Tự Thú Của Một Tín Đồ Shopping

Chương 14




Một chiếc taxi đỗ ngay bên đường, Tarquin dẫn tôi vào trong. Nói thật là tôi hơi thất vọng vì đó không phải là một chiếc limousine có tài xế riêng – nhưng không sao. Thế này tốt lắm rồi. Được lao vun vút trên taxi cùng một trong những anh chàng độc thân sáng giá nhất Anh quốc tới... tới đâu nhỉ? Savoy ư? Hay Claridges? Khiêu vũ ở Annabel’s? Tarquin vẫn chưa tiết lộ chúng tôi sẽ đi đâu.

Chúa ơi, hẳn sẽ là một trong những nơi tuyệt nhất, nơi mà tất cả mọi thứ đều lung linh dưới mái vòm bằng bạc, hàng triệu thứ dao, dĩa, và những anh bồi bàn mặt vênh ngược, chỉ đợi để được gọi phục vụ.

“Anh nghĩ mình sẽ có một bữa tối yên tĩnh thú vị,” Tarquin quay ra nhìn tôi.

“Hay quá” tôi nói. “Một bữa tối yên tĩnh thú vị. Tuyệt.”

Ơn Chúa. Vậy rất có thể nghĩa là chúng tôi sẽ không đến với những mái vòm bằng bạc, mà đang đến một nơi xinh xắn bí mật chẳng mấy ai hay biết cả. Một câu lạc bộ riêng nho nhỏ nào đó mà bạn phải gõ vào một cánh cửa vô danh ở đằng sau phố, nhưng khi bước vào thì thấy chật cứng những ngôi sao ngồi trên sofa, cư xử hệt như người bình thường. Đúng rồi! Và có khi Tarquin quen hết tất cả.

Tất nhiên là Tarquin quen biết tất cả bôn họ chứ. Anh ấy là nhà đại triệu phú cơ mà?

Tôi nhìn qua cửa xe thấy mình đang lướt qua Harrods. Trong một phút giây nào đó, tôi thấy lòng mình quặn đau khi nhớ lại lần cuối tôi ở đây. Cái vali chết tiệt. Luke Brandon chết tiệt. Hừ. Thực ra, tôi chỉ mong gặp hắn đang đi bộ trên đường ngay bây giờ, để tôi lờ lớ lơ hắn đi, sau một cái vẫy tay của người-cùng-đi-với-quý-ông-độc-thân-giàu-thứ-mười-lăm-Anh-quốc.

“Đến rồi” đột ngột Tarquin nói với người lái xe. “Anh cho chúng tôi xuống đây, ngay bậc cửa này.” Đoạn cười toe toét với tôi.

“Tuyệt quá” tôi nói, và mở cửa.

Ngay ở bậc cửa của nơi nào? Tôi bước ra ngoài và nhìn quanh, băn khoăn không hiểu mình đang ở cái nơi quỷ quái nào. Chúng tôi đang ở Hyde park Corner. Có cái gì ở Hyde Park Corner nhỉ? Tôi chầm chậm quay lại, và thoáng thấy tấm biển – và tự nhiên tôi hiểu chuyện gì đang diễn ra. CHúng tôi đang tới nhà hàng Lanesborough!

Chà. Mới đẳng cấp làm sao! Bữa tối ở Lanesborough. Nhưng tất nhiên rồi. Có nơi nào khác cho buổi hẹn hò đầu tiên cơ chứ?

“À” Tarquin nói, hiện ran gay cạnh tôi. “Anh nghĩ là chúng mình sẽ ăn một chút gì đó và rồi... xem nào.”

“hay đấy ạ” và rồi chúng tôi bắt đầu đi bộ.

Tuyệt! Bữa tối ở Lanesborough và rồi đến một câu lạc bộ quyến rũ nào đó. Tất cả nghe hợp lý một cách diệu kỳ.

Chúng tôi đi thẳng qua lối vào Lanesborough, nhưng tôi không thấy phiền hà gì. Ai chẳng biết khách VIP luôn đi lối sau để tránh cánh săn ảnh. Thực ra thì tôi vẫn chưa thấy bóng tay săn ảnh nào, nhưng rất có thể đó đã trở thành một thói quen rồi. Chúng tôi sẽ né vội vào một con hẻm nào đó phía sau, đi ngang qua những gian bếp mà những đầu bếp trưởng giả vờ như không nhìn thấy gì hết, và rồi xuất hiện ngay ở phòng ăn. Thật quá tuyệt vời.

“Anh chắc em từng đến đây rồi” Tarquin nói giọng hối lỗi. “Không phải là lựa chọn hoàn hảo lắm”

“Đừng ngốc thế anh!” tôi nói, khi chúng tôi dừng bước rồi đi thẳng vào cánh cửa kính. “Em thực sự rất mê...”

Gượm đã, chúng tôi ở đâu thế này? Đây không phải là lối sau của nơi nào cả. Đây là...

Quán pizza trong công viên.

Tarquin đưa tôi đến Pizza Express. Tôi không thể tin nổi. Người đàn ông giàu thứ một5 cả nước lại đưa tôi đến cái quán Pizza Express dở hơi này.

“...pizza” tôi kết thúc câu nói một cách yếu ớt. “Thích lắm í”

“Vậy tốt quá!” Tarquin nói. “Anh nghĩ hẳn chúng mình không muốn đến nơi nào hào nhoáng quá.”

