Món gì sao? Ta còn không biết nữa là. Liếc nhìn trong mâm, ta nghĩ một chút, thuận miệng nói: “Bánh vừng.” Dù sao cả cái bánh đều được rắc vừng, gọi bánh vừng chắc cũng không sai?
“Bánh vừng?” Hắn cúi đầu nhắc lại như để nhớ kỹ, đưa tay cầm một cái, ngửi ngửi, cau mày nói, “Cái tên thật tầm thường, nhưng mà quả thực rất thơm.” Vừa nói xong hắn đã đút một cái vào trong miệng.
Ta có chút kinh hãi, không nghĩ rằng hắn sẽ ăn thật, không khỏi bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Hắn nhai kỹ vài lần, đôi chân mày đang nhăn hơi giãn ra một chút, rồi nhanh chóng nuốt xuống.
Ta vội hỏi: “Hoàng thượng thấy thế nào?”
Lông mày của hắn khẽ nhếch lên: “Sao nàng không thử một cái đi?”
“Thần thiếp… Thần thiếp không đói.” Nhất định không thể ăn, ta làm ta biết, sao mà ngon được?
Ta không khỏi ngạc nhiên, hắn lại ăn thêm một cái nữa.
“Hoàng thượng.” Ta cảm thấy hơi sợ đưa tay lấy mâm bánh lại, sao hắn vẫn còn ăn nữa chứ?
“Trẫm đói bụng.” Hắn vừa ăn vừa nói, “Nàng rất may mắn, gặp đúng lúc trẫm rất đói mới có phước làm cho trẫm ăn, dù khó ăn hơn nữa, trẫm cũng chấp nhận.”
Ta giật mình, là ta may mắn ư, chẳng qua hắn không chọn ăn thứ khác mà thôi. Cúi đầu khẽ liếc nhìn vào trong mâm, thậm chí xung quanh còn rơi rải rác mấy hạt vừng. Ta đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật lúng túng, liền lui lại nửa bước, muốn đem thứ trên tay giấu đi.
Hắn dường như nhìn thấu tâm tư của ta, đưa tay kéo mép cái mâm lại, không cho ta lui.
Hắn thực sự rất đói, ăn cũng thật nhiều. Còn mấy cái, hắn nói muốn ta bỏ vào trong hộp đựng thức ăn, gọi người bên ngoài bước vào mang về Thiên Dận cung. Ta ngây người nhìn hắn dặn dò xong tất cả, trong lòng lại cảm thấy có chút ngọt ngào.
Lúc ra ngoài, nhìn thấy mọi người đều chờ ở trong sân, ta mới phát hiện ra ngoài trời đang có tuyết rơi nhẹ.
Hắn kéo ta đi ra ngoài, lúc bước ra hàng hiên, ta đột nhiên hoảng sợ, vội vàng dừng bước chân lại. Tuyết tan ra sẽ thành nước, mặt của ta còn bôi nước thuốc!