"Ngươi... Là người La Mạn gia tộc?"
La Mạn Yên Tinh chớp chớp đôi con ngươi thanh thuần "Đúng vậy nha!"
"Sao vậy?"
Hắc Kết lắc đầu cười nhạt "Không có gì, chỉ là nghe có chút quen tai!"
La Mạn Yên Tinh nghe y nói vậy thì hưng phấn vô cùng "Người trung nguyên các ngươi còn có thể nghe qua La Mạn gia tộc ta sao? Oa ta không biết La Mạn gia tộc lại có tiếng tăm như vậy nha!"
Hắc Kết cười nhạt, tiếng tăm thì có bất quá lại không có lời đồn tốt lành gì! Lời này y không nói ra trước mặt cô bé đang thanh thuần đang phừng phừng phấn khởi kia.
Hầu gái nhìn sắc trời đã tối hẳn, nhiệt độ đang liên tục giảm tốt bụng nhắc nhở "Tiểu thư, trời đã khuya rồi người nên trở về nghỉ nơi ngày mai còn phải xuất phát về La Mạn thành!"
La Mạn Yên Tinh nghiêng đầu nhìn ngoài trời "A, trời tối rồi?!"
Cô bé quay sang Khanh Khanh, kéo kéo tay nàng "Tỷ cũng nên trở về nghỉ ngơi đi, Hắc Kết ca ta sẽ phân phí người chăm sóc thật tốt!"
Khanh Khanh gật đầu, nàng nhìn qua Hắc Kết một lượt dặn y bảo trọng thân thể một câu rồi cùng La Mạn Yên Tinh rời đi.
Nàng và Yên Tinh rời đi, Hắc Kết liền từ chối sự phục vụ của người hầu trong phòng bảo họ lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mình y. Y nhìn ra cửa, ánh mắt phức tạp.
Này, cũng quá mức trùng hợp đi? Tùy tiện nhờ một người cứu giúp người đó liền là người của La Mạn gia tộc?!
*
Sáng sớm ngày hôm sau, trong sự tiễn đưa đầy nhiệt tình của dân chúng cùng thành chủ thành Phí Duyệt đoàn người của La Mạn gia tộc khởi hành trở về thành La Mạn.
Lần này rời đi La Mạn Yên Tinh cố tình bảo Phí Duyệt Duy Hiên chuẩn bị hai con ngựa cho Khanh Khanh và Hắc Kết. Khi người hầu dắt ngựa đến cô bé còn cười đắc ý nói: Ta biết người trung nguyên các ngươi quen dùng ngựa nên chuẩn bị cho hai người đấy nha. Phải biết ngựa ở Liêu quốc rất hiếm (vì đa số họ đi trên sa mạc bằng lạc đà) huống chi là một thành nhỏ ở biên cương vắng lặng.
Đoàn người càng đi sâu vào trong địa phận Liêu quốc càng nhận ra đường dễ đi hơn, cát mịn dưới chân dần trổ nên cứng cáp.
Đoàn người đến La Mạn thành thì đúng lúc trời bắt đầu ngã về Tây. La Mạn thành được xây trên một ốc đảo, thành trì cao lớn sừng sững tạo cho người ta có cảm giác không thể nào phá vỡ được. La Mạn thành so với Phí Duyệt thành họ từng đi qua to lớn gấp ba gấp bốn lần, binh lính trên thành càng đông hơn.
Binh lính canh giữ trên thành nhìn thấy đoàn người liền lớn tiếng hỏi "Người đến là ai?"
La Mạn Yên Tinh nghe được tiếng người quen liền vẫy tay với nam binh lính "Hey, A Thành, là ta Yên Tinh đây!"
Nam binh lính canh giữ nhìn thấy La Mạn Yên Tinh nếp nhăn giữ mi tâm giãn ra, hồ hởi hô lớn với binh lính phía dưới "Nhị tiểu thư trở về, mau mau mở cửa!"
Đại môn thành màu đỏ tươi chậm rãi mở ra đón đoàn người vào thành.
Trong thành không sảy ra viễn cảnh chào đón phô trương như ở Phí Duyệt thành, chỉ có binh lính canh giữ cổng thành xếp thành hàng. Đoàn người đi qua họ liền cúi người hô to "Hoan nghênh tiểu thư hồi thành!"
