Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Quyển 2 - Chương 32: Truy Nã Xích Liệt




Hoàng cung nước Di.

Khách Uyển.

Trong phòng dùng cho khác nhân, sứ giả đến hoàng cung, Hắc Kết để lộ nửa thân trần phía trên đầy vết thương. Khanh Khanh ngồi phía sau y cẩn thận thoa thuốc trên tấm lưng trắng nõn phủ đầy vết bầm tím có, vết thương rách da chảy máu có. Bên vai trái còn có một vết thương cắt sâu vào da thịt lộ xương trắng đang không ngừng rỉ máu.

Nàng chau màu thật chặt, động tác nhẹ nhàng nhất có thể để y không đau đớn "Dùng nội lực cũng có thể thành ra cái dạng này?"

Hắc Kết khẽ cười nhưng bất cẩn tác động đến vết thương trên vai khiến nụ cười y có chút cứng nhắc "Nàng biết tại sao môn hạ cấp cao của Xích Hà cung đều không dùng một loại binh khí không?"

Nàng im lặng thay câu trả lời.

"Binh khí thông dụng chỉ có một bộ dạng một cái dùng nhưng nội lực thì lại có thể dùng nhiều cách. Xích Hà cung có một loại pháp thuật có thể điều khiển nội lực bản thân phát ra thành một loại sát thương, binh khí nào đó. Nội lực càng cao càng không cần bó buộc."

Nàng trầm ngâm một chút rồi gật đầu tán thành, việc này có thể tương đương với việc thông dụng mọi loại binh khí. Nhưng mà...

Nàng nhìn tấm lưng đã không còn chỗ nào nguyên vẹn thở dài, lực sát thương cũng cao quá đi?!

Khanh Khanh cầm lọ thuốc bột trị thương đổ lên vết thương trên vai trái y, cơn đau ập đến khiến y nhăn mặt.

Nàng nhìn nhìn y, cảm thán "Xích Hà cung... Quả thật trâu bò!"

Hắc Kết khẽ cười nhưng lại nhăn mặt vì đau đớn.

Đợi Khanh Khanh xử lí xong vết thương của y thì trán y đã thấm đẫm mồ hôi. Y nâng mặt lộ ra nụ cười yếu ớt, ba phần bán manh bảy phần ủy khuất "Khanh Nhi, bên dưới ta cũng bị....!" Từ thương chưa thoát ra khỏi miệng đã bị nàng ném cái gối đầu chặn họng y.

Hắc Kết ôm lấy gối đầu mền mại hướng nàng trêu ghẹo "Khanh Nhi, giúp người phải giúp cho trót!"

Khanh Khanh "Hừ" một tiếng thu dọn lọ thuốc, băng vải trên bàn "Ngươi nghỉ ngơi lát lại ta lại tới."

Nói đoạn nàng đem những thứ thu thật xong ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại cho y.

Hắc Kết một mặt tươi cười yếu ớt nhìn nàng, đến khi nàng khuất bóng nụ cười liền tắt. Y nhìn chằm chằm đỉnh màn giường, bi thương trong mắt không chút kiêng dè để lộ.

Y không muốn nàng lo lắng.

Khanh Khanh vừa ra khỏi phòng Hắc Kết liền nhìn thấy phía cửa Na Bố Lạp Hàn Minh, Vu Trác Nhạn từ chính điện của Di hoàng trở về. Cùng lúc đó Lăng Vân cùng Nạp Lan Hinh Nhã cũng đến hỏi "Thế nào rồi?"

Na Bố Lạp Hàn Minh nặng nề lắc đầu "Di hoàng đổ hết nước bẩn vào Xích Liệt giảm bớt tội trạng, đàm phán cũng đã xong. Nước Di sẽ bồi thường tổn thất cùng cống phẩm."

Lăng Vân nghiêng đầu "Sao nhìn mặt huynh lại nặng nề như vậy?"

