Lăng Khả Nhi không có nhìn nhầm, đó chính xác là một đứa trẻ, xem ra không lớn, đoán chừng khoảng mười tháng, miệng phun bong bóng, bò tới trước ngực Lăng Khả Nhi dùng đôi mắt to vô tội nhìn Lăng Khả Nhi, thấy cô tỉnh lại liền nở nụ cười, đưa tay hưng phấn đập Lăng Khả Nhi.
Lăng Khả Nhi sợ ngây người, nhất định là cách mở mắt không đúng, nhất định là đang nằm mơ, đúng, nhất định là nằm mơ......Loại con nít này, làm sao có thể xuất hiện ở đây, cô an ủi mình, vỗ vỗ chăn, đổi tư thế khác lại nằm lên giường nhắm hai mắt lại.
“Ba ba......oa....oa......oa......”
A, giấc mơ này thật chân thật, đứa bé kéo áo......kéo......
“Chị nói em này! Em xé quần áo chị thì sao, khốn kiếp!” Lăng Khả Nhi không thể nhịn được nữa, cô cảm thấy những điều trước mắt đều là ác ý của vụ trụ!
“Đây là cái quỷ gì?” Lăng Khả Nhi nhìn đứa trẻ trước mặt, vô cùng chê đẩy đứa trẻ ra: “Đi đi, đi tìm mẹ em đi, tránh xa chỗ chị ra.”
Đứa trẻ nghiêng đầu, miệng thổi bong bóng, mắt cười, còn quơ quơ cánh tay béo múp míp về phía cô.
Không không không, cái này không thể nào, đây tuyệt đối không phải con trai cô, cô là xử nữ.....Không, xử nữ. Màng trinh còn chưa rách, làm sao có thể có con, ha ha ha, không thể nào......Nhất định không thể nào......
[Hệ thống 233: Nơi này ngoài cô ra còn có ai?] Giọng nói của hệ thống tràn đầy thích thú, Lăng Khả Nhi giận dỗi trong lòng, cảm thấy xui xẻo, cô vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi vùng đất này.
[Hệ thống ha ha ha: Này! Cô không thể vô tình vô nghĩa như vậy, cô sinh ra rồi lại chạy sao?]
“Cút, đứa trẻ này không phải của tôi, nụ hôn đầu của tôi......” Không, nụ hôn đầu sớm đã không có, bị Mạnh Bạch làm hại “Thân thể là của toio” Cho nên không thể nào có đứa trẻ này, trừ phi thằng bé có bản lĩnh gọi mẹ, dĩ nhiên đó là điều không thể, dù sao đứa bé hơn một tuổi mới có thể nói, Lăng Khả Nhi tuyệt không lo lắng......
“Mẹ! Mẹ!”
A, nhìn đi nhìn đi, quả nhiên không chỉ có một mình cô, còn có những người khác tồn tại......
Động tác trên tay Lăng Khả Nhi dừng lại, trừng to mắt nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy đứa bé đưa cánh tay múp míp về phía cô, trên mặt còn có nụ cười ngây thơ, còn kêu lên: “Mẹ.....mẹ.....”
Lăng Khả Nhi quay người lại nhìn xung quanh......Không đúng, nơi này chỉ có một mình cô, sợ ngây người!
Yêu quái còn biết nói chuyện!
Cô phù phù một tiếng ngã lăn trên mặt đất, tràn đầy hoảng sợ nhìn đứa bé, cô tin tưởng, tình huống hiện tại tuyệt đối làm người ta rợn cả tóc gáy: rừng rậm đen nhánh, im lặng đột nhiên xuất hiện một đứa con nít; hơn nữa còn gọi cô là mẹ!
Quá kinh người!!!
Còn nhỏ như vậy làm sao lại biết nói? Tại sao lại phải nói?!! Quá đáng sợ!!
[Hệ thống 233: Chúc mừng người sử dụng đạt thành tựu, mẹ của con trai bảo bối thiên tài.]
Hệ thống ngươi chơi người sao! Lúc này không cần làm loạn thêm có được không, Lăng Khả Nhi run rẩy hai chân, tràn đầy hoảng sợ cùng cảnh giác nhìn đứa trẻ, cô cũng không rảnh tranh cãi cùng hệ thống, cũng không kịp thu đồ, lăn một vòng chuẩn bị rời khỏi đây, quá đáng sợ.