“Ôi không” Tôi cố lôi ra một vẻ mặt thuyết phục nhất có thể. “Em ghét những nơi hào nhoáng. Cùng nhau ở một quán pizza yên tĩnh thú vị sẽ tuyệt hơn nhiều”

“Đó cũng là điều anh đã nghĩ” Tarquin nói, và quay lại nhìn tôi. “Nhưng giờ anh thấy mình dở quá. Em ăn mặc quá đẹp...” Anh ta ngưng lại đầy nghi ngại, trân trân nhìn bộ đồ của tôi. (Đúng như anh nghĩ đấy. Tôi chẳng ném cả gia tài qua cửa sổ ở Whistles để rồi đến Pizza Express đâu.) “Ý anh là, nếu em muốn, chúng mình sẽ đến một nơi sang trọng hơn. Lanesborough ở ngay góc rẽ kia kìa...”

Tarquin đưa mắt dò hỏi, và chút nữa tôi đã nói “Ôi, đúng rồi đấy, đi thôi!” rồi đột nhiên, như một ánh sáng loá mắt loé lên, tôi nhận ra vấn đề. Đây là một bài thử, đúng không? Giống như truyện cổ tích chọn một trong 3 chiếc hộp. Mọi người đều biết luật. Bạn không bao giờ được chọn hộp màu vàng bóng nhoáng. Hay cả cái hộp bạc đầy ấn tượng kia. Cái bạn phải chọn lại chính là cái hộp bé tí xấu xí bằng chì kia, và rồi một ánh sáng loé lên, nó bỗng biến thành một núi kim cương. Vậy đấy. Tarquin đang thử tôi, để xem tôi có thích anh ta bởi chính bản thân anh ta không.

Điều này, nói thật là, tôi cảm thấy bị xỉ nhục lắm. Ý tôi là, anh ta nghĩ tôi là ai cơ chứ?

“Không, chúng mình cứ ở lại đây.” Tôi nói, và chạm nhẹ vào tay anh ta. “Thoải mái hơn nhiều. và cũng... thú vị hơn nhiều.

Khi anh bồi đưa chúng tôi cuốn thực đơn, tôi lướt qua danh sách, nhưng thật ra tôi đã biết mình thích cái gì rồi. Đó là món mà lần nào qua Pizza Express tôi cũng phải chén – Fiorentina. Loại có cải mâm xôi và một quả trứng. Tôi biết, nghe có vẻ kì quặc, nhưng thật lòng mà nói, rất ngon.

“Quý khách có dùng rượu khai vị không ạ?” Cậu bồi bàn hỏi, và tôi suýt thốt ra câu thường nói “Ồ, chúng ta lấy một chai rượu chứ nhỉ,” thì bỗng nhớ ra, quỷ tha ma bắt, mình đang ăn tối với một đại triệu phú. Mình tốt nhất là chỉ gọi một ly gin và một ly tonic thôi.

“Một ly gin&tonic,” tôi nói chắc chắn, rồi nhìn sang Tarquin, e sợ anh ta hiểu thấu ý nghĩ của tôi. Nhưng Tarquin tươi cười nói “Hay là em muốn uống sâm panh?”

“Ôi” tôi thốt lên, và gần như chìm ngỉm.

“Anh vẫn nghĩ pizza và sâm panh là một sự kết hợp tuyệt vời” Tarquin nói, và nhìn anh bồi bàn. “Cho một chai moet.”

Chà, bắt đầu giống rồi đấy. Thế này mới đúng chứ. Sâm panh và pizza. Tarquin thì thực sự rất bình dân.

Sâm panh được đưa ra, chúng tôi nâng cốc và nhấp vài ngụm. Tôi bắt đầu tận hưởng. Rồi tôi phát hiện ra bàn tay xương xẩu của Tarquin chầm chậm lần theo mép bàn về phía tay tôi. Như một phản xạ tự nhiên – hoàn toàn vô thức – tôi đưa tay ra xa, giả vờ như gãi tai. Một thoáng thất vọng lướt qua mặt Tarquin và tôi ho hắng một cách giả tạo và bối rối, mắt nhìn quanh quẩn lên bức tranh trên tường bên trái tôi.

Mình có thể làm được mà, tôi cương quyết tự dằn lòng. Mình có thể quyến rũ anh ta. Chỉ là vấn đề về tự chủ và rất có thể uống thật say. Vậy là tôi nâng ly và uống luôn vài ngụm lớn. Tôi có thể cảm nhận bọt rượu dâng lên trong đầu, hân hoan ca hát “Mình sắp thành phu nhân đại triệu phú! Mình sắp thành phu nhân đại triệu phú!” Và khi tôi ngước lên nhìn Tarquin, anh ta trông đã có vẻ đáng yêu hơn một tí (Đúng kiểu của một kẻ khẳng khiu). Rượu hẳn sẽ là chìa khoá cho hạnh phúc hôn nhân của chúng tôi!

Tâm trí tôi đầy ắp những viễn cảnh tươi đẹp về ngày cưới. Là tôi trong bộ váy thiết kế lộng lẫy, là bố mẹ ngời rạng tự hào. Không còn một rắc rối tiền bạc nào nữa. Không còn. Người đàn ông giàu thứ 15 Anh quốc. Một ngôi nhà ở Belgravia. Quý bà Tarquin Cleath_Stuart. Chỉ tưởng tượng thôi tôi đã phát ốm vì mong đợi.

