Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Quyển 2 - Chương 5




Hoàng cung Tây Hạ

"Bẩm thượng vương, vùng rừng núi phía Bắc có chút bất thường. Một số thôn dân nhỏ ở phía Bắc đột nhiên sảy ra một số chuyện. Thần nghi ngờ là nước Di đang giở trò!"

"Nước Di vốn chỉ là một bộc tộc nhỏ bé, lâu dần sinh kiêu ngạo xưng vương. Nửa năm trước, bạo gan đem quân qua nước ta đã bị Na Bố Lạp tướng quân đánh tan. Có uy hiếp gì chứ?"

Vị quan viên vừa bẩm báo quay đầu có chút khó chịu "Đại nhân nói vậy là đang khinh địch? Ai mà không biết Nước Di rất phổ biến các loại tà thuật, hạ cổ"

"Hàn Minh, khanh thấy thế nào?" - Thượng Vương Tây Hạ _ Doãn Chính Uyên nửa nằm nửa ngồi trên long kỉ, như vô tình như cố ý hỏi Na Bố Lạp Hàn Minh.

Nam tử mặc áo giáp, hông mang bảo kiếm lãnh đạm đứng một góc lúc này bị gọi tên liền nhàn nhạt nói

"Nước Di ưu chuộng tà thuật là chuyện ai cũng biết, hiện dân chúng gần giới biên sảy ra chuyện bất thường, Hàn Minh nguyện ý đến phương Bắc điều tra một phen"

Long nhan không rõ vui buồn, Doãn Chính Uyên phun ra chữ "Duyệt" liền bãi triều.

"Hàn Minh, có rảnh bồi trẫm?"

Na Bố Lạp Hàn Minh cúi đầu "Có thể!"

Quan lại trong chính điện lục lui ra ngoài, đến khi trong điện chỉ còn hai người Doãn Chính Uyên lúc này mới rời khỏi Long Kỷ, hắn đưa tay gỡ long mão trên đầu xuống, tóc hắn không còn gì bó buộc tùy ý tung bay.

Hàn Minh nhìn cảnh này cũng đã thành quen chỉ nhắc nhở hắn một câu "Thượng vương, người là hoàng đế không nên tùy tiện như vậy!"

Doãn Chính Uyên giương môi, vén tóc mai lại, ánh nắng nhè nhẹ chiếu lên khuôn mặt của hắn, thập phần yêu nghiệt. Dung nhan, thân hình hắn còn xinh đẹp hơn cả nữ tử, chỉ là hắn rất ghét bị người khác gọi là nữ nhân.

Trước đây có sứ giả Phong Quốc đến Tây Hạ, vô tình gặp hắn mặt thường phục ở ngoại thành sống chết muốn bắt hắn về làm thiếp thất. Hậu quả của vị sứ giả kia chính là bị lăng trì đến chết. Những vị sứ giả còn lại cũng chẳng dám làm gì trước sự giận dữ của hắn.

Doãn Chính Uyên lấn át cả danh mỹ nam yêu nghiệt chính là bạo quân tàn nhẫn.

"Trẫm biết" - Hắn nhàn nhạt phun ra hai từ, mặt kệ ánh mắt khó chịu của Hàn Minh một đường hướng thư phòng mà đi.

"Hàn Minh, lần này đến phía Bắc trẫm cần ngươi quan xác giúp trẫm một việc!"

"Xin Thượng Vương phân phó"

Doãn Chính Uyên ngã người ra ghế, vân vê cái ly nhỏ trên bàn "Không khó gì, chỉ cần ngươi quan sát một chút xem cái vị ở Phong Quốc kia có động tĩnh gì hay không thôi"

Nhắc đến "Vị kia" ở Phong Quốc láng giềng Hàn Minh đột nhiên cau mày, sắc mặt có chút tệ "Thượng Vương tại sao lại đột nhiên nghĩ đến người nọ?"

"Không rõ, gần đây trẫm thấy bất an. Dường như không chỉ trẫm mà mấy vị ở Phong Nguyệt cũng bắt đầu động tay động chân rồi. Trước là Xích Hà cung bị diệt, sau là phái người đến "nhìn" vị kia. Trẫm thật hiếu kì năm đó bọn họ cũng chưa hiếm lạ gì thủ đoạn của vị kia, hiện tại gấp gáp như vậy là đang lo sợ điều gì?"

Hàn Minh trầm mặc, đột nhiên mở miệng "Vô Ưu đang tìm kiếm một nữ tử, thượng vương biết chuyện này chăng?"

Doãn Chính Uyên hờ hững "Biết!" chỉ là hắn có chút khinh thường chuyện nữ nhi tình trường. Loại động vật yếu ớt như phụ nữ cũng chỉ để làm phiền toái thôi.

"Liệu có phải là nữ tử kia, chính là..."

Doãn Chính Uyên nhìn Hàn Minh ấp úng nữa ngày vẫn không nói ra vế sau liền chau mày "Ngươi muốn nói ai?"

