Từ Tháng 3 - Tê Chẩm Do Miên

Chương 4: Hoàn




Màn tỏ tình của tôi với Hàn Nặc cứ thế mà kết thúc.

Một mặt là vì tôi không muốn gây phức tạp vào lúc này, mặt khác là tôi thật sự rất thích vòng tay hình bướm mà anh tặng.

Anh lúc nào cũng nhớ chuyện tôi thích bướm, còn từng chủ động kể về những cuốn vở có khóa hình bướm tôi hay dùng thời cấp 3, cả cây đàn accordion mà tôi dùng trong hội diễn văn nghệ năm lớp 10 nữa. Nhắc tới chuyện này có hơi tiếc, cây đàn accordion đó rất đẹp nhưng chẳng hiểu sao sau này không thấy nữa rồi.

Tất nhiên anh chưa từng nhìn thấy. Cây đàn accordion đó là quà mà cậu tặng tôi — Nhờ có kỹ thuật xuất sắc, cậu từng có rất nhiều tiền. Tiếc là sau này bị lộ ra gian lận, đụng phải một số người không nên đụng vào nên chỉ trong một đêm đã tự chui đầu vào kết thúc.

Nhà tôi cũng bị liên lụy, đeo trên lưng một đống nợ. Để trả tiền, năm lớp 11 tôi đã bán cây đàn accordion rồi.

Đó là món đồ mà tôi thích nhất, nhưng cũng là thứ có giá trị nhất tôi có. Lúc đổi được tiền, tôi cố gắng rất lâu nhưng vẫn không nhịn được mà òa khóc. Vì lén mẹ bán nên tôi cũng chẳng biết giải thích số tiền này lấy từ đâu ra với bà được, chỉ có thể vừa khóc vừa nhét chúng vào cuốn sổ có khóa hình bướm, định tìm cơ hội sẽ đưa cho bà.

Thôi được rồi, không nhắc tới những chuyện buồn này nữa. Đã qua cả rồi.

Quay lại câu chuyện nào.

Vào ngày thứ ba sau khi tặng vòng tay hình bướm cho tôi, Hàn Nặc quyết định tiến hành nghi thức trong nhà, yêu cầu đánh cược với con quái vật lần nữa.

Có lẽ để tìm kiếm trụ cột tinh thần, anh còn yêu cầu tôi đeo vòng tay vào, ở bên cạnh anh.

Nhưng sự tình phát triển có hơi xấu hổ — Vì con quái vật ấy không hề xuất hiện để đáp lại nghi thức.

Thay vào đó là một mảnh giấy xuất hiện trước ngưỡng cửa. Chữ viết trên giấy giống như trên cuốn sổ, ghi rõ thời gian và địa điểm đánh cược. Chúng tôi chạy tới, phát hiện đó là một escape room, người phụ trách đưa chúng tôi vào, nói với chúng tôi rằng một người tên “Hàn Nặc” đã hẹn lịch trước cho chúng tôi, còn đưa ra luật chơi nữa —

Anh ta nói trong phòng này có giấu tổng cộng ba lá quân Cơ. Chúng tôi chỉ cần tìm ra ba lá bài này trong thời gian quy định thì sẽ thắng; ngược lại, chúng tôi sẽ thua.

À đúng rồi, sở dĩ cứ ghi “chúng tôi”, “chúng tôi” là vì lúc này, tôi không thể không đi theo Hàn Nặc được — Vì chẳng ai nhìn thấy anh cả, không có tôi, đến cả mật thất anh cũng chẳng vào được.

“Thế còn nó?” Không ai thấy Hàn Nặc đang đứng cạnh tôi, cơ thể chưa lành hẳn hơi lảo đảo, “Con quái vật kia đâu? Nó không xuất hiện ư?”

Tôi đóng vai trò như loa phát thanh, nghiêm túc truyền đạt lại câu hỏi của anh với người phụ trách. Người phụ trách rất hoang mang: “Ý cô là anh Hàn đã đặt hẹn ấy à? Anh ấy không cần phải vào đâu. Anh ấy nhờ tôi nhắn với cô rằng thắng hay thua cũng được, quy tắc rành rành ở đó rồi, đâu thể giả mạo được.”

...

Hay thật. Nói cách khác là quý ngài quái vật kia đã bày ra một canh bạc không cần tiếp xúc.

Rất rõ ràng, đúng như Hàn Nặc đã lo lắng, tên đó trưởng thành quá nhanh. Trước đây hắn bị đánh lén một cục gạch nên giờ chẳng dám lộ mặt ra nữa.