Na Bố Lạp Hàn Minh thoáng nhìn qua Nạp Lạn Hinh Nhã, hắng giọng "Nước Di còn đưa ra đề nghị hòa thân, giữ mối quan hệ hai nước."

Lăng Vân nhíu mày nhìn qua Hinh Nhã rồi quay đầu hỏi "Đối tượng là ai?"

"Di hoàng nói qua người hòa thân là một vị vương tử, sau khi thành thân vị vương tử kia sẽ đến Tây Hạ, cũng có thể xem trở thành con tin. Còn về đối tượng... Di hoàng không đề cập." - Hắn nói xong còn không biết vô tình hay cố ý nhìn Hinh Nhã.

Nạp Lan Hinh Nhã từ lúc nghe hắn nói tới chuyện cầu thân đã có dự cảm xấu, nàng ta trợn mắt "Đừng nhìn ta, bản công chúa không có hứng thú với vị vương tử kia!"

Na Bố Lạp Hàn Minh chỉ lắc đầu cười trừ. Lăng Vân mín môi nhìn Nạp Lan Hinh Nhã, trong mắt thoáng tia phức tạp.

Không phải không ai biết hoàng tộc Tây Hạ vốn ít ỏi, sau trận đại loạn sáu năm trước đã có một số công chúa, hoàng tử mất mạng. Sau đại loạn Doãn Chính Uyên lên ngôi lại tùy hứng diệt trừ triệt để những huynh đệ đánh chủ ý lên hắn. Hiện tại hoàng tộc chính thống Tây Hạ chỉ còn hoàng đế Doãn Chính Uyên, một vị công chúa đã xuất giá cùng một vương gia 8 tuổi.

Nạp Lan gia tộc lúc Doãn Chính Uyên lên ngôi từng giúp đỡ, lại nhiều thế hệ làm quan trong triều, có nhiều công lớn với đất nước. Vì lẽ đó hai tỷ muội Nạp Lan gia trong thế hệ này được ban tước hiệu công chủ. Hai vị công chủ khác họ duy nhất.

Lời cầu thân nước Di đưa ra còn có thể để ai ứng nhận? Tỷ tỷ Nạp Lan Hinh Nhã đã mất, công chúa chính thống đã lấy chồng, vậy còn ai?

Nạp Lan Hinh Nhã bất mãn giậm chân, trở về phòng mình. Nàng cứ không đồng ý đấy, ai làm gì được nàng?

Lúc bấy giờ ba nam nhân kia mới nhìn thấy Khanh Khanh đang đứng hóng kịch một bên. Nàng cũng chẳng muốn hóng mấy chuyện vô vị này cho cam, vẫn là có chuyện muốn hỏi.

"Lam muội, Hắc Kết sao rồi?"-Na Bố Lạp Hàn Minh niềm nở.

Nàng cau mày nhìn hắn, từ khi nào tên này lại gọi nàng là Lam muội rồi? Không ngượng miệng à?

"Y đang nghỉ ngơi!"-Nàng lạnh nhạt.

Khanh Khanh nghĩ nghĩ một chút mở miệng "Chuyện của Bối Lan..." nàng không biết nói tiếp như thế nào thì Na Bố Lạp Hàn Minh đã nói

"Thiệu Phi đã đưa Bối Lan cô nương về Tây Hạ, khoảng chừng ngày mai sẽ trở lại!"

Nàng "À" một tiếng, lại trưng ra bộ mặt muốn hỏi lại không biết hỏi thế nào. Nàng từ khi nào mắc chứng ngại nói chuyện với người lạ? À hình như trước đây đối với người không mấy thân nàng đều dùng cách lười nói chuyện, lạnh nhạt bỏ mặc.

Vu Trác Nhạn nhận ra nàng muốn hỏi chuyện gì liền nói "Ta đã phái người của Dạ Nguyệt đi thăm dò tin tức của Xích liệt, Na Bố Lạp tướng quân cũng đã phái người đi tra."