Ở nơi Lăng Khả Nhi không nhìn thấy, đứa bé sa sầm mặt, lại khôi phục dáng vẻ ngây thơ, chu cái miệng nhỏ nhắn, chảy nước miếng, dùng giọng nói non nớt hướng về phía lưng cô hét to: “Mẹ, mẹ đừng bỏ tiểu Bảo!”
Giọng nói kia quả thật giống như gọi hồn, vì vậy dưới chân cô mất thăng bằng......
Bùm......
Lăng Khả Nhi một lần nữa ngã trên mặt đất. Cô khổ sở nhìn thằng bé, chỉ thiếu nước dập đầu: “Tiểu quái vật......A không, tiểu tổ tông, ngươi từ đâu tới thì về lại đó đi, van ngươi!” Đừng dính lấy cô, xem như tim cô là kim cương cũng không thể chịu được sự đả kích này.
Đứa bé nghiêng đầu: “Còn từ mông mẹ chui ra, chẳng lẽ còn muốn con chui lại cái mông mẹ sao?”
Lăng Khả Nhi: “..............”
Đứa trẻ bò tới, Lăng Khả Nhi hoảng hốt, liên tiếp lùi về phía sau mấy bước, thằng bé kiên trì không ngừng tiếp tục đến gần, dùng cặp mắt to tràn ngập nước nhìn chằm chằm Lăng Khả Nhi.
Lăng Khả Nhi nuốt nước miếng: “Yêu......Yêu quái!”
[Hệ thống 555: không phải yêu quái, đó là con trai thiên tài của cô có trí thông minh cao gần 250! Cộc cộc cộc!]
Trí thông minh 250......
Ha ha, thật là thiên tài!
[Hệ thống: thật ra thì thế giới này tên “Mẹ ngu ngốc ôm con trai thiên tài chạy trốn khỏi thành phố X” ]
Hệ thống ngươi tới đây, chúng ta chơi một trò chơi, gọi là xé, đảm bảo không đánh chết ngươi thì thôi, khốn kiếp!
[Hệ thống manh manh lộc cộc: người ta không thương tôi, muốn xé tôi.]
A này, thẹn thùng cái lông ấy, tôi vừa không có ý khích lệ ngươi.
Lăng Khả Nhi vô lực.
Nhưng bị hệ thống náo loạn như vậy, cô không hốt hoảng, nhìn tiểu quái vật từ trên xuống dưới, a không, con nít trong truyền thuyết, thử đưa tay đâm vào đứa bé, khuôn mặt mềm mại, vẫn còn ấm, Lăng Khả Nhi không nhịn được lại đâm tới, thằng bé nấc cục, cơ thể lăn một vòng té lăn quay trên mặt đất.
Lăng Khả Nhi sững sờ, vỗ bắp đùi cười ha ha: “Thiên tài có trí thông minh 250, còn nhỏ mà nổ, đứa trẻ ngu ngốc.”
Ánh mắt đứa bé khẽ chuyển, lúc Lăng Khả Nhi đang vui chỉ nghe rắc một tiếng, Lăng Khả Nhi nhìn sang thiếu chút nữa bị dọa sợ, chỉ thấy đứa bé trước mặt lúc này ngã nghiêng ngồi dậy nắm chặt tay thành nắm đấm, chảy nước miếng vô tội nhìn Lăng Khả Nhi, Lăng Khả Nhi nấc một tiếng, không cười nổi nữa.
Chuyện này........Cô phải có biểu tình thế nào mới tốt.
“Chẳng lẽ ngươi......” Lăng Khả Nhi nhìn thằng bé từ trên xuống dưới, khuôn mặt hoảng sợ nói: “A.......Lực sĩ?”
Cơ thể đứa bé khẽ nghiêng một cái, lại một lần nữa ngã trên mặt đất, thằng bé chậm rãi bò tới, ở trên người Lăng Khả Nhi tìm một chỗ thoải mái chui vào, sau đó nhắm hai mắt, bộ dáng vô cùng hưởng thụ.