Tôi nở một nụ cười ấm áp nhất có thể với Tarquin, anh ta ngập ngừng - rồi mỉm cười lại với tôi. Phù. Tôi vẫn chưa phá hỏng gì cả. Vẫn rất tốt đấy. Giờ chúng tôi chỉ còn phải khám phá ra rằng tâm hồn chúng tôi chứa toàn những điểm chung thôi.

“Em thích...” tôi nói.

“Em có...”

Chúng tôi nói cùng một lúc.

“Em xin lỗi” tôi nói. “ANh nói trước đi.”

“Không, em nói trước đi,” Tarquin đáp.

“Ồ” tôi nói. “Chà... Em chỉ định nhắc lại rằng em rất thích bức tranh anh tặng Suze.” Chẳng hại gì nếu khen ngợi sở thích của anh ta lần nữa. “Em rất thích loài ngựa” tôi thêm vào để tăng trọng lượng.

“Hôm nào chúng mình cùng cưỡi ngựa nhé” Tarquin nói. “Anh biết có một nơi rất đẹp gần Hyde Park. Tuy không bằng ở nông thôn. Tất nhiên...”

“Một ý kiến tuyệt vời” tôi nói. “hẳn sẽ rât thú vị”.

Không một ai,với bất kỳ cách nào có thể nào bắt được tôi trèo lên một con ngựa. Ngay cả ở Hyde Park. Nhưng sẽ ổn thôi, mình cứ việc lên kế hoạch, vả đến hôm đấy chỉ cần bảo mình bị trẹo chân hay thề nào đấy là xong.

“Em có thích chó không?” Tarquin hỏi.

“Em mê chúng lắm” tôi nói đầy tự tin.

Câu này thì cũng là sự thật. Tôi không thực sự thích có một con chó – quá nhiều phiền hà và lông thì vương vãi khắp nơi. Nhưng tôi thích nhìn những con Labradors chạy băng qua công viên. Và những chú cún con nữa chứ. Sự thật là ở chỗ đó.

Chúng tôi rơi vào sự im lặng, và rồi tôi nhấp thêm một vài hớp sâm panh.

“Anh có thích chương trình EastEnders không?” cuối cùng tôi hỏi. “Hay anh thích... thích chương trình Coronation Street?”

“Anh chưa từng xem cả mấy chương trình đó” Tarquin nói giọng hối lỗi. “Anh chắc chúng đều hay lắm.”

“Ừm.. cũng ổn lắm” tôi nói. “Đôi lúc rất hay, nhưng thỉnh thoảng thì cũng...” Tôi ấp úng một chút, rồi mỉm cười với anh ta. “Anh biết đấy.”

“CHắc chắn rồi” Tarquin kêu lên, như thể tôi vừa nói cái gì hay hớm lắm.

Lại một khoảng lặng thinh kỳ cục nữa. Có vẻ hơi khó khăn rồi đây.

“Có nhiều cửa hàng thú vị quanh nơi anh sống bên Scotland không?” Cuối cùng tôi lại nói. Tarquin hơi dài mặt ra.

“Anh cũng không biết nữa. Chẳng bao giờ anh đến mấy nơi đó nếu không bắt buộc.”

“Ồ vậy à” tôi nói, nốc một ngụm sâm panh to tướng. “Ồ, em... em cũng ghét mua sắm. Không thể chịu được chuyện mua sắm.”

“Thật hả?” Tarquin nói đầy vẻ ngạc nhiên. “Anh cứ nghĩ tất cả con gái đều mê mua sắm.”

“Không phải em!” tôi nói. “Em thì lại thích... chạy xe dọc những cánh đồng. Với một đôi chó chạy theo sau.”

“Nghe tuyệt quá!” Tarquin nói, và mỉm cười với tôi. “Hôm nào mình sẽ làm như thế nhé”

Thế là ổn hơn nữa rồi! Chung sở thích. CHia sẻ đam mê.

Ừ thí đành rằng, có lẽ tôi đã không hoàn toàn trung thực, có lẽ đấy không chính xác là tôi thích thế ngay lúc này. Nhưng có thể lắm chứ. Có thể mà. Tôi có thể dễ dàng trở nên thích chó và ngựa, nếu tôi phải như thế.

“Và cả... cả nghe nhạc Wagner nữa, tất nhiên rồi” tôi đột ngọt thêm vào.

“Em thật sự thích Wagner hả?” Tarquin hỏi. “Không phải mọi người đều thích đâu.”

“Em thần tượng Wagner” tôi nhấn mạnh. “Đó là nhà soạn nhạc ưa thích của em.” OK, nhanh lên - cuốn sách nói gì nhỉ? “Em yêu những...ờ... những cung bậc giai điệu rung động hoà âm trong bản Prelude.”

“Bản Prelude nào em?” Giọng Tarquin đầy hào hứng.

Khốn khiếp. Có nhiều hơn một bản Prelude hả? Tôi nốc thêm một ngụm sâm panh nữa để câu giờ, vắt óc cố khơi lại một chút gì khác trong cuốn sách. Nhưng tất cả những gì tôi nhớ được chỉ là “Richard Wagner sinh ra tại Leipzig.”

