Edit: Ong MD
Beta: Thỏ SN
Tô Mộ Hàn vẫn gọi ta một cách thân thiết là “Tử nhi”.
Y viết: bức họa kia thực sự là ta muốn tặng cho ngươi. Bây giờ, chỉ có thể dùng phương thức như thế này để tặng. Tử nhi, ta phải đi, về nước thuốc của ngươi, cách ba tháng, ta sẽ sai người đem nước thuốc mới đến gửi trong chùa cho ngươi.
Chỉ vỏn vẹn có mấy lời nhưng khiến cho ta phải đọc đi đọc lại vô số lần.
Cho dù y đi thật nhưng chuyện của ta, lúc nào y cũng thay ta suy nghĩ và sắp xếp chu đáo.
Nhưng đột nhiên ta có cảm giác vô cùng nôn nóng và bất an.
Chỉ vì câu nói “Ta phải đi” của y, vì sao y không nói rằng “ta đi” mà lại nói “phải”?
Chẳng biết tại sao nhưng những lời này của y làm ta hoảng loạn.
Ta vội vàng đứng lên, lấy ra một mồi lửa nhỏ, châm đèn lên, không chút do dự đốt cháy bức thư sạch sẽ không còn dấu vết. Cung cấm là nơi chất chứa nhiều thị phi nhất. Những bức thư như thế này nếu để người khác nhìn thấy nhất định ta sẽ gặp không ít phiền toái.
Sau khi làm xong mọi việc ta xoay người lại, cầm lấy chiếc bình sứ kia nắm chặt trong lòng bàn tay.
…
Buổi tối thật yên tĩnh.
Thế nhưng, ta lại bị mất ngủ.
Chiếc bình sứ trong hộp đã được lấy ra, thế chỗ nó là một chiếc bình trống rỗng. Chiếc hộp chạm trổ hình cây tử được đặt ở bên giường. Ta mở to mắt, nhìn trân trân vào khoảng không trước mặt, dường như ta lại nhìn thấy bức màn kia, và phía sau bức màn đó là dáng người quen thuộc…
“Tiên sinh…”
Đó là người mà ta lặng lẽ nhớ mãi trong lòng.
Nhưng dường như ta thực sự nhìn thấy có một bóng người in trên cửa sổ.
Thầm cảm thấy kinh hãi nhưng ta vẫn ngồi dậy thật nhanh, đưa tay nắm chặt chiếc hộp trước mặt. Nhưng bóng người kia vẫn còn in bóng trên cửa sổ.
Ánh mắt của ta không kiềm chế được khẽ chớp xuống, ta lập tức cắn môi, thì ra không phải ta nhìn thấy ảo giác.
Là ai, đang đứng ở bên ngoài cửa sổ?
Chẳng biết vì sao, ta bỗng nhiên không muốn kêu lên.
Ta rón rén nhảy xuống giường, cẩn thận buông chiếc hộp trong tay ra, đứng dậy đi đến trước cửa sổ.
Bóng người kia cũng không hề động đậy.
Vẫn đứng im lặng bên cửa sổ.
Người đó đang nhìn gì vậy?
Trong đầu ta lúc này đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, khiến cho chính ta cũng cảm thấy kinh hãi vô cùng. Bàn tay ta nhẹ nhàng đặt lên cánh cửa sổ, đang định đẩy ra. Tuy nhiên người đứng ở bên ngoài cửa sổ dường như đoán được tâm tư của ta, người chợt nhoáng lên một cái, lập tức bóng dáng người đó biến mất ngay trước mắt ta.
Đầu ngón tay ta run lên cố gắng dùng sức đẩy cánh cửa sổ ra.
Bên ngoài, chỉ là bóng đêm mờ mịt, không một bóng người.
Chẳng lẽ là ảo giác sao? Rốt cuộc, là ta nhìn thấy ảo ảnh…
Ta tự cười giễu mình. Ta bị làm sao thế này?
Nghĩ thế ta liền đưa tay ra, tính đóng cửa sổ lại nhưng toàn thân lại bị chấn động.
Chỉ vì ta nhìn thấy, trên bệ cửa sổ có một thứ được đặt trên đó – thuốc mỡ!
Trong nháy mắt, thậm chí ta còn tưởng rằng mình bị hoa mắt. Mãi cho đến khi đưa tay chạm vào cái bọc đựng hộp thuốc mỡ kia, ta mới tự nói với mình, đây là sự thật.
Bỗng nhiên ta xoay người đẩy tung cánh cửa phòng, xông ra ngoài.
Vừa rồi … Quả thực là có người!
Cúi đầu nhìn xuống hộp thuốc mỡ trong tay, điều đáng nói là hộp thuốc mỡ này với hộp thuốc mỡ phát hiện trên bệ cửa sổ tối hôm qua giống nhau như đúc!
Trong lòng ta chợt cảm thấy vừa vui mừng lại vừa lo sợ.
Nói như vậy, không phải là gian tế trong Cảnh Thái cung.
Nhưng rốt cuộc người này là ai?
“A.” Một cung nữ nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, đồng thời chạy tới quỳ trước mặt ta, dập đầu nói, “Nương nương, nô tì đáng chết, sao nô tì lại ngủ quên như vậy được!”
Cung nữ gác đêm, không phải chỉ có một người, không thể nào cùng ngủ hết loạt như vậy được.
Nhất định là con người thần bí kia đã lén lút giở trò.
“Nương nương, nô tì không cố ý, xin nương nương bỏ qua cho bọn nô tì lần này!” Cung nữ kia run rẩy, dập đầu cầu xin tha thứ.
Tường Hòa và Tường Thụy nghe thấy tiếng động liền chạy đến, liếc nhìn hai cung nữ quỳ trên mặt đất, Tường Hòa vội hỏi: “Nương nương, xảy ra chuyện gì vậy? Đã trễ thế này, người… Sao người lại đi ra ngoài này?”