Tự Thú Của Một Tín Đồ Shopping

Chương 20




Lúc 11strong5’, tôi đang ngồi trên 1 chiếc ghế bọc da, trong phòng sơn màu xanh lá cây. Tôi mặc váy xanh tím than hiệu Jasper Conran, quần tất và đi đôi giày cao gót da lộn. Tôi thấy mình đẹp hơn bao giờ hết khi mặc những thứ trên, lại còn trang điểm và sấy tóc. Nhưng tôi chẳng thấy thích thú chút nào hết. Tất cả những gì tôi nghĩ được là việc trong vòng 15’ nữa, tôi sẽ phải ngồi tại một chiếc ghế sofa và tranh lựan gay gắt về vấn đề tài chính với Luke Brandon trực tiếp trên truyền hình.

Nghĩ về việc đó khiến tôi chỉ muốn khóc. Hoặc cười điên dại. Ý tôi là, nó giống như một câu chuyện đùa chướng tai. Luke Brandon chống lại tôi. Luke Brandon với chỉ số thông minh xuất chúng của hắn và một trí nhớ cực kỳ siêu phàm - chống lại tôi. Hắn sẽ dễ dàng thắng tôi cho mà xem, hắn sẽ đè bẹp tôi.

“Cưng à, ăn bánh sừng bò nhé,” Elisabeth Plover, ngồi đối diện tôi và đang ăn một chiếc bánh sừng bò. “Chúng thực sự rất tuyệt. Mỗi miếng đều giống như một tia nắng mặt trời Provencal.

“Không, cám ơn,” tôi nói. “Tôi... tôi thực sư không thấy đói.”

Tôi không hiểu sao bà ta có thể ăn được. Tôi cảm thấy như thể sẽ nôn bất cứ lúc nào. Làm thế nào mà mọi người có thể xuất hiện trên truyền hình hằng ngày thế nhỉ? Fiona Philips đã làm điều đó như thế nào nhỉ? Bảo sao tất cả bọn họ lại gầy như thế.

“Tiếp theo!” giọng Rory từ chiếc màn hình đặt ở góc phòng vang lên, cả hai chúng tôi đều ngoái đầu lại nhìn lên màn hình đang có cảnh hoàng hôn trên bãi biển. “Sẽ như thế nào khi sống với một tên găngxtơ, sau đó đánh liều mọi thứ phản bội anh ta? Vị khách mời tiếp theo của chúng ta đã viết một cuốn tiểu thuyết gây chấn động dựa trên quá khứ tăm tối và đầy hiểm nguy của chính mình...”

“... Chúng tôi xin giới thiệu với các bạn một xêri mới với những cuộc tranh luận đầy sâu sắc,” giọng của Emma nói thêm vào. Màn hình đổi sang hình ảnh những đồng bảng đang rơi xuống nền nhà, và tôi bỗng thấy tim mình nhói lên. “Chương trình Morning Coffee sẽ hướng sự chú ý tới một vụ bê bối tài chính, cùng 2 chuyên gia hàng đầu được mời đến để trực tiếp tranh luận.

Có phải đó là tôi không? Ôi Chúa ơi, tôi không muốn làm một chuyên gia hàng đầu. Tôi chỉ muốn về nhà xem buổi phát lại của The Simpsons.

“Nhưng trước tiên!” Rory vui vẻ nói. “Scott Robertson sẽ làm nổi lửa trong bếp lên đã.”

Màn hình bỗng nhiên đổi sang hình ảnh của một người đàn ông đội mũ bếp trưởng đang cười rất tươi, vung một chiếc đèn hàn lên. Tôi chăm chú nhìn ông ta trong giây lát, sau đó lại cúi gằm xuống, siết chặt tay trong long. Không thể tin nổi trong vòng 15’ nữa, tôi sẽ xuất hiện trên màn ảnh. Ngồi trên chiếc ghế sofa. Cố nghĩ ra điều gì đó để nói.