Chuyện này cũng có nghĩa rằng cơ hội đánh thêm lần nữa của Hàn Nặc đã hoàn toàn bị phá vỡ. Có lẽ chính vì thế nên sắc mặt của anh còn tái hơn cả lúc tôi đón anh ven đường khi trước nữa.

Thời gian trôi qua, sắc mặt ấy càng lúc càng xanh xao — Dù cảnh tượng mà chúng tôi đối diện không có gì hoành tráng, thời gian cũng dư dả nhưng trong tâm lý đang bùng nổ mà phải tìm ra mấy lá bài poker mỏng tanh ấy thì thật sự quá khó với anh.

“Không có không có không có...”

Cuối cùng, trong mười phút cuối cùng trước khi đếm ngược, sự sốt ruột của anh đã lên tới đỉnh điểm.

“Giỡn mặt hả! Không tìm ra được gì hết!” Anh dùng sức vứt cái chăn đang cầm đi, “Lại là như thế, không thể nào thắng cược được!”

“Bình tĩnh đi.” Tôi vừa tìm vừa an ủi anh. Phải cố tình để lộ ra nửa bên tai nghe bluetooth để tránh bị hiểu lầm thành con điên đang tự nói một mình, “Còn mười phút nữa mà, chúng ta vẫn còn cơ hội.”

“Làm gì có cơ hội nào, đã lật tung hết cả lên rồi mà —”

Anh chưa kịp dứt lời thì đã im bặt.

Tôi tưởng anh đã tìm được lá bài nên vội quay đầu lại. Nhưng ai ngờ, anh lại sải bước lao thẳng tới phía tôi.

“Vòng tay của em đâu rồi?” Anh túm lấy cổ tay tôi, khó tin nhìn chằm chằm vào đó, “Vòng tay anh tặng em đâu rồi?”

“Ngại phiền nên không có đeo.” Tôi nhẹ nhàng nói, định rút tay về nhưng lại bị anh nắm thật chặt.

“Sao lại không đeo? Chẳng phải anh đã nói với em rồi sao, đó là quà anh tặng cho em, anh mong em có thể khiến nó phát huy giá trị —”

“Giá trị gì?” Tôi quay lại nhìn anh. Hàn Nặc im bặt.

“Giá trị gì??” Tôi bình tĩnh lại hỏi lần nữa, dùng sức kéo tay mình về.

“Giá trị lấy lòng tôi hả? Giá trị thỏa mãn ham muốn khoe khoang của anh? Hay là — Giá trị che chở cho anh sau khi thua cược?”

Tôi gằn từng chữ, không hề bất ngờ khi thấy gương mặt vốn đã tái nhợt của Hàn Nặc nay càng thêm khó coi.

“Sao em biết?” Anh cứng nhắc nhìn tôi, “Bạn của em nói cho em biết à?”

“Tôi tự tìm thấy.” Nói tới đây, tôi cũng lười diễn mà tựa hẳn vào vách tường phía sau luôn, “Bạn Hàn Nặc, nhắc cậu một chút nhé. Lần sau có xé cái gì thì cứ vứt đi hoặc nuốt vào bụng, đừng có nhét trong túi, cản trở người ta giặt quần áo lắm.”

Đúng vậy, là hai mảnh giấy kia. Hai mảnh giấy tôi tìm thấy trong túi áo của anh. Bạn thấy có khéo không, vừa hay là hai trang bị xé trong cuốn vở đấy.

“Mãi tới khi ấy tôi mới hiểu tại sao anh lại cố tình hỏi tôi về việc bạn tôi có phương pháp ghi sổ sau khi thua cược không — Không phải anh muốn biết mà là anh không muốn tôi biết.”

Tôi nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường vẫn đang chạy, cố gắng kiểm soát tốc độ nói:

“Nhờ chuyện “tặng quà”, anh sẽ hoàn thành việc chuyển nợ. Hẳn những khoản nợ thanh toán trước đây của anh con quái vật ấy sẽ thu trên người khác, hơn nữa còn là thu ngẫu nhiên —”

“Nếu may mắn thì không có gì. Xui xẻo sẽ được chết thay anh.”

“Hàn Nặc à, sau cuốn vở có một chuỗi tên dài thế cơ mà. Dù toàn là đám rác rưởi nhưng dù sao cũng là bạn bè của anh, cứ thế bị anh bán mất rồi. Người ta tới thăm tặng quà cho anh từ nơi xa, anh thì hay lắm, khiến họ phải mất mạng.”

