Ta vốn đã sớm đoán được câu trả lời của hắn. Chỉ là ta không biết hắn sẽ xử lí Như Mộng như thế nào, sẽ thả hay giết nàng ta đây?
Đúng lúc này, ta nghe thấy từ phía sau lưng hắn truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ta nhìn về phía tiếng động đó, chỉ thấy một bóng người mảnh khảnh đang chạy tới đây. Tiếp theo là giọng nói đứt quãng, hổn hển của một nữ tử: "Hoàng thượng, thần... thần thiếp tới trễ.” Nghe giọng nói của nàng, hình như đang chạy tới vô cùng gấp gáp.
Hạ Hầu Tử Khâm vẫn không hề quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt buông một câu: "Nguyễn Tiệp Dư, nàng thật sự đã tới chậm rồi."
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên cúi người xuống, đem Như Mộng ôm ngang lên. Như Mộng hoảng sợ kêu lên một tiếng, bàn tay vô thức nắm lấy vạt áo trước ngực hắn: "Hoàng thượng!"
Nguyễn Tiệp Dư vốn đang thở hổn hển làm cho sắc mặt trở nên xám trắng, bây giờ nhìn thấy hành động này của Hạ Hầu Tử Khâm, lại càng trở nên trắng bệch hơn. Nàng hoảng sợ mở to đôi mắt xinh đẹp, ngón tay chỉ về phía Như Mộng, đôi môi run rẩy hỏi: "Nàng... Nàng ta là ai?"
Hạ Hầu Tử Khâm rũ mắt nhìn người con gái đang nằm trong lòng mình, không hề trả lời nàng ta mà chỉ nói: "Nàng tới chậm, đương nhiên sẽ có người khác thay thế." Hắn nói xong liền ôm Như Mộng xoay người bước về phía ta.
Trong lòng ta run lên, nếu như bị hắn phát hiện ta trốn ở phía sau cây cột nhà, sẽ không hay chút nào. Chẳng biết tại sao, ta cảm thấy Hạ Hầu Tử Khâm không đơn giản chút nào.
Nguyễn Tiệp Dư ở phía sau hắn vẫn kêu to lên: "Hoàng thượng, nàng ta chẳng qua chỉ là một cung nữ mà thôi!"
"Cung nữ thì đã làm sao?" Hạ Hầu Tử Khâm lạnh nhạt hỏi lại, không hề nhìn nàng ta, ôm Như Mộng đi thẳng về phía ta...
Ta sợ đến mức không suy nghĩ được gì nữa, không quản đến mọi thứ xung quanh, xoay người đẩy một cánh cửa gần nhất ra, vọt vào bên trong trốn.
Nhưng mà, hình như hôm nay vận may của ta không được tốt cho lắm thì phải. Hạ Hầu Tử Khâm ôm Như Mộng ở trong lòng, đẩy cửa ra bước vào bên trong.
Ta cắn môi,không thể làm gì khác hơn đành phải chui xuống gầm giường.
Quả nhiên là, mọi sự tính toán trên đời đều không thể tránh khỏi sự biến hóa khôn lường. Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp hoàng đế trong tình cảnh như vậy.
Nguyễn Tiệp Dư không cam lòng đuổi theo muốn chạy vào, lại thở hổn hển nói: "Hoàng thượng, bởi vì thần thiếp nhất thời mất phương hướng, cho nên mới... Mới tới trễ một chút."
Hạ Hầu Tử Khâm hình như đem người đang ôm trong lòng đặt mạnh lên giường, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Lưu Phúc, đóng cửa."
"Dạ." Giọng nói của một thái giám truyền đến, sau đó là tiếng cánh cửa bị đóng vang lên.
Ta không biết hắn có tin lời của nàng ta hay không, nhưng ta tin.
Tâm tình của hắn rất tốt nên mới thích thú hẹn hò tần phi tới nơi này, ta nghĩ rằng chỉ cần là nữ nhân trong cung, nhất định sẽ không trễ hẹn.
"Hoàng... Hoàng thượng, người muốn làm gì vậy?" Giọng nói của Như Mộng run run.
"Ngươi biết trẫm muốn làm gì mà." Hạ Hầu Tử Khâm hạ giọng xuống thật thấp, ta nằm ép sát dưới gầm giường, cố gắng hết sức giảm bớt tiếng hít thở nặng nề trong ngực mình. Ta không muốn bị phát hiện, nếu không sẽ trở thành thích khách bị đem đi hành hình.
Hắn cười thật tự nhiên: "Hôm nay trẫm sẽ làm như ngươi mong muốn."
"Hoàng... a —— "
Giọng nói của người con gái mới vừa cất lên được một nửa đã im bặt, miệng lập tức bị chặn kín lại.
Tiếng động trên giường càng lúc càng lớn, còn ta, vẫn duy trì tư thế như lúc trước, dù chỉ khẽ động đậy cũng không dám động.
Ta nghĩ, ta biết bọn họ đang làm gì.
"Hoàng thượng, a —— "
Nhưng chẳng biết tại sao, giọng nói kia vừa chạm vào màng nhĩ của ta, đột nhiên làm cho toàn thân ta căng cứng lên. Tim của ta đập rất nhanh, ta đè ngực mình lại, cảm thấy có chút khổ sở.
"Muốn, hay không?" Giọng nói của gã đàn ông đó bỗng nhiên trở nên tà mị đến vô biên.
"Hoàng thượng —— nô tỳ, nô tỳ muốn... Ưm, a —— "
Hai bàn tay của ta siết chặt lại, vì sao giọng của nàng ta càng lớn thì gương mặt ta lại càng nóng lên như vậy?