Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Quyển 2 - Chương 71: Uyên ương phỉ thúy vẫn luôn trên người nàng




_Cạch_

Phong Nguyệt Vô Thần ngồi ở thư án ngẩn nhìn ra ngoài cửa, ngoài ý muốn nhìn thấy nữ tử huyết y lãnh đạm đi vào. Phải biết nàng rất hiếm khi đến tìm hắn.

Lam Khanh Khanh tiêu sái đi vào, ngồi lên đệm bên cạnh thư án, xem phòng của hắn như phòng mình.

"Nàng tìm ta có chuyện gì?"

"Liễu An Nhiên."

Phong Nguyệt Vô Thần cau mày "Muội ấy làm gì nàng?"

Khanh Khanh hờ hững nhìn hắn, lắc đầu "Không có, muốn biết chút chuyện của cô ấy."

Phong Nguyệt Vô Thần kinh nghi nhìn nàng một hồi, cuối cùng cũng không hỏi ra nghi hoặc trong lòng "Nàng muốn biết chuyện gì?"

"Tất cả." Nàng nghĩ nghĩ lại bồi thêm câu "Từ khi ngươi gặp cô ấy, nói tất."

Liễu An Nhiên là nữ nhi của một nông gia ở trấn nhỏ gần biên giới.

Phụ thân nàng từng đi lính, trải qua nửa cuộc đời nơi chiến trường cuối cùng mang một thân nửa phế nửa tàn trở về nhà.

Mẫu thân nàng làm ruộng trồng trọt vất vả nuôi nấng Liễu An Nhiên trưởng thành, sau lại gánh vác thêm phụ thân nàng.

Liễu An Nhiên là một nữ tử đoan trang hiền lành, cuộc sống xoay quanh việc làm ruộng, nuôi gà ở chốn quê nghèo như bao nữ tử khác. Cho đến lần lễ hội của trấn, Liễu An Nhiên cùng vài nữ tử đồng trang lứa lên huyện bên mua vài thứ cho mùa vụ tiếp theo gặp phải đứa con trai háo sắc của tri huyện.

Đứa con trai kia của tri huyện nhìn trúng Liễu An Nhiên có vài phần tư sắc, nhất quyết muốn mang nàng về phủ. Đám nữ tử đi cùng nàng cũng bị bắt nhốt lại.

Liễu An Nhiên may mắn chạy trốn được. Nhi tử của tri huyện lại không tha đem người đến bắt nàng.

Liễu gia không quyền không thế chỉ là một hộ nhỏ dưới mí mắt quan tri huyện làm sao chống cự nổi. Nhi tử của tri huyện ném thỏi bạc vào người Liễu phu nhân, bắt Liễu An Nhiên đi. Đám nữ tử trước đó cũng không được thả về. Liễu An Nhiên không danh không phận bị đưa vào phủ.

Đoạn thời gian đầu vì nàng kháng cự quá quyết liệt nên nhi tử tri huyện gia không động vào nàng. Chính thất phu nhân của hắn cũng ganh ghét khi dễ nàng.

Chuyện kéo dài đến khi Liễu An Nhiên bị bức tử, nhảy hồ tự vẫn, trong phủ tri huyện lại truyền ra nàng sảy chân té xuống.

Liễu An Nhiên hôn mê suốt mấy ngày, khi tỉnh dậy thì như biến thành người khác. Đêm hôm đó Tri phủ gặp hỏa hoạn, tên nhi tử kia bị người chặt đứt mệnh căn, chính thất phu nhân dung nhan bị hủy, không lâu sau treo cổ trong nhà mà chết.

"Khi ta gặp Liễu An Nhiên chính là hai ngày sau khi phủ tri huyện gặp hoả hoạn. Tình cờ đi ngang qua bên ngoài huyện gặp được muội ấy, có lẽ bị truy sát, tình trạng không tốt."

Khanh Khanh nhàn nhã ngồi gác chân lên ghế bên cạnh, lạnh nhạt hỏi "Sau đó?"