“Tất cả các bản Prelude” cuối cùng tôi cũng phải bật ra. “Em nghĩ tất cả đều thật... tuyệt.”

“Đúng rồi” Tarquin nói, có vẻ hơi chút ngạc nhiên.

Ôi lạy Chúa. Điều đó chính xác đấy chứ, phải không nhỉ? Đổi chủ đề. Đổi chủ đề thôi.

May mắn thay, đúng lúc đó, anh bồi bàn đưa món bánh mì tỏi đến, thế là chúng tôi có thể bỏ qua chủ đề Wagner. Và Tarquin gọi thêm sâm panh. Dù sao, tôi nghĩ chúng tôi sẽ cần đến.

Điều này nghĩa là, khi mới ăn hết nửa cái Fiorentina, tôi đã uống hết gần một chai sâm panh và tôi... ừm, chính xác thì, tôi say thật rồi. Mặt tôi ngứa ran, hai mắt nổ đom đóm, và chưa bao giờ điệu bộ tay chân khua khoắng đến thế. Nhưng mặc kệ. Thực ra, say cũng tốt – vì điều đó có nghĩa tôi rất dí dỏm vui tươi và sống động, và lại còn không phải tiếp tục gợi chuyện một mình. Tarquin cũng đã say, nhưng không đến mức như tôi. Anh ta càng lúc càng im lặng đầy vẻ trầm tư. Và cứ nhìn tôi đăm đăm.

Khi tôi kết thúc miếng pizza cuối cùng và ngả ra sau thư giãn, anh ta lặng lẽ nhìn tôi một lúc, rồi đưa tay vào túi lấy ra một chiếc hộp nho nhỏ.

“Đây” anh ta nói. “Cái này cho em”

Tôi phài thừa nhận, trong một khoảnh khắc trái tim ngừng đập, tôi đã nghĩ. Đây rồi! Anh ta đang cầu hôn!

Nhưng tất nhiên, anh ta chẳng cầu hôn đâu, phải không? ANh ta chỉ tặng mình một món quà nho nhỏ thôi.

Mình biết mà.

Tôi mở gói quà ra, thấy có một chiếc hộp da, trong đó là một cái trâm cài áo bằng vàng nho nhỏ hình con ngựa. Rất nhiều chi tiết xinh xắn, chạm khắc đẹp mắt. Một viên đá nhỏ màu xanh ngọc (ngọc bích chăng) làm mắt ngựa.

Thật sự không phải loại tôi thích.

“Đẹp quá” tôi thở khó khăn. “Thật là... lộng lẫy.”

“Nó dễ thương lắm, phải không?” Tarquin nói. “ANh nghĩ em sẽ thích nó.”

“Em mê lắm.” Tôi nắm vào lòng bàn tay và ngước lên nhìn anh ta, lúng liếng vài giây với đôi mắt lờ mờ. Chúa ơi. Chúa ơi, tôi say rồi. Tôi nghĩ tôi đang chìm trong men rượu. “Anh thật chu đáo quá.” Tôi lẩm bẩm.

Thêm nữa, tôi thực sự chả bao giờ dùng trâm cài áo. Ý tôi là, bạn sẽ đặt chúng vào đâu nhỉ? Đâm vào ngay giữa một cái áo đẹp đẽ ư? Cứ thử làm đi. Rồi thì chúng sẽ để lại những lỗ thủng to tướng khắp nơi.

“Nó chắc sẽ rất đẹp trên áo em” Tarquin nói sau một hồi ngập ngừng – và đột nhiên tôi hiểu ra anh ta đang đơi tôi cài nó.

Aaaa! Nó sẽ phá hỏng chiếc váy Whistles tuyệt vời của tôi mất! Vả lại, ai mà muốn con ngựa phi băng băng trên ngực cơ chứ?

“Em phải cài chứ nhỉ” tôi nói, và mở lẫy. Rón rén, tôi xuyên móc qua lớp vải rồi cài lại, lập tức nhận ra nó kéo xệ chiếc váy mất cả dáng.

“Trông tuyệt quá” Tarquin nói khi bắt gặp cái nhìn của tôi. “Nhưng mà... lúc nào trông em cũng tuyệt cả.”

Một luồng sợ hãi xẹt qua người tôi khi thấy anh ta ngả người ra trước. Anh ta lại định cố nắm tay tôi chăng? Và rất có thể là hôn nữa. Tôi lướt qua đôi môi của Tarquin - nứt nẻ và hơi ẩm ướt – làm tôi bất giác rùng mình. Ôi Chúa ơi, tôi thực sự chưa sẵn sàng cho chuyện này. Ý tôi là, tất nhiên tôi rất muốn hôn Tarquin, tất nhiên tôi có muốn. Thật sự, tôi thấy anh ta quyến rũ lắm mà. Chỉ là... tôi nghĩ tôi cần thêm chút sâm panh trước đã.

“Cái khăn em quàng hôm nọ ấy mà” Tarquin nói. “Nó tuyệt lắm, anh ngắm em quàng nó, và anh đã nghĩ...”

Giờ thì tôi thấy bàn tay anh ta lại tiến về phía mình.

