúc này, ta bỗng nghe thấy có người kêu lên: “Nhanh, mau cứu lên!”

Mọi người theo tiếng kêu nhìn lại, thấy một người đang được kéo lên. Thái hậu vội rảo bước đến gần. Ta không tới nhìn cũng biết, chắc chắn là Thiên Phi, bằng không, vì sao Thái hậu lại nôn nóng như thế?

Nhuận Vũ nhào tới khóc gọi: “Nương nương! Nương nương, người nhất định không thể xảy ra chuyện gì được, nương nương! Nương nương…”

Hạ Hầu Tử Khâm bước nhanh lại, quát: “Còn không mau đưa Vinh phi hồi cung? Truyền thái y!”

Ta liếc nhìn, thấy toàn thân nàng ướt đẫm, mắt nhắm chặt, chết rồi ư?

Nghĩ vậy nhưng bàn tay ta dưới tay áo dài đột nhiên nắm chặt. Ta đang lo nàng không chết, hay là sợ nàng đã chết thật rồi?

Ta còn chưa kịp nghĩ thêm, đã có thái giám ba chân bốn cẳng nâng Thiên Phi lên kiệu, sau đó gấp gáp rời đi. Thái hậu đuổi theo, lại ngoái đầu liếc nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, nói: “Hoàng thượng, còn không đi cùng ai gia sao?”

Ta thấy sắc mặt của hắn hiện lên chút do dự, nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, cuối cùng cất bước đi theo.

Mọi người ngơ ngác nhìn, dường như đã quên mất dưới ao còn có hai người khác.

Diêu thục phi lạnh lùng hừ một tiếng, cười nhạo: “Nếu Dao phi có thể yên ổn thoát nạn, đợi ả nhìn thấy Hoàng thượng lúc này đã rời đi, bản cung lại thực sự muốn nhìn xem sắc mặt ả ra sao!”

Ta cười nhạt, cũng không nói lời nào.

Ta nghĩ không cần đợi đến khi nàng biết Hạ Hầu Tử Khâm đã rời đi. Lúc nàng rơi xuống nước, Hạ Hầu Tử Khâm không nhảy xuống cứu nàng, chắc hẳn trong lòng nàng đã hiểu. Ta đột nhiên nhớ tới vừa rồi có Thái hậu và Lý công công ngăn cản, nếu không, hắn thật sự muốn nhảy xuống sao?

Nếu thế, người hắn muốn cứu là ai?

Ta đương nhiên hy vọng là Thiên Phi.

“Mau, mau kéo lên!” Bờ ao bên kia truyền đến tiếng đàn ông, có lẽ là thị vệ Vũ Lâm quân. Chỉ có điều nghe giọng điệu của y, là ai đang được kéo lên?

Vì ở đây cách hơi xa, vả lại nơi này quá tối, ta quả thực không thấy rõ người được cứu lên lần này là ai?

Ta nhìn thấy một người mặc trang phục tướng quân đang tiến lại, rồi có thêm một đội Vũ Lâm quân vội vã đi về phía ao. Vị tướng quân kia đến trước mặt chúng ta, chắp tay hành lễ rồi nói: “Mời các vị nương nương, tiểu chủ rời đi trước.”

Bọn họ đang lo cứu người, xung quanh lại nhiều người đứng như vậy thật đúng là không ổn.

Ta liếc nhìn Diêu thục phi, thấy trên mặt nàng lộ ra nụ cười khinh miệt, xoay người lại, nói: “Phía Vinh phi không biết như thế nào, hay là bản cung đi xem sao.” Dứt lời, nàng không nhìn ta nữa, vịn tay Quyến nhi, quay người bước đi.

Phía sau, vài phi tần đang chụm đầu ghé tai bàn tán với nhau, bây giờ thấy Diêu thục phi rời đi trước, vội tìm đủ loại lý do rời khỏi hiện trường.

Nơi này là chốn thị phi, bọn họ đi đến Khánh Vinh cung còn có thể thay nhau nịnh bợ. Những người này muốn thừa dịp tối nay tìm cách gây chú ý với Hạ Hầu Tử Khâm, e rằng phải thất vọng lớn rồi. Ai có thể lường được ngày mừng thọ Thái hậu lại xảy ra chuyện như vậy chứ?

“Nương nương, chúng ta cũng đi thôi.” Ngọc tiệp dư tiến lại, nhẹ giọng nói.

Ở lại tất nhiên không thích hợp, tránh cho những người đa nghi cho rằng, ai lưu lại chính là muốn nhìn xem những người rơi xuống nước có được cứu sống hay không.

Vừa định xoay người, ánh mắt dừng ở dáng người phía trước, ta mới lại nghĩ đến, là An uyển nghi.

Lúc này nàng được cung nữ dìu, đang chuẩn bị rời đi. Ta chần chờ một chút mới nói: “Hay là tỷ tỷ mau qua Khánh Vinh cung xem thử, hiện giờ bản cung không tiện sang bên đó.” Ở hậu cung, ta đã là phi tần thất sủng, đó là chuyện ai ai cũng biết. Lúc này Thiên Phi gặp chuyện không may, Hạ Hầu Tử Khâm đang ở Khánh Vinh cung, ta không đi cũng không có ai bàn tán gì. Mà ta còn có chút chuyện muốn làm.

