Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Quyển 2 - Chương 68: Chấm dứt đình chiến




"Khanh Khanh, xem như lần này ta cho ngươi một ân tình... Nếu có thể trở lại, ta liền tìm ngươi tính toán hết thảy..."

Khanh Khanh nhìn về phương hướng bóng dáng bạch y nữ tử rời đi, trong mắt tràn đầy mông lung cùng hoảng hốt.

Kí ức nhiều năm như vậy đột nhiên như thủy triều trào về, hình ảnh người con gái cùng nữ tử thanh y ấy trùng trùng điệp điệp chồng lên nhau. Dung nhan hoàn toàn khác nhau nhưng lại khiến cho người khác nhận thấy hai người chính là một.

"Đây là Lam Khanh Khanh, từ nay hai người sẽ tiếp nhận dạy bảo nó."

"Ba người các ngươi là một tổ đội, là tam giác vàng trong tổ chức."

"Nên nhớ ba người các ngươi chính là một thể, đừng phản bội tổ chức."

"..."

"Vương Tường Hải, Lam Khanh Khanh, kể từ nay hai người chính là bộ đôi hoàn hảo nhất trong tổ chức"

Người kia đâu?

Nhiệm vụ thất bại, chết rồi...

"Lam Khanh Khanh, lần này tôi đi thay cô, cho cô nợ một cái ân tình. Nếu có thể trở lại liền sẽ tìm cô tính toán hết thảy."

Lời cuối cùng của người kia chính là như vậy.

Tam giác vàng trong tổ chức, người còn lại là một cô gái, gọi là A Sát.

Khanh Khanh thúc ngựa về thành thì trời đã tối hoàn toàn, nàng đến cổng thành đưa ra lệnh bài được người nhanh chóng đưa vào trong.

Tiếng binh khí cùng tiếng trống, tiếng la hét của binh sĩ ngoài chiến trường vang vọng trong tòa thành dường như đã trống rỗng. Khanh Khanh một mạch đi đến cổng thành giáp biên Phong Quốc.

Cổng thành không thể mở nàng đành chạy lên tường thành nhìn một chút. Trên tường thành lúc này có một Bạch y nam tử đang đứng quan sát, tóc dài xõa sau lưng bay tán loạn theo gió.

Vương Quân nghe tiếng động, quay người nhìn. Hắn thấy rõ là nàng cũng không nói gì, thu tầm mắt dừng trên người nàng, thả nơi chiến trường.

Bên dưới lúc này đánh hăng say nhưng tùy tiện nhìn cũng có thể nhìn ra Phong Nguyệt đang ở thế hạ phong. Quân sĩ mặc giáp Phong Nguyệt nhiều nhất cũng không vượt qua mười vạn, chống đối với đoàn quân đông đến nhất thời không nhìn ra bao nhiêu quân rất thảm hại.

Nổi bật trong đám quân, một nam tử mặc áo giáp đỏ rực mang theo một thanh kiếm, đang giao thủ với thiếu niên Khải Lạc cùng lão tướng quân Phong Quốc.

Khanh Khanh nhận ra bốn vị hộ vệ cùng Hắc Kết đều ra trận. Trong thành lúc này chỉ có một vị lão tướng quân bị thương chưa khỏi đang trên tường thành quan sát, một con tin Phong Quốc, không hơn hai trăm cung thủ.

Quả thật rất thảm!

Khanh Khanh nói với vị lão tướng quân trong thành chuẩn bị cung thủ lại một lượt, bất kì lúc nào cũng có thể tiếp ứng quân ta về thành. Nàng sai bảo một binh lính, đem dây thừng đến.

Khanh Khanh lấy một cung tên cùng túi tên của một cung thủ. Nàng nhanh nhẹ giương cung, dùng lực, nhắm thẳng về phía chân của lão tướng quân Phong Quốc đang đối chiến cùng Phong Nguyệt Vô Thần mà bắn.

Mũi tên xé gió, "phập" một tiếng găm chặt vào chân lão tướng quân, khiến ông ta khụy xuống.

Khải Lạc thoáng giật mình, hắn nhìn về phía tường thành, còn chưa nhìn rõ mũi tên thứ hai đã xé gió mà đến. Khải Lạc vội né nhưng mũi tên vẫn lướt qua mặt hắn để lại vệt máu dài trên má.

Khanh Khanh bắn tiếp mũi tên thứ ba, mũi tên gắm vào cổ tay phải của vị lão tướng quân Phong Quốc, triệt để khiến ông ta không còn khả năng chiến đấu.

Khanh Khanh thu hồi cung tên, nàng nắm lấy đầu đoạn dây thừng cột bên tường thành mà nàng căn dặn binh sĩ lúc nảy, trực tiếp nhảy xuống từ tường thành.

Chiều dài dây thừng có hạn, chưa tiếp được đất dây dẫ hết. Khanh Khanh rút Khổng Y Kiếm ra, găm vào tường thành, thả chậm tốc độ rơi xuống.

Hắc Kết sớm đã để ý đến bên này, nàng vừa nhảy xuống y liền phi ngựa đến. Y đưa ngựa chiến của y cho nàng, bản thân dùng một ngựa chiến mất chủ khác tiếp tục chiến.

Khanh Khanh dùng Khổng Y kiếm đánh trong khoảng cách gần, một đường xông đến hỗ trợ Phong Nguyệt Vô Thần.

Khanh Khanh ném Khổng Y kiếm đến cho Phong Nguyệt Vô Thần, bản thân nhặt đại một thanh kiếm rơi trên đất đánh tới quân địch.

Ban đầu Phong Nguyệt Vô Thần nhìn tới Khổng Y kiếm rất đần độn không hiểu ý nàng, hắn đột nhiên nghĩ thông, truyền nội lực vào kiếm, phát huy uy lực vốn có của nó.

