Nam Đô có một nơi gọi là Bất Dạ Thành, đó là nơi phồn hoa náo nhiệt nhất Nam Đô, tất nhiên đó cũng là nơi tập trung tất cả các tệ nạn, quán bar hộp đêm mọc lên như nấm, từ câu lạc bộ, hộp đêm có mấy quán, kéo theo đó là khách sạn, nhà nghỉ, khu đèn đỏ…, ban ngày không có ai qua lại nơi đó, nhưng trời vừa tối, nơi đó chính là thiên đường.
Tùy tiện tìm chỗ dừng xe lại, Diệp An Cửu đạp giày cao gót, ung dung bước đi về phía mục tiêu, phong cách trang điểm của cô hôm nay rất thích hợp với nơi này, dọc theo đường đi thu hút không ít ánh mắt.
Tuy nhiên bây giờ mới là buổi chiều, không có nhiều người qua lại đây cho lắm, quán bar Diệp An Cửu thường đến là quán bar tên Dạ.
Đi lên tầng trên đến nơi đã hẹn, xa xa cô đã nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai mặc âu phục đi giày da đang đứng ở giữa ban công hút thuốc, cô đi tới: "Hôm nay anh rảnh rỗi lắm à?"
Lục Thiếu Bạch quay đầu lại, giật giật khóe mắt: "Vừa rồi cô mặc thế này đi theo coi mắt?"
Diệp An Cửu đưa tay nghịch đuôi mái tóc dài mềm mại như tơ, lười biếng tựa vào trên tay vịn: "Có vấn đề?"
Lục Thiếu Bạch câm nín: "Người ta coi mắt tìm vợ, cô ăn mặc diêm dúa thế này, có thể thành công mới là lạ!"
"Tôi có nói là muốn coi mắt thành công à?" Diệp An Cửu giễu cợt.
Lục Thiếu Bạch và Diệp An Cửu cũng không phải là bạn bè ngày một ngày hai, thái độ của cô thế này rõ ràng là đã bị chọc tức: "Sao vậy? Đối phương quá xấu? Đừng nói thật sự là lão già hói đầu bụng phệ đấy nhé?"
Diệp An Cửu giật giật khóe miệng: "Tôi đã nói là Tư Dận Diễn rồi mà!"
Lục Thiếu Bạch rõ ràng không tin, Diệp An Cửu đành từ bỏ: "Vậy tôi nói mình bị người ta chê, cậu có tin không?"
Lần này Lục Thiếu Bạch mới thay đổi biểu tình, anh ta vừa kinh ngạc lại vừa tò mò, trên thế giới này, người đàn ông có thể bỏ qua vẻ đẹp của Diệp An Cửu, sau đó chê bai cô tuyệt đối là dũng sĩ.
Vẻ đẹp của Diệp An Cửu mang theo tính công kích rất lớn, ngũ quan xinh đẹp mang theo anh khí, bởi vì hàng năm luyện võ, nên trên người cô mang theo một loại khí thế gọn gàng tùy ý một cách tự nhiên, dù cô ăn mặc tùy tiện cũng có thể khiến trái tim người ta đập thình thịch rồi, chứ chưa nói đến bây giờ nhìn đôi mắt yêu dã của cô, đôi môi đỏ mọng như ngọn lửa rực cháy, nhìn không khác nào yêu tinh câu hồn người.
Lục Thiếu Bạch cũng là người phàm, năm đó lúc Diệp An Cửu mới mười bảy mười tám tuổi anh ta đã bị kích thích đến sắp bị bệnh tim, bây giờ nhìn nhiều mới hơi có sức miễn dịch.
"Muốn uống gì?"
"Tequila!"
Tửu lượng của Diệp An Cửu tốt hơn so với Lục Thiếu Bạch, cô sắp tiêu diệt hết một chai rượu, Lục Thiếu Bạch mới uống xong một ly, mắt thấy Diệp An Cửu lại định gọi rượu, Lục Thiếu Bạch vội vàng ngăn cản: "Không được uống nữa! Hại dạ dày lắm!"
Diệp An Cửu cũng không kiên trì đi gọi nữa, bây giờ cô thật sự có hơi say rồi, đưa một tay chống đầu dựa vào bên cửa sổ, mắt say mông lung, nhưng trong đó lộ ra bao đau thương: "Tiểu Bạch! Tôi hơi muốn khóc!"
"Vậy thì khóc đi, tôi sẽ làm như không nhìn thấy gì!" Anh ta biết không ít chuyện xấu của Diệp gia, hôm nay cô lại bị buộc phải đi coi mắt, trong lòng khẳng định rất khó chịu, cần phải phát tiết, nếu không anh ta cũng sẽ không để cô uống hết cả chai rượu, say thì say, khóc thì khóc, sau đó ngủ một giấc là được.
"Nhưng tôi khóc không nổi à!" Đôi bàn tay thon dàn đan vào nhau che lấy mắt, cô bỏ tay xuống, không có giọt nước mắt nào rơi xuống, cô không có nước mắt, sau khi khóc khô cả nước mắt xong, bây giờ cô không khóc nổi nữa, dù có gặp phải chuyện buồn thế nào đi nữa cũng không khóc nổi.