Ngọc tiệp dư hơi giật mình, nghĩ ngợi một chút, đành phải gật đầu nói: “Vậy thần thiếp đi trước, nương nương cũng sớm hồi cung đi ạ.”

Dứt lời, nàng hành lễ với ta rồi mới xoay người nắm tay cung nữ vội vã rời đi.

Ta đi lên phía trước, cảm giác bước chân Phương Hàm theo sát phía sau. Ta đột nhiên dừng bước, ngoái đầu liếc nhìn nàng, nàng dường như cũng  hiểu ra điều gì. Ta nhẹ giọng nói: “Cô cô không cần theo bản cung, bản cung đi dạo một chút, lát nữa sẽ tự hồi cung.”

Ý tứ trong lời nói của ta rất rõ ràng, ta đã không còn tín nhiệm nàng, sẽ không cho nàng đi theo ta nữa. Phương Hàm không phải người ngốc, chỉ thấy trong mắt nàng thoáng hiện lên một tia thất vọng, nhưng nàng chỉ cúi đầu, lạnh nhạt nói: “Vâng, nương nương cẩn thận.”

Ta không nói lời nào, xoay người rời đi. Ra khỏi Quỳnh đài, bên ngoài không còn cây cối che phủ, ánh trăng dìu dịu toả xuống, chiếu sáng khắp nơi, làm cho sự vật dù ở xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Ta vội bước nhanh hơn, đi được một quãng mới nhìn thấy hai bóng người  phía trước.

Ta lại bước nhanh hơn một chút, nhẹ nhàng gọi: “An uyển nghi.”

Ta nhìn rõ thân hình nàng khẽ run. An uyển nghi và cung nữ cùng dừng bước, xoay người lại nhìn ta, trên mặt nở một nụ cười thản nhiên: “Thì ra là Đàn phi nương nương.”

“Nô tì tham kiến Đàn phi nương nương.” Cung nữ bên cạnh nàng theo phép tắc hành lễ với ta.

Ta cười nhẹ, bước lại hỏi nàng:  “Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, An uyển nghi không qua Khánh Vinh cung à?”

Lúc này nàng lại trở về vẻ điềm tĩnh giống như trong ấn tượng trước kia của ta về nàng.

Ta chỉ nghe nàng cười nói: “Chẳng phải nương nương cũng không đi Khánh Vinh cung sao?”

Ta lại tiến lên mấy bước, nhìn nàng nói: “Bản cung thấy ngươi đi vội vã, vì hiếu kỳ nên đến đây xem thử. Bây giờ không bằng ngươi và bản cung cùng qua đó.” Ta không hề có ý muốn đi Khánh Vinh cung, ta biết người trước mặt cũng không muốn đi. Ta nói như thế chỉ để thử phản ứng của nàng.

Vẻ mặt An uyển nghi vẫn như trước, nàng lại nghiêng mặt nói với cung nữ bên cạnh: “Ngươi lui xuống trước đi, ta cùng nương nương nói chuyện một lát.”

Cung nữ kia không dám ngước mắt nhìn ta, chỉ khẽ vâng dạ rồi vội vàng lui xuống.

Ta có chút kinh ngạc, nàng nhìn ta, nói: “Nương nương không phải không biết, thần thiếp không qua lại thân thiết với ai. Hôm nay Vinh phi nương nương gặp chuyện không may, thần thiếp đi hay không đi cũng chẳng ảnh hưởng gì, không phải sao? Nương nương không đi cũng là có ý của nương nương, thần thiếp đương nhiên sẽ không hỏi đến.”

Nàng một mình độc lai độc vãng, điểm này ta biết. Nàng thực sự thông minh, vừa nhìn liền biết ta cũng không muốn đi Khánh Vinh cung. Bất giác nhìn cung nữ vừa lui xuống, không đợi ta hỏi, An uyển nghi liền nói: “Nương nương, trong thâm cung không thể tin tưởng một ai. Cho dù là người thân cận nhất.”

Lời của nàng làm ta chấn động.

Vì thế, nàng mới bảo cung nữ bên cạnh lui ra, phải không?

Cho dù là người thân cận nhất…

A, ta nghĩ không ai có thể lĩnh hội thâm ý của câu này sâu sắc hơn ta. Bản thân ta không phải là một ví dụ rất tốt sao?

Phương Hàm…

Thế nên, An uyển nghi chưa bao giờ thân thiết với người khác, thế nên, nàng từ trước tới nay đều đơn độc một mình?

Đây cũng là nguyên nhân mà nhiều năm như vậy, nàng luôn bình yên vô sự sao? Bất cứ lúc nào, nàng cũng không can dự vào những việc xảy ra xung quanh.

Như vậy lần này thì sao?

Ta vừa muốn hỏi, lại nghe nàng khẽ nói: “Nương nương nếu không có chuyện gì khác, thần thiếp xin cáo lui trước.”

Nói xong, nàng cúi chào ta, xoay người toan rời đi.

Ta đuổi kịp, nhẹ giọng nói: “Bản cung rất tò mò, sự việc vừa rồi…”

Ta thấy rõ nàng hơi cứng người lại, ngoái đầu liếc nhìn ta, khuôn mặt thoáng chút nhợt nhạt. Nàng lắc đầu nói: “Nương nương hiểu lầm rồi. Vừa nãy thần thiếp chẳng qua theo bản năng muốn kéo Vinh phi nương nương lại, không phải đẩy nàng xuống nước.”