Hàn Minh có chút khó xử, chuyện năm đó ở Xích Hà Cung hắn cũng chỉ nghe thượng nói qua. Từng ghi nhận một nữ tử thần bí trong miệng mọi người, cũng chỉ là suy đoán!

"Chính là giai nhân trong lòng vị kia, nguyên nhân của sáu năm trước ở Xích Hà cung"

Doãn Chính Uyên dường như bị lời nói của Hàn Minh là cho giật mình "Ngươi cho rằng nàng ta là thật? lúc đó trẫm cùng Vô Ưu cũng chỉ xem chuyện hắn ta là rượu vào lời ra không chút nào đáng tin. Chỉ có thằng ngốc Hắc Kết kia tin lời hắn. Nếu thật sự nàng ta có thật trẫm lại thật hiếu kì"

Doãn Chính Uyên trầm ngâm một hồi liền xua tay "Tóm lại ngươi để ý một chút, vị kia nếu có ý định phân tranh thì dù trẫm hay Vô Ưu đều thiệt hại. Tiện thể gọi người qua nhìn xem bên Phong Nguyệt họ sảy ra chuyện gì"

"Tuân lệnh!"

*

Khách điếm Đông thành Kinh Lăng

Lam Khanh Khanh day day trán ngồi dậy đần người ra nhìn đỉnh màn, qua mất một khắc nàng mới dần tỉnh táo đi xuống giường. Tác hại của rượu khiến đầu nàng ong ong nặng nề, thật đau đầu!

"Tỉnh?" - Hắc Kết đi vào nhìn nàng mơ mơ hồ hồ khẽ cười, tuy lúc nàng say tâm tính thật khủng khiếp nhưng mà sau khi tỉnh trạng thái của nàng có chút.... Khả ái nha

Khanh Khanh "Ừm" một tiếng liền ngồi vào bàn đợt hắn đặt canh giải rượu xuống. Nàng dùng canh một cách tự nhiên như chuyện đã thành thói quen, mỗi lần nàng say tỉnh lại Hắc Kết đều sẽ chuẩn bị canh giải rượu cho nàng.

Hắc Kết cười tươi như hoa "Nàng cũng thật tự nhiên đi, xem ta là tướng công của nàng rồi sao?"

Khanh Khanh không mấy để tâm tới lời trêu ghẹo của hắn, hờ hững đáp trả "Nô dịch"

Hắc Kết ngẩn ra, dần dần tiêu hóa được hai chữ kia lập tức phồng mang trợn má "Lam Khanh Khanh, nàng giỏi lắm!!!" cư nhiên xem hắn là nô dịch của nàng!

Mỗ nữ tử vô tâm "Đa tạ!"

Hắc Kết liếc xéo không thèm chấp nàng, kéo ghế ngồi xuống "Nàng có dự định gì không?"

"..."

"Khanh Khanh?"

"..."

Lam Khanh Khanh yên lặng húp canh chẳng màng Hắc Kết đang hỏi

"Vậy tại sao nàng lại đến Tây Hạ?"

"Không biết!"

Hắc Kết thở dài đành mở ra cho nàng con đường nhỏ "Phía Bắc giáp nước Di có chuyện lạ, hình như có người sử dụng tà thuật gây rối. Na Bố Lạp Hàn Minh dẫn người đến đó rồi, cái kia, Lăng Vân cũng đi. Xem ra Vu Trác Nhạn cùng Thiệu Phi cũng sẽ đến đó bảo vệ Lăng Vân"

"..."

"Khanh Khanh có đi không?" - Hắc Kết thăm dò

"Vì sao?"

Hắc Kết á khẩu, hắn thật sự không nhìn ra ý định của nàng nha.

Khanh Khanh dường như nhớ đến cái gì đó thầm nghiêng đầu tính toán. Nàng uống xong chỗ canh cuối cùng liền đứng dậy "Đi"

"Đi đâu cơ?" - Hắc Kết có chút ngơ ngác

Khanh Khanh nghiêng đầu nhìn hắn, Hắc Kết đột nhiên hiểu ra, nàng là muốn đi phía Bắc với bọn người kia nha. Nhưng mà tại sao nàng lại đổi ý?

Khanh Khanh như nhìn thấu nghi vấn của hắn nhàn nhạt lên tiếng "Nghe qua Nhị ca muốn bắt Lăng Vân quay về"

Hắc Kết chờ nàng nói tiếp

"Sinh Thần của nhị ca, sắp rồi!"

Hắc Kết bỗng phì cười, Bắt tên Lăng Vân ương bướng kia trở về làm quà sinh thần cho Bạch Mặc Thương, ý là nàng là vậy? Ah tên nhóc Lăng Vân kia mà biết tư vị sẽ ra sao nhỉ?

Khanh Khanh nhà hắn càng ngày càng xảo huyệt!