Phong Nguyệt Vô Thần ném sổ sách vừa xem xong qua bên cạnh, lấy tới chồng sổ sách khác. Hắn nhìn thoáng qua nàng, khóe môi câu lên nụ cười.

"Muội ấy đồng hành cùng ta một đoạn thời gian, sau đó trở về Xích Hà cung theo danh nghĩa môn hạ của ta. Khi ấy thực lực của muội ấy rất mạnh..." Phong Nguyệt Vô Thần đột nhiên ngừng lại, ngẩn đầu nhìn Khanh Khanh.

"Ta đột nhiên nghĩ đến, thủ pháp của An Nhiên lúc trước có mấy phần giống nàng."

Khanh Khanh không phản bác, dù sao khi ở trong tổ chức nàng cũng là do A Sát... Liễu An Nhiên cùng Vương Tường Hải mang.

"Tại sao cô ấy bị phế?"

Ngón tay đang lật trang giấy của Phong Nguyệt Vô Thần khự lại "Là vì ta."

Hắn sắp xếp lại từ ngữ, nói lại một lần "Đó là chuyện tám năm trước, một năm trước đại loạn. Ta nhận được một nhiệm vụ ở Thiên Khanh, người đồng hành duy nhất của ta chính là An Nhiên. Ở đó, An Nhiên cứu ta một mạng, một thân võ công bị phế, mạng cũng là đi một vòng từ quỷ môn quan trở lại."

Phong Nguyệt Vô Thần dường như chìm vào quá khứ, ngẩn người vô định nhìn vào sổ sách trước mặt "Khi đó ta đã hứa sẽ chăm sóc muội ấy cả đời."

Khanh Khanh nâng mắt "Liễu An Nhiên thích ngươi."

Phong Nguyệt Vô Thần "Ừ" một tiếng lại như nhớ tới cái gì đột nhiên ngẩn đầu luống cuống giải thích "Ta không có ý gì với muội ấy cả, trước là thuộc hạ, chỉ xem muội ấy như muội muội ruột thịt."

Khanh Khanh nhếch môi giễu cợt "Phản ứng lớn như vậy làm gì? Ta lại không có hỏi đến ngươi."

Phong Nguyệt Vô Thần cúi đầu "Trước đây nàng từng hiểu lầm."

Khanh Khanh không mặn không nhạt "Oh" một tiếng "Đó là trước đây." hiện tại ta không quan tâm.

Nghĩ nghĩ, vị trí trái tim lại ẩn ẩn có chút đau.

Khanh Khanh lái sang chủ đề khác "Sau khi ngươi rời khỏi Xích Hà cung cô ấy đi đâu?"

"Thân thể muội ấy bị phế, không thể tập võ luyện công được nữa, ta gửi muội ấy đến nơi khác học y thuật. Khi ta rời khỏi Xích Hà cung muội ấy còn chưa trở lại. Sau khi ổn định lại thế cuộc thì đã không thể liên lạc được với An Nhiên, muội ấy cũng chưa từng đến tìm ta. Gần ba năm trước, biến cố ở biên cương sảy ra muội ấy mới trở lại."

Khanh Khanh một tay chống cằm, một tay gõ gõ trên thư án không biết đang nghĩ đến cái gì mà xuất thần.

Phong Nguyệt Vô Thần nhìn thấy nàng như vậy mở miệng mấy lần rốt cuộc cũng không nói cái gì, yên lặng xem sổ sách.

Qua hồi lâu đột nhiên nghe thấy Khanh Khanh lên tiếng "Trước kia vì sao ta lại quen biết ngươi?"

Phong Nguyệt Vô Thần ngẩn đầu, không ngờ đến nàng sẽ hỏi về việc này, có chút đần ra.

Khanh Khanh nhìn thẳng vào hắn, yên lặng chờ nghe câu trả lời.

Ta đang học hỏi thứ không biết! Không mất mặt!