Tôi cười lạnh, khoanh tay nhìn anh ta: “Anh không mặt dày nói là vì tôi hả. Hàn Nặc à, cái miệng anh cũng dẻo lắm.”

“Tại sao anh không đánh cược nữa? Đúng rồi, là vì anh không dám, tất nhiên sao anh dám được. Vì không ai nhìn thấy anh, không ai quen biết anh nữa, đâu còn ai gánh nợ thay anh.”

“Nhưng vẫn còn một con ngu là tôi. Trong lòng tôi có anh, tôi thấy được anh. Tôi bị bắt nạt, bị làm nhục vì anh mà vẫn xem như là anh hùng.”

Hàn Nặc đã hoàn toàn im bặt. Tôi thưởng thức sắc mặt của anh ta, biết mình đã tính đúng cả rồi.

Thậm chí anh ta còn chẳng biện minh gì cho mình nữa. Cùng lắm chỉ là một câu “Chưa chắc sẽ chết đâu” thôi. Tôi nhìn đồng hồ treo trên tường, cũng tốt, tiết kiệm tí thời gian.

“Tôi ghét chuyện anh lừa dối tôi. Lợi dụng tôi như một con ngu vậy.” Tôi miễn cưỡng nhếch môi, cố gắng nở một nụ cười. Nhưng tôi biết, lúc này chắc chắn hốc mắt của tôi đã đỏ hoe rồi.

Ngay cả như thế, tôi vẫn lấy chiếc vòng tay kia ra, đeo trở vào tay mình ngay trước mặt anh ta.

“Nhưng tôi ghét nhất là dù cả như thế, tôi vẫn không thể từ bỏ anh được.”

Tôi thấy Hàn Nặc mở tròn hai mắt, ánh mắt chấn động. Tôi biết, mình lại tính đúng nữa rồi.

“Không, đợi đã, em, tôi…” Hàn Nặc đột nhiên há to miệng, nhanh chóng nhìn lướt qua đồng hồ treo tường, hơi chần chừ nhưng vẫn lao lên.

“Thôi đi, tháo nó ra đi. Tôi là một tên xấu xa, em không cần phải —”

Tiếng đếm ngược ba phút bắt đầu vang lên. Anh ta khựng lại. Tôi lại hất tay anh ta ra lần nữa, lùi ra sau mấy bước liền rồi dùng tay lau nước mắt trên khóe mắt.

… Tôi biết hẳn sẽ có một vài độc giả khó chịu khi thấy sự tình đi tới nước này. Thực ra đến cả bản thân tôi cũng hơi khó chịu nữa. Thậm chí tôi không dám tin sẽ có người kiên nhẫn đọc được tới dòng này cơ.

Nhưng như tôi đã nói trong lời mở đầu. Những gì tôi viết ra đều là trải nghiệm thực tế.

Tôi không biết mọi người có hiểu không, có một vài con người, sinh vật trông có vẻ rất vững vàng nhưng thực ra lại khá yếu đuối. Nó tựa như một bông hoa bìm bịp vậy, phải sinh trưởng nhờ tình yêu của mình; mà tình yêu của nó lại đơn giản, tới mức chỉ cần có cơ hội là sẽ cố gắng hết sức vì bạn.

Có lẽ sẽ có người yên tâm tận hưởng những thứ này. Nhưng tôi không phải người như thế. Cố gắng sẽ nhận được hồi báo, đó là điều tôi luôn tin tưởng.

Vì thế dù thấy phiền, giờ tôi vẫn đứng ở đây.

Mở to đôi mắt đẫm lệ, yên lặng nhìn người trước mặt.

“Hàn Nặc, tôi không hề nói dối.” Tôi khẽ nói, “Hôm ấy, lúc anh mở cửa nhà vệ sinh cứu tôi, trong mắt tôi anh thật sự như thiên thần vậy.”

“Tôi mong anh sẽ nhớ kỹ, nếu tôi thật sự chết vì ván cá cược này. Tôi không chết vì anh. Tôi vì người từng khiến trái tim tôi rung động.”

“Nếu không chết, tôi sẽ rời khỏi đây. Lần sau sẽ chẳng còn ai giúp anh nữa đâu.”

Thực tế là không có nếu như. Chỉ còn lại hai phút thôi.

Chúng tôi chỉ mới tìm được một lá bài. Có plot twist cũng chẳng được.

Nhưng tôi biết, Hàn Nặc sẽ nói. Dù sao anh ta cũng chẳng phải người xấu gì, vì thế lúc này anh ta chắc chắn sẽ nói.