“CHiếc khăn Danny and George!” Tôi vui vẻ xen vào, trước khi anh ta có thể nói gì khác. “À vâng, nó rất dễ thương phải không? Nó là của bác em, nhưng bác mất rồi. Thật sự, chuyện đó buồn lắm.”

Chỉ cần cứ tiếp tục nói, tôi tự nhủ. Cứ tiếp tục nói thật rõ ràng và khua khoắng thật nhiều.

“Nhưng dù sau, bác cũng đã để lại cho em chiếc khăn” tôi vội vàng tiếp tục. “Vậy nên lúc nào em cũng nhớ tới bác như thế đấy. Bác Ermintrude tội nghiệp.”

“Anh thật sự lấy làm tiếc.” Tarquin nói, trông rụt rè hơn hẳn. “ANh đã không biết gì cả.”

“Không đâu. À... những ký ức về bác luôn sống mãi cùng những điều tốt đẹp bác để lại.” tôi nói, và khẽ mỉm cười với Tarquin. “Bác là một người phụ nữ rất tốt bụng. Rất... thích làm từ thiện.”

“Có quỹ nào mang tên bác không em?” Tarquin nói. “Khi chú anh mất...”

“Có chứ!” tôi tự tin nói. “CHắc chắn rồi. Đó là... là... Quỹ Ermintrude Bloomwood cho... cho nhạc công violon” tôi nói nhanh khi thoáng thấy tấm áp phích của một đêm hoà nhạc. “Nhạc công violon ở Mozambique. Đó là việc thiện của bác em.”

“Nhạc công violon ở Mozambique?” Tarquin nhắc lại.

“Ồ, đúng thế!” Tôi nghe thấy mình nhanh nhảu đáp. “Có quá ít nhạc công cổ điển ở đó. Mà văn hoá thì phát triển không ngừng, bất kể hoàn cảnh vật chất thế nào.”

Tôi không thể tin nổi mình lại tuôn ra được cả tràng như thế. Tôi e dẻ liếc sang Tarquin - thật không thể tin được, anh ta trông thực sự thú vị.

“Vậy chính xác thì, quỹ đó có mục đích gì vậy em?” Tarquin hỏi.

Mình đang đưa mình đến cái khỉ gió gì thế này?

“Quỹ... quỹ mỗi năm đào tạo 6 giáo viên dạy violon,” tôi đáp sau một lúc ngập ngừng. “Tất nhiên, họ cần được đào tạo đặc biệt, và cả những cây violon đặc biệt nữa. Nhưng kết quả cũng rất đáng anh ạ. Họ đồng thời sẽ dạy mọi người cách làm violon, vậy là tự cung tự cấp được và chẳng phải phụ thuộc vào phương tây nữa.”

“Thật ư?” mày Tarquin nhíu lại. Chẳng nhẽ tôi nói cái gì vô nghĩa lắm sao?

“Mà thôi.” Tôi cuời khẽ. “Thế là đủ về em và gia đình em rồi. Dạo này anh có xem được bộ phim nào hay không?”

Ổn đấy. Chúng tôi sẽ nói về phim ảnh, rồi hoá đơn sẽ đến, và rồi...

“Đợi một chút.” Tarquin chặn lại. “Nói anh nghe - dự án ấy tiến triển thế nào rồi?”

“Ờ” tôi nói. “À... khá tốt. Có lẽ thế. Gần đây em không theo dõi đều lắm. Anh biết đấy, những việc này thường.”

“ANh thực sự muốn đóng góp một cái gì đó” anh ta cắt ngang tôi.

Gì cơ?

ANh ta muốn gì cơ?

“Em có biết anh phải gửi séc đến ai không?” anh ta nói, thò tay vào túi áo khoác. “Quỹ Bloomwood, phải không nhỉ?”

Và trong khi tôi nhìn chằm chằm, đờ người vì kinh ngạc, anh ta rút ra một tập séc Coutts.

Một tập séc Coutts xanh xám.

Người đàn ông giàu thứ 15 cả nước.

“Em... em không chắc nữa” tôi thấy mình nói, như thể từ một cõi xa xăm. “Em không chắc chính xác phải viết thế nào?”

“Chà, vậy thì anh sẽ viết nó cho em, được chứ?” ANh ta nói. “Và em sẽ chuyển giúp anh.” Rồi anh ta dứt khoát viết luôn vào séc.

Trả cho Rebecca Bloomwood.

Khoản tiền là.

Năm...

Năm trăm bảng. CHắc hẳn thế. ANh ta không thể chỉ cho có năm...

Nghìn bảng.

T.A.J. Cleath-Stuart.

Tôi không thể tin vào mắt mình. Năm nghìn bảng, trên một tấm séc, gửi tới tôi.

Năm nghìn bảng, thuộc về bác Ermintrude và những người dạy violon ở Mozambique.

Nếu họ có tồn tại.

“Đây em” Tarquin nói, và đưa tôi tấm séc – và như thể trong một giấc mơ, tôi đưa tay với lấy.

Trả cho Rebecca Bloomwood khoản tiền là năm nghìn bảng.

Tôi đọc lại những chữ ấy thật chậm – và cảm thấy một đợt sóng cứu rỗi mạnh mẽ, khiến tôi muốn trào nước mắt. Khoản tiền năm nghìn bảng. Nhiều hơn cả khoản thấu chi và hoá đơn VISA của tôi gộp lại. Tấm séc này có thể giải quyết được mọi rắc rối của mình, phải không? Nó sẽ giải quyết mọi rắc rối của mình chỉ trong một lượt. Và, chính xác thì, mình không phải là nhạc công ở Mozambique – nhưng Tarquin sẽ chẳng bao giờ biết được điểm khác biệt ấy, đúng không?

