Diệp An Cửu cắn răng, trước kia chỉ có cô uy hiếp người khác, không ngờ ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, cũng có ngày cô bị người ta áp chế, cố tình lại hoàn toàn không thể phát tiết được, bực bội.
Cuối cùng Diệp An Cửu đành phải cởi áo khoác, sau đó kéo cổ áo ra để lộ đầu vai, xương quai xanh tinh tế xinh đẹp, đầu vai đầy đặn mượt mà, thế nên càng làm vết bầm tím trở nên nhức mắt.
Chỗ đau không lớn, cũng chỉ cỡ hai đồng xu, nhưng bị thương không nhẹ, thiếu chút nữa là bị trầy da chảy máu, có thể thấy Diệp Thế Khang ra tay mạnh đến mức nào.
"Bị thương ở Diệp gia à?"
Diệp An Cửu nhướn mày, thoáng nhìn về phía anh: "Anh có vẻ biết rất rõ!"
Tối hôm qua còn rất tốt, hôm nay cô chỉ đi đến Diệp gia, tất nhiên là bị thương ở Diệp gia rồi, tuy nhiên cô đánh người giám thị do Diệp gia cử đi, không khó có thể nhìn ra cô không thích bị người khác giám thị.
"Sáng sớm hôm nay có người đến đón em!" Không đón được, nên anh mới biết cô đến Diệp gia, anh nói vậy là để giải thích, còn về phần có tin hay không là chuyện của cô.
Tư Dận Diễn đổ rượu thuốc vào trên bông gòn rồi bôi lên chỗ vết bầm giúp cô, cuối cùng còn lấy thuốc dán và băng gạc phủ lên, động tác của anh rất nhẹ nhàng, hơi đau lại thêm ngứa ngáy, Diệp An Cửu mất tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, vì vậy cô không nhìn thấy ánh mắt của người nào đó càng ngày càng trở nên thâm thúy.
"Đây là bài thuốc bí truyền của một vị lão quân y, có tác dụng giúp lưu thông máu bầm rất tốt, lúc tắm đừng nên để nước dính vào, qua hai ngày vết máu bầm sẽ tan!"
Nói xong, Tư Dận Diễn cầm đồ rời đi, để lại Diệp An Cửu nhìn cánh cửa dần đóng chặt lại, vang lên tiếng động nhức tai.
Anh đang chê cô à? Chê cô bán khỏa thân, ngay cả ngồi cùng cô thêm một giây cũng không muốn, thua thiệt cô vừa rồi nhìn thấy chăn gối màu đỏ còn thấy mập mờ, rốt cuộc tất cả đều là do cô tự mình đa tình.
Bên kia Diệp An Cửu ôm tâm tình thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng đi tắm rồi đi ngủ, cô không biết người đàn ông nào đó đang ngồi trong thư phòng cầm sách đọc mà tâm trạng hoảng hốt, nhìn mãi chữ trên sách cũng không vào đầu được chữ nào, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh xương quai xanh xinh đẹp, đầu vai mềm mại, cùng với...đường cong trắng nõn quyến rũ như ẩn như hiện lúc cô kéo cổ áo xuống.
Nếu không phải là anh đã biết cô bài xích mình, anh sẽ cho rằng cô đang quyến rũ anh! Anh bật cười tự giễu, quả nhiên là chưa từng có phụ nữ, vì vậy chỉ thấy được phần nổi của tảng băng chìm đã đã không thể kiềm chế được, nếu có thể... Chết tiệt, không thể nghĩ đến nữa!
Môi trường xa lạ, chiếc giường lớn xa lạ, Diệp An Cửu trằn trọc trở mình cả đêm, nửa đêm cô gặp ác mộng, nhiều năm rồi cô không nằm mơ thấy ác mộng, trong mộng cô bị thương khắp người, quần áo nhuộm đầy máu, cô chạy rất nhanh, nhưng luôn có người chạy đuổi theo phía sau, cô liều mạng chạy trốn, nhưng người đó vẫn đuổi theo như hình với bóng, cô chạy thế nào cũng không bỏ rơi được đối phương.