“Không, vẫn còn cơ hội.” Quả nhiên, anh ta đã nói. Dù giọng nói rất nhẹ, “Vẫn còn cách cuối cùng.”

“Tôi có thể nhận thua. Theo quy tắc, chỉ cần tôi nhận thua thì chắc chắn nó phải xuất hiện! Chỉ cần tôi nắm được cơ hội đó rồi giết nó, tất cả vẫn còn cơ hội — —”

Đếm ngược một phút.

Không chần chừ tiếp nữa. Tôi dùng tình yêu và nước mắt của mình để ép buộc anh ta, nhìn anh ta chậm rãi lùi lại.

Tôi thấy anh ta lấy cuốn vở kia ra, thấy anh ta từ từ nhắm hai mắt lại, nắm chặt bức tượng trong túi như đang túm lấy niềm hy vọng cuối cùng.

Tôi nghe anh ta nói, tôi nhận thua.

Tôi biết, tình yêu của mình cuối cùng cũng viên mãn rồi.

*

Ồ, đọc không hiểu à?

Tôi thấy cũng đúng.

Suy cho cùng thì có nhiều thứ, như mọi người đã biết ấy, không tiện viết ra cho lắm. Tôi chỉ là một đứa lụy tình bình thường, tôi không muốn mọi thứ trông có vẻ phức tạp quá.

Ví dụ như tôi từng bị trưởng khối dạy dỗ tới mức bật khóc chỉ vì tôi khăng khăng mình nhìn thấy phấn đỏ tự viết chữ lên bảng đen trong Lầu Trắng, viết đi viết lại chữ “Cứu tôi với”.

Ví dụ như lần đầu tiên bị người khác chơi ác nhốt lại Lầu Trắng, tôi từng suy sụp tới mức cũng liều mạng viết “Cứu tôi với” trên bảng đen.

Ví dụ như tôi từng nhận được lời đáp lại kỳ lạ trong tuyệt vọng. Vì thế tôi cũng chọn đáp lại sự kỳ lạ ấy.

Ví dụ như tôi biết ơn bóng dáng trong suốt đã yên lặng ngồi xuống cạnh tôi, dùng chữ viết nguệch ngoạc từ từ trấn an tôi trong đêm khuya hiu quạnh. Mọi người không tưởng tượng được nó kiên nhẫn, dịu dàng tới mức nào đâu. Nó như một tập hợp của tình yêu vậy.

Con quái vật ấy thực ra là một con quái vật rất dịu dàng. Nó sẽ yên lặng nghe tôi khóc, sẽ cho tôi ôm qua lớp rèm căng phồng. Quái vật ấy viết chữ quá chậm nên tôi đã đưa cho nó một chiếc điện thoại cũ. Nó nhanh chóng học được cách gõ chữ, sau đó còn dùng điện thoại để gõ ra kể chuyện nữa. Có lúc là kể về những thứ sau khi nó trở thành quái vật đã nhìn thấy trong bóng tối; có khi lại kể về những chuyện cũ lúc nó còn là con người. Nó kể từng đi qua bến Đá Quý, mà mảnh thiên thạch trong trường kia cũng tình cờ xuất hiện, rồi nó bị quái vật trong mảnh thiên thật ấy lừa thế nào, ngu ngốc cá cược với đối phương, sau ba lần thua cược đã hoàn toàn đánh mất chính mình.

Đối phương đã đổi thành thân phận của nó. Điều khiển cha mẹ nó đưa mình rời khỏi đây. Nó đã trở thành quái vật không ai thấy được, ngày qua ngày cứ quanh quẩn trong phòng học của Lầu Trắng. Ngoài một cái họ mơ hồ ra, chẳng còn gì sót lại hết.

Vừa hay trong thời gian bị bắt nạt tôi thực sự rất muốn chết. Vì thế tôi hỏi nó tại sao không muốn đánh cược với tôi. Tôi thua nó thì nó sẽ sống thay tôi, tôi chết thay nó.

Nó từ chối lời đề nghị này mà không cần suy nghĩ. Nó nói tôi chưa từng tới bến Đá Quý. Tôi không giống với bọn họ. Nếu trao đổi với tôi, đến cả ý thức tôi cũng chẳng còn giữ nổi nữa.

Chuyện này cứ thế mà bị gạt qua. Vốn tôi cũng không muốn nghĩ nhiều thêm. Mãi tới một hôm đại hội thể thao — — Vì bị gọi đi có chuyện gấp nên tôi đã nhờ một cô gái quen biết trông túi hộ.

