"Nếu cô để Tư Dận Diễn nhìn thấy dáng vẻ này của mình, nói không chừng anh ta sẽ thật sự vừa ý cô đấy!" Diệp An Cửu trang điểm vào trở nên xinh đẹp, cố nhiên sẽ thu hút ánh mắt của mọi người, nhưng Diệp An Cửu không trang điểm đảm đang thế này mới thật sự làm cho đàn ông động tâm.
Diệp An Cửu quay đầu lại: "Anh nghĩ bây giờ tôi giả vờ đơn thuần anh ta sẽ tin à?"
Lục Thiếu Bạch nheo mắt lại: "Chẳng lẽ cô thật sự không đùa? Đối tượng coi mắt của cô thật sự là Tư Dận Diễn?"
Diệp An Cửu giễu cợt: "Lục tiểu Bạch! Gọi anh là tiểu Bạch, anh đúng là tiểu Bạch rồi? Tôi nói thật hay nói dối mà anh cũng không phân biệt được, còn nữa, anh nói bằng cái giọng gì đó? Dù sao tôi cũng là thiên kim của Thị trưởng, chẳng lẽ không xứng coi mắt với anh ta?"
Lục Thiếu Bạch đầu hàng: "Tôi sai rồi! Cũng may Mật Mật đi ra ngoài quay phim, nếu cô ấy biết cô đi coi mắt với Tư Dận Diễn còn bị chê, chắc cô ấy sẽ lật trời mất?"
"Cô ấy chắc chắn cười trên sự đau khổ của người khác đi!" Tuyệt đối.
Buổi trưa, chuông điện thoại di động của An Cửu reo lên, cô không muốn nhận, nhưng chuông điện thoại vang lên liên tục, đến cuối cùng số điện thoại hiển thị người liên lạc chuyển từ số máy bàn sang dãy số di động nhấp nháy chữ "Mẹ" trên màn hình, cô không thể không nhận.
"Mẹ!"
Giọng nói lo lắng của Trữ Dung vang lên ở trong điện thoại: "An Cửu! Con có khỏe không? Con đã làm cái gì mà cha con rất tức giận! Ông ấy gọi điện thoại bảo con trở lại, nếu con không về nữa, mẹ đoán chắc ông ấy sẽ đi tìm con!"
Diệp An Cửu suy nghĩ rồi nói: "Con lập tức trở về ngay!"
Nếu đã phải đối mặt, làm thế nào cũng chạy không thoát được.
Sau khi biết thân phận của Tư Dận Diễn, tâm tình của Diệp An Cửu đã khá hơn rất nhiều, quá trình lúc viết giấy đăng ký kết hôn cô vẫn luôn trong trạng thái mờ mịt, luôn cảm giác mình bị sắc đẹp của đối phương mê muội sau đó bị quỷ mê tâm khiếu.
Mới đầu cô cảm thấy hơi ảo não, đặc biệt là sau khi bị Tư Dận Diễn chê, cô nghĩ đầu óc mình bị úng não rồi mới có thể mơ hồ đi theo anh ta viết đơn đăng ký kết hôn, tuy nhiên sau khi biết thân phận của Tư Dận Diễn, đã không còn suy nghĩ gì nữa.
Mặc dù cô không biết tại sao bắp đùi vàng Tư Dận Diễn này lại tới tìm cô, nhưng bây giờ cô đã đóng dấu cái bắp đùi vàng này rồi, cô phải ôm chặt lấy, có chết cũng không buông tay, sau đó mang bắp đùi vàng đi khoe khoang, tuy nhiên trước khi chưa ôm chặt được cái bắp đùi vàng này, chưa thể lấy ra khoe khoang được.
Nam thành, phủ của Thị trưởng, Diệp gia
Căn biệt thự ba tầng có vườn hoa xung quanh, cửa sắt kiên cố, có vệ binh canh phòng trước cửa.
Chiếc Volkswagen Beetle màu đỏ lái thẳng đến cửa biệt thự, Diệp An Cửu mặc bộ đồ thể thao đơn giản bước xuống xe, bước lên bậc thang, đẩy cửa đi vào, vừa bước vào cô đã lập tức cảm nhận được mấy ánh mắt đâm thẳng vào trên người mình.