Ta nghe vậy, giật mình.

Nàng cho rằng ta đuổi theo vì nhìn thấy động tác của nàng? Nói thật, ta không hề nhìn thấy lúc nàng đưa tay về phía Thiên Phi. Chỉ là nàng nói, nàng theo bản năng muốn kéo Thiên Phi lại?

Ta buột miệng hỏi: “Vậy ai đẩy nàng ta xuống?”

An uyển nghi cuối cùng giật mình ngoái đầu lại nhìn ta, hồi lâu sau, nàng cười chán nản, nói: “Không ai cả, Vinh phi nương nương tự ngã xuống.”

Lời của nàng làm cho ta chợt thấy kinh hãi.

Không ai cả!

Bên cạnh Thiên Phi có nhiều người như vậy, sao có thể tự ngã xuống?

An uyển nghi khẽ cười một tiếng, nói: “Nương nương vẫn chưa rõ ư? Vinh phi nương nương tựa vào lan can ở bờ ao mới bị ngã xuống. Chuyện này rất rõ ràng, lúc đó thần thiếp chẳng qua theo bản năng muốn kéo nàng lại, bây giờ nhớ tới, thật khờ quá. Nếu bị người có tư tâm nhìn thấy, nỗi oan này không phải muốn thần thiếp gánh hay sao?”

Nghe nàng nói, ta mới nhớ ra, đúng là lúc đó ta nhìn thấy lan can kia thiếu mất một đoạn, là bị rơi xuống nước sao?

Trong cung có nhiều nơi đã lâu không được tu sửa, nhưng mà, chuyện hôm nay không khỏi quá mức trùng hợp chứ. Đúng như lời An uyển nghi,  sự việc quá rõ ràng.

Mưu sát.

An uyển nghi sợ bị người nhìn thấy nàng từ đằng sau giơ tay về phía Thiên Phi nên lúc ấy mới có vẻ mặt như thế, phải không?

Suy nghĩ của nàng xoay chuyển thật nhanh, tuy giơ tay ra theo bản năng, nhưng trong ngay lúc đó đã có thể cân nhắc lợi hại nhiều như vậy.

Nhìn thẳng người trước mặt, ta cười nói: “Vậy sao ngươi biết bản cung không phải người có tư tâm?”

Nàng thong thả cười nói: “Nếu nương nương là người như vậy, lúc nãy nhìn thấy thần thiếp giơ tay về phía Vinh phi nương nương, người sẽ tố cáo ngay. Nhưng nương nương không nói, nhờ vậy thần thiếp xác định được một chuyện.”

A, thật ra ta đâu có nhìn thấy nàng giơ tay về phía Thiên Phi. Lúc này, ta cũng thản nhiên hỏi: “Vậy à? Chuyện gì?”

Nàng cười: “Việc này không liên quan đến nương nương.”

An uyển nghi thật thông minh.

Việc này nếu do ta làm thì vừa rồi mặc dù ta không tố cáo, nhưng bây giờ nghe nàng nói thế, ta cũng sẽ vui vẻ đẩy nỗi oan này cho nàng gánh thay. Phụ nữ thông minh như nàng nếu bị cuốn vào cuộc chiến chốn hậu cung sẽ khó mà bại trận. Nhưng nàng lại lựa chọn đứng ngoài, chỉ thản nhiên quan sát, không nhúng tay vào, cũng không nói bất cứ điều gì.

Ta đang muốn nói tiếp thì thấy xa xa phía trước có vài cung nữ chạy qua, vẻ mặt ai cũng hoảng hốt. Lòng ta trầm xuống, chẳng lẽ thực sự xảy ra chuyện? Là bên Thiên Phi, hay là ở Quỳnh đài?

Ta liếc nhìn An uyển nghi bên cạnh, trong mắt nàng cũng hiện lên chút kinh ngạc.

Ta hơi chần chờ, cất bước tiến lên, gọi một người trong số đó lại hỏi: “Có chuyện gì mà các ngươi hoảng hốt thế?”

Cung nữ kia nghe gọi thì giật mình, thấy là ta, nàng lộ vẻ sốt ruột, chỉ nói: “Vinh phi nương nương e là sẽ sinh non, nô tì vội qua Khánh Vinh cung, phiền nương nương nhường đường một chút.” Dứt lời, cũng không chờ ta tránh ra, nàng liền vội vàng lách qua ta chạy đi.

Ta cười nhạo một tiếng, mới nhớ tới, bây giờ người trong hậu cung coi ta chỉ ngang hàng với phế phi mà thôi.

Chẳng trách một cung nữ nho nhỏ cũng không xem ta ra gì. Mà đối phương lại là Vinh phi sắp sinh hạ đứa con nối dõi cho hoàng tộc.

Ánh mắt ta chậm rãi đông cứng lại, Thiên Phi có thể sẽ sinh non.

Có lẽ lúc này Khánh Vinh cung đã loạn cả lên? Rơi xuống nước, động thai khí, ta không biết mẹ con họ có bình an hay không. Chợt nhớ tới Hạ Hầu Tử Khâm, bây giờ trong lòng hắn nghĩ gì?