Để tự làm mình phân tâm, tôi đã xoắn tít cái tờ-giấy-đáng-bỏ-đi-ấy hàng nghìn lần, đọc đi đọc lại những lời ghi chép chả đáng gì của tôi. Có khi nó lại không quá tệ đâu, tôi cố hy vọng, khi mắt tôi đảo đi đảo lại vẫn mấy câu cũ mèm đó. Có khi tôi đang lo lắng chẳng vì cái gì. Có thể chúng tôi sẽ chỉ giữ mọi chuyện ở mức những cuộc trò chuyện than mật thôi. Giữ chúng ở mức đơn giản và thân thiện. Rốt cuộc thì...

“Xin chào, Rebecca,” một giọng nói từ phía cửa. Tôi từ từ nhìn lên, tim như ngừng đập. Luke Brandon đang đứng ở cửa. Hắn mặc một bộ vest tối màu sang trọng, tóc bóng loáng, và khuôn mặt thì rạng ngời vì trang điểm. Vẻ mặt của hắn chẳng biểu lộ tí chút thân thiện nào cả. Hàm ngậm chặt, cặp mắt nhìn đầy nghiêm nghị và lạnh lùng. Cặp mắt đó nhìn tôi không chớp.

Trong vài giây chúng tôi trân trối nhìn nhau mà không nói gì. Tôi có thể tự nghe thấy tiếng tim đang đập. Bên dưới lớp trang điểm, mặt tôi nóng ran lên. Lấy hết can đảm, tôi cố nói thật bình tĩnh, “Xin chào,Luke.”

Có một sự yên lặng đến lạ lùng khi hắn bước vào căn phòng. Thậm chí Elisabeth Plover còn tỏ ra thích thú với hắn.

“Tôi biết khuôn mặt đó,” bà ta nói, ngả người về đằng trước. “Tôi biết mà. Anh là diễn viên, đúng không? Những vở kịch của Shakespeare, đúng rồi. Tôi chắc là tôi đã nhìn thấy anh trong vở Lear cách đây 3 năm.”

“Tôi không nghĩ thế,” không nói cộc lốc.

“ANh nói đúng!” Elisabeth nói, đập tay xuống bàn. “Đó là vở Hamlet. Tôi nhớ rõ mà. Nỗi đau tuyệt vọng, tội lỗi, bi kịch cuối cùng...” Bà ta lắc đầu tỏ vẻ thương cảm. “Tôi không bao giờ có thể quên giọng nói đó của anh. Từng lời như vết thương bị cứa vậy.”

“Tôi lấy làm tiếc khi nghe điều đó,” Luke nói, và nhìn tôi. “Rebecca...”

“Luke, đây là những số liệu cuối cùng,”Alicia cắt ngang, đi vội vào phòng và đưa cho hắn một tờ giấy. “Xin chào, Rebecca,” cô ta chen thêm vào, nhìn tôi cạnh khoé. “Chuẩn bị kỹ rồi chứ?”

“Vâng, thực ra tôi đã chuẩn bị kỹ rồi,” tôi nói, vò nát tờ giấy trong lòng bàn tay. “Rất kỹ.”

“Rất mừng khi biết vậy,” Alicia nói, nhướn lông mày. “Tốt hơn hết nó nên là một cuộc tranh luận thú vị.”

“Đúng vậy,” tôi bướng bỉnh nói. “Cực kỳ thú vị.”

Chúa ơi, cô ta đúng là một con bò cái.

“Tôi vừa nói chuyện điện thoại với John bên Flagstaff,” Alicia nói nhỏ với Luke. “Ông ta rất muốn anh đề cập đến Chương trình Tiết kiệm Tương lai mới. Dĩ nhiên, tôi đã bảo ông ta...”

“Đây là việc làm để hạn chế những thiệt hại,” Luke nói cộc lốc. “Chứ không phải là một trò cấy thêm nội dung chết tiệt. Hắn ta quả là may mắn nếu hắn...” Hắn liếc nhìn tôi, tôi quay mặt đi như thể không quan tâm tới những gì hắn nói. Bất chợt tôi nhìn đồng hồ và phát sợ khi thấy giờ. 10 phút. Chỉ còn 10 phút nữa thôi.