Nhưng túi của tôi lại bị cướp mất. Đám cướp túi đã vứt hết tất cả đồ đạc bên trong, rải khắp các phòng học ở Lầu Trắng.

Tôi phải đi nhặt từng món về. Quái vật vô hình cũng đang giúp tôi nhặt. Lúc này, tôi thật sự chẳng còn tâm trạng để mà oán hận nữa. Dù tôi biết họ không chỉ bắt nạt mà lén cười cợt tôi thế nào nữa — Tôi đã nghe tận tai. Hàn Nặc cũng nằm trong số đó.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy có một số chuyện cứ bơ đi mà sống. Chỉ cần nhịn một chút thôi mà.

Mãi tới khi tôi tìm lại được cuốn sổ có khóa hình bướm kia. Lúc được tôi tìm thấy, khóa ở trên đó đã bị đập nát một cách thô bạo.

Mở vở ghi chép ra. Tiền kẹp bên trong chẳng còn đồng nào.

Trên trang giấy vẫn còn vương lại một ít bột màu trắng. Tôi nhận ra loại phấn này, mỗi lần chơi xà đơn Hàn Nặc hay xoa vào tay rất nhiều.

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ mình phải làm gì đó.

Tôi muốn một số kẻ phải trả giá đắt.

Tôi cũng muốn cho quái vật của mình có một cơ thể xinh đẹp nữa.

Tôi không phải người thông minh gì. Nhưng bạn phải tin rằng chỉ cần có lòng, sẽ có người ngu ngốc hơn bạn rất nhiều.

Như tôi đã kể trước đó, làm ra một quy tắc nửa thật nửa giả không khó. Một khi bạn biết được điểm yếu trong lòng ai đó, muốn lừa họ cũng thật dễ dàng.

Muốn dụ anh ta mắc bẫy cũng khá dễ. Cậu tôi từng dạy tôi rất nhiều kỹ xảo gian lận, tôi cũng dạy cho quái vật.

Muốn lợi dụng anh ta để xác định những kẻ khác lại càng dễ hơn. Chỉ cần tự dưng nghĩ ra quy tắc “Tín dụng cờ bạc” gì đó, ắt hẳn anh ta sẽ ngoan ngoãn dẫn quái vật của tôi đi tìm những kẻ không nên sống kia sau khi thua cược.

Hơi phiền là tôi đi học đại học xa nhà, không thể gặp lại quái vật được. Vì thế tôi đã tải một phần mềm gửi mail trên điện thoại của nó. Dù sao Lầu Trắng cũng có điện mà, có thể dùng ké mạng của trường.

Quái vật ấy rất ngoan ngoãn. Cũng rất nghe lời. Không bao giờ đi ngược lại bất cứ yêu cầu nào của tôi, ngày nào cũng vụng về chào buổi sao, chúc ngủ ngon, mỗi khi phải xử lý ai, nó cũng sẽ ngoan ngoãn báo lại cho tôi biết tiến độ.

Vì thế khi biết nó mất liên lạc với mình, tôi không hề do dự mà bay về ngay.

Quả nhiên đã gặp vấn đề. Rõ ràng chỉ còn một chút nữa thôi mà. Nhưng thực ra vấn đề không lớn lắm — Chỉ là khuynh hướng trốn tránh của thằng nhóc này có hơi nghiêm trọng, gặp vấn đề là tự kỷ ngay. Không nghe lời tôi, chẳng nhẽ cứ nằm im đó đợi bị đánh hay sao?

Chỉ cần có thể nghĩ ra cách tìm được Hàn Nặc, chỉ cần tìm ra được nguồn gốc đạo cụ của anh ta, chỉ cần tìm được cách lấy được lòng tin của anh ta, chỉ cần nhân cơ hội anh ta không để ý mà phá hủy đạo cụ của anh ta, chỉ cần anh ta có đủ cảm giác khủng hoảng để tự giác đi theo con đường đã bày sẵn — Chẳng phải sẽ chẳng còn vấn đề gì nữa sao?

À, không đúng, vẫn còn một vài vấn đề.

Vì bước cuối cùng trong việc hoán đổi cơ thể không phải giết người hay đánh cược gì cả. Mà là câu tôi nhận thua.

May mà đúng như cậu tôi đã nói. Ván bài hay nhất là gậy ông đập lưng ông.

Chuyện này làm thì có hơi phiền. Làm tôi mất nhiều ngày như vậy rồi. Nhưng hết cách, vẫn là câu nói ấy —

Nếu thật lòng cố gắng thì sẽ nhận được hồi báo xứng đáng. Đúng không?