Đứng một lúc lâu, lúc ta xoay người lại, thấy An uyển nghi vẫn đứng tại chỗ, không hề bước lên đây. Ta lưỡng lự, cuối cùng quay lại, nàng lại lạnh nhạt nói: “Đứa bé đã được hơn tám tháng, hẳn là có thể giữ được nhỉ?”

Tiếng nói rất nhỏ, ta không biết nàng đang hỏi ta hay là tự hỏi mình.

Nàng lại liếc nhìn ta, khóe miệng mỉm cười: “Xem ra, Vinh phi nương nương khó mà vượt qua cửa ải này.”

Trong lòng ta cả kinh, lại nghe nàng nói: “Chẳng may vị trí thai nhi bị lệch, sẽ rất khó sinh.”

Ta kinh hãi nhìn người trước mặt. Ta chưa từng mang thai, việc khó sinh tất nhiên đã từng nghe nói, nhưng ta lại không nghĩ đến chuyện vị trí thai nhi bị lệch. Từ xưa, khi phụ nữ sinh nở chính là bước một chân vào quỷ môn quan, sinh tử được quyết định chỉ trong khoảnh khắc.

Chuyện như vậy, An uyển nghi lại biết rất rõ.

“Nương nương không đi thật sao?” Nàng nhìn ta, lạnh nhạt hỏi.

Ta nghĩ ngợi, vẫn lắc đầu. Ta đi làm gì?

Thiên Phi sống hay chết, với ta mà nói không quan trọng. Có lẽ, ta còn cầu nguyện cho đứa bé trong bụng nàng được bình an. Thái hậu đã nói, bảo vệ Thiên Phi chính là bảo vệ Hạ Hầu Tử Khâm. Mà bảo vệ Thiên Phi, chẳng qua là bảo vệ long chủng trong bụng nàng.

Ta nghĩ, nếu thật sự đến mức mẹ và con chỉ có thể giữ được một người, tin rằng Thái hậu sẽ không chút do dự bỏ rơi nàng!

An uyển nghi hơi chần chờ, rồi nói với ta: “Thần thiếp về trước, nương nương ở lại tự nhiên.”

Ta thực sự hiếu kỳ, hôm nay nàng luôn vội vàng muốn đi.

Ta ngoái đầu lại nhìn bóng lưng của nàng, hỏi: “An uyển nghi quả thực không quan tâm đến chuyện của Hoàng thượng sao?”

Lần này, nàng không dừng lại, chỉ nói: “Muốn quan tâm cũng không được.”

Ta giật mình, không biết lời nàng nói rốt cuộc có ý tứ gì, mà nàng cũng đã đi xa. Ta thở dài một tiếng, đang định xoay người đi thì nghe ai đó gọi: “Nương nương…”

Ta hơi giật mình, nghe ra là tiếng Triêu Thần. Ta không quay đầu lại, chỉ nói: “Sao lại đến đây? “

Nàng cũng không bước lại, chỉ đứng xa xa nói: “Vinh phi động thai khí, sắp sinh rồi ạ.”

Ta gật đầu: “Việc này bản cung đã biết.”

Nàng đáp lời, lại nói tiếp: “Còn Dao phi và Tích quý tần, nghe nói lúc cứu lên đều hôn mê, đã được đưa về Dao Hoa cung và Ý Thúy cung.”

Ta mới nhớ ra Thiên Lục đã là quý tần, không còn ở Úc Phúc quán nữa.

Ta nghĩ ngợi rồi hỏi: “Hai người các nàng sao rồi?”

“Hình như Dao phi chìm trong nước hơi lâu, nghe nói có vẻ không được tốt. Tình hình Tích quý tần khá hơn một chút, chỉ uống mấy ngụm nước.”

Ta giật mình, việc này nhìn bề ngoài, Dao phi căn bản không tránh khỏi liên can. Nhưng ta cho rằng nàng không giống loại người lấy mạng sống ra đùa cợt, ngã xuống như vậy, nàng phải nghĩ đến, chẳng may cứu không kịp sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa, một khi sân khấu kịch sập xuống, ven ao có nhiều cây cổ thụ lớn, ánh sáng không đủ, việc tìm kiếm cứu nạn cũng rất khó khăn. Dao phi có ngốc, cũng sẽ không làm như thế chứ?

“Nương nương…” Triêu Thần thấy ta không nói lời nào, khẽ gọi ta.

Ta vẫn không quay đầu lại, chỉ nói: “Bản cung biết rồi, ngươi về đi, đừng để cho ai nhìn thấy.”

Ta hơi lưỡng lự rồi cất bước đi về phía trước. Phía sau không còn nghe tiếng Triêu Thần nữa. Ta cũng không đi Khánh Vinh cung, vừa rồi không đi, bây giờ lại đến thì có vẻ đột ngột quá.

Cũng không thể trở lại Quỳnh đài, lúc này nơi đó e là vẫn có Vũ Lâm quân canh gác. Chuyện hôm nay cực kỳ hệ trọng, nhất định sẽ có người trông coi, chờ Hạ Hầu Tử Khâm đến tra xét.

Ta hít một hơi thật sâu, đi thẳng về phía Cảnh Thái cung.

Đi được một đoạn, đột nhiên nghe thấy phía trước có tiếng cười to, ta cảm thấy hoảng sợ, lúc tiến lên mới nhìn rõ, lại là Dụ thái phi! Tiểu Đào ở bên cạnh kéo bà, nói:  “Thái phi, Thái phi, chúng ta mau về thôi. Thái phi…”

Ta nhíu mày, mở miệng hỏi: “Tiểu Đào, xảy ra chuyện gì vậy?”

