Edit: Kim NC
Beta: Thỏ SN
Ta nói với Thư quý tần:” Thư quý tần cũng đừng đứng thế, ngồi đi.”
Nàng ngượng ngùng nói cám ơn, mới quay người ngồi xuống.
Lúc ngước mắt nhìn lên, ánh mắt dừng lại trên người Phương Hàm, nàng dường như có chút khiếp sợ, nhưng chỉ trong nháy mắt, đã lập tức bình tĩnh trở lại. Cười yếu ớt nói:”Hôm nay thần thiếp rời khỏi Hi Ninh cung sớm quá, không kịp vấn an nương nương. Khụ khụ..” Nàng che miệng ho khan mấy tiếng.”Chắc do đêm qua ngủ không ngon, lại cảm lạnh, cho nên mới phải về sớm.”
Nhìn kỹ, sắc mặt của nàng ta dường như có vẻ thật sự không tốt lắm. Xem ra vì tránh xung đột với ta, trình độ nói dối của nàng ta cũng thật sự cố gắng. Ta cũng không vạch trần, cười nói:” Nếu như thế, tuyết lớn thế này ngươi không nên tới. Chi bằng nên sớm hồi cung nghỉ ngơi, bệnh mới mau khỏi.”
“Đa tạ nương nương quan tâm, một chút bệnh nhỏ mà thôi. Thần thiếp hôm nay đến đây, là có việc muốn nhờ.”
Cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính, xem ra lời của ta nói đêm đó, nàng ta vẫn nhớ kỹ từng câu từng chữ. Cũng phải thôi, nàng đã lên đến quý tần tam phẩm, sao lại không muốn bước lên tiếp chứ?
Nếu nàng đã đi thẳng vào vấn đề, ta cũng không thích vòng vo nữa.
Một tay nghịch chiếc vòng ngọc đeo ở cổ tay phải, ta nhỏ giọng nói: “Bản cung biết ngươi vì sao mà đến, ngươi yên tâm, Bản cung nói chuyện sẽ giữ lời, huống hồ, đêm đó nếu không có Thư quý tần ngươi, Bản cung còn không biết sẽ thế nào? Bản cung đối nhân xử thế ra sao, tin chắc trong lòng ngươi cũng rõ.”
Trước khi đến Cảnh Thái cung, nàng ta phải đi qua Huyễn Nhiên các, như vậy chuyện giữa ta và Thiên Phi, nàng chắn chắn đã biết được từng li từng tí. Ta cũng sẽ không quên, Phong Hà là người của nàng ta.
Nàng lên tiếng trả lời:”Đúng vậy, nương nương là người ân oán rõ ràng.” Hơi nắm chặt tay, nàng ta im lặng chờ ta mở miệng.
Ta cười khẩy một tiếng, không cần nàng ta nhắc nhở ta cũng biết, suy cho cùng ta nợ nàng ta một ân tình. Không nói đến việc ngày đó nàng ta vì tự bảo vệ mình mới bảo vệ ta, tóm lại đều vì một câu của nàng ta, ta mới không bị khốn đốn. Đứng lên, đi về phía nàng ta. Đôi mắt xinh đẹp của Thư quý tần hiện lên sự lo lắng, rồi lại lập tức biến mất. Ta cười mở miệng:” Thư quý tần cho rằng tin tức kín đáo như vậy làm sao Bản cung biết được?”
Vẻ mặt nàng ta nghi ngờ, ta lại nói tiếp:” Đương nhiên là nghe nói.”
Nhìn thấy rõ ràng tay nàng ta khẽ run, đôi mắt cụp xuống trong chốc lát, có lẽ đang nghĩ xem là ai mơ ngủ bật thốt ra miệng. Ta nhân cơ hội tiếp tục nói:” Người Thư quý tần dạy dỗ đương nhiên là có chừng mực. Chẳng qua mọi việc dù là kín đáo đến đến mấy, cũng sẽ tai vách mạch rừng. Bản cung chẳng qua, chỉ là vô tình nghe được mà thôi.”
Ta tin, nói rõ ràng như vậy, nếu nàng ta không biết người mà ta ám chỉ là ai, nàng ta chắc chắn không phải Thư quý tần.
“Lần này xem như bản cung đã trả hết ân tình cho ngươi.” Để cho nàng ta an lòng, ta sẽ không nói ra ngoài.
Đôi mắt kia đã sớm chuyển thành sát khí và phẫn nộ, nắm chặt chiếc khăn trong tay, nàng ta đứng bật dậy, nghiến răng mở miệng:” Đạ ta nương nương chỉ điểm!”