Tứ Thiên Uân Đình

Chương 10: Kết thúc




“Tứ Thiên, em mặc màu áo sơ mi này được không?”

“Còn cà vạt nữa, cà vạt đâu rồi? Rõ ràng đêm qua em đã lấy ra rồi mà.”

“Thôi chết rồi, quên lau giày da. Giờ vẫn kịp ha.”

“…”

Tứ Thiên nhàn nhã bắt chéo chân, ngồi trên ghế sô pha nhìn người yêu đang rối lên xoay qua xoay lại trong phòng.

"Đình, còn vài tiếng nữa hôn lễ mới bắt đầu mà. Không cần phải vội vàng như thế đâu.”

Tứ Thiên uống một ngụm trà, tiện tay lấy cuốn sách trinh thám bên cạnh lên đọc tiếp.

“Không được, không được. Nhất định em phải chuẩn bị thật tốt. Hôm nay là ngày quan trọng nhường ấy, anh giúp em tìm chút đi", Uân Đình rốt cuộc cũng tìm được cà vạt nằm dưới đống quần áo.

“Thiên, em không biết thắt cà vạt…” Uân ĐÌnh cầm cà vạt, giờ mới nhớ ra mình không dùng được cà vạt này nọ. Xưa giờ cậu không đời nào dùng nó.

Tứ Thiên cười đứng dậy, nhận lấy cà vạt rồi thắt vào cho cậu.

“Vui lắm hả?” Tứ Thiên vừa dịu dàng nói vừa tạo nút kết.

"Đương nhiên, cuối cùng cũng chờ được ngày thấy anh hai và chị Lệ Ninh ở bên nhau rồi.” cậu hít hít cái mũi.

Hôm nay là lễ cưới của anh Uân Đình, ông anh cậu đã rất vất vả mới kéo được chị dâu về cho cậu. Haha, có người quản ông anh nhà mình rồi, lần tới về nhà không sợ bị ăn hành nữa rồi.

“Em đó, lại ý xấu cho anh mình"

Uân Đình trề môi, thầm nghĩ chúng ta khi nào sẽ được như vậy.

Tứ Thiên cười, ngón tay hắn linh hoạt, vài giây sau đã thắt xong cà vạt.

“Ừm, không tệ. Tuy nhìn thoáng qua thì hơi giống người mặc trộm đồ của đàn ông…” Tứ Thiên xười xấu xa đánh giá.

Vì bộ tây trang này được làm theo yêu cầu nên rất vừa người, nhưng lúc phối lên người Uân Đình, vẻ nam tính của bộ đồ với gương mặt đầy nét nữ tính xủa cậu thì quả thật hơi không hợp. 

Nhưng đây là lần đầu tiên Tứ Thiên nhìn thấy Uân Đình mặc kiểu đồ nghiêm túc như vậy. 

Màu đậm của tây trang càng tôn lên gương mặt trắng nõn như ngọc của cậu, và đôi mắt đen như mực càng thêm sâu. Đôi môi phấn hồng đang hơi bất mãn chu chu khiến Tứ Thiên toàn thân nhiệt độ tăng cao. 

Đã rất nhiều năm nhưng vẫn thấy cậu xinh đẹp như thế, vẫn khiến hắn như người mới yêu.

“Anh dám trêu em... mà em không hợp với tây trang thật thì phải.…” Uân Đình lườm hắn, cúi đầu, tự quan sát đánh giá.

“Anh đùa thôi, anh rất thích em mặc nó" Tứ Thiên nói xong, không để Uân Đình kịp phản bác đã kéo cà vạt, kéo người kia vào lòng mình, cúi đầu hôn.

“Ngô. Anh.. đồ… bị nhàu rồi… Ưm…”

Kết quả là, một tiếng sau, Uân Đình lại phải cật lực mặc tây trang, áo sơ mi và cà vạt lần nữa.

Hôn lễ của Uân Cẩn và Lệ Ninh rất đơn giản.

Nhưng mọi người đều sống thân cận với nhau nên người tới chúc mừng đặc biệt náo nhiệt.

Lúc trao nhẫn, ở phía dưới, Uân Đình nắm tay Tứ Thiên thật chặt, trong mắt đong đầy tia hạnh phúc ấm áp.

Cậu nhớ lại thời điểm năm nhất đại học, một người vừa quật cường vừa mạnh mẽ như anh hai, lại bởi vì một cô gái tên Lệ Ninh mà thương tâm, từ bỏ tôn nghiêm rơi nước mắt, hết mình theo đuổi đối phương. Bây giờ, rốt cuộc cũng đã có thể cùng người mình yêu có cuộc sống gia đình hạnh phúc và ấm áp.