Tiểu Đào hoảng sợ, ngoái đầu nhìn lại, nàng thấy người đến là ta mới thở phào một hơi, vội vàng nói: “Nương nương, trong cung xảy ra chuyện lớn, Thái phi ở Vĩnh Thọ cung nghe được động tĩnh bên ngoài nên chạy ra xem. Nô tì khuyên thế nào người cũng không về, giờ muốn kéo Thái phi quay về lại sợ làm người bị thương.”

Dụ thái phi quay đầu lại liếc nhìn ta, đột nhiên cười nói: “Hoàng thượng có con! Hoàng thượng rốt cuộc cũng có con! Hoàng thượng có Thái tử! Hoàng thượng có Thái tử! Ha ha ha…”

Ta giật mình, Dụ thái phi đúng là điên rồi, đứa bé trong bụng Thiên Phi còn chưa sinh ra, bà bỗng nhiên lại nói Hoàng thượng có Thái tử?

Tiểu Đào sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội che miệng bà nói: “Thái phi chớ nói lung tung.”

Ta cũng không tiến lên, chỉ nói: “Tiểu Đào, mau đưa Thái phi hồi cung, tránh cho người lại nói năng xằng bậy.”

“Vâng vâng.” Tiểu Đào vâng dạ, kéo bà: “Thái phi, chúng ta về đi, Hoàng thượng… Có lẽ Hoàng thượng đang chờ ở Vĩnh Thọ cung đó.”

Nghe nàng nói thế, Dụ thái phi mở to mắt, vui vẻ nói: “Thật ư? Hoàng thượng ở trong cung chờ chúng ta ư? “

“Đương … Đương nhiên là thật.” Tiểu Đào lẩm bẩm.

Dụ thái phi vội xoay người, vô tình nhìn thấy ta, chỉ thấy sắc mặt bà biến đổi, đột nhiên siết chặt tay Tiểu Đào, khẽ nói: “Đi mau đi mau, bị người ta nhìn thấy rồi.”

Ta chợt thấy buồn cười, Dụ thái phi đúng là đã điên như người ta nói, thật không thể hiểu nổi bà nghĩ gì. Xem ra, bà thật sự không nhận ra bất kỳ ai, lần trước gặp ta bà còn gọi ta là Liễu đại tiểu thư!

Hai người trước mặt vội vàng rời đi, ta lắc đầu, quay trở lại.

Trở về Cảnh Thái cung, thấy Phương Hàm đang đứng chờ ở đại sảnh. Tường Hòa, Tường Thụy thấy ta đi vào, vội chào đón. Ta nghe Tường Thụy nói: “Nương nương sao lâu về thế, nô tài lo lắng, thiếu chút nữa đã đi tìm người.”

Ta cười nhẹ, mở miệng nói: “Không có gì, bản cung chỉ tùy tiện đi dạo một chút.”

Phương Hàm liếc nhìn ta, mấp máy môi, cuối cùng không nói gì thêm. Ta cũng không nói mà đi thẳng về tẩm cung. Vừa lúc này lại nghe có tiếng người chạy từ ngoài vào: “Nương nương, Thái hậu mời tất cả các nương nương và tiểu chủ đến Hi Ninh cung!”

Ta thấy kinh hoàng, đột nhiên quay đầu lại nhìn người đến báo tin, không phải là người của Cảnh Thái cung ta.

Y thấy ta không nói gì bèn nhắc lại: “Nương nương, xin người hãy đi ngay.”

Nếu Thái hậu đã mời tất cả mọi người đến, nhất định là muốn tra rõ việc này. Ta lưỡng lự, cuối cùng xoay người đi ra. Phương Hàm bước theo, lần này ta không nói gì.

Trong Hi Ninh cung, phi tần các cung lục tục kéo đến.

Khi ta bước vào, thấy Thái hậu mang vẻ mặt âm trầm ngồi ở trên, còn Hạ Hầu Tử Khâm ngồi bên cạnh bà.

Ta có chút sợ hãi, Thiên Phi sao rồi? Có điều nhìn sắc mặt bọn họ cũng biết là không tốt lắm.

Lại nghe có tiếng người bước vào, ta ngoái đầu lại nhìn thấy Cúc Vận dìu Thiên Lục tiến vào. Vẻ mặt nàng yếu ớt, nàng vừa vào cửa đã vội vàng tiến lên hỏi Thái hậu: “Thái hậu, Vinh phi nương nương sao rồi ạ?”

Thái hậu không đáp, đưa mắt xuống nhìn khắp một lượt, trầm giọng hỏi: “Thế nào, Dao phi còn chưa tỉnh sao?”

Toàn công công tiến vào, quỳ xuống nói: “Hồi bẩm Thái hậu, cung nữ được phái đi bẩm báo rằng nương nương vẫn chưa tỉnh …”

Ta liếc nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, sắc mặt hắn rất khó coi, rốt cuộc là vì Thiên Phi sinh non, hay vì Dao phi đến giờ vẫn còn hôn mê?

Thái hậu hừ lạnh một tiếng, nói: “Tiếp tục cho người đến giám sát, Dao phi tỉnh lại đưa đến Hi Ninh cung ngay!”

