Vì vậy Lăng Khả Nhi tạm thời ở lại trong nhà La Tử Thanh, mỗi ngày cô đều ôm thằng bé đi tới đi lui, thuận tiện chiêm ngưỡng bóng dáng nữ thần La Tử Thanh, cô cho rằng La Tử Thanh thật sự rất bận, vô cùng bận!
Bận học lễ nghi, bận học tiếng nam phi; bận việc công ty, bận phát tiền lương, khiến Lăng Khả Nhi không thể nhúng tay vào, nhưng mà cô khó có thể chấp nhận ngồi nhàn rỗi qua ngày.
Buổi trưa nào đó Lăng Khả Nhi đang ngủ, cửa liền bị người ta đạp mở ra, La Tử Thanh hướng về phía cô lộ ra khuôn mặt ghét bỏ, lúc này mới đi tới, tiện tay ném đứa trẻ nằm trước ngực cô xuống, đạp cô một cái, lạnh giọng nói: “Trong vòng ba phút lập tức dậy.”
Lăng Khả Nhi ngáp một cái, xoa xoa xái mông bị đạp, chậm rãi từ trên giường bò dậy: “Uhm.....Sáng sớm mà làm cái gì vậy?”
La Tử Thanh nhíu mày, cô không hiểu sao cô gái trước mặt lại lười biếng như vậy: “Làm hộ khẩu cho con trai cậu......” Dừng lại một chút sau đó tiếp tục: “Còn nữa, bây giờ là buổi trưa.”
Làm hộ khẩu?
Đún vậy!
Cô giật mình từ trên giường nhảy lên: bây giờ thằng bé vẫn chưa có hộ khẩu, làm hộ khẩu là điều tất nhiên.
La Tử Thanh cùng Lăng Khả Nhi đi xuống lầu, lúc này các nhân viên của ngành tương quan đã tới, bọn họ ngồi đối diện đối phương, người kia đẩy mắt kính một cái, hết sức công thức hóa mở miệng hỏi: “Con trai hay con gái.”
“Con trai.”
“Ngày sinh.”
Lăng Khả Nhi im lặng một lúc vừa muốn mở miệng, lại bị La Tử Thanh cắt ngang: “ngày 4 tháng 1 năm 2013.” Không sai, ngày đứa bé này ra đời là kịch vui của mẹ nó.
Mép người kia ngoắc ngoắc, giống như là đang cố nén cười: “Tên.”
Lăng Khả Nhi im lặng một chút, nắm tay thằng bé khoan thai mở miệng: “La Hải Cách Lực Sĩ.”
Người kia: “.........”
La Tử Thanh: “............”
Hải Cách Lực Sĩ: “............”
“Cái đó......”
“Không có sai, chính là cái tên này.” Lăng Khả Nhi nói chắc chắn: cái tên Hải Cách này là cái tên quyền quý cao cấp, ai nói gì cô cũng sẽ không thay đổi chủ ý của mình.
Vẻ mặt La Tử Thanh khốn hoặc: “Làm theo như.....cô ấy nói.”
“Trong ba ngày sẽ làm xong.” Gấp tài liệu lại, người kia đứng dậy quan sát bọn họ, tùy ý hỏi một câu: “Hai người là chị em sao?”
“Không, đây là chồng tôi.” Lăng Khả Nhi kéo cánh tay La Tử Thanh nở nụ cười ngây thơ.
La Tử Thanh: =.=
Lăng Khả Nhi nhìn người kia, cô khẳng định người đó bay ra về, Lăng Khả Nhi đột nhiên hiểu tâm tình của Lãnh Dạ Thương, bởi vì cô phát hiện hù người khác thật sự rất thoải mái, đối với việc bọn họ đi về, thuận tiện nói một câu đi thong thả, Lăng Khả Nhi phát hiện ánh mắt La Tử Thanh nhìn cô hơi kỳ quái.
“Tôi......Lại làm chuyện gì sai sao?” Ngượng ngùng buông cánh tay cô ra, run rẩy nhìn La Tử Thanh.
“Không, tôi chỉ cảm thấy trí thông minh của mình bị khiêu chiến.” Thu hồi ánh mắt, La Tử Thanh chỉnh sửa quần áo một chút: “Tôi còn phải đến công ty, hôm nay cô muốn làm gì thì làm, đúng rồi, buổi tối có lễ hội, chắc chắn Lãnh Dạ Thương sẽ đến, đến lúc đó cậu đi cùng tôi.”
“A, không thành vấn đề.” Lăng Khả Nhi cô cùng dứt khoát đồng ý.