Tứ Thiên nhìn nét hồi hộp và hưng phấn trên mặt Lệ Ninh, khẽ cười. Chị ấy cũng quen biết nhà Tứ Thiên, bình thường hay rất cố chấp, cứng rắn và độc miệng, có chút lạnh lùng lại kiêu ngạo, nhưng hắn biết, chị ấy cũng bị tổn thương trong tình cảm nhiều lần, luôn khát khao có được tình yêu, mà rốt cuộc cũng có thể tìm thấy hạnh phúc cho mình.

Hi vọng hai người sẽ mãi hạnh phúc, giống như hắn và Uân Đình cũng sẽ hạnh phúc.

"Anh hai, chị Ninh, hai người phải thật hạnh phúc đó"

Buổi lễ kết thúc, chú rễ cô dâu đi cảm ơn mọi người, Uân Đình cạn ly rượu với hai người vui vẻ nói. Tứ Thiên cũng nâng ly chúc phúc.

"Anh mày đương nhiên hạnh phúc, hai chú cũng không được kém đâu đấy" Uân Cẩn ha hả cười.

Lệ Ninh mỉm cười nói cảm ơn.

Tứ Thiên nhìn Uân Đình nói chuyện vui cười híp mắt với ba mẹ hai nhà, chợt nhớ tới lời Lệ Ninh nói.

"Hai cậu tuy ở chung rồi, nhưng cũng nên kết hôn đi chứ, nên có cái danh, đừng để Uân Đình chịu thiệt thòi"

...

Ngày mốt chính là lễ Giáng sinh. 

Uân Đinh xoay bút trong tay, ngồi ở bàn làm việc trong đồn. 

Lễ Giáng sinh nên tặng gì cho Tứ Thiên, tuy nói giữa hai người không cần thiết mấy cái linh tinh này, nhưng hôm đó cũng là sinh nhật Tứ Thiên nữa.

Nên tặng một cái bật lửa? 

Không được, cậu không muốn hắn hút thuốc lá. 

Thắt lưng? 

Giày?

Mấy cái này hắn không thiếu.

Nên tặng gì nhỉ? Cái gì vừa có ý nghĩa mà...

Đương nhiên, giá cả đừng đắt quá...

Ngày giáng sinh.

Vừa tan ca, Tứ Thiên liền lôi kéo Uân Đình đi.

“Đi nào, xem quà giáng sinh nào" Tứ Thiên lôi kéo cậu vào khu triển lãm.

Năm xưa, chính là ở nơi này, Uân Đình đã trông thấy bức ảnh chụp đám mây khiến cậu rung động. Cậu ngoài sở thích với ngân châm, cũng rất thích các tác phẩm nghê thuật.

Đứng ở cửa tầng hai, Tứ Thiên bắt Uân Đình nhắm mắt lại, sau đó mới bật đèn lên.

Lúc cậu mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt đã khiến cậu phải há miệng, không thể thốt lên lời.

Ở trần nhà của hành lang triển lãm là một màu lam thuần túy với những vật liệu đặc biệt được làm ra để mô phỏng theo những đám mây với hình dáng khác nhau, ước chừng có hơn một ngàn đám mây nối tiếp nhau được treo lên giữa bầu trời kia.

Trong phòng được chia làm vài khu triển lãm nữa, từ cổng đi vào trông như một mê cung, nên không một tác phẩm nào bị lộ ra ngoài.

Các tác phẩm triển lãm vẫn chủ yếu là những bức ảnh chụp như trước, nhưng còn có thêm một số tác phẩm thủ công và những bức tranh lẫn trong đó. 

Tứ Thiên nắm tay Uân Đình đi vào. 

Uân Đình vừa cảm thán tác phẩm hai bên vừa ngẩng đầu nhìn những đám mây. Thật sự rất đẹp.

Cảnh nhà trọ thuê lúc trước, cảnh học đường năm xưa, cảnh hoàng hôn, thậm chí còn có tấm ảnh chụp gương mặt cậu lúc đang ngủ, nghiêng người, hơn nửa mặt đều chôn sâu trong gối, không phải một tấm, mà là rất nhiều tấm chụp về cậu, mọi lúc mọi hình dáng, có những tấm từ lúc cậu còn sơ trung... nhiều quá.

Tứ Thiên ghé vào tai cậu, nhẹ giọng nói: “Do anh chụp lại đó"

Tim Uân Đình đập mãnh liệt, hạnh phúc dâng tràn mãnh liệt, bàn tay đang nắm lấy tay Tứ Thiên bắt đầu đổ mồ hôi.

Cái tên này, còn dám chụp ảnh mình lúc ngủ, đáng sợ quá.