“Mẫu hậu…” Hạ Hầu Tử Khâm quay đầu lại gọi bà.

Thái hậu lại nói: “Ai gia không nghĩ rằng Dao phi rơi xuống nước là có thể thoát khỏi hiềm nghi! Chỉ cần nàng ta còn sống, ai gia hoàn toàn có lý do nghi ngờ!” Bà nghiêm nghị nói, cũng không nhìn Hạ Hầu Tử Khâm bên cạnh, ánh mắt sắc bén dò xét mỗi người bên dưới.

Cả phòng đông đúc nhưng ai cũng im như thóc, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Lúc này, có người tiến vào nói: “Hoàng thượng, Thái hậu, Lưu đại nhân tới.”

Hạ Hầu Tử Khâm ngồi thẳng người, trầm giọng nói: “Truyền vào.”

Chỉ chốc lát sau, liền thấy một người đàn ông trung niên mặc quan phục tiến vào, quỳ xuống nói: “Thần Lưu Thời Nguyên tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Thái hậu!” Lúc y nói, vai hơi run rẩy, xem ra chuyện trong cung y cũng đã nghe qua.

Người ngồi phía trên không bảo đứng dậy, Lưu Thời Nguyên chỉ có thể quỳ. Ta nghe Hạ Hầu Tử Khâm lạnh lùng nói: “Lưu Thời Nguyên, trẫm ra lệnh cho khanh dựng sân khấu kia, khanh làm tốt lắm đó!”

“Hoàng thượng… Hoàng thượng minh giám!” Lưu Thời Nguyên dập đầu nói: “Lần này dựng sân khấu là thần tự mình giám sát, tuyệt đối không có sai sót gì!”

Chỉ nghe “xoảng” một tiếng, chén trà trên bàn rơi vỡ tan tành trên mặt đất, Hạ Hầu Tử Khâm giận dữ gầm lên: “Không có sai sót gì mà sân khấu đang yên đang lành lại sập xuống!”

“Hoàng thượng bớt giận! Hoàng thượng bớt giận!” Lưu Thời Nguyên vừa kêu khóc vừa dập đầu.

Mọi người đứng trong phòng đều quỳ xuống.

Lưu Thời Nguyên nói tiếp: “Thần dám lấy đầu ra bảo đảm, trong quá trình dựng sân khấu không hề có sai sót gì! Còn tại sao sân khấu kia lại sập, quả thực không liên quan đến thần!” Giọng nói y cũng run run.

Nếu Thiên Phi và long thai trong bụng nàng có mệnh hệ gì, Lưu Thời Nguyên hết đường sống.

Thái hậu đột nhiên nói: “Ngươi dám đảm bảo quá trình thi công không có vấn đề?”

Lưu Thời Nguyên sợ run, vội ra sức gật đầu: “Thần chắc chắn.” Y cắn răng nói.

“Nếu ngươi có nửa lời dối trá, ai gia quyết không dễ dàng tha thứ!”

“Thần không dám, mọi lời thần nói đều là sự thật!” Người bên dưới nghiến răng nghiến lợi nói.

“Hoàng thượng…” Thái hậu nhìn về phía Hạ Hầu Tử Khâm.

Nghe hắn hừ khẽ một tiếng nói: “Việc này do ngươi giám sát, bất kể thế nào đều không tránh được trách nhiệm. Tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát. Dẫn đi, đánh ba mươi trượng, cách chức Công bộ thị lang, giáng xuống làm Doanh thiện thanh lại ti lang trung!”

Lưu Thời Nguyên khóc ròng nói: “Tạ ơn Hoàng thượng khai ân, tạ ơn Hoàng thượng khai ân!” Hai gã thị vệ từ ngoài tiến vào kéo người trên mặt đất ra ngoài.

Các phi tần bên trong vẫn quỳ như trước, mấy kẻ nhát gan dường như đều sắp ngất.

Thái hậu nói tiếp: “Những lời Lưu Thời Nguyên nói lúc nãy, các ngươi đều nghe thấy chứ.”

Ta cúi đầu, Thái hậu tìm Lưu Thời Nguyên đến chẳng qua muốn nói cho chúng ta biết, vấn đề không nằm ở Công bộ, mà do có người gây ra.

Ta lặng lẽ liếc nhìn những người xung quanh, vài người vẻ mặt bình tĩnh, vài người căng thẳng đến nỗi mặt mũi trắng bệch. Hơi siết chặt hai tay, ta nghe thấy Thái hậu nói: “Trong các người ai có tham dự vào việc xảy ra hôm nay? Tự mình nhận tội đi, ai gia còn có thể tha cho kẻ đó một mạng!”

Thái hậu vừa dứt lời, bên dưới xôn xao.

Ta cũng kinh ngạc, theo lời Thái hậu nói là đã nể mặt kẻ đó lắm rồi, không phải ư? Bà đang chờ người kia tự mình đứng ra.

Không ai động đậy gì.

Thái hậu lạnh lùng nói: “Vũ Lâm quân phát hiện cột sân khấu chống ở dưới ao bị người dùng cưa cưa đứt!”

Lòng ta chấn động, vì thế sân khấu kia mới đột nhiên sập xuống!