La Tử Thanh cười nhạo một tiếng: “Cậu ngàn vạn lần không được làm tôi mấy thể diện.” Sau đó không nhìn cô, cầm túi xách đi ra ngoài: La Tử Thanh vô cùng mong đợi buổi gặp mặt tối nay, Lãnh Dạ Thương anh sẽ thế nào đây?
Vừa nghĩ cô ta liền cười, chỉ là nụ cười có chút khổ sở cùng lạnh nhạt.
Tối hôm nay......anh ta sẽ tuyên bố hủy hôn trước gia đình hai bên, đời trước La Tử Thanh hoàn toàn bị đả kích, khiến cho cô mất hết mặt mũi, khiến cho cô không dám đối mặt với ba mẹ mình, vậy hôm nay thì sao?
Hôm nay!
La Tử Thanh muốn Lãnh Dạ Thương mất hết thể diện!
Bởi vì thời gian cấp bách, bây giờ phải làm lễ phục, lúc lấy số đo cơ thể, Hải Cách Lực Sĩ nằm lỳ trên giường khuôn mặt uất ức nhìn chằm chằm cô, trong tay cậu bé có một món đồ chơi, nhưng mà cậu không có hứng thú với những món đồ chơi kia.
“Được rồi, buổi chiều chúng tôi sẽ đưa lễ phục tới.” Đối phương nở nụ cười công thức hóa, sau đó đi ra ngoài.
“Mẹ, con cũng muốn đi.” Cậu bé lam bộ mặt đáng thương nhìn cô.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Lăng Khả Nhi cảm thấy Hải Cách Lực Sĩ càng ngày càng.......nhân cách hóa? Không không không, vốn dĩ cậu bé là người, chỉ là luôn có cảm giác không khỏe......Cô không thể nói rõ cụ thể là chỗ nào, tóm lại chính là rất kỳ quái.
“Không được, chuyện này do nữ thần quyết định.” Bây giờ hai mẹ con cô đều phải ôm chặt chân La Tử Thanh, cho nên La Tử Thanh nói gì thì chính là như vậy, dĩ nhiên lấy thân báo đáp cũng không phải là không thể ~ ngượng ngùng ~
“Hắt xì” Bên kia Mạnh Bạch đột nhiên hắt xì: dường như có đồ vật gì đó mất khỏi sinh mệnh của mình, chỉ là......QAQ rốt cuộc Khả Nhi ở đâu, tại sau chuyện ngày hôm đó cậu đều không nghĩ ra, thật là kỳ quái.
Hải Cách Lực Sĩ có chút không vui, cậu từ trên giường tụt xuống, đưa tay kéo ống quần Lăng Khả Nhi, mặt uất ức nói: “Mẹ bắt nạt con nít.”
“Ha ha, mẹ là mẹ con, mẹ muốn làm gì cũng được!” Nói xong ngồi xổm xuống.
Ngón tay khẽ búng vào trái ớt nhỏ, cảm giác vô cùng tốt.
Hải Cách Lực Sĩ oa lên một tiếng.....gào khóc: “Mẹ ~ bại hoại ~!!!”
[Hệ thống bày tỏ rất mắc cỡ: tôi nói sao cô có thể bắt nặt một đứa trẻ chứ.]
[Ha ha, bắt nặt thì sao.]
Lăng Khả Nhi nở nụ cười tá ác, duỗi ngón tay tiếp tục dùng lực đâm.
Đâm!
Tôi ngất!
Tôi ngất!
A trái ớt rất thú vị.
Bắn ra!
Tôi bắn ra!
Tôi bắn ra bắn ra bắn ra
[Hệ thống 555555: khốn kiếp! Khốn kiếp!]
Rốt cuộc Lăng Khả Nhi nhận thấy được cái gì không đúng......
[Lại nói hệ thống, tôi đối với con nít như vậy có liên quan gì đến ngươi? Sao lại khẩn trương như vậy, không phải là......]
Lăng Khả Nhi nheo mắt, hai mắt đảo quanh: “Không phải là......”
[Hệ thống 2333: không......không phải là cái gì? Tôi chỉ cảm thấy đối xử với một đứa bé như vậy là không tốt mà thôi, đúng, chính là như vậy.]
Lăng Khả Nhi không tin, hệ thống như vậy làm sao có thể nói thay người khác, điều này thật sự quá hiếm, dưới tình huống bình thường không phải là [người sử dụng chơi vô cùng vui vẻ] như vậy mới đúng, tình huống như hiện tại thật sự rất kỳ lạ.