“Được rồi,” Zelda bước vào trong phòng. “Elisabeth, chúng tôi đã sẵn sàng.”

“Tuyệt vời,” Elisabeth nói, cố ăn nốt miếng bánh sừng bò. “Bây giờ, trông tôi rất ổn, đúng không?” Bà ta đứng lên và một đống vụn bánh rơi khỏi váy.

“Tóc chị có một mẩu bánh sừng bò kìa,” Zelda vừa nói vừa gỡ nó ra. “Ngoài điều đó ra – tôi có thể nói gì nhỉ?” Cô ta bắt gặp ánh mắt của tôi và tôi thì muốn cười biết chừng nào.

“Luke!” một gã mặt non choẹt lao vào với chiếc di động. “John Bareson đang chờ anh trên điện thoại. Hai gói bưu kiện đã tới...”

“Cám ơn, Tim,” Alicia nói, nhận lấy gói bưu kiện và xé toạc chúng ra. Cô ta lôi ra một đống giấy tờ, bắt đầu đọc thật nhanh, đánh dấu khá nhiều chỗ bằng bút chì. Trong lúc đó, Tim ngồi xuống, bật chiếc máy tính xách tay và bắt đầu gõ.

“Vâng, John, tôi hiểu ý của ông,” Luke nói với giọng nhỏ, căng thẳng. “Nhưng nếu ông thông báo cho tôi sớm hơn...”

“Tim,” Alicia nhìn sang. “Anh có thể kiểm tra nhanh bản thống kê về Trợ cấp Bảo hiểm của Flagstaff Life trong suốt ba, năm, và mười tháng vừa qua được không?”

“Được chứ,” Tim nói, và bắt đầu gõ máy tính.

“Tim,” Luke vừa nói điện thoại vừa nhìn sang. “Cậu có thể in cho tôi một bản nháp thông cáo báo chí của Chương trình Tiết kiệm Tương lai Flagstaff càng sớm càng tốt chứ? Cám ơn.”

Tôi thật không thể tin nổi những gì đang thấy nữa. Họ gần như đã lập hẳn một văn phòng trong căn phòng màu xanh lá cây của Morning Coffee. Một văn phòng của nhân viên hãng Truyền thong Brandon với máy tính và modem và điện thoại... chống lại tôi - với một tờ giấy đã bị vò nát.

Khi nhìn chiếc máy tính của Tim đang lướt qua các trang dữ liệu, và Alicia đưa mấy tờ giấy cho Luke, một cảm giác thua cuộc đang dần xâm chiếm tôi. Ý tôi là, hãy chấp nhận đi. Tôi sẽ không bao giờ đánh bại được cái bọn này đúng không? Tôi còn không có nổi một cơ hội. Có khi tôi nên bỏ cuộc thôi. Bảo với họ là tôi ốm hay gì đó. Chạy về nhà và chui vào chiếc chăn lông vịt của tôi.

“Được rồi, mọi người?” Zelda nói, thò đầu vào từ phía cửa. “Lên hình trong 7 phút nữa.”

“Được,” Luke nói.

“Được,” tôi nhắc lại với giọng run run.

“À, Rebecca có một bưu kiện cho cô,” Zelda nói. Cô ta đi vào, đưa cho tôi một chiếc hộp to, hình vuông. “Tôi sẽ quay lại ngay.”

“Cám ơn, Zelda,” tôi ngạc nhiên nói, như được lên tinh thần, tôi bắt đầu mở chiếc hộp. Tôi không biết nó là cái gì hay ai gửi – nhưng hẳn phải là cái gì đó hữu ích, đúng không nào? Một thông tin đặc biệt phút chót, có thể Eric Foreman gửi. Một biểu đồ, hoặc một loạt những số liệu mà tôi có thể đưa ra vào giờ phút quyết định. Hoặc một vài tài liệu bí mật nào đó mà Luke không hề biết.