Khanh Khanh gật đầu thầm tính toán thời gian, có lẽ lúc này toàn bộ Xích Hà cung cũng đã biến chuyện. Tuy Bối Lan rời Xích Hà đã lâu nhưng cũng từng có địa vị lớn có lẽ Xích Hà sẽ không bỏ qua.

Đúng như nàng đoán, chuyện Bối Lan mất, Xích Liệt_cựu môn hạ của Xích Hà cung gây chuyện đã lan ra với tốc độ chống mặt. Không chỉ Dạ Nguyệt sơn trang, quân lính, Xích Hà cung truy đuổi ông ta mà còn rất nhiều thế lực muốn bắt (với vài mục đích nào đó). Cái tên Xích Liệt ngang nhiên chiếm vị trí đầu trong bảng nhiệm vụ của lính đánh thuê.

*

Hoàng cung Tây Hạ.

Doãn Chính Uyên ngồi trên tràng kĩ có chút thờ thẫn nhìn phong thư thuộc hạ mang đến. Hắn trầm ngâm, tay day day thái dương "Thi thể được chôn cất ở đất phong của Na Bố Lạp Hàn Minh?"

Thuộc hạ áo đen quỳ ở dưới đất đáp "Vâng, bên cạnh còn có một ngôi mộ xây cất không lâu có lẽ là đại cô gia."

Doãn Chính Uyên nhớ lại những ngày ở Xích Hà cung, cái nơi u tối có một nữ tử như hoa sen thuần khiết mỉn cười.

"Lại không gặp được người lần cuối, sư tỷ!"

Hắn chính là một trong những vị đồ đệ bí ẩn của Xích Hà cung, Nhị công tử Doãn Chính Uyên. Thời niên thiếu của hắn cũng gắn liền với Bối Lan, hắn và nàng cũng cùng lớn lên.

Hơn sáu năm ly biệt để rồi nhận một tin tử từ người.

Quá ngược nhân rồi!

*

Xích Hà cung.

Xích Dụ yên đọc phong thư thuộc hạ đen đến liền trực tiếp kích động làm rơi phong thư.

Nàng ta vội vã từ một chi nhánh nhỏ của Xích Hà chạy về chính điện. Vừa đến liền nhìn thấy một nam nhân quỳ dưới đất, Xích Ngạo Thiên nửa ngồi nửa nằm trên tràng kỉ thất thần.

Nàng ta đi đến khẽ gọi một tiếng "Sư phụ?"

Xích Ngạo Thiên lấy lại tinh thần, bình tĩnh nhìn thuộc hạ quỳ ở dưới "Đã báo tang cho mọi người?"

Thuộc hạ: "Đã báo tin cho các vị công tử."

Xích Ngạo Thiên phất tay, có chút mệt mỏi "Phái người hỗ trợ Kết Nhi, lui ra cả đi!"

Thuộc hạ quỳ dưới đất dập đầu một cái, đứng dậy rời đi. Xích Dụ Yên nhìn ông ta một cái cũng rời đi.

*

Phong Quốc

Phủ Quốc sư

Nam tử nhìn cảnh sắc ngoài trời không tốt lắm, mây đen rải rác trên bầu trời dường như sắp mưa.

Nam tử cong môi, một nửa khuôn mặt bị khuất bóng không rõ biểu cảm

"Trời cũng thương tiếc rồi?!"

Nam tử nghiêng đầu, mâu quang nhìn đến thuộc hạ đang quỳ bên dưới "Phái người giúp Hắc Kết, à, xem xem tình hình tứ đệ như thế nào."

Nam tử lại quay đầu nhìn trời, môi mỏng cong lên tà mị "Xem thử y đã tìm được chưa...thật lâu rồi chưa gặp!"

____________________

P/s: Đại sư huynh lần đầu tiên lên sàn!!! Không thể tả bộ dạng nha, vẫn chưa tới đoạn Đại sư huynh chính thức có nhiều đất diễn. Tuy nhiên hắn là một mỹ nam yêu nghiệt...tin ta đi (có được xem đồng dạng yêu quái??!!)