Phong Nguyệt Vô Thần phản ứng lại, có chút ngốc ngốc cười "Lần đầu gặp mặt chính là nàng đến phủ của ta trộm "Uyên Ương phỉ thúy" bị hộ vệ truy đuổi trốn đến dục phòng ta đang dùng."

Khóe miệng Khanh Khanh giật giật, nàng lẳng lặng giơ tay che mặt. Thật là mất mặt!

Khanh Khanh hít sâu một hơi, cố gắng duy trì tinh thần "hiếu học", không biết phải hỏi "Vậy vì sao ta lại vào cung?"

"Ta nói nàng trở thành thuộc hạ nằm vùng của ta, tiến vào cung theo dõi động tĩnh, nàng không tin không?"

Không tin!

Khanh Khanh xém chút phun ra hai từ "không tin" nhưng lại nghĩ đến những đoạn kí ức vỡ vụn trước đó rất nhanh nuốt vào.

Quá mất mặt!

Phong Nguyệt Vô Thần khẽ cười, ân cần đem chuyện từ khi hắn gặp nàng nói qua lại một lượt.

Khanh Khanh trong quá trình nghe lại chuyện xưa chỉ có thể âm thầm che mặt mắng thời "trẻ trâu" của mình. Mất mặt x3

Phong Nguyệt Vô Thần nói đến chuyện sảy ra ở Nam Cương, chính tại nơi bọn họ đang ở thoáng ngừng lại nhưng không quá lâu, đem toàn bộ chuyện nói qua một lần, không chút giấu diếm.

Khanh Khanh nghe đến đó cũng chỉ trầm mặc không tiếp lời.

Trong lời kể của Phong Nguyệt Vô Thần có vài chi tiết xuất hiện ở mảnh vụn kí ức nàng nhớ được. Lời kể của hắn như một chìa khóa, như một loại thuốc dẫn chấp vá những mảnh vụn kí ức lại với nhau, xuất hiện nhiều đoạn quá khứ cụ thể.

Khanh Khanh mặc danh kì diệu nhớ lại một số đoạn kí ức quan trọng, đặc biệt của trước đây. Ví như lí do nàng vào cung, chuyện sảy ra ở Nam Cương, chuyện âm mưu của Thượng Quan Tề... Rành mạch không một chỗ trống.

Những kí ức còn lại quá mờ nhạt lại kèm thêm não cá vàng vô phương cứu chữa từ trước, tạm thời không thể nhớ ra.

Lời kể của Phong Nguyệt Vô Thần dứt, không khí trong phòng bỗng có chút ngột ngạt. Hai người yên tĩnh đến lạ thường, ai cũng chìm vào suy nghĩ của bản thân.

Phong Nguyệt Vô Thần nhìn đến Khanh Khanh, khẽ thở dài.

"Uyên Ương phỉ thúy."

Khanh Khanh đột nhiên lên tiếng "Ta vì Uyên Ương phỉ thúy mới tìm đến phủ của ngươi, vậy đôi ngọc bội đó đâu?"

Phong Nguyệt Vô Thần không nghĩ đến nàng hỏi về Uyên Ương phỉ thúy, đối với đôi ngọc bội kia hắn chỉ chắc đầu "Đôi ngọc bội kia đúng là xuất hiện từ chỗ của mẫu thân ta, nhưng trong tay ta chỉ có một mảnh ngọc bội, mảnh kia đã bị thất lạc từ lâu."

Khanh Khanh nhíu mày "Ngươi lừa ta!"

Phong Nguyệt Vô Thần chỉ cười không nói. Quả thật khi đó hắn lừa nàng.

Khanh Khanh càng nghĩ đến càng tức "Vậy mảnh ngươi nắm giữ đâu?" Không có một đôi ta lấy một mảnh, tuyệt không thể chịu thiệt!

Phong Nguyệt Vô Thần cười tà mị nhìn nàng, giọng điệu nhẹ nhàng mang đầy sủng nịch.

"Mảnh Uyên Ương phỉ thúy ta nắm giữ vẫn luôn ở trên người nàng."