Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Quyển 1 - Chương 127: Đứng chung một thuyền




Edit: libraIme

Beta: Vô Phương

Lòng ta khẽ động, tin tức của nàng ta tới mau thật, mới đó đã biết rõ Hạ Hầu Tử Khẩm vừa từ cung của ta đi ra. Ta ung dung nhìn nàng khẽ cười nói: “Hoàng thượng đi hay ở, há là việc chúng ta có thể quản được sao?” 

Ta tin, người thông minh như hắn chắc chắn nhìn thấu tất cả.

Hắn bằng lòng ở lại, chẳng qua là lo lắng cho đứa bé trong bụng Thiên Phi. 

Nghĩ tới, trong lòng lại nảy sinh một chút đố kỵ.

Diêu thục nghi cười nhạt, rồi lảng tránh nói sang chuyện khác: “Mấy ngày trước, Tình muội muội đưa đến cho thần thiếp một ít trà Bích Loa Xuân [1], hương rất thơm.” Nàng ta dừng lại, giải thích: “Là Thư quý tần. Nương nương nếu không chê, lần tới ghé cung thần thiếp ngồi chơi.”

* Bích Loa Xuân là một trong mười loại trà nổi tiếng nhất của Trung Quốc, xuất xứ từ vùng Thái Hồ, tỉnh Giang Tô. Có danh là “Hương Sát Hương Nhân”. 

Giờ ta mới biết, hóa ra trước khi nhập cung, Thư quý tần tên gọi là Thư Tình.

Bất giác ta giật mình, nhớ lại đêm đó Hạ Hầu Tử Khâm gọi tên một người con gái, ta bất chợt rất muốn biết, người đó rốt cuộc là người thế nào lại có thể khiến hắn đến cả trong mơ cũng gọi tên.

“Nương nương?” Thấy ta im lặng, nàng ta nhíu mày khẽ gọi.

Ta mới hồi phục lại tinh thần.

Nàng là đang chỉ cho ta thấy, Thư quý tần tìm nàng, các nàng hiện đang đứng cùng một phía. Mà nàng, giờ cũng đang muốn dùng chuyện quá khứ mà lôi kéo ta.

Trước vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của nàng, ta lắc đầu cười: “Không cần, bản cung không thích Bích Loa Xuân lắm.”

Ta bước ngang qua nàng ta, nàng ta cuối cùng nhịn không được, mở lời hỏi: “Nương nương chẳng lẽ không sợ nàng ta có địa vị cao hơn mình sao?”

Ta cười lạnh, lẽ nào ta cũng không cần đề phòng ngươi và Thư quý tần sao?

So sánh với ngươi, đối phó với Thiên Phi còn dễ hơn một chút.

Nàng cuối cùng im lặng, không nói cũng không động gì nữa. 

Ta mới đi được một đoạn lại thấy Thiên Lục đứng cách đó không xa, ta vốn không muốn thấy mặt nàng ta, nhưng nàng ta lại đi về phía ta. Khẽ cúi đầu hành lễ: “Thần thiếp tham kiến nương nương.”

Liếc nhìn nàng một cái, ta ngay cả gặp cũng không muốn, nói gì tới việc cùng nàng nói chuyện.

Ta không dừng bước, cứ thế lướt qua nàng.

Nàng ta đột nhiên cất tiếng: “Nương nương từ chối lời mời của Diêu thục nghi, có thể thấy nương nương vẫn còn quan tâm tình chị em ruột thịt không phải sao? Đã như vậy, sao chúng ta không thể đứng chung một thuyền?”

Đứng chung thuyền với các nàng. Cuối cùng nàng ta cũng nói ra mục đích.

Ta lặng im không lên tiếng, nàng ta tiếp tục đuổi theo: “Nương nương, ba tỷ muội chúng ta đồng tâm hiệp lực, trong chốn thâm cung này, nhất định không phải e sợ các nàng nữa. Nương nương người sao lại…”

“Ngươi muốn ta bảo vệ đứa bé trong bụng nàng ta?” Ta lạnh lùng cất tiếng ngắt lời nàng.

Nàng tính toán kỹ thật, công khai lôi kéo ta. Cuối cùng còn không phải vì Thiên Phi sao?

Thực là tỷ muội tình thâm.

Biết rõ bây giờ trong cung cấm, người có thể bảo vệ được Thiên Phi, rốt cuộc chỉ có mình ta.

Nhưng ta sao có thể đồng ý đây?

Ta ư, phải tự tay bảo vệ con của Thiên Phi ư!

“Nương nương.” Nàng kinh ngạc nhìn ta, một lúc lâu sau mới khẽ động cánh môi mỏng: “Tỷ ấy là tỷ tỷ của chúng ta.”

“Là tỷ tỷ của ngươi”. Ta lạnh lẽo đưa mắt nhìn nàng.

Vẻ rạng rỡ trong ánh mắt của nàng ta dần nhuốm màu ảm đạm, một câu cũng không thốt nên lời.

Ta thu hồi ánh mắt, đi thẳng về phía trước, khẽ cười: “Ngươi cảm thấy bản thân mình vô dụng sao? Vậy đến tranh đoạt đi.”

Nếu một ngày kia nàng có quyền có thế, theo lẽ thường chẳng phải cũng sẽ bảo vệ được Thiên Phi hay sao? Tội gì phải tự làm khổ mình tới van cầu ta.

Đi được vài bước lại nghe tiếng nàng nói: “Lẽ nào nương nương cũng … không hy vọng đứa trẻ được sinh ra sao?”

Lòng khẽ run lên, ta không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt trả lời: “Không hy vọng.”