Phong Nguyệt Vô Thần vung kiếm mang uy lực lớn mạnh quét một vòng, hai lớp binh sĩ vây quanh hắn liền bị đánh ra xa. Khanh Khanh thừa cơ tiếp cận hắn "Vì sao không rút lui?"

Phong Nguyệt Vô Thần lại quét đi một vòng binh sĩ, lui về phía sau "Không thể, ở đây có một kết giới bao vây diện rộng, không thể thoát khỏi."

Khanh Khanh nhíu mày, lui về phía Hắc Kết phía sau "Không thể phá kết giới?"

Hắc Kết lắc đầu, đột nhiên y nhận ra khi nảy Khanh Khanh vào trong không có vấn đề gì. Kết giới này chỉ để đối phó người bên trong.

Y đã dùng "phá địa trận" nhưng không thể phá được kết giới, y cũng rõ những thứ đại loại như kết giới "phá địa trận" hoàn toàn không có tác dụng.

Quân Phong Nguyệt điên cuồng chém giết địch, lùi về sau nhưng dường như có tấm màn vô hình ngăn bước họ lại, tấm màn bao phủ cả chiến trường.

Vương Quân trên tường thành vốn đã nhìn ra dị động. Hắn quan sát một hồi, tay khẽ nhút nhích. Trên kết giới bên dưới trận chiến hiện lên vệt sáng nho nhỏ, tiếng nổ nhỏ bị tạp âm trên chiến trường che lấp.

Vương Quân nhíu mày nhìn kết giới chỉ thoáng rung động rồi lại bình yên như cũ.

Bên cạnh vang lên tiếng mèo kêu thật nhỏ, Vương Quân thoáng nhìn dưới chân, một đoàn bông trắng ngẩn cái đầu nhỏ nhìn hắn.

Vương Quân ôm A Tuyết lên, nhẹ giọng lẩm bẩm gì đó rất nhỏ, bị tạp âm lấn ác chăng nghe ra là đang nói gì.

Vương Quân nói rồi khẽ thở dài, im lặng thật lâu. Hắn đưa mắt nhìn chiến trận phía dưới, vô thức nóng lòng không yên.

Bỗng kết giới hiện lên vài vệt sáng đứt gãy. Vương Quân khẽ nhíu mày nhìn vệt sáng dần tụ lại một điểm lệch phía trái một chút.

Điểm yếu?!

Vương Quân ngưng tụ kim quang nhàn nhạt trên tay, kim quang hóa thành một con kim điệp rực rỡ to chừng bàn tay. Kim điệp bay đến nơi tụ ánh sáng kia, Vương Quân thông qua kim điệp truyền nội lực vẽ nên trận pháp hoa văn phức tạp.

Nếu như Hắc Kết thấy sẽ dễ dàng nhận ra chính là trận pháp phá lồng giam ở rừng đông ngoại thành kia.

Trận pháp hoàn thành kim điệp liền biết mất, nơi đó bao phủ một tầng kim quang chói mắt. Vương Quân khẽ lẩm bẩm, hắn hô nhỏ một "Phá thiên trận", trận pháp liền ảnh hưởng đến kết giới.

Kết giới rung động mãnh liệt cuối cùng "ầm" một tiếng vỡ nát. Vương Quân nhẹ câu môi cười, vô thức xoa đầu cục bông trắng trên tay.

Trận pháp "Phá thiên trận" cùng kết giới kia nếu để người tu tiên đạo nhìn thấy đều có thể dễ dàng nhận ra. Hai trận pháp kia đều là pháp thuật nổi tiếng trong giới tu tiên đạo. Những người dùng thuật đều là người tu tiên.

A Tuyết cao ngạo hất đầu, né khỏi tay của Vương Quân phi xuống đất chay mất.

Kết giới bị phá hủy, quân Phong Nguyệt liền liên tục rút lui. Cổng thành mở ra, cung thủ hỗ trợ quân sĩ vào thành.

Phong Nguyệt Vô Thần cùng Khanh Khanh, tứ đại hộ về và Hắc Kết chặn phía trước, bảo vệ quân sĩ an toàn vào thành trước.

Khải Lạc cùng vài vị tướng chỉ huy trong cuộc chiến thấy đã không còn lợi thế như trước cũng hạ lệnh rút lui.

Khải Lạc nhìn quân sĩ Phong Nguyệt đã rút hết vào thành, nhìn cổng thành nặng nề đóng lại có cảm xúc gì đó rất lạ.

Vốn dĩ nếu Phong Quốc tấn công vào thành ắt sẽ chiếm được thành Nam Cương ngay lập tức. Vì sao nữ vương lại không công thành?

Khải Lạc nhìn lên tường thành liền thấy bạch y nam tử đứng bên trên. Ánh lửa hắt lên người nam tử nhìn có vẻ rất mông lung, huyền ảo.

Hắn không kinh ngạc lắm, giơ ta ra vẻ chào hỏi rồi lên ngựa theo quân rời đi.

Phong Quốc thật khó hiểu, nữ vương thật khó hiểu, kể cả vị quốc sư kia cũng làm cho người khác đau đầu. Khải Lạc vẫn là một thiếu niên, Khải Lạc từ chối hiểu bọn họ.

Hắn là một tướng quân, theo lệnh là được.

Vương Quân nhìn đội quân phong Nguyệt dần rút lui, hắn thở ra một hơi, xuống tường thành.

_________________

P/s: Trung thu vui vẻ kanatasakilo151. Chap này dành tặng cho nàng ah~

Chúc nàng một tết đoàn viên hạnh phúc bên gia đình, người thân! Một tết trung thu thu thật vui vẻ! Tối an~