Vả chăng, £5,000 với một đại triệu phú như Tarquin là cái gì? Anh ta rất có thể còn chẳng quan tâm xem tôi có chuyển khoản này hay không ấy chứ. £5.000 nhò nhặt, trong khi anh ta có đến 25 triệu cơ mà! Nếu đem so sánh với tài sản của anh ta thì... chà, thật nực cười, phải không? Nó chỉ đang 50 xu với người bình thường. Tại sao mình phải chần chừ?

“Rebecca?”

Tarquin đang chằm chằm nhìn tôi – và tôi nhận ra rằng tay mình vẫn còn cách tấm séc một khoảng. Nào, lấy đi, tôi cương quyệt tự nhủ. Nó là của mình, lấy tấm séc và cất ngay vào túi. Với một nỗ lực hào hùng, tôi vươn tay dài ra, sẵn sàng nắm chặt lấy tấm séc. Tôi đã tới gần... gần hơn... gần hơn nữa... những ngón tay của tôi đã run bắn lên vì cố gắng...

Thế là không tốt, tôi không thể. Tôi không thể làm thế. Tôi không thể lấy số tiền này.

“Em không thể nhận nó” tôi luống cuống nói. Tôi rụt tay lại và thấy mình nóng bừng lên. “Ý em là... em không thật chắc quỹ đó có nhận tiền không.”

“À phải” Tarquin nói, một thoáng ngần ngại.

“Em sẽ bảo anh người có thể gửi séc đến khi em biết thêm thông tin” tôi nói, rồi uống một ngụm sâm panh lớn. “ANh nên xé nó đi.”

ANh ta chậm chạp xé tấm séc. Mà tôi không thể nhìn nổi. Tôi nhìn chằm chằm vào ly sâm panh, cảm giác như muốn khóc. Năm nghìn bảng. Nó đã có thể thay đổi cuộc đời mình. Nó có thể giải quyết mọi rắc rối. Mình đã có thể ngay lập tức viết séc cho Suze, cho VISA, cho Octagon... cho tất cả. Và rồi mình sẽ đưa tấm séc đó cho Derek Smeath xem vào sáng thứ 2. Có thể mình cũng chưa xoá được hết sạch khoản thấu chi đâu, nhưng mình sẽ có một sự khởi đầu. Một khởi đầu tốt đẹp khủng khiếp.

Tarquin với lấy hộp quẹt trên bàn, châm đốt mẩu giấy trong gạt tàn, và chúng tôi cùng nhìn nó cháy dần dần. Rồi anh ta đặt hộp quẹt xuống, mỉm cười với tôi, và nói. “Em đợi anh một phút nhé.”

Anh ta đứng dậy rồi đi ra phía sau quán ăn, còn tôi lại uống thêm ngụm sâm panh nữa. Rồi gục đầu lên tay, thở dài. Thôi nào, tôi nghĩ, can đảm lên nào. Biết đâu mình sẽ thắng sổ số £5.000 hay gì đấy.Biết đâu máy tính của Derek Smeath báo lỗi và ông ấy sẽ dừng mọi khoản nợ của mình lại cho một khởi đầu mới. Biết đâu có người hoàn toàn xa lạ nào đấy sẽ thanh toán hoá đơn VISA cho mình do nhầm lẫn.

Mà cũng có khi Tarquin sẽ quay lại hỏi cưới mình.

Tôi vừa mở mắt thì đôi mắt đã bị tò mò cuốn về phía tập séc Coutts mà Tarquin để quên trên bàn. Đó là tập séc của người đàn ông giàu thứ một5 cả nước. Chà. Tôi tự hỏi có gì bên trong đó? Có khi anh ta viết những tấm séc khổng lồ thường xuyên ấy chứ nhỉ? Có khi mỗi ngày anh ta còn tiêu nhiều tiền hơn cả năm của mình cũng nên.

Trong cơn bốc đồng, tôi lôi tập séc lại gần rồi lật ra. Tôi chẳng biết rõ mình đang tìm gì nữa - thực sự thì, tôi chỉ hy vọng tìm thấy khoản nào đấy thật khổng lồ. Nhưng cuống đầu tiên ghi mỗi £30. Thật chán! Tôi lật tiếp và thấy một cuống £520. Trả cho Arundel & Son, họ là ai cơ chứ? Rồi, thêm trang nữa, có một cuống £7.515 cho American Express. Chà, cái này nghe được đấy. Nhưng mà, thực ra, đây chẳng phải là cái đáng đọc nhất trên đời. Nó là tập séc của một ai đó. Tình cờ nó có thể là của tôi.

Tôi gập lại rồi đẩy nó về chỗ cũ và ngước lên. Ngay khi ấy, tim tôi ngừng đập. Tarquin đang trân trân nhìn tôi.

ANh ta đang đứng ở quầy bar, được anh bồi bàn chỉ dẫn ra phía bên hông quán ăn. Nhưng anh ta không hề nhìn anh bồi bàn. Anh ta đang nhìn tôi. Khi mắt chạm nhau, long tôi đảo lộn. Ôi, khốn khiếp.