Tôi liếc nhìn và thấy tất cả người của Brandon đã dừng việc của họ đang làm, quan sát tôi. Thế đấy, rồi họ sẽ thấy. Bọn họ không phải là những người duy nhất nhận được bưu kiện chuyển tới căn phòng màu xanh lá cây này. Bọn họ không phải là những người duy nhất có tài liệu tham khảo. Cuối cùng tôi cũng bóc được lớp băng dính và mở nắp hộp ra.

Trong khi tất cả mọi người vẫn đang nhìn, một quả bóng bay màu đỏ rất to in chữ CHÚC MAY MẮN, bay lên trên trần nhà. Có một tấm thiếp buộc ở dây, tôi mở nó ra và không quan tâm đến những người xung quanh.

Ngay lúc đó tôi ước gì mình đừng làm vậy.

“Chúc bạn may mắn, chúc bạn may mắn, dù bạn sắp làm gì đi chăng nữa,” một giọng hát nhỏ vang lên từ tấm thiếp.

Tôi đóng sập cái thiếp lại và thấy xấu hổ khủng khiếp. Từ phía bên kia căn phòng tôi có thể nghe thấy những tiếng cười khẩy, khi tôi nhìn sang thấy Alicia đang cười khoái trá. Cô ta thầm thì gì đó với Luke, một nụ cười xuất hiện trên mặt hắn.

Hắn đang cười vào mặt tôi. Tất cả bọn họ đang cười Rebecca Bloomwood và quả bóng bay biết hát của cô ấy. Trong giây lát, tôi không thể cử động nổi vì xấu hổ. Tôi thở hổn hểnh; chưa bao giờ tôi thấy mình không hề giống một chuyên gia như lúc này.

Ở phía bên kia phòng, tôi thấy Alicia thì thầm vài lời bình luận xấu xa và còn cười nữa. Trong lòng tôi đang mất dần bình tĩnh. Nguyền rủa những người kia, tôi thầm nghĩ. Nguyền rủa cả bọn họ. Dù sao chăng nữa, có khi họ lại ghen tị. Họ ước rằng họ cũng có bóng bay.

Tôi cố mở lại tấm thiếp để đọc lời chúc.

“Dù cho trời mưa hay nắng, chúng tôi biết rằng bạn sẽ ổn thôi,” giọng hát trong tấm thiếp lại vang lên. “Hãy ngẩng cao đầu, ngẩng thật cao - điều quan trọng là bạn đã cố gắng.”

Gửi tới Becky, tôi đọc. Với tình yêu thương và sự giúp đỡ tốt bụng của cháu. Cô chú rất tự hào vì được quen cháu. Từ những người bạn của cháu, Janice và Martin.

Tôi nhìn chăm chăm vào tấm thiếp, đọc đi đọc lại từng chữ, và rơm rớm nước mắt. Janice và Martin quả là những người bạn tuyệt vời trong từng ấy năm qua. Họ luôn đối cử tốt với tôi, dù cho tôi đã tặng họ một lời khuyên tai hại. Tôi nợ họ điều này. Và tôi không định để họ phải thất vọng đâu.

Tôi chớp mắt vài cái, hít một hơi thật sâu, nhìn sang phía Luke Brandon và thấy hắn đang nhìn tôi, mắt tối sầm, vô cảm.

“Những người bạn của tôi,” tôi vui vẻ nói. “Gửi tôi những lời chúc tốt đẹp ấy mà.”

Tôi cẩn thận đặt tấm thiếp lên chiếc bàn cà phê, vẫn mở nguyên để nó tiếp tục phát nhạc, sau đó kéo quả bóng bay từ trần nhà xuống, buộc vào sau ghế của tôi.

“Được rồi,” giọng Zelda từ phía ngoài cửa. “Luke và Rebecca. Hai người sẵn sàng chưa?”

“Chưa bao giờ sẵn sàng hơn,” tôi bình tĩnh nói và đi ngang qua Luke ra phía cửa.