Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Quyển 2 - Chương 51: Tâm ý của tân lang




Biệt Viện phía đông phố Kim Vương lụa đỏ treo khắp lối, thảm nhung đỏ rực trải trên phố kéo dài từ phủ Tứ vương gia đến tận đại môn biệt viện.

Giờ lành gần đến, đầu phố xuất hiện cổ kiệu hỷ tám người khiêng sa hoa, pháo đốt nổ tưng bừng, tiếng kèn tiếng trống náo nhiệt.

Tân lang quan Phong Nguyệt Hoành Ân hỷ phục đỏ rực cưỡi ngựa đi đầu đoàn rước dâu, vẻ mặt hớn hởn nhận lời chúc phúc của bá tánh vây xem.

Đoàn rước dâu dừng trước đại môn biệt viện, Phong Nguyệt Hoành Ân xuống ngựa vào trong đón tân nương tử. Nhưng tân lang chưa qua được đại môn đã bị chặn lại, roi dài không biết nơi nào đánh xuống nơi Phong Nguyệt Hoành Ân đang đứng khiến hắn lui lại vài bước.

"Lấy thê tử cũng không phải đến rước đi là được."

Giọng nói đầy băng lãnh truyền đến, nữ tử vận tử y tiêu sái từ trong biệt viện đi ra, nàng đứng giữa đại môn, ngăn lại đoàn rước dâu.

Phong Nguyệt Hoành Ân nhìn rõ người vừa nói, có chút kinh ngạc "Khanh Khanh? Cô về từ khi nào?"

Khanh Khanh không trả lời, không có ý định nhường đường.

Phong Nguyệt Hoành Ân có chút bất đắc dĩ "Khanh Khanh... Cô muốn sao đây!"

"Nhà này do ta mua, đường này do ta mở, muốn rước dâu đi cần để lại chút tâm ý nha!"-Hàm Mộc Vân từ trong đi ra, tinh nghịch cười "Bạch Nhi nhà ta không thể tùy tiện nói gả là gả được!"

Đoàn rước dâu cùng những người vây xung quanh xem náo nhiệt có người nhận ra Mộc Vân liền vội quỳ xuống hành lễ "Tham kiến quý phi nương nương!". Những người khác cũng vội vàng quỳ xuống.

Mộc Vân vội xua xua tay "Các ngươi làm gì vậy? Không cần hành lễ! Hôm nay ta đến với danh nghĩa biểu tỷ của Bạch Nhi, không liên quan đến thân phận gì cả!"

Mọi người nghe nàng nói liền lục đục đứng dậy.

Phong Nguyệt Hoành Ân chấp tay hành lễ "Hoàng tẩu!" Hắn đứng thẳng người nhìn Mộc Vân rồi lại nhìn Khanh Khanh "Không biết hai vị tẩu tử cản đường là có ý gì?"

Khanh Khanh thoáng nhíu mày, hai vị tẩu tử? Ai là tẩu tử của hắn?

Mộc Vân hắng giọng "Cũng không có ý gì, chỉ là Bạch Nhi nuôi lớn đến chừng này cũng không phải dễ dàng gì, đâu thể nói gả là gả ah?!"

Phong Nguyệt Hoành Ân có chút sốt ruột "Vậy phải làm sao? Giờ lành cũng sắp đến, không nhanh chóng sẽ trễ mất!"

"Vậy thì đệ mau nhanh ah! Tỏ chút tâm ý là tốt rồi!"-Mộc Vân cười.

Tâm ý? Thế nào mới đủ tâm ý?

Phong Nguyệt Hoành Ân có chút mờ mịt "Phải như thế nào mới đủ tâm ý?"

Mộc Vân xoa xoa cằm "Hay vầy đi, ta hỏi một câu ngươi đáp một câu, trả lời không được liền trở về phủ đi, ngày khác nghĩ kĩ lại đến đón dâu!"

Phong Nguyệt Hoành Ân thoáng nhíu mày, nhanh chóng đồng ý "Được!"

Quần chúng vây xem không khỏi bàn tán, không biết vị quý phi này là đem hôn sự của người khác ra làm trò chơi hay có ý gì, trả lời không được liền phải quay về?! Lí nào lại vậy?!

