Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Quyển 2 - Chương 16




"Khanh Khanh, đoạn đường tới ta đi cùng nàng!"

Hắc Kết nhìn hắc y nam tử đầy khiêu khích, y trở tay, nắm chặt tay Khanh Khanh.

Khanh Khanh hơi nhíu mày cũng để mặc y làm loạn, nàng nhìn thoáng qua nam tử kia có vẻ không vui cũng chẳng để tâm mấy quay người hỏi Hắc Kết "Ngươi làm sao tới được chỗ này?"

"Có một cục bông màu trắng dẫn ta đến đây!"

Nàng hất cằm về phía nam tử "Hắn nói là chó sói"

"Đúng vậy nha, có lẽ là một con chó sói nhỏ. Nó gọi một chữ Tuyết, là sủng vật ở Xích Hà cung, trước đây ta cũng có một con"

Khanh Khanh hơi hơi cau mày, vốn dĩ nàng biết chuyện này liên quan đến Xích Hà cung, không có gì đáng kinh ngạc nhưng mà Hắc Kết vô tư nói như vậy không e ngại nam tử kia sao?

Nam tử này rốt cuộc là ai?

Khanh Khanh, Hắc Kết cùng hắc y nam tử chọn lối ngược hướng với lối mà họ tới mà đi. Một đường này khá là suông sẻ, không có trận pháp, không có tẩu thi cung không có sinh vật kì dị gì.

Trên bầu trời xuất hiện ám hiệu phát sáng màu lục nhạt, nam tử hơi chau mày "Ta phải đi"

Khanh Khanh buộc miệng hỏi "Đi đâu?"

Khóe môi dưới lớp mặt nạ của nam tử giương lên "Ta phải trở về rồi, lần tới lại bồi ngươi!".

Nam tử đi ngang qua Hắc Kết, đè thấp giọng "Chăm sóc nàng!", nói đoạn hắn trở lại đường cũ, biến mất trong khoảng tối.

Khanh Khanh nhìn theo bóng lưng hắn có chút trầm ngâm, nàng đột nhiên ngẩn đầu nhìn Hắc Kết "Hắn có liên quan đến người kia?"

Hắn Kết hơi nhíu mày, hỏi ngược lại "Hắn nói gì với nàng?"

"Đợi ta trở về Phong Nguyệt hắn sẽ nói cho ta biết"

Hắc Kết xoa đầu nàng, giọng điệu ôn nhu "Vậy đợi trở về Phong Nguyệt ta liền nói cho nàng biết hết thảy". Y thở dài, xoay người đi, lẩm bẩm "Chỉ cần nàng không hối hận"

Khanh Khanh nhìn bóng lưng y cảm thấy có chút cô đơn, Hắc Kết nói nàng trước đây thật đau khổ mới dùng Vong Tình thủy, nàng thật thắc mắc, rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì với nàng?

"Nàng không đi à? Nhanh một chút có thể thu lượm hài cốt của Thập ca nàng đó"

Hắc Kết vươn một đôi tay về phía nàng, đôi mắt tràn đầy ý cười. Nam tử trước mặt nàng luôn như thế, luôn có thể cười ôn nhu với nàng như vậy, chẳng bao giờ từ bỏ nàng!

Khanh Khanh bước tới chỗ Hắc Kết đưa tay nắm lấy bàn tay y, người này nàng không thể yêu nhưng cả đời này nàng sẽ bảo vệ y như y luôn bảo vệ nàng!

*

Nam tử hắc y ly khai Khanh Khanh cùng Hắc Kết liền một mạch hướng bìa rừng mà rời đi. Lần trở ra khá êm đẹp, không bị vướn phải trận pháp, chảng mấy chốc đã rời khỏi rừng.

Nam tử nhìn về phía hắn rời đi, tay xiếc chặt, phải thật nhanh để nàng gặp lại hắn mới được!

Nam tử trở lại Họa Thành, vào một căn hộ gần cổng thành, vừa mở cửa chính đường liền bắt gặp bạch y nữ tử cùng hai nam tử hắc y đứng bên trong.

Liễu An Nhiên cau mày nhìn nam tử vừa vào "Tôn chủ, người đi đâu mà trở nên khó coi như vậy?"

Phong Nguyệt Vô Thần cười nhạt gỡ mặt nạ quỷ ra ném sang bên, từ chối đáp lời nàng.

Liễu An Nhiên hừ lạnh "Tôn chủ đại nhân, muội biết huynh là kiếm cớ thâm dò vị kia để tới đây gặp nàng, nhưng mà huynh đừng có không từ mà biệt được không?"

Phong Nguyệt Vô Thần lười để ý đến nàng, nâng tay uống ngụm trà "Có chuyện gì?"