Khốn khiếp. Chính xác thì anh ta đã thấy cái gì?

Mau lẹ tôi rút tay ra khỏi tập séc và nhấp một ngụm sâm panh. Rồi tôi ngước lên giả vờ như lần đầu chạm mắt anh ta. Tôi nở một nụ cười rạng rỡ, và sau một giây ngập ngừng, anh ta mỉm cười đáp lại. Rồi anh ta mất hút lần nữa và tôi lại tựa lưng ra ghế, cố tỏ vẻ thoải mái.

Thôi nào, đừng hoảng hốt, tôi tự bảo mình. Chỉ cần cư xử thật tự nhiên. Có thể anh ta chẳng nhìn thấy mình. Và thậm chí nếu có – thì xem tập séc của anh ta cũng đâu phải tội nặng nhất trên đời, đúng không? Nếu anh ta có hỏi mình đã làm gì, mình sẽ nói là mình chỉ... kiểm tra xem điền phiếu có đúng không. Mình sẽ trả lời thế nếu anh ta nhắc đến.

Nhưng anh ta không làm vậy. ANh ta quay lại bàn, lặng lẽ cất tập séc vào túi áo, và nói nhã nhặn: “Em ăn xong chưa?”

“Rồi ạ.” tôi nói. “Em xong rồi, cảm ơn anh.”

Tôi cố nói với giọng tự nhiên nhất có thể - nhưng tôi nhận thấy giọng mình đầy tội lỗi, và 2 má nóng ran.

“Tốt rồi” anh ta nói. “Anh đã thanh toán... chúng ta đi thôi nhỉ.”

Thế đấy. Thế là kết thúc buổi hẹn. Với vẻ lịch sự không chê nổi, Tarquin đưa tôi ra cửa quán, bắt một chiếc taxi và trả tiền quãng đường về Fulham cho tài xế. Tôi không dám hỏi anh ta xem anh ta có muốn về cùng hay đi uống gì đó không. Một luồng lạnh buốt xương sống làm tôi chẳng thốt được lời nào. Rồi chúng tôi hôn lên má nhau và anh ta nói anh ta đã có một buổi tối vui vẻ, còn tôi cảm ơn anh ta về một khoảng thời gian thú vị.

Trên taxi suốt quãng đường về Fulham với dạ dày nhảy tưng tưng, tôi cứ thắc mắc mãi không hiểu chính xác anh ta đã thấy cái gì.

Tôi chào tạm biệt bác tài xế rồi tìm chìa khoá nhà. Tôi nghĩ mình sẽ về, xối nước nóng và ngồi yên trong bồn, bình tĩnh xem xét lại chính xác thì những gì đã xảy ra ở đó. Tarquin có thực sự nhìn thấy mình xem tập séc của anh ta không nhỉ? Có khi anh ta chỉ thấy mình đẩy lại quyển séc với thái độ giúp đỡ thôi. Cũng có khi anh ta chẳng nhìn thấy gì cả.

Nhưng rồi sao bỗng nhiên anh ta lại cương quyết mà nhã nhặn thế? Chắc hẳn anh ta đã thấy gì rồi, và nghi ngờ điều gì đó. Rồi anh ta để ý thấy mình đỏ mặt và không dám nhìn thẳng. Chúa ơi, sao lúc nào trông mình cũng đầy tội lỗi thế nhỉ? Mình thậm chí đã chẳng làm gì. Mình chỉ hơi tò mò một chút thôi.

Có lẽ tôi phải mau chóng nói điều gì đó – pha trò đùa về vụ này chẳng hạn. Biến nó thành một chuyện vui vẻ và buồn cười. Nhưng cái kiểu đùa nào mới hợp với việc giở tập séc riêng của người khác ra xem cơ chứ? Chúa ơi, mình quá ngu ngốc. Sao mình lại mó vào thứ quái quỷ đấy cơ chứ? Mình chỉ cần ngồi một chỗ, im lặng nhấm nháp sâm panh thôi mà.

Nhưng mà trái lại thì... anh ta đã để quên nó trên bàn đấy chứ? Anh ta cũng thấy nó không có gì là bí mật cả. Và mình cũng chẳng biết là anh ta có thấy mình xem nó hay không cơ mà? Có lẽ mình chỉ hoang tưởng thôi.

Khi tra chìa vào ổ, tôi thực sự thấy phấn chấn hơn chút ít. Ừ thì, giờ Tarquin đúng là không thân thiện thật – nhưng có thể anh ta thấy mệt hay sao đó. Hoặc có thể chỉ là anh ta không muốn mình phải vội vàng thôi. Mình sẽ làm gì nhỉ, à, sáng mai, gửi cho anh ta một tấm thiệp xinh xắn, để cảm ơn lần nữa, rồi ướm rủ anh ta cùng đi nghe Wagner. Ý kiến tuyệt vời! Và mình sẽ đọc thêm một chút về các bản Prelude, để nhỡ anh ta có hỏi mình lần nữa, mình sẽ biết chính xác phải nói cái gì. CHuẩn! Và mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Mình chẳng cần phải lo lắng gì đâu.

Tôi xoay nắm cửa, cởi áo khoác – và giật bắn mình. Suze đang đợi tôi trong phòng sảnh. Cô ấy ngồi trên bậc cầu thang, đợi tôi – và mặt thì đầy vẻ trách móc.