Mộc Vân không thèm đếm xỉa đến chung quanh nghị luận, bắt đầu hỏi "Bạch Nhi vào Tứ vương phủ chính là trở thành chính thất vương phi?"

Phong Nguyệt Hoành Ân không chút nghĩ ngợi đáp "Đúng vậy!"

"Sau khi thành thân tự do của nàng sẽ bị quản thúc sao?"

Phong Nguyệt Hoành Ân khẽ cười, lắc đầu "Sẽ không! Thành thân không có nghĩa là trói buộc tự do của nàng!"

Mộc Vân hài lòng gật đầu "Ngươi có thể chỉ nạp một mình nàng, yêu thương một mình nàng?"

"Có thể!"-Phong Nguyệt Hoành Ân không chút do dự gật đầu, hắn cảm thấy có chút không đúng liền sửa lại "Chắc chắn!".

Mộc Vân hài lòng cười "Chuyện sinh đẻ không nên ép buộc, cũng không nên trọng nam kinh nữ, xem trọng một bên!"

Phong Nguyệt Hoành Ân cười "Đệ là một vương gia, không quá cần thiết phải có nam trưởng. Đệ cũng không yêu thích quá nam hay nữ, chỉ cần là con đệ là được!"

Mộc Vân cười "Nha, đệ cũng được xem là bậc phu quân tốt đi?! Tiêu chuẩn thông thường đều thông qua!"

Phong Nguyệt Hoành Ân vui mừng ra mặt "Vậy đệ có thể vào..."

"Ấy, vẫn còn chưa xong!"

"Chưa xong?"-Phong Nguyệt Hoành Ân có chút nôn nóng "Vậy người hỏi tiếp đi!"

Mộc Vân xoa cằm "Vậy... " nàng chưa kịp nghĩ tiếp đã nghe giọng Khanh Khanh luôn lãnh đạm đứng phía sau "Một câu cuối, trả lời xong liền có thể đón dâu."

Khanh Khanh vẫn luôn giữ một mặt lạnh lùng, nàng nhìn thẳng Phong Nguyệt Hoành Ân "Nếu có một ngày ngươi thay lòng, vậy... Có thể buông tay Bạch Nhi?"

Phong Nguyệt Hoành Ân ngẩn ra, hắn im lặng thật lâu, bàn tay dưới ống tay áo khẽ xiết lại. Buông tay? Hiện tại và sau này có lẽ hắn sẽ không phản bội nàng, nhưng nếu như thật sự có một ngày đó... Hắn có thể buông tay cho nàng tự do được?

Khanh Khanh dường như hơi thở dài, âm thanh nhẹ như lông vũ lướt qua "Nhấc lên được, buông xuống được. Nếu như sau này ngươi thay lòng thì trả cho nàng tự do đi, không cần tự làm khổ mình khổ người!"

Phong Nguyệt Hoành Ân nhưng hạ quyết tâm, hắn ngẩn đầu nhìn nàng, trịnh trọng nói rõ từng chữ như tuyên thệ "Nếu sau này Phong Nguyệt Hoành Ân ta thay lòng, ta nhất định sẽ trả lại tự do cho Bạch Nhi. Nếu như thật sự có ngày đó, nếu như ta thật sự làm ra hành động bội bạc khiến nàng ấy đau lòng, ta nhất định sẽ tự moi tim bản thân đền tội với nàng ấy!"

Mọi người xung quanh có chút kinh hãi trước lời tuyên thệ của Phong Nguyệt Hoành Ân, Mộc Vân ngẩn ra trong chốc lát rồi vội huơ tay "Không, không cần moi tim móc phổi gì gì đó đâu ah! Được rồi, đệ thông qua!"

Phong Nguyệt Hoành Ân cười tươi cúi đầu "Đa tạ!"

Mộc Vân và Khanh Khanh lui sang một bên nhường đường cho Phong Nguyệt Hoành Ân đi vào, lúc hắn đi lướt qua Khanh Khanh như có như không nghe được nàng hướng hắn nói "Nhớ lời ngày hôm nay ngươi nói!"

Phong Nguyệt Hoành Ân mĩm cười hướng nàng gật đầu "Tuyệt không dám quên!"

