...2 năm...
là một khoảng thời gian ngắn, cũng là một khoảng thời gian dài, còn phải tùy vào người trải qua khoảng thời gian này là ai. Có thể là nhớ nhung da diếc, có thể là tương tư sầu não. Cũng có thể là vô lo vô nghĩ, ngao du thiên hạ.
Thảo Nguyên Mông Cổ hoa cỏ tươi mát, trên đồi cao có bóng nữ nhân ngồi trên ngựa. Nàng đưa tay đón gió lẫn ánh hoàng hôn màu hổ phách chiều thu. Từng tia nắng yếu ớt phản ánh trên ngọc thạch hình hoa hạ tuyết trên tay nàng, xinh đẹp vô cùng.
Trời đã vào thu, từng cơn gió thu se lạnh thổi bay vạt áo mày huyết y của giai nhân, mái tóc cột tùy tiện phía sau tung bay theo gió. Không có ràng buộc, không có lễ nghi như chủ tử của nó, tự do tự tại
"Thì ra nàng ở đây"
Đôi mắt vốn khép hờ của nữ tử mở ra, nàng nhìn về nơi mặt trời lặn, đôi môi anh đào khẽ nhếch lên. Đôi mắt nàng rất đẹp, như mặt hồ tĩnh lặng, trong trẻo nhưng đáng tiếc lại rất lạnh, lạnh lùng đến mức khiến đối phương không dám lại gần.
Lạnh lùng đến mức khiến người xung quanh cảm thấy nàng là kẻ lãnh khốc vô tình.
Nam tử vừa cưỡi ngựa đến thấy nàng có phản ứng nhưng lại chẳng nói chuyện thì cau mày "Ta đang nói chuyện với nàng đấy, nàng cứ như vậy bỏ lơ ta sao?"
Giai nhân liếc cũng không liếc y lấy một cái, nàng thu tay, kéo dây cương ngựa muốn rời đi.
"Nàng muốn đi đâu?"- nam tử cứ nghĩ nàng sẽ tiếp tục cho hắn ăn bơ nào ngờ ngoài dự kiến nàng mở miệng. Thanh âm trong trẻo, lạnh lùng
"Thiên hạ rộng lớn cũng không phải không nơi nào chứa ta"
Nam tử kinh ngạc "Nàng muốn rời đi? Còn ta?" nếu không phải y chạy đến đây tìm nàng chắc nàng đã cao chạy xa bay chẳng thèm ngó ngàng gì đến y đi.
Giai nhân ghìm dây cương, miệng ngâm dài âm tiết, nàng hờ hững nhìn qua nam tử, đôi môi anh đào cong thành hình bán nguyệt.
"Từ đâu đến cứ trở về nơi đó đi".
Nam tử còn đang ngẩn người thì giai nhân đã thúc ngựa đi mất, người từ đâu đến thì cứ trở về nơi đó? Chết tiệt là muốn đuổi y đi mà!
Nam tử không cam tâm gào to phía sau bóng lưng giai nhân dần khuất
"Lam Khanh Khanh, Nàng chờ đấy cho ta, Hắc Kết ta lần này lại để nàng chạy mất ta mang họ nàng!"
Giai nhân huyết y phi ngựa như bay khẽ cười "Lam Kết, không tồi!"
Hắc Kết bất lực nhìn bóng lưng nàng mất hút sau đồi cao, tức đến hộc máu, y thật sự hối hận đã dạy nàng cưỡi ngựa rồi.
Lam Khanh Khanh, nàng chờ đó cho ta!!!
Hỏi tại sao Hắc Kết không ngay lúc này đây thúc ngựa đuổi theo nàng?
Không không, y hiện tại rời đi Mông Cổ lại rối mất. Nhớ lại hai năm trước Khanh Khanh không từ mà biệt đã khiến Phong Nguyệt nổi sóng rồi. Hắc Kết dù đã gữi thư tín nhưng mấy cái người trong cung kia vẫn gào lên muốn gặp nàng.
Người trong cung không hiểu chuyện thì thôi đi, Dạ Nguyệt còn một hai muốn đưa nàng đến địa phận của sơn trang. Hắn thật khó khăn mới thuyết phục họ đưa Khanh Khanh đi, vừa trốn quan phủ vừa trốn người Huyết Ưu cung lại phải né người của Xích Hà cung.
Ấy vậy mà cái cô nương vô lương tâm kia vừa mới thức giấc sau ba ngày ba đêm do tác dụng của thuốc đã cầm kiếm kề vào cổ hắn. Khanh Khanh vẫn nhớ nàng là ai, đã trải qua những gì, chỉ duy nhất không biết Phong Nguyệt Vô Thần là người phương nào, những đoạn kí ức có mặt hắn cũng bị quên sạch hoặc bị vô hiệu hóa tình cảm mất.
Chỉ đáng thương những người thân cận Phong Nguyệt Vô Thần, dù nàng không có tình cảm với bọn họ nhưng hễ xuất hiện cùng hắn đều bị quên sạch sành sanh.
Hiện tại Khanh Khanh đang ở Mông Cổ, cứ không từ mà biệt như vậy đằng nào trong cung cũng gà bay chó sủa, suy ra tình huống nàng bị thương bị bắt vân vân và mây mây.
Suy cho cùng Hắc Kết lại phải kiêm gã thuộc hạ của Khanh Khanh, lo liệu ổn thỏa, loại trừ phiền phức cho nàng.