Vân bên cạnh thấy Liễu An Nhiên tức đến sắp bốc khói liền nhanh nhẹn đáp lời "Người của ta điều đi đã đột nhập vào hoàng cung Phong Quốc, tra ra được Thượng Quan Tề được người khác cứu ra hai năm trước đang ở trong cung, thuộc hạ Tử Dạ của hắn trở thành vương phi của Trụ vương, có lẽ nàng ta bị chủ nhân bán đi nha!"

Liễu An Nhiên liếc qua Vân một cái "Sao ngươi không báo cho Tôn chủ đại nhân của chúng ta biết người phái đi hơn mười người cuối cùng chỉ có mình Thiên đem tin trở về?"

Vân thầm lè lưỡi, nhìn qua thiên trầm mặt đứng một bên. Thiên hiện tại đã thay ra y phục sạch sẽ nào đâu còn giống hơn canh giờ trước, hắc y dính đầy máu, vết thương lớn nhỏ trải đầy da thịt. Trở về với một thân chật vật như vậy cũng nhìn ra được cái hoàng cung Phong Quốc đáng sợ tới chừng nào.

Phong Nguyệt Vô Thần nhìn thoáng qua Thiên ở một bên "Trở về Phong Nguyệt trước"

Người của Phong Quốc đã đề phòng họ, nếu vị kia nhận ra điều gì mà đến đây quả thực không tốt.

Liễu An Nhiên nhìn ra suy nghĩ trong lòng của hắn, ngoài miệng khinh bỉ "Còn không phải sợ tình nương của huynh bị vị kia phát hiện sao? Trở về, phải trở về gấp, nàng cũng nên đặt dưới mí mắt của huynh mới an toàn!"

Phong Nguyệt Vô Thần lười để ý nàng, trở lại phòng của mình.

"Ngày mai liền xuất phát!"

*

Khanh Khanh cùng Hắc Kết men theo đường mòn đi hết nữa canh giờ vẫn lẩn quẩn trong rừng trúc.

Hắc Kết nhíu mày kiểm tra xung quanh một lượt cũng không thấy dấu vết y để lại trên thân cây, khẳn định không phải vòng về lại chỗ cũ, cũng không phát hiện ra cái trận pháp nào.

Khanh Khanh ngẩn đầu nhìn mặt trăng dần mờ nhạt, bầu trời có chút sáng sủa hơn, sương sớm theo lá trúc rơi xuống, không khí trở nên lạnh lẽo hơn, hẳn đã gần sáng.

Hắc Kết xem xét xung quanh nữa ngày cũng không nhìn ra có điểm nào khác thường "Này là đang dẫn đến đâu nha?"

Nàng nhìn trời một lát bỗng nhiên liên tiếng "Có lẽ đã tới địa phận nước Di"

Hắc Kết giật mình, đúng vậy nha, rừng rậm kia nối liền nước Di, vượt qua rừng chắc là địa phận nước Di rồi. Có lẽ con đường mòn trong rừng trúc này là do thương nhân đi qua, mở đường mà tạo thành.

"Bên kia có thứ gì"

Hắc Kết nhìn theo ánh mắt nàng, phía xa hình như có người đốt lữa, ánh lữa chập chờn nửa ẩn nửa hiện.

Hai người đi về hướng đó, nhìn có vẻ khá gần nhưng hai người càng đi càng xa, dần đã không thấy đường mòn dẫn tới nước Di nữa. Càng đi sâu vào rừng trúc đường càng khó mà đi, không lâu sau nàng cùng Hắc Kết đã tới một bờ suối.

Trời đã dần dần sáng, ánh sáng mờ mịt khiến người ta đau mắt. Bên dưới, nước suối chảy xiết, chỉ có một cái cầu dây lỏng lẽo bắt ngang con suối, hẳn là còn đường duy nhất để qua bờ bên kia.

Khanh Khanh nhìn thoáng qua Hắc Kết, đi đến bên cầu "Có người đã đi qua đây!" nàng chỉ chỉ dấu chân mờ in trên tấm ván.

"Có lẽ là vị Thập ca của nàng đấy, vậy thì phải nhanh chóng vào trong nhặt xác hắn rồi"

Khanh Khanh từ chối cho ý kiến điều chỉnh cước bộ, chậm rãi đi qua cầu dây.

Bờ bên kia khá xa, càng đi tới giữa dòng chảy xiết phía dưới cây cầu càng lắc lợi hại. Đợt nàng cùng Hắc Kết đặt chân tới bờ bên kia trên trán hai người đã lấm tấm mồ hôi.

Trước mặt hai người lúc này không còn là rừng trúc âm u nữa. Phía trước có một cửa động, xung quanh mọc rất nhiều loài hoa kì lạ nàng không biết tên, trên còn có đom đóm bay lượt lập lòe, vô cùng sinh đẹp.

Hắc Kết nhìn có chút thất thần, tựa như trở về khi y còn nhỏ, bàn tay bất giác xiết chặt.

____________

P/s: bù hôm chủ nhật nạ, sorry vì đã update trễ ah~