Khanh Khanh ngồi ở một góc hẻo lánh trong hoa viên Tứ vương phủ uống rượu, yến tiệc náo nhiệt ở đình viện bên cạnh như không thể xâm chiếm được bóng tối bên này.

Hàm Mộc Vân xách hai vò rượu đến, đặt một vò bên cạnh nàng một vò mở nắp uống "Ta đến đưa rượu cho tỷ!"

Khanh Khanh không nói gì, không có phản ứng.

Mộc Vân ngồi xuống bên cạnh nàng "Hắc Kết đâu rồi? Chẳng phải mấy ngày trước hắn cùng tỷ trở về sao?"

"Y đi rồi."

Mộc Vân ngẩn ra "Đi đâu?"

Khanh Khanh lắc đầu "Không biết, xử lí chút chuyện gì đó thôi."

Có lẽ trở về Xích Hà Cung một chuyến, dù thi thể Bối Lan chôn cất ở Tây Hạ nhưng bài vị vẫn thờ ở Xích Hà cung. Có lẽ y về thắp cho sư tỷ mình một nén nhang đi.

Mộc Vân ậm ừ, nàng nhìn thoáng qua Khanh Khanh muốn nói lại thôi.

"Ngươi không vào trông xem?"

Mộc Vân nhúng vai "Xem cái gì? Phong Nguyệt Phủ Hàn cùng Hàn Khiết Tử ở đó, có hoàng thượng cùng hoàng hậu rồi ta sao phải trông?"

Khanh Khanh cúi đầu "Ừ" một tiếng lại thôi không nói.

Mộc Vân nhìn Khanh Khanh chốc lát, quyết định mở miệng "Ta nghe nói hai năm trước tỷ dùng Vong Tình Thủy?"

Khanh Khanh gật đầu "Ừ"

"Tỷ tội tình gì phải thế!"-Mộc Vân uống lấy một ngụm rượu, lẩm bẩm không biết nói cho nàng nghe hay nói cho bản thân.

"Vậy vì sao tỷ còn trở lại, thật sự quên Phong... Hắn rồi sao?"

Khanh Khanh nhếch môi cười, nhưng ý cười lại không lan đến mắt "Đã không nhớ thì sao lại biết có quên hay không?"

Mộc Vân nhìn Khanh Khanh "Tỷ... Thay đổi rồi."

Khanh Khanh nghiêng đầu nhìn nàng "Hửm?"

"Tỷ... Không còn cười nữa!"

Khanh Khanh nhíu mày "Ta rất thích cười sao? Ta khi nào lại thích cười?!"

Mộc Vân thở dài "Đúng vậy, tỷ vốn không hay cười. Nhưng mà sau khi xuyên không ta thấy tỷ cười rất nhiều, thật vui vẻ. Không thể nói là thay đổi mà là tỷ trở về thành Lam Khanh Khanh của trước đây rồi!"

Chỉ là trước đây nàng mang sự thù hận, cố gắng kiên cường, cố gắng trở nên mạnh hơn. Không thích cười cũng chẳng hay cười, một sát thủ máu lạnh!

Bây giờ nàng không còn thù hận, không còn phải gánh vác trách nhiệm tổ chức nhưng sâu trong trái tim lại mang một vết nức, khóa một thân ảnh. Từng vì người cười đến vui vẻ, từng vì người đau thấu tâm can, từng vì một người... Người rời đi liền không thể quay lại cảm xúc lúc đó.

Hốc mắt Mộc Vân ẩm ướt, nàng vỗ vai Khanh Khanh đứng dậy "Chuyện của tỷ ta không thể can thiệp được, ta chỉ mong tỷ có thể lựa chọn con đường đúng đắn."

Khanh Khanh mơ mơ hồ hồ nhìn bóng dáng Mộc Vân đi xa dần, khuất trong bóng tối, tâm trí nàng cũng dần mơ hồ.

"Lam Khanh Khanh" trong lục y nhạt của nô tỳ trong cung khẽ cười, đuôi mắt nhuộm một mảnh vui vẻ. Không phải cười lạnh nhạt, không phải kiểu trào phúng, không phải là chế giễu... Là nụ cười thật sự, thực sự vui vẻ!

Nhìn một người cười đến xinh đẹp...