Nhưng, Thái hậu nói là cột sân khấu ở dưới ao…

Nói cách khác…

“Ai biết bơi?” Giọng Hạ Hầu Tử Khâm truyền đến, lạnh nhạt nhưng đã tràn ngập tức giận.

Mọi người bên dưới nhất thời đều bàn tán rì rầm, không biết ai nói: “Chẳng phải Lưu thuận nghi biết bơi sao? “

Thoáng cái, ánh mắt mọi người đều hướng về Lưu thuận nghi. Chỉ thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch như tờ giấy, vội vàng lắc đầu: “Không, không phải thần thiếp làm.”

Sau đó, lại có người chỉ ra ai biết bơi, rồi những người đó lại chỉ ra những kẻ biết bơi khác nữa. Các nữ tử bị nhắc tới đều sợ hãi dập đầu, kêu to oan uổng.

Lại nghe Diêu thục phi đột nhiên nói: “Hoàng thượng, hậu cung nhiều phi tần như vậy, cho dù có biết bơi cũng không ai biết. Chẳng lẽ người muốn đưa tất cả các nàng vào nước để thử sao? Vả lại, thủ phạm cũng không nhất thiết tự mình ra tay, chỉ cần phái ai đó cưa cọc gỗ kia là được.”

Ta hơi giật mình nhìn nàng, lúc này, nàng rốt cuộc muốn nói đỡ cho ai?

Hạ Hầu Tử Khâm chưa kịp mở miệng, liền nghe Thái hậu nói: “Thục phi quả nhiên suy nghĩ chu đáo, chỉ là ai gia đã thẩm vấn các cung nhân, có kẻ đã nhìn thấy ban đêm có người lặng lẽ ra vào Quỳnh Thai. Đó là một nữ tử.”

Diêu thục phi lại nói: “Vậy cũng có thể đó là một cung nữ.”

Thái hậu hừ một tiếng nói: “Ai gia có chứng cứ chứng minh kẻ đó tuyệt đối không phải là cung nữ!”

Bà vừa dứt lời, những người bên dưới bị tố cáo là biết bơi đều khóc lóc kêu oan. Trong đáy mắt Diêu thục phi âm thầm lóe lên một tia sáng, bàn tay đặt trên gối hơi nắm chặt lại.

Lúc này, bỗng thấy Thiển nhi vội vã chạy từ ngoài vào. Lúc đến trước mặt Thái hậu, đầu nàng đầy mồ hôi, nàng đột nhiên quỳ xuống nói: “Thái hậu, bên Khánh Vinh cung truyền đến tin tức, Vinh phi nương nương khó sinh, e rằng… e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

“Nương nương!” Cúc Vận hoảng hốt kêu lên, vội đưa tay đỡ lấy Thiên Lục đang khụy xuống.

Hạ Hầu Tử Khâm chợt đứng lên, lại nghe Thái hậu nói:  “Lúc này Hoàng thượng có qua đó cũng không giải quyết được chuyện gì. Thiển nhi, ngươi đi nói với Thái y, bất kể ra sao nhất định phải bảo vệ đứa bé!”

Ta chỉ cảm thấy kinh hãi trong lòng. Lời Thái hậu, không cần nói rõ, cũng đã cho chúng ta biết giữa sản phụ và đứa bé, bà muốn bảo vệ đứa bé. Mà ta nghe được câu đó cũng không ngạc nhiên lắm, vì lúc Thái hậu muốn ta ra tay bảo vệ Thiên Phi, ta nói ta chỉ bảo vệ đứa bé, không bảo vệ người mẹ. Khi đó Thái hậu còn hứa với ta…

“Thái hậu…” Thiên Lục yếu ớt gọi bà, lắc đầu nói: “Thái hậu không thể …”

Thiển nhi gật đầu, vội đứng dậy bước ra ngoài.

“Không …” Thiên Lục giãy giụa muốn đứng lên, lại thấy Thái hậu xoay người nói với Cúc Vận: “Còn không giữ nương nương của các ngươi lại!”

Cúc Vận sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, vội kéo Thiên Lục, nhỏ giọng nói: “Nương nương, nương nương…”

Nhìn dáng vẻ Thiên Lục, ta bỗng cảm thấy có chút không đành lòng. Dường như mối liên hệ huyết thống xưa nay vốn mỏng manh, vào thời khắc này bất ngờ hiển hiện rất rõ ràng. Ta cắn răng, ta không thích điều này chút nào.

Thái hậu nhìn đám người bên dưới, lạnh lùng nói:  “Còn không chịu đứng ra ư? Ai gia cho ngươi cơ hội, nếu không biết quý trọng, tội danh mưu hại con cháu hoàng gia có thể khiến ngươi bị tru di cửu tộc!”

Những người vừa kêu oan, ai cũng run rẩy không thôi.

Chợt nghe thấy ai đó nói: “Thái hậu có lầm không, sao lại là mưu hại con cháu hoàng gia? Rõ ràng là mưu hại hoàng phi!” Mọi người nhìn lại, thấy Dao phi vịn tay cung nữ tiến vào, sắc mặt nàng vẫn tái nhợt, lời lẽ không nặng nề nhưng ẩn chứa sự cương quyết.