“Ôi Bex à” cô ấy nói, và lắc lắc đầu. “Mình vừa nói chuyện với anh Tarquin.”

“À, ừ” tôi đáp, cố giữ giọng tự nhiên – nhưng cũng biết rằng mình đang phát âm một cách run rẩy sợ hãi. Tôi quay lại, treo áo khoác, chầm chậm tháo khăn để câu giờ. Chính xác thì anh ta đã nói gì với cô em họ chứ?

“Tớ không chắc có quyền gì để hỏi cậu tại sao?” cô ấy nói sau một hồi ngập ngừng.

“Chà” tôi ấp úng, cảm giác như muốn ốm. Chúa ơi, tôi phải làm một điếu thuốc mới được.

“Tớ không đổ lỗi cho cậu, hay gì cả. Tớ chỉ nghĩ cậu nên...” Cô ấy lắc đầu thở dài. “Chẳng nhẽ cậu không thể từ chối anh ấy nhẹ nhàng hơn được sao? Nghe anh ấy buồn lắm. Tội nghiệp, anh ấy thực sự thích cậu, cậu biết mà.”

Cái này nghe chẳng có nghĩa gì cả. Từ chối anh ta nhẹ nhàng hơn là sao chứ?

“Chính xác là...” tôi liếm đôi môi đang khô ran. “CHính xác thì anh ấy nói gì?”

“Trời, anh ấy chỉ gọi và nói với mình rằng cậu đã để quên ô thôi” Suze nói. “Hình như có anh bồi nào đó đã cầm hộ. Nhưng rồi tất nhiên mình hỏi anh ấy cuộc hẹn thế nào...”

“Và... và anh ấy nói gì?”

“Chà” Suze nhún vai. “Anh ấy nói là 2 người đã có buổi tối rất tuyệt – nhưng cậu có vẻ tỏ rõ ra rằng cậu chẳng muốn gặp anh ấy nữa.”

“Ôi.”

Tôi ngã thụp xuống sàn nhà, cảm thấy yếu ớt kinh khủng. Vậy đấy. Tarquin đã thấy mình lật xem tập séc của anh ta. Mình đã hoàn toàn phá hỏng cơ hội với anh ta rồi.

Nhưng anh ta cũng không hề nói với Suze chuyện mình đã làm. Anh ta bảo vệ mình. Giả vờ như đấy là quyết định của mình không muốn tiếp tục nữa. ANh ta quả là một người lịch thiệp.

Thực sự thì – anh ta đã rất lịch thiệp trong cả buổi tối, đúng không? Anh ta thật tử tế với mình, và quyến rũ, và nhã nhặn nữa. Và tất cả những gì mình làm, trong suốt buổi hẹn, là nói dối anh ta.

Đột nhiên tôi muốn khóc.

“Tớ chỉ nghĩ thế thì thật đáng tiếc” Suze nói. “Ý tớ là, tớ biết cậu có quyền quyết định, nhưng mà, anh ấy quả thật là một chàng trai ngọt ngào. Và anh ấy đã theo đuổi cậu bao lâu nay rồi! Hai người có thể thành một đôi hoàn hảo mà.” Cô ấy nhìn tôi khẩn khoản. “Có khi nào cậu sẽ đi chơi cùng anh ấy nữa không?”

“Tớ... tớ thực sự không nghĩ thế” tôi trễ nải đáp. “Suze... tớ hơi mệt. Tớ nghĩ là tớ phải đi ngủ.”

Rồi tôi đứng dậy, chầm chậm qua hành lang đi về phòng, không dám nhìn cô ấy.

NGÂN HÀNG LONDON

TOÀ NHÀ LONDON PHỐ MILL EC3R 4DW

Gửi cô Rebecca Bloomwood

Căn hộ số 2

Số 4 đường Burney

London SW6 8FD

Ngày 23 tháng 3 năm 2000

Cô Bloomwood thân mến,

Rất cảm ơn cô về đơn đề nghị vay tiền qua điện thoại tại ngân hàng London.

Đáng tiếc, “ mua sắm quần áo và đồ trang điểm” không được xem là mục đích chính đáng cho một khoản vay không có bảo đảm trọng yếu, vì thế đơn của cô không được phòng tín dụng của chúng tôi chấp nhận.

Rất cảm ơn cô vì đã quan tâm đến ngân hàng London.

Trân trọng,

Margaret Hopkins

Nhân viên tư vấn cho vay.

. NGÂN HÀNG ENDWICH.

CHI NHÁNH FULHAM

Số 3 đường Fulham

London SW6 9JH

Gửi cô Rebecca Bloomwood

Căn hộ số 2

Số 4 đường Burney

London SW6 8FD

Ngày 23 tháng 3 năm 2000

Cô Bloomwood thân mến,

Tôi viết thư này để xác nhận lại buổi gặp của chúng ta vào 9h30 sáng thứ Hai, ngày 26 tháng 3, tại văn phòng chi nhánh Fulham. Vui lòng lien hệ với tôi tại lễ tân.

Tôi rất mong gặp cô hôm đó.

Trân trọng,

Derek Smeath

Giám đốc

.ENDWICH - BỞI CHÚNG TÔI QUAN TÂM.