=.= Thằng bé này thật đúng là biết xử lý.
[Hệ thống vui vẻ: đã nói thằng bé là một thiên tài rồi, rốt cuộc cô đã tin chưa.]
Lăng Khả Nhi: “.......” Cô cảm thấy thế giới quan lại một lần nữa bị đổi mới, nhưng kế tiếp âm thanh khiêu chiến của Google lại vang lên.
[Năm năm sau.
Lãnh Dạ Thương gặp lại Lăng Khả Nhi trong một bữa tiệc.
Lần nữa gặp lại, nhìn thấy cô đem theo một bé trai rất giống mình.
Nhưng cô lại khoác tay một người đàn ông ưu tú, bình tĩnh hướng về phía anh ta mỉm cười: “Xin chào, anh Lãnh, giới thiệu một chút, đây là chồng tôi, còn có con trai tôi......”
“Chào chú, cháu tên XXX.” Con trai rất cơ trí.]
Con trai rất cơ trí......
Rất cơ trí......
Rất cơ trí......
Cơ trí......
Cơ......
# Đây là lần thứ ba trăm sáu mươi ba Lăng Khả Nhi muốn giết tác giả này#
Cô khó chịu nhìn cậu bé lực sĩ nằm trong ngực ngủ hết sức thoải mái, vì vậy cô không lưu tình đưa tay xách ngược hai chân đứa bé lên, giống như xách gà con: “Đây thật sự là con tôi?”
Con trai cô sẽ ngu ngốc như vậy sao?
Trong lòng Lăng Khả Nhi khốn hoặc, không khỏi lần nữa quơ quơ.
“Oa oa oa.......” Cậu bé vốn dĩ đang ngủ bị người mẹ vô tâm hành hạ thức dậy, đầu tiên sửng sốt mấy giây, sau đó khóc to lên, sau đó cơ thể chuyển động một cái, đái lên tay Lăng Khả Nhi.
Lăng Khả Nhi: nhất định là thằng nhóc này cố ý!!
“Đồ vô lại kia ngươi có tin ta giết chết ngươi hay không!” Buông thằng bé ra, cơ thể béo múp míp của cậu quay một vòng đụng vào thân cây to ở phía sau, thằng bé vẫn đang khóc, bị Lăng Khả Nhi uy hiếp như vậy càng khóc dữ tợn hơn, vì vậy đưa đầu nhẹ nhàng đụng vào cái cây trước mặt, rất không khoa học......
Cái cây bị bẻ gãy......
Lăng Khả Nhi cảm thấy tứ chi của mình cũng bị cắt đứt.
Cô cũng không thể mặc kệ đứa bé này (nhưng thật ra là sợ đứa bé này giết chết cô), vì vậy Lăng Khả Nhi ở trên cửa hàng của hệ thống đổi tã cùng sữa bột, mặc dù cô không biết tại sao hệ thống cửa hàng có loại đồ kỳ quái này, nhưng tất cả đều không quan trọng, quan trọng là đứa bé trước mặt này, Lăng Khả Nhi phát hiện ra số mình là số con rệp......Hơn nữa vô cùng xui xẻo......
Lăng Khả Nhi suy nghĩ cẩn thận, theo như kịch bản thì Lăng Khả Nhi cần tìm cho đứa bé một người cha dượng, sau đó sẽ gặp tổng giám đốc ngu ngốc kia, tới đoạn dồn ép.....Không đúng, ngược luyến tình thâm, sau đó một nhà ba người sống chung một chỗ (dĩ nhiên đó là điều không thể).
Nhưng mà phải tìm cha dượng ở đâu đây? Không biết làm sao, phản ứng đầu tiên của Lăng Khả Nhi chính là nghĩ tới Mạnh Bạch, nhưng lại rất nhanh gạt ra ngoài.
Mạnh Bạch đã hóa đen tối, không thể trông cậu vào cậu ta, nhưng ngoài Mạnh Bạch ra cô không quen ai nữa, về phần Lãnh Diệc Thần, Lăng Khả Nhi bày tỏ--
Ha ha.
Nghĩ tới nghĩ lui, liền có ý tưởng lóe lên trong đầu Lăng Khả Nhi, đột nhiên có một chủ ý tuyệt diệu.