Lại bước thêm vài bước, Tứ Thiên bỗng dừng lại, quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu: "Đình, còn nhớ ngày đầu tiên mình gặp nhau không?"

Lần đầu tiên ư? Đã hơn hai mươi mươi hai năm rồi.

“Nhớ chứ, tuy lúc đó còn rất nhỏ, mới năm tuổi, nhưng mà vẫn nhớ như in tới giờ, lúc đó anh nhảy ở đâu ra làm em hết hồn"

Uân Đình cười hồi niệm, không khỏi cảm phục chính mình.

“Anh cũng còn nhớ rất rõ.”

Tứ Thiên nói xong, xoay eo Uân Đình sang bên phải, đập vào mắt cậu là một bức họa rất lớn.

Tấm ảnh này là một bức phác họa chân dung và cảnh vật.

Một cậu nhóc xinh đẹp ngồi xổm dưới góc cây anh đào. Xung quanh hoa rơi, tay cậu bé cầm cái cây vẽ vời trên đất, nụ cười ngây ngô trong sáng.

Ánh nắng mặt trời đã bị bóng cây làm nhòe, ánh sáng màu cam ấy nhẹ nhàng ấm áp. 

“Đây... đây không phải là em đó sao?” 

Uân Đình nghẹn họng, quá đỗi kinh ngạc quay đầu nhìn Tứ Thiên.

"Anh.. Thiên.. sao anh có thể..." làm được như thế.  Uân Đình thấy mình bị hắn làm cảm động phát điên rồi.

Nhớ như mới vừa nhìn thấy, rồi vẽ ra sống động đến vậy.

“Ngốc.” 

Tứ Thiên dịu dàng nhìn cậu đang kinh ngạc mở to mắt. 

"Anh nói nhớ như in rồi mà, hồi đó anh đứng nhìn em mãi chứ đâu, còn tưởng em là bạn nữ xinh đẹp nào, nói cho em một bí mật nhé, ngày đó anh còn tự hứa lớn lên phải cưới em cho bằng được"

Uân Đình hé miệng mấp máy nhưng không ra lời.

Cậu nhìn Tứ Thiên trước mặt, vồ vào lòng hắn.

"Thiên, em yêu anh, yêu, rất rất yêu"

Tứ Thiên cười rộ, ôm cậu, "Anh cũng yêu em nhiều nhiều lắm, anh sẽ dùng cả đời để thực hiện lời hứa của mình, mặc dù trải qua bao nhiêu chuyện thời thanh niên, nhưng mà, Đình, anh chưa từng thấy mình may mắn như vậy, gặp em, quen em, trò chuyện, lớn lên cạnh em, rồi sau đó yêu em, có lúc nghĩ sẽ không thể, ấu trĩ muốn quen khác, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngừng yêu em"

Tứ Thiên nắm lấy hai vai cậu, thâm tình vô hạn nhìn vào đôi mắt đen láy của Uân Đình.

"Đình, chúng ta kết hôn đi"

Sau đó, hắn lấy trong túi ra một cái hộp, mở ra, bên trong chứa đôi nhẫn bạc được làm tinh xảo. Dưới ánh đèn lấp lánh ánh sáng.

"Đình, gả cho anh đi, dù không thể cho cả thiên hạ biết em là của anh, nhưng anh sẽ khiến mọi người ở Khu C biết điều này", Tứ Thiên cười yêu thương.

Uân Đình nghĩ đời này sẽ không còn giây phút nào khiến cậu khắc cốt ghi tâm như ngày hôm nay, vào thời khắc này.

Đột nhiên cậu bật cười.

"Thiên, anh thật ngốc, hôm nay là sinh nhật anh mà, em còn chưa kịp tặng quà cho anh nữa, vậy đi, để đền đáp tấm lòng của anh...", Uân Đình vừa nói vừa sờ tay vào túi, móc ra vật gì đó nắm trong lòng bàn tay.

"Thiên, em đồng ý và Thiên, chúng ta kết hôn đi", cậu xòe bàn tay chứa hai chiếc nhẫn bên trong ra trước mặt hắn.

"Chúc mừng sinh nhật, Thiên, Sinh nhật vui vẻ"

Tứ Thiên đỏ mắt, không ngừng cười lớn. Tiếng cười vang vọng khắp căn phòng lẫn hành lang tòa nhà.

Uân Đình cũng cười, khóe mắt long lanh ánh nước.

Tiếng cười của họ chứa biển rộng hạnh phúc, rất hạnh phúc...

Thế giới chúng ta có nhau, cần gì ai biết, chúng ta hạnh phúc bao nhiêu...

-Hoàn-