Đoàn người đi ngang qua con phố lớn của La Mạn thành đến phủ Thành Chủ trung tâm thành. Người dân trên phố nhìn thấy bọn họ, có vài dừng lại đứng xem lại có người tiếp tục làm việc không mấy quan tâm.
Khanh Khanh nhíu mày thắc mắc, này không phải mới đúng là La Mạn thành của cô bé kia sao? Vì sao Phí Duyệt thành lại chào đón nồng nhiệt hơn cả thành của cô?
La Mạn Yên Tinh như nhìn ra nghi hoặc của nàng kéo lạc đà đi song song với nàng nói "Hey, tỷ tỷ đang thắc mắc điều gì? Tỷ đừng quan tâm cách chào đón giữ hai thành trì! Người của La Mạn thành xem chuyện này như quen, nếu lần nào cũng chào đón như vậy không phải là mệt chết sao?"
Khanh Khanh nhúng vai, không nói gì. Hiện tại nàng và Hắc Kết đều thay y phục Liêu quốc, không bị người khác nhìn chằm chằm với ánh mắt nghi hoặc nữa.
Đoàn người đi qua khỏi con phố lớn liền gặp phủ Thành Chủ to lớn.
Hai thị vệ canh gác cổng phủ nhìn thấy tiểu thư nhà họ trở về liền vui mừng hô lớn "Nhị tiểu thư trở về!"
La Mạn Yên Tinh vừa vào phủ liền được người hầu mời đến thư phòng của thành chủ, thành chủ không ai khác chính là tỷ tỷ cô La Mạn Minh Cơ. Yên Tinh đến thư phòng còn tiện gọi Khanh Khanh và Hắc Kết cùng đi đến gặp qua tỷ tỷ cô bé.
Thư phòng của thành chủ khá ít thị vệ tuần tra. Vừa vào phòng liền bắt gặp ngay một nữ tử đang ngồi trên thư án nghiêm túc xem sổ sách trong tay.
Nử tử vận bộ y phục Liêu quốc màu đỏ tươi lộ eo cùng vai, khoát áo choàng cùng màu che phủ bời vai trắng tuyết. Khuôn mặt nữ tử trang điểm nhẹ, mi tâm vẽ một đóm lữa nhỏ đỏ tươi. Nàng chỉ yên tĩnh ngồi đó nhưng lại khiến người ta có cảm giác kiên dè, trên người nàng phát ra cổ uy nghiêm của một vị thành chủ, còn cả khí chất đế vương tà mị ẩn ẩn hiện hiện.
La Mạn Yên Tinh nhìn thấy tỷ tỷ đã lâu không gặp của mình liền hô một tiếng "Tỷ tỷ" nhào lại ôm chằm lấy La Mạn Minh Cơ.
La Mạn Minh Cơ thoáng nhíu mày nhưng cũng không đẩy cô bé ra, nàng xoa đầu Yên Tinh, ánh mắt tràn đầy sủng nịch "Thời gian qua sống không tồi đi?"
La Mạn Yên Tinh buông nàng ra, dang tay ra bĩu môi "Quả thật sống không tồi, gầy đi một vòng rồi!"
La Mạn Minh Cơ chau mày.
Cô bé tinh nghịch nháy mắt bồi thêm "Vì nhớ tỷ tỷ yêu dấu của ta đấy!"
Mày La Mạn Minh Cơ lúc này mới dãn ra một chút.
La Mạn Yên Tinh bấy giờ mới nhớ tới Khanh Khanh và Hắc Kết, cô bé "A" một tiếng chỉ tới hai người "Tỷ tỷ, ta có đem hai người về cho tỷ xem nha, là người muội cứu ở sa mạc."
Yên Tinh hướng Khanh Khanh rồi lại hướng Hắc Kết "Vị tỷ tỷ này gọi là Lam Khanh Khanh, vị ca ca kia gọi là Hắc Kết!"
La Mạn Minh Cơ chau mày "Người trung nguyên?"
La Mạn Yên Tinh gật đầu.
Lúc này nữ tử mới trở lại bộ dạng uy nghiêm lúc đầu nhìn tới hai người, nàng ta nhíu mày "Mục đích các ngươi đến đây làm gì?"