[Hệ thống đang duy trì: rất xin lỗi người sử dụng, bởi vì hệ thống đan duy trì, không có các nào giúp người sử dụng, cảm ơn đã ủng hộ và thấu hiểu.]
Lăng Khả Nhi: =.=
Thời điểm mấu chốt lại bỏ chạy, thật mất mặt.
Lăng Khả Nhi bế Hải Cách Lực Sĩ lên, xoa xoa mái tóc cậu bé: “Tôi chỉ muốn hỏi xem có phải tiểu Hải Cách là con trai của hệ thống hay không, sao lại kích động như vậy làm gì?” Không phải thật sự là con trai của hệ thống chứ?!!
Lo lắng cấp trên biết hoặc là vợ biết, cho nên nhét con riêng này vào tay cô, vì vậy ánh mắt Lăng Khả Nhi nhìn Hải Cách đầy kỳ quái.
Nhưng xung không tốn thời gian khiến Lăng Khả Nhi bỏ công sức vào chuyện này, còn chưa tỉnh táo, cô liền bị một đám nữ nhân viên kéo vào trong phòng trang điểm, bôi bôi trét trét sau đó lại bị La Tử Thanh kéo lên xe, La Tử Thanh mặc một chiếc váy màu violet, tóc dài được vấn lên, lộ ra gò má vô cùng tinh xảo, thấy cô sau khi đi lên nhẹ nhàng liếc nhìn, sau đó lại cúi đầu nhìn tài liệu trên tay.
Lăng Khả Nhi lúng túng kéo chiếc váy màu hoa cúc, im lặng ngồi bên cạnh La Tử Thanh, trong xe rất im lặng, một lúc lâu cô không nhịn được phá vỡ bầu không khí này: “Cái đó......Hải Cách nói muốn tới đây.”
Đối phương: “.........”
Lăng Khả Nhi càng thêm lúng túng, không nói chuyện.
La Tử Thanh ký xong tài liệu cuối cùng, nghiêng đầu nhìn gò má Lăng Khả Nhi: “Có phải đứa bé kia là của Mạnh Bạch không.”
“Gì.....Hả?”
“Tôi nói......Hải Cách Lực Sĩ.....Có phải là con của Mạnh Bạch không, không phải cậu từng tiếp xúc với Mạnh Bạch sao.”
Lăng Khả Nhi rối rắm: “La nữ thần......Tại sao cậu lại có cái ý tưởng kỳ quái như vậy.” Mạnh Bạch làm người ta chán ghét, cả đời này cô không muốn nói chuyện với cậu ta nữa, nhớ tới những chuyện mà Mạnh Bạch làm với mình khiến trái tim cô băng giá cùng chán ghét, thậm chí có chút bực mình.
Nhìn vẻ mặt xanh xao của Lăng Khả Nhi, La Tử Thanh cười móc ra một điếu thuốc, hai ngón tay cô kẹp điếu thuốc, chậm rãi nhả một vòng khói: “Tôi khuyên cậu nên cách xa Mạnh Bạch một chút, người kia......thật sự không đơn giản.”
“Gì......Mạnh Bạch......Không đơn giản?” Lăng Khả Nhi kinh hãi, ở một phương diện khác mà nói xác thực Mạnh Bạch không đơn giản.
Suy nghĩ một chút những việc ngu xuẩn mà Mạnh Bạch từng làm, cô bật cười, tâm tình trở nên khá hơn một chút, nhưng lại nghĩ tới việc Mạnh Bạch dùng đôi mắt nhìn xuyên thấu dòm ngó nội y của mình cô lại không thể chịu được!
La Tử Thanh nhìn sắc mặt Lăng Khả Nhi một lát, chân mày nhíu lại, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị chơi trò chơi, nhưng màn hình lại hiển thị có hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ, cùng một người gọi tới.....
Cố Mộng Phỉ.
Vì vậy sắc mặt vừa bình tĩnh lại biến thành xanh xao.
[Đinh......]
Tin nhắn của Cố Mộng Phỉ, La Tử Thanh run tay mở tin nhắn ra, lúc nhìn thấy dòng chữ màu đen cô thật sự cảm thấy mình như nuốt phải một con ruồi......
[Tiểu Thanh thân yêu, tôi biết hôm nay cậu tham gia bữa tiệc, tôi cũng muốn đi ~
By tiểu Phỉ yêu cậu.]
Mẹ kiếp!
Cái quỷ gì đây!
Thiếu chút nữa La Tử Thanh ném điện thoại.
La Tử Thanh không khỏi đưa tay lau mồ hôi trên trán: đột nhiên cô có cảm giác vô cùng xấu.