Trong lòng Hắc Kết thầm chảy hai hàng lệ nhìn về phía Khanh Khanh rời đi chỉ biết uất ức gào thét trong lòng
Lam Khanh Khanh nàng chỉ biết ức hiếp người già, ta dù sao cũng hơn nàng hai tuổi, sống lâu hơn nàng hai năm, ăn nhiều hơn nàng 2130 hạt gạo, còn cứu nàng một mạng. Nàng lại nỡ làm thế với ta, Khanh Khanh! Hắc Kết ta ghi hận, sẽ có một ngày trả lại nàng tất!!!
*
Phong Nguyệt vương triều
_Huyết Ưu cung_
...Rầm...
Hòn giả theo tiếng động lớn vỡ thành trăm mảnh, khói bụi dần tản đi lộ ra khuôn mặt tuấn mĩ lạnh lùng tức giận. Hắc Minh thầm lau mồ hôi nhìn vị Tôn chủ cao cao tại thượng đang tức giận kia, trong hai năm này không biết bao nhiêu tài sản trong Huyết Ưu đã bị hắn biến thành khói bụi. Tôn chủ đại nhân, người có tức giận thì đi chỗ khác xả được không? Dù gì Huyết Ưu cung cũng là thành quả gầy dựng của ta trong sáu năm nha
"Tôn chủ bớt giận"
Vô Ưu hừ lạnh "Các ngươi ăn no rồi không làm được tích sự gì ta còn nên giữ lại?"
Hắc Minh lau mồ hôi "Tôn chủ, chuyện này..."
"Cũng không thể trách Hắc Minh, nàng ấy muốn trốn thì cho dù có lật tung cả đại lục này lên cũng chẳng tìm được" - Nguyệt Vi đến nhìn thấy bãi "hoang tàn" lại lắc đầu nói đỡ cho Hắc Minh
Vô Ưu nhếch môi cười lạnh, ngồi xuống tràng kỉ "Muội đang trách ta?"
"Thuộc hạ nào dám, chỉ là đã hai năm rồi nếu nàng muốn trở về thì sẽ không đợi đến hai năm đâu. Huống hồ nếu là ta, ta cũng chẳng quay về" trên mặt Nguyệt Vi viết rõ hai chữ "Đáng đời" to đùng. Cô nhúng vai rời đi "Ta trở về Viên Linh Các trước, tôn chủ đại nhân cũng đừng tức giận phá hết đồ đạc trong Huyết Ưu nữa. Cung ta sắp bị đói đến nơi rồi, đến lúc đó Viên Linh các cũng không đủ sức lực hỗ trợ Huyết Ưu cung nữa đâu"
Cái cô Nguyệt Vi này có phải nói quá rồi không?
Hắc Minh thấy Vô Ưu không nói gì cũng rời đi để lại một khoảng vắng lặng cùng Vô Ưu chìm sâu vào suy tư.
Trong hai năm này hắn đã chặn hết đường lui của Xích Hà cung, hiện tại Xích Hà trở thành một cung nhỏ nhoi không đáng nhắc tới cũng chẳng thể ngóc đầu dậy. Nếu không phải vì nể tình mẫu thân hắn đã biến Xích Hà cung thành khói bụi.
Mối họa đã diệt nhưng người đã không còn, lần cuối cùng hắn nhìn thấy nàng là lần ở ngoài phố đó, cùng nam nhân khác...
Vô Ưu xiết chặt nắm đấm, Khanh Khanh! Ta nhất định sẽ tìm được nàng!
Liễu An Nhiên đứng ở cửa nhìn hắn thật lâu cũng không đi vào, hắn cũng không phát hiện ra có người đứng ở cửa. Liễu An Nhiên thở dài quay người đi
Thần, ta đã nói huynh sẽ hối hận!
"Đường chủ"
"Sao rồi có tin tức gì không?"- Liễu An Nhiên hướng hắc y nhân vừa đến hỏi
Người kia có chút lúng túng quỳ xuống đất "Đường chủ tha tội, thuộc hạ đã phái người điều tra vẫn không có tin tức gì của Lam cô nương. Người của Hắc Minh đường chủ cũng không tìm ra manh mối"
Liễu An Nhiên chau mày "Có thể nào là Dạ Nguyệt che giấu không?"
"Quả thật tin tức của Lam cô nương bị phong tỏa nhưng chắc không phải là Dạ Nguyệt sơn trang. Theo thuộc hạ biết trong hai năm nay Dạ Nguyệt luôn phái người đi, có lẽ là đi tìm Lam cô nương"
Liễu An Nhiên nhíu mày càng chặt "Rối cuộc thì ai lại có thế lực lớn như vậy? Cả một dấu vết nhỏ cũng không để lộ ra"
Đột nhiên cô nghĩ đến một người, sắc mặt dần kém đi.
"Đường chủ?"
Liễu An Nhiên có chút sợ hãi lắc đầu "Ngươi phái một vài người đến nhìn xem động tĩnh của vị ở Phong Quốc kia một chút"
Ngươi kia có chút giật mình "Đường chủ ý người là?"
"Ta mong không phải như ta dự đoán, nhớ kĩ phải làm gọn gàng nếu người kia biết có chuyện không bình thường chỉ sợ sẽ có chuyện"
Hắc y nhân cúi đầu tuân lệnh rời đi.
Liễu An Nhiên cảm thấy có một cỗ bất an dâng lên trong lòng kèm theo là nỗi hoảng sợ, chỉ mong người kia không biết đến sự tồn tại của Lam Khanh Khanh!