Lục Thiếu Bạch cảm thấy nặng nề, phụ nữ trên thế giới này, ngoại trừ mẹ anh ta ra, cũng chỉ có Diệp An Cửu mới có thể làm anh ta đau lòng đến vậy.
Uống một lúc lâu, người đến quán bar càng ngày càng nhiều, Lục Thiếu Bạch liếc nhìn Diệp An Cửu còn hơi tỉnh táo, đứng dậy: "Cô ngồi chờ tôi ở đây, tôi đi xuống lái xe ra trước!"
"Đi đi!" Diệp An Cửu phất tay đuổi người.
Đến khi Lục Thiếu Bạch rời đi, Diệp An Cửu đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, há miệng phun hết rượu ra ngoài.
Sau khi nôn xong, đầu óc vốn tỉnh táo ba phần đã chuyển thành năm phần, cô hất nước lạnh lên trên mặt cho tỉnh táo lại, rồi dùng khăn giấy lau khô tránh lớp trang điểm ra.
Bất thình lình, cửa phòng rửa tay bị đóng lại, một đôi mắt không có ý tốt nhìn chằm chằm vào trên người cô, Diệp An Cửu nâng tầm mắt lên, cô nhìn thấy một người đàn ông đang từ từ đến gần sau lưng mình từ trong gương, người đàn ông bụng bự đeo dây chuyền vàng bản to, khóe miệng nhếch lên để lộ hàm răng vàng khè đang dùng ánh mắt dâm tà nhìn Diệp An Cửu, tầm mắt tùy ý di chuyển trên người cô, như muốn lột sạch cả người cô.
"Người đẹp! Em khó chịu lắm à? Chỗ anh có tiên đan có thể làm cho em dục tiên dục tử, có muốn nếm thử không?"
Diệp An Cửu lạnh lùng nói: "Cút!"
"A! Tính khí của con nhóc này không nhỏ đâu!" Rõ ràng người đàn ông không bị cô dọa sợ, càng lúc càng đến gần, thậm chí còn định đưa tay ra sờ mông cô.
Ngay lúc bàn tay của đối phương sắp đụng vào, một bàn tay mảnh khảnh nắm lấy cổ tay anh ta, sau đó là tiếng "Ken két" vang lên, người đàn ông đau đến mức phát ra tiếng gào giống như heo bị chọc tiết.
"A a! Mày cái con gái điếm này, mau buông tao ra!"
Người đàn ông bị ăn đau lớn tiếng gào thét, cố tình sắc tâm không chết, lại còn muốn đưa tay ra định xé quần áo của Diệp An Cửu: “Ông đây để mắt đến mày đã là phúc cho mày lắm rồi, cái con tiện nhân này!"
Diệp An Cửu đá một cước vào trên đầu gối anh ta, đạp người anh ta nằm bẹp trên đất: "Đúng là thứ cặn bã! Miệng phun đầy phân, để bà đây tắm cho mày!"
Vừa nói vừa túm lấy cổ áo anh ta muốn kéo vào nhà cầu, ấn đầu đối phương vào bồn cầu xong, cô đạp giày cao gót lên đầu anh ta, dùng sức đạp vào trong bồn cầu, ấn nút xả nước bồn cầu.
Lúc Lục Thiếu Bạch tìm được Diệp An Cửu, anh ta nhìn thấy hình ảnh cô ngang ngược đạp người, không cần suy nghĩ anh ta cũng biết đại khái đã xảy ra chuyện gì, anh ta không biết phải làm sao tiến lên: "Cô nhẹ tay thôi, đừng giết chết người!"
"Tất cả không được nhúc nhích, cảnh sát đây!"
Lục Thiếu Bạch nghe thấy câu nói đó, tim lại đập lỗi nhịp, không ngờ lại có người báo cảnh sát, chỉ là cảnh sát tới nhanh quá, anh ta đứng ra bảo vệ Diệp An Cửu theo bản năng, nhưng cô lại vỗ vỗ vào bả vai anh ta: "Tôi gọi cảnh sát đấy, anh giải quyết nốt chỗ này nhé!"
Lục Thiếu Bạch: "..." Gọi cảnh sát đấy?