La Mạn Yên Tinh bĩu môi bất mãn với giọng điệu của tỷ tỷ mình nhưng lại không giám chen ngang đành nhìn hai người trả lời.
Hắc Kết tiếp lời La Mạn Minh Cơ "Quả thật bọn ta đến Liêu quốc là có mục đích khác, hai người bọn ta bị lạc bằng hữu trong trận bão cát. May mắn được La Mạn tiểu thư cứu giúp, ân này tuyệt sẽ không quên. La Mạn tiểu thư muốn bọn ta trả ân thế nào đều nguyện ý chấp nhận!"
La Mạn Minh Cơ "Ồ" một tiếng "Dám hỏi công tử đến Liêu quốc vì điều gì?"
Hắc Kết cười nhẹ "Không che dấu thành chủ, bọn ta đến vì một người, giang hồ đồn đãi nhiều như vậy ta nghĩ thành chủ cũng biết là ai!"
La Mạn Minh Cơ chau mày "Ngươi đến là vì Xích Liệt?"
Hắc Kết cười khẽ "Chính vì ông ta!"
"Các người là lính đánh thuê?"
Hắc Kết lắc đầu "Không phải!"
Mày nàng ta cau càng chặt "Vậy tại sao lại muốn đuổi bắt ông ta?"
"Chỉ là ân oán riêng!"
Mày La Mạn Minh Cơ dãn ra, nàng ta đột nhiên cười, nụ cười điên đảo chúng sinh "Vậy thì chúng ta liền đối địch nhau rồi, bản thành chủ cũng có chủ ý với tên Xích Liệt kia."
Hắc Kết dường như không quá bất ngờ "Vì sao?"
La Mạn Minh Cơ hỏi ngược "Trước hết nói xem ngươi là người của ai?"
Hắc Kết thản nhiên nói ra cái tên "Xích Hà cung!"
Ba người trong phòng đều chấn động, Khanh Khanh nhìn qua y khó hiểu, vì sao y lại nói ra thân phận của bản thân dễ dàng như vậy?
La Mạn Minh Cơ cùng La Mạn Yên Tinh trừng lớn mắt nhìn Hắc Kết.
Yên Tinh vỗ bàn trực tiếp hỏi "Ngươi là người của Xích Hà cung?"
Hắc Kết thản nhiên "Tại hạ Xích Hà cung tứ công tử Hắc Kết!"
La Mạn Minh Cơ im lặng hồi lâu bỗng lên tiếng "Xích Liệt là người của Xích Hà cung, ngươi tứ công tử lại đi đuổi bắt?"
Hắc Kết lắc đầu cười nhạt "Thành chủ hơn ai hết phải biết nguyên nhân?"
La Mạn Minh Cơ bật cười, ý cười không lan đến khóe mắt, khuôn mặt phủ một màn sương lạnh "Công tử, La Mạn gia tộc cùng Xích Hà cung sớm đã không còn quan hệ. Đương nhiên Xích Liệt cũng không thể nhường cho ngươi!"
Hắc Kết cười nhạt "Không cần thành chủ nhường, tự ta đoạt lấy."
La Mạn Yên Tinh định thần lại, cảm nhận mùi thuốc súng nồng nặc bất cứ khi nào cũng có thể bùng phát liền lên tiếng "Hey, đi đường thật mệt mỏi, tỷ tỷ ta có thể trở về phòng nghỉ ngơi?"
Chưa để La Mạn Minh Cơ đồng ý cô bé đã đứng dậy kéo Hắc Kết cùng Khanh Khanh rời đi.
La Mạn Yên Tinh kéo người đi còn lầm bầm lầu bầu "Hey! tùy tiện cứu người liền vớt trúng người Xích Hà cung, là họa hay phúc đây ah?"
_____________________
P/s: các nàng nghĩ thế nào nếu ta đào hố mới???
(hôm trước nói tầm 5 chap Tiểu Khanh sẽ về Phong Nguyệt nhưng mà... Tình tiết La Mạn gia tộc đột ngột nảy sinh. Chắc tầm 10 chap nữa mới tới tình tiết Phong Nguyệt.)