Mọi người lập tức như bừng tỉnh, việc cưa đứt cọc gỗ chẳng qua là khiến Dao phi và Thiên Lục rơi từ trên sân khấu xuống hồ. Quả thực không hề liên quan gì đến việc Thiên Phi rơi xuống nước. Vừa rồi mọi người đều sợ hãi, lúc này nghe Dao phi nói ra mới suy xét lại kỹ càng.

Thái hậu lạnh lùng nói: “Ai gia còn tưởng Dao phi thân phận cao quý, không thể tới được!”

Dao phi nhạt giọng nói: “Thần thiếp cũng muốn tìm ra kẻ nào có ý định hại chết thần thiếp!”

Thái hậu cười một tiếng:  “Vậy sao? Theo ai gia được biết, tối nay ở Quỳnh Thai, ngoại trừ cọc gỗ bên dưới sân khấu bị cưa đứt, ngay cả lan can bên cạnh ao cũng bị tháo lỏng một chút!”

Rõ ràng nhìn thấy mặt Dao phi biến sắc.

Ta chậm rãi để tâm suy nghĩ, có người đồng thời làm hai việc. Người diễn kịch và người xem kịch đứng cách xa nhìn nhau, chỉ là người đứng xem kịch không có cơ hội tiến lên tiếp xúc với lan can bảo vệ. Ta nhớ lại lúc đó Thiên Phi đã hoảng sợ kêu lên một tiếng “Thiên Lục “

Đây là muốn hoàn toàn phủi sạch tất cả tội danh của Dao phi. Thật sự vô cùng rõ ràng, ta biết, Hạ Hầu Tử Khâm cũng không phải không biết.

Chính xác là vậy, gọi Thiên Lục đi đánh đàn, chỉ điểm này thôi cũng đủ để hoài nghi Dao phi rồi, cho dù như lời Thái hậu nói, nàng lấy mạng ra đánh cược. Vậy nàng làm các nào để cưa cái cọc gỗ kia? Nàng không biết bơi, hơn nữa Thái hậu cũng nói, có chứng cứ chứng minh người đến Quỳnh Thai đêm qua không phải là cung nữ.

Dao phi khóc lóc: “Hoàng thượng. Người cũng không tin thần thiếp sao?”

Ta lạnh lùng liếc nhìn nàng, nàng khóc đến vẻ hoa lê đẫm mưa (*), làm ta thấy vô cùng thương xót.

*Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm khi rơi lệ của người con gái.  

Không chờ Hạ Hầu Tử Khâm mở miệng, lần này lại là Diêu thục phi lên tiếng:  “Hoàng thượng nhận định đương nhiên phải căn cứ vào chứng cứ, Thái hậu nói đúng không?” Nàng thật thông minh, lại đem đề tài chuyển đến Thái hậu.

Thái hậu gật đầu, quay về phía Hạ Hầu Tử Khâm: “Hoàng thượng không cần cảm thấy ai gia oan uổng nàng, ai gia cũng biết nàng không biết bơi. Nhưng nàng có đồng mưu!”

Lời vừa nói ra, các phi tần vừa rồi còn thở phào nhẹ nhõm giờ lại thấp thỏm lo âu. Nhất là những người biết bơi, sắc mặt càng khó coi hơn lúc nãy. Nói như vậy mọi chuyện chẳng phải đã được liên kết lại thành một mối rồi sao?

Dao phi có đồng mưu, đồng mưu kia giúp nàng cưa cọc gỗ dưới ao, còn nàng chịu trách nhiệm dẫn Thiên Lục lên đài; khi Thiên Phi nhìn thấy Thiên Lục gặp bất trắc, dưới tình thế cấp bách nàng ta bước đến bên lan can đã bị xuống tay từ trước. Nói như vậy có thể giải thích để hại Thiên Phi, Dao phi đã lấy mạng ra đánh cược.

Mặc dù có hơi gượng ép, nhưng không phải là không có khả năng.

Chỉ thấy thân thể gầy yếu của Dao phi đột nhiên run lên, nàng ngạc nhiên nhìn Thái hậu.

Ta thấy khóe miệng Diêu thục phi nở một nụ cười đắc thắng, ta mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, lại thấy nàng đột nhiên nhìn ta. Ta thầm kinh hãi, không biết nàng ruốt cuộc là có ý gì, liền nghe Thái hậu nói: “Đêm đó thái giám tuần tra ban đêm vô tình nhìn thấy có một bóng người rời đi, ở hiện trường còn phát hiện một cây trâm rớt lại. Y vốn muốn giấu làm của riêng, hôm nay xảy ra chuyện, ai gia điều tra ra, thái giám kia mới bất đắc dĩ đem ra. Người đâu, đem vật đó trình lên!”

“Vâng.” Cung nữ bên cạnh đáp lời, bưng khay đến.

Thái hậu nói tiếp: “Trong số các ngươi ai để rớt trâm, trong lòng rõ ràng nhất! Cây trâm này ở cung nào, ai gia chỉ cần đi phủ nội vụ điều tra một chuyến là biết được đây là đồ của ai! Thế nào, vẫn chưa có ai chịu bước ra sao!”

Thái hậu hơi lên giọng, bàn tay bà đưa tới, lấy ra cây trâm kia.

Ta theo bản năng nhìn chăm chú, đột nhiên giật mình.

Đó là một cây ngọc trâm màu tím xinh xắn, là vật mà Hạ Hầu Tử Khâm ban tặng cho ta…

Hết chương 1 (207)